Dịch: CP88
***
"Có hả?" Cố Tân Tân ngẩng đầu, "Sao tôi có thể chắn trước mặt anh được chứ? Dựa theo tính cách của tôi thì phải là tôi lùi về sau lưng anh mới đúng. Anh...... anh nhất định là nhớ nhầm rồi."
Cận Ngụ Đình không đáp, mím môi cười, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm cô không tha.
Cố Tân Tân càng thêm chột dạ, "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi không có nhớ nhầm, lúc đó em chắn trước người tôi, còn đẩy tôi ra nữa."
Cố Tân Tân đột nhiên au một cái, sự chú ý của Cận Ngụ Đình lập tức chuyển sang bả vai cô, "Đau vai hả?"
"Ừ, dọa chết tôi rồi, nếu lúc đó anh ta ném trúng đầu tôi thì có phải là bây giờ tôi đi đời rồi không nhỉ?"
Lúc Cận Ngụ Đình đi vào cũng đã nhìn thấy mấy người nằm sấp, một bàn cách đó không xa cũng có một người, đến tận lúc anh đi bọn họ cũng chưa bò dậy được. Cố Tân Tân có chút sốt sắng hỏi. "Có nên báo cảnh sát không?"
"Yên tâm, Tào Diệc Thanh sẽ sắp xếp đưa bọn họ đến bệnh viện. Phòng trà đó là anh ta mở, đến lúc tỉnh táo lại nhất định sẽ có cách xử lý thích đáng."
Cố Tân Tân hiếu kỳ, vẫn không nhịn được muốn hỏi. "Cái tên Tào công tử đó rốt cuộc là làm sao thế?"
Cận Ngụ Đình cốc nhẹ trán cô, "Có thể quan tâm chính bản thân mình trước được không?"
"Tôi không sao, cũng may là không ném đến xương quai xanh, chỉ bị đau thôi."
Người đàn ông kéo cổ áo cô muốn mở ra, dọa Cố Tân Tân hoảng hồn vội vàng ép tay anh xuống. "Làm gì thế?"
"Tôi nhìn một chút."
"Tôi đã nói là không sao rồi mà."
Tư thế này mà bị người ngoài nhìn thấy thì không phải là cô xong đời rồi à?
Cận Ngụ Đình dĩ nhiên không nghe lọt lời cô, đẩy tay cô ra.
Nhìn qua không thể thấy được rõ ngoại thương, chỉ là thấy được chỗ đó có máu đọng, Cố Tân Tân nhanh chóng đè lại cổ tay anh, "Đã nói là không sao rồi."
"Nếu vừa rồi trong tay anh ta là dao, tôi xem bây giờ em còn nói được như vậy không."
"Sau này tránh xa anh ta ra một chút là được rồi."
Cận Ngụ Đình vẫn còn sợ hãi, "Cố Tân Tân, sau này dù là thời điểm nào thì tôi cũng không cần em phải chắn trước người tôi, em hiểu chưa?"
Cô vẫn còn mạnh miệng, "Tôi đâu có...... "
"Nhớ kỹ lời của tôi, hiểu chưa!" Cận Ngụ Đình nâng cao âm điệu, khẩu khí cũng rất nghiêm túc. Cố Tân Tân bất đắc dĩ "ờ" một tiếng.
"Còn Thương Kỳ nữa, tôi và anh hai sẽ không tha cho cô ta, nên em cũng không cần phải nhúng tay, đã hiểu chưa?"
Cố Tân Tân có chút không phục. "Nhưng cô ta lúc nào cũng muốn hại tôi."
"Một khi đã để lộ ra một con mắt thì tất sẽ không thể tiếp tục trốn nữa, trước đây để cô ta lợi dụng là vì tôi và anh hai quá tín nhiệm cô ta." Cận Ngụ Đình nhìn một bàn thức ăn trước mặt. "Thức ăn cũng sắp nguội rồi, em còn chưa ăn được mấy miếng đâu."
"Bị dọa no luôn rồi."
"Không phải em đến đây để ăn mỳ à? Đi, tôi đưa em đi."
Cố Tân Tân ngồi trên ghế không nhúc nhích. "Không cần, vừa rồi ở trong phòng trà đã gọi mấy miếng bánh ngọt, ăn cũng gần no rồi."
Cận Ngụ Đình nắm tay Cố Tân Tân, cô liền rút về. Người đàn ông thấy vậy, một lần nữa nắm lấy, lần này còn trực tiếp siết chặt không cho cô cơ hội giãy dụa. "Hôm nay nếu Tào Diệc Thanh không kéo lại chút lý trí, em nói thử xem, em sẽ làm gì?"
"Có phải là anh rất sợ chuyện đó sẽ xảy ra?"
"Lá gan em lớn vậy sao, lại không sợ?"
Cố Tân Tân liếc mắt nhìn bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, "Nói thật, tôi vẫn nghĩ mưu kế của mình tính toán đến hoàn hảo. Lúc nhìn thấy anh ta động thủ đánh Thương Kỳ thực sự rất sảng khoái, chỉ là những chuyện về sau đều không nghĩ tới, đúng là có chút sợ."
Tầm mắt cô dời lên trên, dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai hại dân hại nước của Cận Ngụ Đình. "Đúng rồi, sao hôm nay anh lại ở đây? Đừng nói là anh theo dõi tôi đấy nhé?"
"Em cũng quá đề cao mình rồi."
"Trùng hợp quá nhiều sẽ không còn là trùng hợp nữa."
"Hôm nay là trùng hợp thật." Cận Ngụ Đình ngồi nhích sang, vai cũng nhích tới gần. "Em nói nghe coi, tôi giúp em, em muốn báo đáp tôi thế nào đây?"
"Những phiền phức kia vốn dĩ chính là vì anh."
"Cuối cùng em chính là vẫn muốn quỵt nợ."
Cố Tân Tân xem thời gian. "Trời ạ, không còn sớm, công ty còn có việc."
"Đến bệnh viện một chuyến trước đi."
"Không cần."
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, Tống Vũ Ninh cũng không nhớ gõ cửa lập tức xông đến trước mặt bọn họ. "Tân Tân, không tìm được người kia."
Cố Tân Tân đúng là quên mất cô ấy, cô nhìn trên trán Tống Vũ Ninh đầy mồ hôi, còn là một bộ dạng nóng nảy gấp gáp thì suýt chút nữa bật cười, may mắn cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Cô và Cận Ngụ Đình nhìn nhau, đáy mắt người đàn ông cũng có ý cười, chỉ là anh cũng không có ý định khai ra.
"Không tìm được à? Vậy thì thảm rồi, còn không biết sau đó sẽ có chuyện ồn ào gì nữa."
"Mỗi cửa hàng đều đã lục soát một lượt, tám phần là đã rời khỏi đây."
Cố Tân Tân nhanh nhẹn đứng lên. "Đi tìm lại một lượt thử xem."
"Được."
Tống Vũ Ninh đi theo Cố Tân Tân ra ngoài, Cận Ngụ Đình cũng không ngăn lại, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn theo hai người nhanh chóng đi mất.
Chiều tối.
Cửa phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa, Cận Duệ Ngôn liếc nhìn đồng hồ, xem ra là thư ký lại đến nhắc cô ấy đi về.
Cửa mở ra, cô ấy ngẩng đầu, ngoài dự tính nhìn thấy Đoàn Cảnh Nghiêu.
"Sao anh lại đến đây?"
"Qua đón em."
Cận Duệ Ngôn đứng lên, cầm chiếc áo khoác, "Không phải đã nói hẹn gặp nhau ở bữa tiệc đó sao?"
"Tiện đường, qua đón em luôn." Đoàn Cảnh Nghiêu tiến lên, nhìn thấy Cận Duệ Ngôn đi dép lê. Cô ấy bước về phía tủ giày, lấy ra một đôi giày cao gót xỏ vào.
Trong tất cả những người phụ nữ Đoàn Cảnh Nghiêu đã gặp qua, Cận Duệ Ngôn là người mặc âu phục có mùi vị nhất. Anh ta đi đến sau lưng Cận Duệ Ngôn, vỗ nhẹ lên vai cô ấy. "Tính cứ mặc như vậy đi hả?"
"Không được sao?"
"Tôi có chuẩn bị lễ phục cho em đấy."
Cận Duệ Ngôn cười cười, khẽ lắc đầu. "Không cần, tôi mặc không quen mấy thứ đó."
"Lát nữa phụ nữ ở đó sẽ đua nhau khoe sắc, em không muốn sao?"
Hôm nay tâm trạng Cận Duệ Ngôn không tệ, thậm chí còn có thể nói đùa với anh ta, "Tôi có thể trêu ghẹo bọn họ một chút nha."
"Vậy em trêu chọc tôi thử xem nào?"
Cận Duệ Ngôn đẩy tay anh ta ra. "Đi thôi, nếu không sẽ bị muộn đấy."
Bây giờ cô ấy ngồi ở vị trí cao như vậy, còn ai dám yêu cầu cô ấy phải mặc thứ gì? Cô ấy đi đến đâu cũng đều trở thành tiêu điểm, đến ngay cả những người đàn ông thành công cũng sẽ bị cô ấy đè đầu xuống, vậy nên Cận Duệ Ngôn chính là tùy hứng cũng không ai có thể nói gì.
Tùy hứng lại không ngạo mạn, mỗi một thời khắc đều được cô ấy nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
Vào đại sảnh tổ chức bữa tiệc, Cận Duệ Ngôn khoác cánh tay Đoàn Cảnh Nghiêu đi vào trong. Trong mắt mọi người bọn họ chính là một đôi kim đồng ngọc nữ, môn đăng hộ đối, được người người hâm mộ gọi là cuộc hôn nhân xứng đôi nhất.
Hai người còn chưa đứng lại đã có người đi đến chúc rượu, Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn từng khuôn mặt giả dối, càng lúc càng cảm thấy quyền lực thật ra cũng rất tốt.
Vòng xã giao của Đoàn Cảnh Nghiêu và Cận Duệ Ngôn không giống nhau, hai người rất nhanh liền tách nhau ra.
Tính tình Đoàn Cảnh Nghiêu lạnh lùng, những lúc không muốn nói chuyện sắc mặt rất kém. Anh ta ngồi trong khu nghỉ ngơi, ánh mắt phóng ra xa tìm bóng dáng của Cận Duệ Ngôn.
Cô ấy luôn rất bận rộn, không biết lại bị ai lôi đi đâu mất rồi. Thật ra Đoàn Cảnh Nghiêu vốn đã tính sẽ cùng cô ấy tìm một góc yên tĩnh ngồi tán gẫu, thời gian bình thường ở cùng nhau khi ở nhà của bọn họ vốn đã ít ỏi đến đáng thương, mỗi khi ra ngoài thì đừng nói là ở cùng nhau, đến cả thời gian nói chuyện cũng phải đếm ra từng giây.
Anh ta đứng dậy chuẩn bị đi tìm Cận Duệ Ngôn, cũng đã đến lúc phải ngồi xuống bàn rồi, lẽ nào cô ấy còn định bỏ anh ta sang một bên?
Đoàn Cảnh Nghiêu đi lên vài bước, phía sau đột nhiên có người gọi, "Cảnh Nghiêu."
Anh ta dừng chân, quay đầu nhìn về sau, đáy mắt trong thoáng chốc hiện ra ngạc nhiên, "Sao cô lại ở đây?"
"Sao thế, kỳ lạ thế cơ à?"
"Không," trên mặt Đoàn Cảnh Nghiêu không có chút gợn sóng, "Không phải cô đang định cư ở Úc sao?"
"Sức khỏe mẹ em không tốt nên quay về, dù sao bên kia cũng vẫn không thể quen thuộc bằng ở nhà."
Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Cảnh Nghiêu, anh có khỏe không?"
"Đương nhiên."
Trên tay người phụ nữ đó cầm ly rượu, tóc dài đến eo, tóc uốn cong thành từng lọn, trang điểm cũng rất nhạt. Cô ta cười với Đoàn Cảnh Nghiêu, lên tiếng. "Lâu không gặp, lẽ nào anh lại không phát hiện ra em có gì đó thay đổi hả?"
Đoàn Cảnh Nghiêu cũng không buồn cẩn thận đánh giá lấy một lượt. "Mập lên? Hay gầy đi?"
Đối phương có chút không vui nhíu chặt lông mày. "Tóc em dài ra không ít đó."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn, lại nói. "Quá dài, nên sửa đi một chút."
"Chẳng lẽ anh đều quên lời mình nói cả rồi?"
"Tôi có nói gì hả?"
Người phụ nữ siết chặt ly rượu trong tay. "Anh nói anh thích tóc dài, phải dài đến eo mới là đẹp."
Đoàn Cảnh Nghiêu đúng là đã quên mất mình từng nói câu nói đó, chí ít thì là lúc anh nói câu này với vị Dương tiểu thư này. Khi đó có lẽ anh ta chỉ là thuận miệng nói bừa, không có ý định ám chỉ gì đó cụ thế, nếu không thì không đến nỗi một chút ấn tượng anh ta cũng không có như vậy.
"Chỉ là bây giờ tôi lại thấy tóc dài quá phiền, không bằng để tóc ngắn, nhìn cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái lại tươi mát."
Người phụ nữ đó hơi biến sắc, nhưng ý cười vẫn giữ được trên môi. "Sau khi Đoàn tiên sinh ở cùng Cận tiên sinh một thời gian, đến cả khẩu vị cũng thay đổi rồi."
"Thế hả?" Đoàn Cảnh Nghiêu không muốn thừa nhận. "Nói không chừng trước đây tôi vẫn là như vậy, chẳng qua là Dương tiểu thư nghe rồi hiểu nhầm ý của tôi thôi."
"Có thể sao?"
Lời này đúng là không cho cô ta chút mặt mũi nào. "Vừa rồi em mới thấy Cận thị trưởng."
"Chào qua?"
"Cận thị trường bận rộn như vậy, sao có thể lãng phí thời gian với em chứ?"
Khóe miệng Đoàn Cảnh Nghiêu hơi giương lên, "Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, xin lỗi không tiếp được."
"Cảnh Nghiêu." Dương tiểu thư vạn lần cũng không nghĩ tới thái độ của Đoàn Cảnh Nghiêu sẽ lạnh nhạt như vậy. "Chúng ta đã rất lâu rồi không gặp."
Cận Duệ Ngôn thật vất vả mới thoát khỏi đám người, cô ấy đi tìm Đoàn Cảnh Nghiêu trong đám đông, đi một vòng mới mơ hồ thấy được bóng lưng của người đàn ông, liền nhấc chân đi tới.
Có lẽ là Đoàn Cảnh Nghiêu gặp được người quen, âm điệu không nhanh cũng không chậm của anh ta truyền vào trong tai Cận Duệ Ngôn có chút mơ hồ không rõ.
Ngược lại giọng của người phụ nữ lại có chút sắc bén cùng không cam lòng, nếu âm điệu lớn hơn chút nữa chắc Cận Duệ Ngôn sẽ cho là cô ta đang chất vấn Đoàn Cảnh Nghiêu mất.
"Khi đó anh chọn Cận gia làm thông gia là vì cái ghế kia của Cận Duệ Ngôn có phải không? Anh vốn dĩ không thích cô ta, mà là địa vị của cô ta, là quyền thế trong tay cô ta."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, "Tôi kết hôn với ai là chuyện của tôi, cô chanh chua như vậy làm gì?"
"Xét theo tình huống của hai chúng ta lúc đó, không thể nói là anh đã bội ước sao? Trước khi tìm thấy cành cao kia anh cảm thấy tôi không tệ, nhưng vừa ngắm được Cận gia liền đá tôi sang một bên."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhếch miệng cười gằn, "Dương tiểu thư, chúng ta từng có hôn ước sao?"
"Lẽ nào anh lại chưa từng có ý muốn kết thông gia?"
Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ cười thành tiếng, "Được thôi, cứ coi như đúng là có ý đó, nhưng con người hướng đến nơi cao(*), đạo lý này còn cần tôi phải giải thích với cô sao?"
(*) trong câu "người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng", hướng lên cao ở đây là phấn đấu hay có chí tiến thủ để trở thành tốt hơn, hay giàu có hơn, vân vân. Việc con người ta hướng lên cao là việc tự nhiên, giống như nước thì luôn chảy xuống chỗ trũng vậy.
Dương tiểu thư không ngờ anh ta lại có thể sảng khoái thừa nhận như vậy, cũng không hề biết kiêng dè.
"Hay cho câu con người hướng đến nơi cao." Cận Duệ Ngôn đi lên vài bước, đứng bên cạnh Đoàn Cảnh Nghiêu. "Tìm mãi không thấy anh."
"Ừ, gặp được người quen, chào hỏi mấy câu."
Dương tiểu thư này cũng là lần đầu tiên quan sát Cận Duệ Ngôn ở khoảng cách gần như vậy, trên người cô ấy nơi nào có chỗ cho yếu đuối, dịu dàng, ngược lại tuy Cận Duệ Ngôn là phụ nữ, nhưng khí thế lạnh lẽo bức người, có thể có người đàn ông nào thích kiểu người như vậy đây?
Nhưng cô ấy là vị thị trưởng tiếng tăm lừng lẫy của Lục Thành, Dương tiểu thư thật sự không dám đắc tội với cô ta.
"Cận thị trưởng, xin chào."
"Chào." Cận Duệ Ngôn nhàn nhạt đáp lại.
Dương tiểu thư còn nhiều lời chưa nói xong nhưng đều bị cưỡng ép đi xuống, cô ta cũng không đến mức muốn đối mặt với một tình địch cường đại đến mức người người sợ hãi.
Đoàn Cảnh Nghiêu kéo cánh tay Cận Duệ Ngôn. "Đi thôi, chúng ta vào bàn."
Toàn bộ những lời bọn họ vừa nói Cận Duệ Ngôn đều nghe được rõ ràng. Đúng thôi, kết thông gia không phải đều là như vậy sao? Chẳng lẽ Dương tiểu thư này đến bây giờ mới nhìn ra nên mới làm cái bộ dạng không thể hiểu được như thế?
Cận Duệ Ngôn cô và Đoàn Cảnh Nghiêu kết hôn dĩ nhiên là vì nhu cầu của cả hai bên, chứ không lẽ lại là vì tình yêu?
Trong lòng cô ấy rõ ràng, trong lòng Đoàn Cảnh Nghiêu cũng rõ rõ ràng ràng. Nhưng một câu con người hướng đến nơi cao vừa rồi của anh ta đúng là vẫn khiến Cận Duệ Ngôn có chút khó chịu trong lòng.
Có một số việc ngầm hiểu ý là tốt rồi, hà tất phải thừa nhận một cách trần trụi như vậy?
Hơn nữa còn lại nói trắng trợn ngay trước mặt một người phụ nữ khác.
Cận Duệ Ngôn xoay người rời đi, Đoàn Cảnh Nghiêu chỉ kịp nhìn gò má của cô ấy, thấy được sắc mặt tái nhợt, bộ dạng như hoàn toàn muốn trở mặt với anh ta.
Ngồi xuống bàn được xếp sẵn, Cận Duệ Ngôn không nói một lời nào, Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn cô ấy, "Nóng à? Có muốn cởϊ áσ khoác không?"
"Nóng lạnh tôi tự biết, còn cần anh phải nhắc hả?" Khẩu khí của cô có chút gắt gỏng, người ngồi bên tay trái Cận Duệ Ngôn không khỏi nhìn hai người một cái.
Đoàn Cảnh Nghiêu hạ giọng nói. "Em sao thế?"
"Vừa rồi nói nhiều quá nên giờ không muốn mở miệng thôi, anh đừng có mà chạm vào lưỡi thương."
Đoàn Cảnh Nghiêu mở khăn ra, toàn bộ quá trình Cận Duệ Ngôn đều giữ mặt lạnh, mấy người ngồi bàn bên cạnh tiến lên chúc rượu cô ấy cũng chỉ ứng phó qua loa lấy lệ.
"Người người đều nói tình cảm của Cận thị trưởng và Đoàn tiên sinh vô cùng thân thiết, đây thực sự là phúc khí của toàn bộ Lục Thành chúng ta."
Cận Duệ Ngôn nghe vậy, khóe môi hiện lên trào phúng, nhưng người này vì nịnh nọt lấy lòng mà cái gì cũng có thể nói ra được.
Bọn họ lấy con mắt nào nhìn ra được cô và Đoàn Cảnh Nghiêu tìm cảm thắm thiết vậy?
Cận Duệ Ngôn cười cười, nhìn Đoàn Cảnh Nghiêu gắp thức ăn vào bát cô, vừa nghĩ đến người phụ nữ kia trong lòng liền cực kỳ không thoải mái. "Đúng, may mà có chồng như vợ đảm ở nhà, tôi mới có thể yên tâm ở bên ngoài chuyên tâm công tác. Nói như vậy, xem ra tôi còn phải kính Đoàn tiên sinh một ly rượu rồi."
Những người trên bàn có chút lúng túng, có một vài người trong họ cũng quen biết với Đoàn Cảnh Nghiêu, dĩ nhiên biết được hai chữ vợ đảm này đối với anh ta là nỗi nhục lớn đến thế nào.
Cận Duệ Ngôn cầm ly rượu lên, đưa đến trước mặt Đoàn Cảnh Nghiêu. Đáy mắt người đàn ông tích tụ sóng ngầm, môi mỏng mím chặt, phẫn nộ trong mắt như núi lửa phun trào, anh ta lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Cận Duệ Ngôn.
Cô ấy kéo nhẹ môi. "Chồng, vất vả rồi, mời anh một ly."
Đoàn Cảnh Nghiêu hiện tại dù có đứng dậy hất tung bàn ăn này cũng không phải là quá, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nén lại tâm tình kích động, nét mặt căng đến mức gần như sắp biến thành bức tượng điêu khắc cứng nhắc. Anh ta đưa tay ra, cầm ly rượu trên bàn, chạm nhẹ một cái với Cận Duệ Ngôn.
Anh ta dùng một hơi uống cạn rượu trong ly, không tránh được khiến cho vị cay nồng xông lên mũi. Anh ta nghĩ đến trăm phương ngàn kế muốn kéo cô ấy xuống khỏi cái vị trí đó, nguyên nhân lớn nhất cũng chính là vì không muốn bị Cận Duệ Ngôn chèn ép cả đời.
Trên đường trở về, đến cả tài xế cũng nhìn ra bầu không khí giữa hai người bất bình thường. Cận Duệ Ngôn uống mấy ly rượu nên có chút lâng lâng, hiếm khi được thả lỏng.
Một tay cô ấy chống lên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, "Về Cận gia một chuyến đi."
Tài xế giảm tốc độ, ánh mắt xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía Đoàn Cảnh Nghiêu chưng cầu ý kiến của anh ta, khuôn mặt người đàn ông không cảm xúc, nói, "Về nhà!"
Cận Duệ Ngôn nghiêng đầu nhìn anh ta. "Tôi muốn về Cận gia."
"Về đó làm gì?"
"Vẫn còn sớm mà."
Đoàn Cảnh Nghiêu cũng không hề nể mặt cô. "Con mắt nào của em thấy thời gian còn sớm thế?"
Cận Duệ Ngôn ngồi thẳng lưng, lông mày nhíu chặt, nhìn thẳng lên tài xế ngồi ở phía trước. "Về Cận gia."
"Về nhà."
"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh không muốn đi thì xuống xe ngay lập tức cho tôi!"
Đoàn Cảnh Nghiêu cười lạnh. "Em đúng là ngang ngược thành thói, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe theo em?"
"Tốt thôi, vậy anh dừng xe, thả tôi xuống thì được chứ?"
"Hôm nay em ngồi xe tôi thì phải nghe lời tôi." Đoàn Cảnh Nghiêu chọn một tư thế thoải mái, mi mắt khẽ nhắm lại, "Tôi xem kẻ nào dám cho em xuống xe."
"Sao thế? Chỉ nói một câu đó mà đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh rồi sao?"
Đoàn Cảnh Nghiêu mặt không biến sắc. "Em nghĩ nhiều quá rồi."
"Có phải tôi nói anh như người vợ đảm nên chạm phải nỗi đau của anh rồi?"
Đoàn Cảnh Nghiêu cười lạnh lẽo, "Em muốn nói thế nào thì là thế đó đi."
Cận Duệ Ngôn giơ tay đập lên cửa sổ xe, "Dừng xe!"
Tài xế ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là tay cầm vô lăng sắp không giữ vững, ngũ quan Cận Duệ Ngôn hơi lạnh, "Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi ra lệnh cho anh, dừng xe!"
Đoàn Cảnh Nghiêu không để ý lắm đáp lại cô. "Xe là của tôi, người là tôi bỏ tiền ra thuê, em đừng có tưởng rằng mình là thị trưởng thì có thể tùy tiện ra lệnh cho người khác. Tôi không nghe đấy, em có thể làm gì tôi?"
Sau đó đôi mắt mở ra, nửa thân trên áp qua, một tay nắm lấy cằm cô ấy, "Tôi coi em như Đoàn phu nhân, nên em mới có thể an ổn đến bây giờ mà làm Cận thị trưởng của em. Em nhớ kỹ cho tôi, trước phải có Đoàn phu nhân mới có Cận thị trưởng, hiểu chưa?"
Cận Duệ Ngôn hất tay anh ta ra, "Vậy tôi cũng nói cho anh biết, anh trước là chồng của Cận thị trưởng, sau mới là Đoàn tiên sinh. Trước đây anh cũng chỉ là một tên thương nhân làm ăn lớn mà thôi, sẽ có ai biết đến cái danh của anh?"
"Nói hay, rất hay!" Đêm nay Đoàn Cảnh Nghiêu thật sự là bị chọc tức muốn hộc máu, bây giờ đúng là không thể phát hỏa nổi nữa. "Cận Duệ Ngôn, em rất giỏi."
"Cám ơn đã quá khen."
Tài xế tăng tốc, gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn nhanh chóng mang hai vị đại Phật gia này trở về Đoàn gia rồi chuồn êm.
Cận Duệ Ngôn nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út, cô ấy và Đoàn Cảnh Nghiêu kết hôn vốn là vì lợi ích, bây giờ cô ấy lại phải tức giận cái gì đây?
Cố Tân Tân từ trong công ty đi ra, đã thấy xe của Cận Ngụ Đình đậu sẵn, cơn đau từ bả vai mơ hồ lại rục rịch nhổm dậy.
Tống Vũ Ninh nhìn về phía cô ấy, có mấy lời có khuyên can cũng vô dụng, liền dứt khoát không nói.
Trong lòng Cố Tân Tân cũng có ranh giới, tiềm thức không muốn cô đi tới, cô liền theo Tống Vũ Ninh chuẩn bị rời đi.
"Tân Tân," Cận Ngụ Đình hạ cửa sổ xe, "Qua đây."
Cô làm như không nghe thấy, tài xế nhấn còi, còn Cận Ngụ Đình mở cửa xe. "Có việc gấp, không lừa em."
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn anh, thấy sắc mặt Cận Ngụ Đình có chút nặng nề thì không kiểm soát được đi đến cạnh xe anh. "Làm sao?"
"Ở đây không tiện nói, lên xe trước."
Tống Vũ Ninh đứng sau lưng cô nhắc nhở, "Em đừng quá dễ dàng tin người."
Cố Tân Tân cúi người, "Anh nói đi."
"Liên quan đến chuyện giám định, em xác định chỗ này sẽ không có tai vách mạch rừng?"
Cố Tân Tân thu lại nghi ngờ trên mặt, ngồi vào trong xe, Khổng Thành thấy vậy, đưa tay muốn đóng cửa xe lại.
Mắt thấy Tống Vũ Ninh còn đứng tại chỗ, liền mở miệng nhắc nhở. "Cô còn không tránh ra?"
Tống Vũ Ninh lùi về sau một bước, cửa xe đóng lại, Cố Tân Tân lập tức hỏi. "Giám định ra rồi sao?"
"Không nhanh như vậy, Tân Tân, em xác định sợi tóc anh hai lấy được kia là của Thương Lục?"
"Tôi không biết, nhưng phòng đó tôi không hề ở qua, Văn Văn cũng không ở đó. Tôi nghĩ tám phần chính là của Thương Lục."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đưa tay đặt lên đầu Cố Tân Tân, cô theo bản năng rụt vai lại, "Làm gì thế?"
"Xin một sợi tóc của em, phòng ngừa vạn nhất."
Cố Tân Tân liền ngoan ngoãn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Cận Ngụ Đình nhổ một sợi tóc, "Đau không?"
"Không." Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn anh. "Anh muốn nghĩ cách đổi lại?"
"Nếu bắt buộc phải đi đến bước đó thì cũng chỉ có thể làm như vậy."
"Vậy thì anh tùy tiện tìm một người đi, chỉ cần không phải Thương Lục là được rồi."
Cận Ngụ Đình cười khẽ, "Ngộ nhỡ anh ấy đa nghi, mang cả ba mẹ em đến giám định thì sao?"
"Không đến nỗi đó chứ?"
"Tác phong làm việc của anh hai rất biếи ŧɦái, chỉ có thứ em không nghĩ tới, không có thứ anh ấy không làm được."
Cố Tân Tân vén lọn tóc về sau tai, "Vừa rồi anh làm cái mặt nghiêm túc đó chỉ là vì chuyện này? Cứ trực tiếp hỏi tôi là được rồi không phải sao?"
"Ăn tối chưa?"
"Tôi không đi ăn tối với anh." Cố Tân Tân lập tức từ chối. "Sau này anh vẫn là nên duy trì khoảng cách với tôi đi."
Cận Ngụ Đình thả tầm mắt xuống, quét trên mặt cô mấy vòng, "Sao thế, Tu Tư Mân về rồi hả?"
"Không liên quan đến anh ấy, lời này của anh thật giống như tôi có gì đó không thể nói với anh ấy không bằng."
Cố Tân Tân tự nhận mình đủ thanh bạch, hơn nữa Tu Tư Mân cũng sẽ tin tưởng cô.
"Chúng ta như hiện tại không phải là tốt lắm sao? Anh ta có thể đừng bao giờ quay lại nữa thì tốt."