Trảm Nam Sắc

Quyển 1 - Chương 8: Mang cô đi mở mang tầm mắt

Dịch: Qiu Xian

***

Cận Ngụ Đình nói một chữ được, Cố Tân Tân ở trong lòng anh một chút sức lực để vùng vẫy cũng không dùng được, chỉ có thể để mặc anh ôm lên phía trước.

Bước vào bên trong du thuyền, âm nhạc dịu dàng thư giãn lướt qua bên tai, ghế sofa hình chữ U làm tách rời một không gian to như thế, mỗi một nơi đều trang trí tỉ mỉ đủ để cho người ta thấy hai chữ xa xỉ. Cố Tân Tân giống như người mới, tỏ ra hoàn toàn xa lạ.

Cô nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên tấm màn sân khấu to đùng kia.

Bàn tay Cận Ngụ Đình dán sát vào eo cô, làm cô thấy có chút áp lực, chỉ có thể đi về phía trước.

"Cửu gia." Giữa đường, có tiếng chào hỏi truyền đến bên tai.

Bước chân Cận Ngụ Đình tạm dừng lại, Giang thiếu đi tới, mắt nhìn Cố Tân Tân ăn mặc kỳ lạ, Cận Ngụ Đình hất cằm lên phía sân khấu rồi hạ xuống, "Đưa cô ấy ra ngoài mở mang tầm mắt."

Giang thiếu miệng cười mà trong lòng cũng sáng tỏ, "Được rồi, đem chỗ ngồi tốt nhất giữ lại cho ngài."

Ngay lúc này, tấm màn sân khấu đang từ từ kéo ra, Cận Ngụ Đình kéo Cố Tân Tân lên phía trước, một tay anh giữ sau lưng cô, để cô nhoài người về phía trước, nhìn cho rõ mặt kính đang từ từ hiện ra.

Cố Tân Tân nhớ tới lúc nhìn thấy nhân ngư biểu diễn trong Hải Tộc quán, chính là như vậy, cách một lớp kính thủy tinh trong suốt, cô gái đang mặc bộ đồ mỹ nhân ngư uốn éo chiếc eo nhỏ ở trong nước, bọt nước tràn lên xém chút là bắn lên mặt cô.

Giang thiếu chống một tay lên mặt kính, "Chậc chậc, hình như ngực không đủ to."

Tiếng nói của Cận Ngụ Đình vang lên trên đỉnh đầu Cố Tân Tân, "Có đủ to hay không, cởi ra rồi mới biết được."

Bây giờ đứng ở chỗ này, chỉ có ba người bọn họ, Cận Ngụ Đình và người đàn ông này không coi ai ra gì mà vẫn tiếp tục thảo luận, Cố Tân Tân theo bản năng lùi về phía sau, Cận Ngụ Đình thấy thế, nâng hai tay lên, vây cô vào giữa anh với lớp kính thủy tinh kia.

Giang thiếu đưa tay lên, gõ nhẹ mấy cái vào mặt kính.

Cô gái tóc đen dài như rong biển, cô nhảy ra khỏi mặt nước, sau khi hít một hơi thật sâu, lại chui vào trong nước.

Một hơi thở nóng bỏng bỗng nhiên lại gần bên tai Cố Tân Tân, "Cô ta xem như rất lợi hại, nín thở lâu như vậy, cô làm được không?"

Cố Tân Tân động đậy bả vai, cô trốn tới đâu, hơi thở của anh ta liền theo tới đó.

"Khả năng nín thở của phụ nữ càng kéo dài, càng tốt." Lời này của anh, từng chữ từng chữ chui vào trong lỗ tai cô, cô quay đầu lườm anh ta một cái.

"Cô vẽ truyện tranh "người lớn" mà, lẽ nào không hiểu thâm ý của câu này sao?"

Cố Tân Tân nghiến răng, "Tôi không có vẽ truyện tranh người lớn!"

Anh từ trên cao nhìn chằm chằm vẻ tức giận trên mặt cô, cảm thấy cao hứng nên chọc cho cô tức lên. Cận Ngụ Đình đưa tay ra nắm lấy cằm cô, đem mặt cô xoay đi chỗ khác.

Mắt trái hạnh của cô trợn tròn, trong chốc lát, bộ quần áo mỹ nhân ngư trên người cô gái hoàn toàn cởi ra hết, cô ấy không mặc gì bên trong hết, phía trên bể thủy tinh còn có ánh đèn chiếu sáng, một mảnh da thịt, quả thật là trắng đến chói mắt.

Giang thiếu vậy mà lại không cao hứng lắm, nhìn một cái rồi xoay người sang chỗ khác, "Cũng bình thường, ai muốn thì người đó đưa đi đi."

Cố Tân Tân mặt đỏ hồng, người này tốt xấu gì cũng là phụ nữ của anh ta, cứ......cứ để ở nơi đông người cho người ta xem sao?

Còn Cận Ngụ Đình đang đứng sau lưng cô nữa, ngay lúc này đây, anh ta không nên che mắt đi sao?

Cố Tân Tân không rõ là mình đã bước vào cái thế giới nào đây, nhưng cô gái bên trong bể thủy tinh không có cố gắng che thân thể mình lại, người khác cũng không cảm thấy có gì quá ngạc nhiên. Âm thanh một vật gì rơi tõm trong nước truyền tới, rất nhẹ, Cố Tân Tân nhìn thấy một chiếc nhẫn từ từ chìm xuống dưới.

Ngay sau đó, âm thanh cao thấp khác nhau như tiếng nước sôi trào lên, Cố Tân Tân nhìn thấy đủ loại vòng, nhẫn, lắc tay đợi bị ném vào, có một số được khảm kim cương to như vậy ở phía trên, vừa nhìn là biết giá trị không hề nhỏ.

Cận Ngụ Đình thu chặt hai tay, ôm trọn cô vào lòng, dáng vẻ anh thân mật xích lại gần cô nói chuyện, "Trên người cô có cái gì?"

Cố Tân Tân co vai lên, lắc đầu, "Không có."

Anh gạt sợi tóc bên cạnh khuôn mặt cô ra, chú ý đến đôi bông tai của cô, Cố Tân Tân biết ý đồ của anh, vội lên tiếng ngăn cản, "Đây là tôi mua trên Taobao, có 20 đồng thôi."

Đại gia anh thật muốn ném vào luôn sao?

Bên cạnh tụ tập không ít người, có người trực tiếp đem chìa khóa xe ném vào, Cố Tân Tân khoanh tay, "Bọn họ đang làm cái gì vậy?"

"Đương nhiên không thể đứng nhìn miễn phí, cũng nên cho một ít đồ trong tay."

Tay Cận Ngụ Đình thăm dò trước vạt áo trong của cô, cổ áo che kín động tác trong tay anh, ngón tay anh lướt qua sự run rẩy trước ngực cô, lại dùng chút sức bắt lấy.

Cố Tân Tân quá hoảng sợ, "Anh làm gì đó?!"

Sợi dây chuyền bị kéo đứt về phía sau, kim loại chạm vào eo cô khiến cô cảm thấy lạnh, Cận Ngụ Đình giơ tay lên, đem sợi dây chuyền vàng hoa hồng ném vào trong bể.

"Đó là hàng giả thôi, chỉ có mấy trăm đồng."

Cận Ngụ Đình cười mị hoặc, "Đồ từ trong tay tôi ném ra, thì nó sẽ là vô giá."

Quả nhiên không sai, cô gái trong nước đong đưa hai tay bơi về phía trước, một tay nắm chắc sợi dây chuyền vừa bị kéo đứt của Cố Tân Tân.

"Cửu gia, chúc mừng chúc mừng, cô ấy là của anh rồi," Giang thiếu vỗ tay, nhưng đôi mắt lại nhìn vào trong lòng anh.

Mặt Cận Ngụ Đình giương nhẹ, "Tôi cũng không cần, đêm nay tôi có người rồi."

Bọn họ liền thuận miệng bàn tán, hình như đang nói một món đồ không đáng tiền, cô gái bên trong bể cũng không nói gì, xoay người thuận tay cầm lên một chiếc chìa khóa xe Mercedes dưới đáy bể.

Tiếng nhạc lại chuyển đổi một lần nữa mang theo sự trêu chọc và mập mờ không rõ, Cố Tân Tân nhìn thấy mặt nước trong bể hạ xuống, ánh sáng sau lưng đều tắt hết, nhưng để lại mấy ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu.

Mọi người nhảy tại chỗ, thì ra không phải là bọ họ không chơi, chỉ là do trí tưởng tượng hạn hẹp của Cố Tân Tân, so với mấy người đàn ông mở miệng mời cô ly rượu, mời cô bữa ăn khuya trong quán bar, thì những người ở đây tiện tay cho một chiếc xe, một viên kim cương to như quả trứng bồ câu,.

Thân hình cao lớn của Cận Ngụ Đình nhảy sau lưng cô, hai người đứng rất gần nhau, khó tránh khỏi có những động tác chạm vào nhau.

Cố Tân Tân chỉ có thể dựa về phía trước, người đằng sau thấy thế, được đà tiến lên.

Hắn áp sát vào người cô, có những hành động lớn mật hơn, Cố Tân Tân chen chúc bị đưa đẩy trên tấm kính không thể tiến lùi.

Bây giờ cô không thể không tin, cô nói hai chữ "lăn lộn", chính là trò cười trong mắt Cận Ngụ Đình, đám người này mua vui trước đám đông như vậy, còn có cái gì mà không làm ra được đây?

Âm thanh vuốt ve quần áo càng ngày càng mãnh liệt, Cố Tân Tân nghi ngờ không biết Cận Ngụ Đình có thể nào đột nhiên bộc phát thú tính không, dù sao thì thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng sẽ khiến cho cơ thể có phản ứng.

Cô nhân lúc người đàn ông lại gần gò má cô, vội vàng mở miệng, "Tôi bảo đảm, sau này sẽ không đến những nơi như thế này nữa."

Hai tay Cận Ngụ Đình bóp lấy eo cô, giọng nói khàn khàn, trong ánh mắt cũng có chút mông lung, "Không phải cuộc sống về đêm của cô rất phong phú, cho dù là kết hôn rồi cũng không thay đổi được sao?"

Cố Tân Tân cảm giác bị anh đυ.ng vào phía trước, cô nhắm mắt lại, vội vàng nhận lỗi, "Tôi thay đổi, thật đó, nhất định sẽ thay đổi."

Cận Ngụ Đình kéo bả vai cô, lúc mang cô ra ngoài, còn có người kêu lên, "Cửu gia, sao lại đi vào lúc này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn còn ở phía sau đó!"

Dáng vẻ người đàn ông dứt khoát đi ra thật tiêu sái, hai người đi lên bờ, Cận Ngụ Đình kéo cửa xe ra nhét cô vào trong xe.

Đến khách sạn Hoàng Phủ, trong lúc Cận Ngụ Đình ra khỏi xe, anh quay sang cô ra lệnh, "Xuống xe."

Cố Tân Tân theo anh đi xuống, cô nhíu chặt lông mày đi bên cạnh anh, "Muộn quá rồi, ba mẹ tôi vẫn đang đợi tôi về nhà nữa."

Bước chân Cận Ngụ Đình thoáng dừng lại, "Đêm nay, cô không thể đi."

"Chuyện khác thì để hôm nào lại nói, tôi không thể qua đêm ở bên ngoài được!"

"Chuyện kết hôn của chúng ta nếu đột nhiên đề cập với ba mẹ cô, e rằng họ không thể chấp nhận ngay được."

Mi tâm Cố Tân Tân giựt nhẹ, chẳng lẽ anh ta làm chuyện từ bi?

Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh ta.

"Đúng......Bọn họ chắc chắn không thể tiếp nhận nổi đâu."

"Cho nên, đêm này cô ở lại khách sạn này cùng tôi, cả đêm cô không về, cũng sẽ nói rõ mối quan hệ của chúng ta, ngày mai tôi cùng cô về nhà. Chuyện này đã kéo dài mất một ngày, tôi không có kiên nhẫn đợi thêm nữa."