Nghe xong câu chuyện của Diệp Tử Điềm, đêm đã khuya hơn.
Tôi nói với Diệp Tử Điềm: "Tôi dẫn
em
đi gặp Lâm Vũ Dương nhé, tôi nghĩ cậu ấy rất
muốn
gặp
em."
Cô lắc đầu: "Em
không
muốn
làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu ấy."
"..."
"Bác sĩ Bạc, còn
một
tuần nữa là thi đại học rồi, cậu ấy có thể tham gia thi
không
ạ?"
Tôi hít sâu
một
hơi, tôi đã từng rất căm ghét sự dối trá.
Tôi cho rằng trong thế giới này
không
có gì là
không
thể thẳng thắn đối diện, nhưng khi trở thành bác sĩ rồi, việc đối diện với những bệnh nhân bị bệnh tật giày vò, đối diện với người nhà bệnh nhân vô cùng đau khổ, tôi mới hiểu được rằng,
một
vài lời nói dối trá hay lừa gạt là bất đắc dĩ, là để bảo vệ, là thể hiện tình yêu thương sâu sắc!
Tôi nói với cô: "Mặc dù bệnh của cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn chữa khỏi, nhưng tôi sẽ cho cậu ấy nghỉ phép ba ngày để đi thi. Với thành tích học tập của cậu ấy thì cho dù có
không
được khỏe vẫn có thể đi đỗ vào trường Đại học Hàng
khôngBắc Kinh."
Cô ấy rất vui, luôn miệng nói với tôi: "Cảm ơn bác sĩ!"
Tôi đứng dậy, nói: "Muộn quá rồi,
em
vào văn phòng của tôi ngủ đi. Có tinh thần thì ngày mai mới học tập tốt được!"
"Cảm ơn bác sĩ! Chị là
một
bác sĩ tốt!"
Câu nói này, tôi đã nghe rất nhiều, rất nhiều lần rồi.
Tôi luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Tôi
không
phải là
một
bác sĩ tốt, người kéo bệnh nhân trở về từ cái chết mới là bác sĩ tốt, còn tôi chỉ được coi là
một
người tốt, vì có thể đưa bệnh nhân lên chuyến tàu cuối thuộc về họ...