Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn

Chương 45: Vô đề

Hạ lạc một ngọn đồi, Dương Thần thả ra thần thức xem xung quanh, khung cảnh hiện rõ mồn một trong mắt, người bị gϊếŧ có, người chết có, cướp bóc các thứ, xem ra đât nước này không phải bình thường hỗn loạn nha, tội phạm nhưng là ở khắp nơi.

"Ừ..." Dương Thần có chút kinh ngạc, ở một nơi không xa một đứa bé không đến 15 cầm trên tay con dao nháy mắt liền gϊếŧ bốn người, giống như kiểu việc nhẹ đường quen vậy, lưu loát mắt không chứa chút cảm tình nào, đặc biệt lại là nữ nhân.Nếu ở linh giới hay chỗ khác là truyện bình thường nhưng ở vi diện này, hiếm có nha.

Đứa trẻ thân thủ nếu xét theo vi diện này, cũng thuộc dạng hiếm có, tuy không có tu vi gì cả, nhưng tốc độ hay là kĩ năng gϊếŧ người so với phàm nhân quá cách biệt, hiển nhiên được huấn luyện chuyên việc gϊếŧ người, nhất kích tất sát không chừa chút cơ hội sống nào.

"Thu làm tì nữ cho tiểu Tuyết không biết có được không đây, "

Đang miên man suy nghĩ, thì Dương Liên cũng vội a một tiếng kinh ngạc.

"Nơi này tồn tại thứ gọi là ma pháp, ừ không sai."

"Ma pháp, là thứ gì.

"chỉ là dựa theo cổ văn vận hành linh lực vận dụng năng lượng ngũ hành sản sinh ra nguyên tố sử dụng thôi, không kém phù chú là bao nhiêu, nhưng kết hợp với trận pháp tạo ra hệ thống vận hành riêng của nó."

Đang tò mò, nhưng nghe Dương Thần nói Dương Hối có chút thất vọng, còn tưởng có gì hay ho, ít cũng phải như Triệu Cơ, linh hồn tồn tại một đoạn không gian linh kí.

"Trận pháp cùng bùa chú kết hợp sao, sao ta thấy muốn dùng còn phải đọc to lên mấy tiếng kì lạ a."

Dương Liên cười khẽ nói, xem ra vi diện này còn nhiều thứ thú vị cần xem nha.

Dương Thần nhẹ lắc đầu, " đọc to lên cũng chỉ tự an ủi bản thân mà thôi, khi làm việc gì đó quen sẽ rất khó bỏ, khi đọc to lên sẽ giúp vận hành chú ngữ thêm chắc chắn mà thôi, dùng quen liền không cần đến."

"Đại ca, trước ngươi từng gặp sao."

"Có, trước ta đi rất nhiều nơi, từng đến một vi diện, cũng đồng dạng dùng theo hệ thống tu luyện này, nhưng ở đó rất loạn chiến tranh liên tục không phát triển khoa học kĩ thuật như đây, tu luyện kiểu này sẽ không phân cảnh giới, tất nhiên cũng chỉ dừng lại tại đó mà thôi, ai nhiều linh lực, à không phải gọi là pháp lực, cùng vận dụng thành thục hơn liền mạnh hơn mà thôi."

"Tu luyện dù có trăm ngàn cách đi nữa, cuối cùng cũng chỉ trở về một mạch mà thôi, tà hay chính, tiên hay ma, cuối cùng cũng là nghịch thiên mà đi, tà ma không gϊếŧ người bản chất vỗn tà, chính nghĩa dù cho đồ thành diệt quốc người ta vẫn vinh danh, quan trọng nhất vẫn là giữ lấy bản tâm của bản thân, chung quy mà nói tất cả cũng là nghịch thiên mà đi."

"Ma đầu không gϊếŧ người mãi vẫn không phải thánh nhân, Thánh nhân gϊếŧ người như ngóe vậy khác gì mà đầu đâu, " Viên Ngư Yên không nhịn được nỉ non.

"Vậy mới nói, các ngươi cần học cách bỏ ngoài tai việc thiên hạ, giữ vững bản tâm là được."

Mọi người nhẹ nhàng gật đầu, "Thụ giáo."

Rất nhanh mọi người đến một thành phố không xa, nơi đây cư dân không tính nhiều hầu hết ăn mặc để miêu tả thực mà nói thì nói cuốn khăn thì chuẩn hơn, mọi người đi chơi là chính tuy rằng không đói nhưng đã đến vậy liền đi ăn thử.

Bước vào nhà hàng tốt nhất ở đây,phòng ăn cũng khá lịch sự chia từng phòng riêng, cách âm rất tốt. Mọi người an vị ngồi thưởng thức món ăn,bên ngoài có tiếng huyên náo mọi người trừ Viên Ngư Yên ai cũng có thể biết bất quá cũng chả quan tâm, không trêu chọc liền tốt.

"Tiểu Hối."

"Có gì sao đại ca."

"Lần này lần cuối cùng nha, đừng hi vọng nhiều."

Mọi người không hiểu chuyện gì, cả đám mộng bức, bỗng Dương Liên nhớ lại sự việc trên máy bay, Dương Thần cũng nói tương tự.

"Phiền phức a."

______________

Bên ngoài, một đám người nghị luận ầm ĩ chỉ chỉ sau lưng một thanh niên ăn mặc lịch sự, bên cạnh là một nữ nhân có vẻ đẹp khá yêu dị,

Người đến tên Pite, cha hắn là chủ tập đoàn nổi tiếng nước A, 18 tuổi đã tiếp nối công ti gia tộc mình, 20 tuổi tự thành lập công ti riêng mở rộng chi nhánh phủ kín nước A, một người thành đạt, tâm cơ cũng rất lớn, nhưng nói đến Pite thì nổi tiếng ăn chơi phá của, là một tên hoàn khố không sai biệt.

"Pite thiếu gia, thực sự thông cảm a, hôm nay nhưng thực sự là hết phòng rồi,"

Pite liếc mắt, "chả phải phòng ta hay ngồi sao, cho ít tiền bồi thường là được."

Tên bồi bàn bất đắc dĩ, cũng đành tiến về phía phòng Dương Thần, khách ở đây ai cũng có tiền có quyền, nhưng có thể so với Pite sao, thà đắc tội họ còn hơn đắc tội con giời này.

Nhưng tên bồi bàn không biết, so với Pite đắc tội Dương Thần còn khủng khϊếp hơn, việc này chính xác là sai lầm lớn.

Tên bồi bàn đứng ngoài cửa, vẫn chưa dám gõ cửa thì bên trong đã truyền đến âm thanh.

"Đã tới cửa thì vào đi."

Tên bồi bàn giật mình một cái, cũng mở cửa vào.

"Thực sự xin lỗi, phòng này thực ra đã có người đặt trước, là do ta vô ý quên mất, như vậy đi, toàn bộ chi phí bữa ăn đều miễn phí đồng thời nhà hàng còn bồi thường thêm cho các vị, rất xin lỗi vì sự bất tiện này,mong quý khách thông cảm."

"Ồ, bọn ta bây giờ mua gian phòng này, giá cả lên gấp đôi, bảo người kia có thể lăn rồi, ra ngoài đi chúng ta đang dùng cơm."

"Gấp hai!!!," tên bồi bàn chấn kinh nhìn lại bàn thức ăn, chỉ như vậy thôi giá đã hơn 10 triệu, bàn này hôm nay nhưng thực đơn là đắt nhất nhà hàng, hiện tại gấp hai, chả phải lên 20triệu, nếu để đối phương đi mà không trả tiền thì mất 10 triệu, để đối phương ở lại tuy có thêm gấp đôi tiền, lại đắc tội Pite, các ngươi đám có tiền nhưng giỏi làm khó nhân viên nghèo như ta a.

Trả lời là Dương Hối, đùa chứ bán đi công ti Mạn gia, tiền phần lớn đưa cho Mạn Thanh Vũ, còn lại nhưng tiêu đang lo không hết đây, ít tiền đấy không đáng là bao, huống hồ còn khối tài sản di động khổng lộ đây, nhìn Viên Ngư Yên, Dương Hối không khỏi cười hắc hắc.

Dương Thần thì âm thầm nghĩ, có lẽ nên tìm hiểu về vận mệnh, nhiều lúc Dương Thần tự hỏi bản thân đã làm gì, khi đi đến đâu phiền phức tới đó, chả lẽ muốn bắt bản thân phải gϊếŧ tất tần tật sao.

"Pite thiếu gia, thực xin lỗi vị khách bên trong không đồng ý rời đi, còn ra giá gấp đôi."

"Được, được lắm, nếu đã không biết điều thì ta chính tay vào mời hắn ra,"

Mọi người vẫn đang bình tĩnh ăn dù ai cũng biết chắc chắn một lát sẽ bị quấy nhiễu, nhưng vậy đã sao, vài con kiến nhỏ nhảy nhót mà thôi, mọi người cũng không để ý cho lắm, gϊếŧ một thì ít đi một, không gϊếŧ thì kiến vẫn chỉ là kiến.

"Các ngươi đừng làm rộn, lần này để ta."

Mọi người vô cùng kinh ngạc bởi người nói là Mạn Thiên Âm.

"Đại tẩu??, thật."

"Đừng nhìn ta như vậy nha, ta nhưng chưa bao giờ đánh người, nhưng hết lần này đến lần khác luôn có người tìm đến cửa phiền phức, ta nhịn đủ lâu rồi."

Đang khi nói chuyện, cửa đã bị vài người đẩy ra đến, dường như đã biết trước nên thanh niên đến cũng khômg ảnh hưởng đến việc mọi người ăn bao nhiêu, vẫn tiếng cách cách, nhóp nhép thức ăn mang tới.

"Cho các ngươi lũ nhà quê này 5phút, lập tức cuốn xéo, nếu không đừng trách ta."

Không đợi đến 5 phút, một chiếc thìa tròn vo bay với quỹ đạo vô cùng chuẩn xác vỗ thẳng vào chán Pite, "em gái ngươi,"

Mạn Thiên Âm điên lên, nắm thẳng cổ áo Pite Quyền đả cước đấm, vô cùng mạnh bạo ẩn ẩn còn có vài đường điện ngỏ kêu rẹt rẹt.

Pite giờ này người không ra người, ma không ra ma, mặt mũi so với con heo còn khó coi, mũi dập mắt to híp tít lại, má sưng húp lên như hai quả bánh mật, vô cùng đáng yêu là bộ quần áo sang trọng lúc đầu bây giờ đã rách rưỡi, Pite thì sống chết không rõ đã bất tỉnh.

Mọi người bao gồm Dương Thần cũng nhẹ lau vài giọt mồ hôi, ai cũng không nghĩ đến Mạn Thiên Âm còn có một mặt này, giờ thì hiểu rồi tại sao tiểu Tuyết tình cách hội sẽ vậy không giống Dương Thần, hóa ra thừa hưởng từ mẹ.

Tiểu Tuyết vỗ tay không ngừng, "Ma ma uy vũ a"

Tội nghiệp Pite, vừa mới vào cửa thổi gió hai câu, nhưng ăn đòn đến nhớ lâu luôn.

Thu xếp hai câu, tên bồi bàn đã cho người đến đưa Pite đi.

"Các vị quý khách, có thể không biết, các vị nên sớm rời đi thì hơn, người đó nhưng là con trai của tập đoàn Thiên Phong, gia tộc Bland một trong 5 gia tộc của nước A, đánh hắn như vậy chắc chắn sẽ trả thù."

Mọi người lại không cho là vậy, đùa chứ không trả thù còn tốt, trả thù thử xem, không nhưng hại bản thân mà khiến cả gia tộc rơi vào vạn kiếp bất phục.

Thấy mọi người vẫn bình tĩnh ăn uống, bồi bàn vẻ mặt bất đắc dĩ a, cũng hết cách dù sao mình chỉ là bồi bàn thôi, xem ra mấy vị này tự tin vậy chắc hẳn có chỗ dựa vào, mặc kệ vậy nhắc nhở cũng nhắc nhở rồi.

Ăn xong mọi người mới bình tĩnh đứng dậy thanh toán rời đi, nghĩ nghĩ cũng liền đi xung quanh nhìn xem, Viên Ngư Yên bây giờ rất biết điều, những người này nhưng đều là thần tiên nha, miên man suy nghĩ sau này không biết liệu có thể có cơ hội được bay lượn, như vậy không.

Dương Thần bắn nhẹ một tia sáng lên mi tâm,

"Thất tốt tu luyện đi, rất nhanh có thể như ý nghĩ."

Giật mình Viên Ngư Yên ngẩng đầu lên, "đại ca ngươi đọc ý nghĩ ta sao.".

"Ta đoán thôi, chính là ta có thể đọc, nhưng ta không đọc người khác ý nghĩ bao giờ, cố gắng lên sau này theo Dương Hối con đường phía trước còn nhiều thứ đáng xem hơn, tu luyện một đường chưa bao giờ là dễ dàng cả."

"Các ngươi đi chơi trước, ta và tiểu Tuyết đi một lát rồi về."

Không nói thêm Dương Thần cùng tiểu Tuyết đã biến mất trong tầm mắt mọi người, Dương Thần theo ý nghĩ là đi tìm đứa trẻ đó, tuy không tu luyện qua nhưng đứa trẻ đó thủ đoạn phải nói là nhất tuyệt, từ ám sát đến đường dao, chuẩn xác đưa đối phương vào đường chết nhanh gọn, nếu tu luyện mà nói chắc chắn sẽ chở thành đỉnh phong sát thủ.

Đầu tiên là theo giõi tổ chức đứa bé này a, Dương Thần cùn hiếu kì không biết dạng nào sẽ để một đứa bé lẽ ra độ tuổi này phải vui vẻ cùng bằng hữu, lại dẫn thân vào con đường gϊếŧ chóc này.

"Ba ba, chúng ta đi đâu a."

"Con muốn một vị tỉ tỉ chơi cùng không, ta nhưng phát hiện ra một người thú vị."

"Đâu đâu, muốn muốn."

"Humm... Xem nào, đi thẳng đến thác nước là tới con đi một mình thôi, ta nhưng không qua."

Qua cái gì mà qua, người ta nhưng đang tắm, tuy còn là trẻ con nhưng dù sao cũng là nữ nhân, Dương Thần mặc kệ tốt.

Dương Thần để tiểu Tuyết đi, một mình lại tới một phương hướng khác, nơi đây khá ẩm thấp, nói đúng hơn là một tầng hầm, nhưng lại vô cùng rộng lớn, mùi máu tanh, mồ hôi, "đây là tổ chức sát thủ sao, tựa hồ giống một cái chuồng heo hơn,"

Nỉ non vài câu, Dương Thần lại đi thẳng xuống, ở phía dưới đây vô cùng vắng vẻ, hoàn toàn không có một bóng người, chỉ có vài tờ giấy in hình cùng giá trị tiền bạc mạng sống đó, nhưng ngoài là vậy Dương Thần có thể cảm nhận thấy, vài chục ánh mắt đang theo dõi Dương Thần nhất cử nhất động, hiển nhiên nếu có yêu cầu sẽ được tiếp nhận, còn nếu gây rối hoặc cảnh sát gì đó, trực tiếp diệt sát.

"Ồ."

Bất ngờ thay một tờ giất in hình mặt Dương Thần ở đó, Dương Thần cũng hiếu kì nha, tại sao lại có mặt mình ở đây đâu, "hửm,... Không có ghi giải thưởng."

Ánh mắt Dương Thần bỗng nhúc nhích,xem ra phát hiện mặt ta cùng tờ giấy giống nhau nha, khó tránh khỏi gϊếŧ người rồi!

Thầm thì một câu, một con dao nhọn hoắt sáng loãng, lóe lên trong tầng hầm tối, con dao chỉ cách mi tâm Dương Thần một milimet thì đã lệch ra khỏi vị trí, cả quá trình Dương Thần cũng không hề nhúc nhích.

Tên kia thất bại về sau trực tiếp lui về, lại ẩn thân trong đêm, hoàn toàn im ắng, thủ đoạn còn rất lưu loát, hiển nhiên đã được huấn luyện sẵn, nhất kích tất sát, nếu không gϊếŧ được đối phương trực tiếp lui lại chờ cơ hội mới.

"Gặp quỷ."

Tên sát thủ núp trong bóng tối hãi nhiên, nhưng tên khác cũng đồng dạng vậy, Dương Thần rõ ràng không tránh nhưng con dao đó lại đi chệch, hắn chắc chắn tay hắn không thể nào lệch được, hắn còn có cảm giác mi tâm Dương Thần phun máu, trực tiếp ngã xuống, nhưng hắn sai, con dao không hề đâm đến.

Hắn làm sao có thể biết, Dương Thần linh hội không gian pháp tắc, nhìn có vẻ như ngay trước mắt, nhưng cho hắn cả vạn năm tuổi thọ chưa chắc đã tiến đến được chỗ Dương Thần, chỉ là không gian xếp chồng lên nhau, nhìn thì gần mà thôi.

"Ta đến để mua người, không muốn gϊếŧ người, đi ra đi."

Dương Thần vốn dĩ lấy người dễ dàng vô cùng, nhưng cảm thấy sự tình này tốt chơi, vui đùa cũng không sai,dù sao cũng là chán không có gì chơi.