Khi Đông Sinh về phòng ký túc, thì trong phòng đã là một đống lộn xộn, đồ trên bàn học bị ném khắp nơi, kiểu tóc idol Hàn Quốc của Lương Kiện rối bù như tổ chim, quần áo cũng xộc xệch, hai tay túm chặt bùa hộ mệnh mà Đông Sinh cho, co người trong góc, vẻ mặt hoảng sợ kia y hệt con gái nhà lành bị ức hϊếp, không, con trai nhà lành mới đúng, nhưng, trong phòng thảm nhất không phải là cậu ta mà là Li Vẫn.
Li Vẫn đã bị xem thành thú cưỡi, tiểu quỷ túm lông sau gáy nó, cưỡi trên lưng nó, miệng không ngừng hét "giá giá giá", Li Vẫn mà chạy chậm thì sẽ bị đánh, vốn nó là linh thể đã yếu lắm rồi, bị dày vò như vậy liền mệt đến nỗi quỳ rạp trên đất lè lưỡi, như đã hấp hối.
Tiểu quỷ kia da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, vô cùng đáng yêu, nhưng lại kết hợp với đôi mắt đỏ, cùng đôi môi đỏ tươi và miệng đầy răng nanh, liền vô cùng quỷ mị đáng sợ.
Đông Sinh mở cửa đi đến, Li Vẫn lập tức thấy được người đáng tin, liền dùng sức quăng tiểu quỷ trên lưng, chạy nhanh như chớp ra sau lưng Đông Sinh, hung hăng nhe răng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tiểu quỷ, sao còn vẻ hấp hối như lúc nãy nữa?
Tất cả oán khí từ chỗ Vu Hải Yến đã được Đông Sinh hấp thu hết vào trong cơ thể, nhờ vòng cổ cá linh che dấu, khí của Đông Sinh còn yếu hơn người bình thường. Tiểu quỷ hung tợn trừng mắt nhìn Li Vẫn, không thèm để Đông Sinh vào mắt, hai tay vung lên, đống sách vở lộn xộn trong phòng bay lên lao về phía Đông Sinh.
Mắt thấy sách vở sắp đập lên mặt, Đông Sinh ung dung giơ tay lên, làm một động tác stop, sách vở liền khựng lại giữa không trung trong chớp mắt, rồi rầm rầm rớt xuống. Lúc này tiểu quỷ đã nhận ra được Đông Sinh không dễ đối phó, hai tay nó chống lên đất, trong cái miệng đỏ tươi bắt đầu mọc dài răng ranh đáng sợ, hai bàn tay mập mạp bé nhỏ cũng biến thành quỷ trảo tối đen sắc nhọn, khắp người đều là màu xanh đen, cơ thể bụ bẫm đáng yêu cũng khô quắt lại, như là quái vật vậy.
Nó nhe răng về phía Đông Sinh, mạnh mẽ nhào đến. Đông Sinh nhanh mắt nhanh tay ra tay như chớp, một tay bóp cổ tiểu quỷ, một tay khác mau chóng kết ấn. Tiểu quỷ cảm giác được một sức mạnh đáng sợ đang ngưng kết lại, rốt cục cũng biết sợ hãi, mau chóng biến về bộ dạng đứa bé, ngay cả đôi mắt đỏ cũng biến thành màu đen long lanh, môi hồng mím lại, trong mắt đong đầy nước mắt, tay mập bé nhỏ chắp lại xin Đông Sinh tha cho, nhìn rất đáng thương.
"Anh ơi, anh ơi em sai rồi, em không dám nữa đâu, đừng đánh em, hu hu hu...". Tiểu quỷ túm lấy cổ tay đang bóp cổ mình của Đông Sinh, khóc nức nở.
Trong đầu Đông Sinh hiện lên những đứa trẻ trong cô nhi viện hôm nay, tay liền thả lỏng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu quỷ liền vùng khỏi tay Đông Sinh, lóe lên biến mất không sót lại gì.
Đông Sinh:...
Li Vẫn:...
Lương Kiện vội vàng nhỏm người dậy, hai tay nắm chặt bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, cẩn thận nhìn không khí trước mặt Đông Sinh, dùng cái giọng nông dân vùng lên hát ca nói, "Đông tể, cậu bắt nó rồi sao? Mẹ kiếp, đúng là khốn kiếp, đánh nó cho tôi, xử lý nó đi! Hừ, cũng dám khi dễ béo gia này, đúng là chán sống mà!".
"Chạy rồi". Đông Sinh mặt không cảm xúc nói.
"Ai chạy?". Mặt Lương Kiện đầy vẻ đề phòng hỏi.
"Tiểu quỷ kia". Đông Sinh lời ít ý nhiều nói, cậu ngồi xổm xuống, dọn dẹp đống đồ rơi lung tung trên đất.
Lương Kiện thở phào, tò mò hỏi: "Ý cậu là thứ đó là một đứa trẻ hả?".
"Không phải là đứa trẻ, là tiểu quỷ". Đông Sinh dừng một lúc, nói, "Tiểu quỷ bị chết thảm oán khí càng nặng, sau khi chết pháp lực càng mạnh hơn, chúng nó rất ghi thù, hôm nay nó chạy sợ là sau này sẽ còn tìm cậu. Nếu nó lại tìm đến cậu thì chỉ sợ không còn trêu chọc như hôm nay nữa đâu".
Lúc nãy Đông Sinh không cảnh giác tiểu quỷ kia lắm, thực ra cũng là vì nó không thực sự làm hại đến Lương Kiện và Li Vẫn, tiểu quỷ vốn hung ác tàn nhẫn, một khi ra tay không chết cũng bị thương, việc nó làm với Lương Kiện và Li Vẫn nhiều lắm chỉ có thể xem là một đứa trẻ ầm ĩ nghịch ngợm mà thôi, cho nên Đông Sinh không ra tay đánh thương nó ngay lập tức.
Nhưng tiểu quỷ rất ghi thù, còn thích bắt nạt kẻ yếu, nó chắc chắn là không dám tìm cậu báo thù, nhưng Lương Kiện... Đông Sinh và Li Vẫn nhìn Lương Kiện, trong mắt là vẻ đồng tình.
Trên khuôn mặt béo của Lương Kiện lộ vẻ "trời muốn diệt tui", sợ đến nỗi đổi sắc mặt, "Đông tể, làm sao đây? Tôi đã trêu chọc ai chứ, đang tốt đẹp sao lại bị tiểu quỷ theo dõi. Đông tể cậu phải giúp tôi!".
"Tôi sẽ giúp cậu, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu được, nếu muốn giải quyết tiểu quỷ hoàn toàn thì phải tìm được chủ nhân của nó là ai đã". Đông Sinh đặt chồng sách lên bàn, nhìn Lương Kiện, "Cậu không chạy đi nuôi tiểu quỷ đấy chứ?". Lương Kiện có lúc thì rất khôn, nhưng lại có lúc ngu ngốc to gan, như lần trước vậy, không phải cậu ta và bạn mình chạy đến thám hiểm nhà ma suýt nữa mất mạng luôn sao?
"Sao tôi dám chứ, vậy không phải là tìm đường chết sao?". Lương Kiện rất oan ức, trước kia cậu không tin quỷ thần, bây giờ tin thì sao dám đi trêu chọc mấy thứ kia?
"Vậy có phải cậu đi đến nhà đang nuôi tiểu quỷ, không cẩn thận đã đắc tội tiểu quỷ kia?". Nhưng với cái thể chất kỳ quái của Lương Kiện, dù cậu ta không đắc tội tiểu quỷ thì cũng dễ bị tiểu quỷ nhìn chằm chằm.
"Tôi không biết nữa, tuần này tôi có đi đâu đâu, luôn ở trong nhà chơi LOL mà". Đây có được xem như là ngồi trong nhà họa rớt từ trên trời xuống không? Ai da, cậu đã trêu chọc ai a?
"Vậy có ai đi đến nhà cậu không?".
Nuôi tiểu quỷ là tà thuật ở Nam Dương, cũng hơi giống thuật sai khiến quỷ trong huyền môn, nhưng tàn nhẫn hơn rất nhiều, có một vài pháp sư vì muốn có tiểu quỷ lợi hại mà ngược sát đứa trẻ vô tội đến chết, chỉ để khiến chúng sau khi chết có oán khí cực mạnh pháp thuật cao cường. Hiểu biết của Đông Sinh về tiểu quỷ chỉ nằm trong những lời giảng giải miệng của Lý Cửu, vẫn chưa gặp qua tiểu quỷ thực sự, tiểu quỷ ngày hôm nay cho cậu một cảm giác quái lạ, hình như không giống tiểu quỷ mà ông nội đã nói với cậu.
* Nam Dương (tiếng Trung: 南洋; bính âm: nányáng) là tên do người Trung Hoa đặt cho một vùng địa lý nằm phía Nam Trung Hoa, đặc biệt là vùng Đông Nam Á. Cái tên "Nam Dương" nghĩa là "vùng biển phía Nam", hiện nay có nghĩa thông dụng ám chỉ cộng đồng Hoa kiều sống ở Đông Nam Á, cụ thể là ở Singapore, Philippines, Malaysia, Thái Lan, Indonesia và Việt Nam. Ngoài Nam Dương, người Trung Hoa còn dùng các tên Tây Dương để ám chỉ các nước phương Tây và Đông Dương để ám chỉ Nhật Bản.
"Nhà tôi?". Lương Kiện cẩn thận nghĩ lại, "Có chị họ bên ngoại của tôi đến, đúng rồi đúng rồi, hai ngày nay chỉ có chị ấy đến nhà tôi, sáng nay đến nhà tôi, ăn cơm xong chiều đã nói phải về rồi, lâu rồi chị ấy không đến nên mẹ tôi muốn giữ lại ăn cơm tối, nhưng chị ấy lại vội đi ngay. Mẹ tôi còn bảo với tôi là thử dò hỏi xem, xem có phải chị ấy có bạn trai rồi không".
"Cậu phát hiện mình bị tiểu quỷ quấn lấy lúc nào?". Đông Sinh tiếp tục dọn đồ.
"Buổi chiều tôi chơi LOL ở nhà, không ngờ lại rớt mạng, tôi tưởng là mạng nhà tôi có vấn đề nên bảo tài xế chở đến trường, trên đường tôi đã nhận ra có chút gì đó là lạ".
Lúc đó Lương Kiện ngồi trên xe nghe nhạc lướt web, vốn cậu đang nghe một bài heavy metal nước ngoài, đang phát được nửa bỗng biến thành một bài đồng dao chưa từng nghe bao giờ, giai điệu lời bài hát rất ấm áp rất đáng yêu, nhưng giọng trẻ con hát bài đó lại khiến cậu không rét mà run, sau đó, màn hình di động không ngừng chập chờn, trên màn hình bắt đầu xuất hiện một vài tấm ảnh máu me đáng sợ. Tuy lúc đó Lương Kiện đã nhận ra có gì là lạ, nhưng lại không nghĩ sang hướng khác, mà còn tưởng là di động bị nhiễm virus. Cậu tắt máy bật lại, di động lại bình thường như cũ.
Ai ngờ cậu vừa về phòng ký túc, chắc tiểu quỷ kia đã nhìn thấy Li Vẫn liền chạy theo Li Vẫn phá phách ầm ĩ cả lên.
Nhìn sách vở đang ở trên bàn bỗng dựng thẳng lên, Lương Kiện sợ hãi vội gọi cho Đông Sinh.
"Cục cưng, mẹ mua đồ chơi mới cho con nè, con có thích không?". Thẩm Tịnh đặt túi đựng đồ chơi mới mua từ cửa hàng xuống thảm trải sàn, cô ngồi lên thảm, lấy từng món đồ chơi trong túi ra, mở vỏ ngoài. Đủ mọi loại đồ chơi như transformers, ô tô, súng, gỗ xếp vân vân, tất cả đều là những món là các bé nam thích chơi nhất.
"Mẹ dạy con chơi có được không?".
Thẩm Tịnh rất kiên nhẫn hướng dẫn cách chơi của tất cả các món, tiếc là không được đáp lại như cô mong mỏi, không khỏi có hơi thất vọng. Nhưng cô đã quen rồi, rất nhanh đã tỉnh táo lại, dịu dàng nói: "Cục cưng tự chơi đi, mẹ đi làm bữa tối, lát nữa mẹ và con cùng ăn, có được không?".
Thẩm Tịnh nói xong liền đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Sau khi cô rời khỏi được một lúc, một cơn gió tuyết thổi qua cửa sổ, hộp âm nhạc trong góc phòng vang lên tiếng đinh đang thanh thúy, nữ diễn viên múa ba lê trong hộp xoay tròn, xe ô tô đồ chơi đột nhiên chạy vòng tròn quanh thảm trải sàn, transformers cạch cạch biến thành đủ loại hình...
Căn hộ này là quà của ba cô tặng cho cô sau khi cô tốt nghiệp đi làm, ở ngay bên đơn vị của cô. Khác với nhà Lương Kiện chỉ có mình Lương Kiện là con độc nhất, trong nhà Thẩm Tịnh còn có em trai em gái. Mẹ Thẩm Tịnh là chị ruột của mẹ Lương Kiện, lúc bà sinh Thẩm Tịnh vì khó sinh mà sức khỏe yếu đi, cô mới tròn bốn tuổi thì bà đã qua đời. Mẹ Thẩm qua đời chưa được bao lâu thì cha Thẩm đã cưới người khác. Mẹ kế mới vào cửa cũng rất chăm sóc Thẩm Tịnh, nhưng sau khi sinh con trai rồi sinh con gái, thì đều đặt hết quan tâm lên con mình.
So với Phàn Ly Ly, thì mẹ kế của Thẩm Tịnh cũng đã rất được rồi, tuy bà không chăm sóc chu đáo như với con mình, nhưng cũng không khắt khe Thẩm Tịnh chuyện gì.
Chắc là do từ nhỏ đã mất mẹ, nên Thẩm Tịnh nhạy cảm hướng nội hơn những đứa trẻ khác, khi tuổi dần tăng lên, cô dần cảm thấy mình như người ngoài trong nhà vậy.
Từ khi học cấp 3, Thẩm Tịnh luôn ở trọ trong trường, đến ngày nghỉ, cô ở nhà hai người cậu và dì còn nhiều hơn ở nhà. Cô ở nhà mình mà cứ như là khách đến nhà vậy, không bằng ở nhà cậu nhà dì còn thoải mái hơn.
Thẩm Tịnh từ nhỏ đã không phải là người giỏi giang gì, tính cách hướng nội, vẻ ngoài bình thường, thành tích tầm tầm, lúc thi đại học cũng vì căng thẳng mà không làm được bài tốt, chỉ thi đậu một học viện hạng hai bình thường, học một khoa bình thường. Sau khi tốt nghiệp, dì dượng theo ý nguyện của cô nhờ quan hệ đưa cô vào làm nhân viên trong một đơn vị hành chính, công việc thoải mái, tiền lương không cao cũng không thấp.
Nhưng Thẩm Tịnh cũng không thiếu tiền tiêu, sau khi cô trưởng thành thì ba cô đã cho cô 5% cổ phần trong công ty gia tộc, ngoài ra còn cho cô tám cửa hàng ở đoạn đường tốt. Trong đó có ba cửa hàng là mẹ mua cho cô lúc bà còn sống, chuẩn bị làm của hồi môn cho cô sau này, tiền thuê mấy năm nay cộng thêm tiền cha Thẩm đắp vào mua thêm cho Thẩm Tịnh năm cửa hàng nữa. Không nói giá trị của cửa hàng, chỉ tính tiền thuê hàng năm cũng có hơn mười triệu, cộng thêm tiền hoa hồng chia từ công ty, Thẩm Tịnh đã là một tiểu phú bà rồi.
Về mặt vật chất, cha Thẩm chưa từng bạc đãi Thẩm Tịnh.
Nhưng từ nhỏ đến lớn Thẩm Tịnh chưa từng có ham muốn về vật chất, dù trong tay có nhiều tiền, Thẩm Tịnh cũng không giống mấy phú N đại khác mua xe mua nhà mua rượu, thậm chí trong đơn vị cô còn không ai biết cô chính là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, nhiều nhất cũng chỉ thấy gia cảnh nhà cô không tệ thôi.
Thẩm Tịnh không quá xem trọng tiền bạc, tiền thuê và tiền hoa hồng hàng năm cô sẽ lấy một nửa đi đầu tư, còn nửa còn lại thì quyên góp từ thiện và các công trình phúc lợi, cô cũng thường dùng ngày nghỉ đến cô nhi viện, viện dưỡng lão để giúp đỡ.
Trong mắt rất nhiều người hiện nay, cách làm của Thẩm Tịnh đúng là không thể tin nổi, từ khi cô tốt nghiệp đến lúc đi làm đã được ba năm rồi, hẹn hò hai ba lần ngắn ngủi, cuối cùng đều vì suy nghĩ không hợp mà chia tay.
Một người ở lâu khó tránh khỏi sẽ thấy cô đơn, từ nhỏ Thẩm Tịnh đã rất khát vọng có một gia đình nhỏ của riêng mình. Cho nên, khi bạn cô giới thiệu về cổ mạn đồng, cô liền động lòng.
Nửa năm trước, cô mời một long bà cổ mạn từ cửa tiệm trên mạng mà bạn cô giới thiệu, dựa theo dặn dò của chủ tiệm và bạn cô cùng với những điều tra tìm được trên mạng, cô bắt đầu cung phụng và chăm sóc cổ mạn đồng. Cho đến nay Thẩm Tịnh chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi gì từ cổ mạn đồng, cô chỉ mong tích nhiều phúc đức phúc báo cho con trai, để con trai sớm đến cõi cực lạc.
Trước đây tuy Thẩm Tịnh thường xuyên làm việc thiện, nhưng chưa từng tiếp xúc bất cứ tôn giáo nào, sau khi nuôi cổ mạn đồng, cô bắt đầu tin Phật, mỗi ngày sẽ dành một khoảng thời gian tụng kinh niệm Phật cho nó, mong nó sẽ được Phật pháp soi sáng.
Từ khi có cổ mạn đồng, Thẩm Tịnh cứ như nuôi một đứa con trai thật vậy, cuộc sống rất phong phú, tất nhiên, trong lúc đó cô cũng từng dao động nghi ngờ, nhưng hai tháng gần đây, con trai cô rốt cục bắt đầu đáp lại, Thẩm Tịnh vui sướиɠ vô cùng.
Nhưng, chắc con trai cô rất ngại ngùng, cô thấy trên mạng có nói có một vài cổ mạn đồng sẽ vào giấc mơ của cha mẹ giao lưu với họ, đòi món đồ chơi với cha mẹ, muốn cha mẹ mang chúng ra ngoài chơi, thỉnh thoảng còn xuất hiện bên cạnh cha mẹ nghịch ngợm gây chuyện nữa. Cục cưng của cô chưa từng xuất hiện trong mơ, càng không xuất hiện bên cạnh cô, điều duy nhất khiến cô chắc chắn con trai thực sự tồn tại, chính là những món đồ chơi mà nó đã chơi.
Cậu cả cậu hai của Thẩm Tịnh đều mở nhà hàng khách sạn, tài nấu ăn của cô hoàn toàn được di truyền từ đằng ngoại, lên tay rất nhanh, những món phức tạp chỉ cần cô ăn mấy lần là có thể làm lại gần giống như vậy. Sau khi tốt nghiệp Thẩm Tịnh đã từng nghĩ có nên mở nhà hàng hay không, nhưng sau lại được hai cậu và dì khuyên nhủ, cuối cùng đành bỏ đi chọn một công việc thoải mái.
Tốc độ cắt của Thẩm Tịnh rất nhanh, trước đây nấu bữa tối cô chỉ nấu hai món bình thường là xong bữa, bây giờ nuôi con trai tất nhiên không thể thế được nữa. Thẩm Tịnh đang làm cánh gà kho cô ca cho con trai bảo bối, thì Lương Kiện gọi cho cô.
"Chị, chị ở nhà không?".
"Có chứ, sao vậy?". Lương Kiện nhỏ hơn Thẩm Tịnh bảy tuổi, so với hai đứa em không thân thiết được trong nhà, cô thích đứa em họ ngoan ngoãn đáng yêu mình đã nhìn từ nhỏ đến lớn này hơn.
Đúng vậy, vóc dáng như gấu của Lương Kiện trong mắt người chị họ Thẩm Tịnh vẫn là mập mạp đáng yêu như lúc bé. "Em nói với bạn em là chị nấu ăn rất ngon, cậu ta lại không tin, nên em muốn dẫn cậu ta đến chỗ chị cho biết thêm, chị, bây giờ có tiện không?". Lương Kiện đã tỉnh táo lại, giọng không khác gì lúc bình thường. Nói cọ cơm mà lại quang minh chính đại như vậy, trừ cậu ta cũng chẳng có ai nữa.
"Tất nhiên rồi, bây giờ chị đang làm nè, nhưng lúc này đi mua thức ăn không kịp nữa rồi, chị chỉ có thể nấu đồ trong nhà cho mấy đứa thôi".
"Chị, chị đúng là chị của em, lát nữa bọn em sẽ đến!".
—————— Rạp hát nhỏ ——————
Tiểu quỷ: Mẹ, mẹ đang hố con trai mình hả?
Thẩm Tịnh: Cục cưng, nào, chúng ta lại niệm một đoạn "Kinh Kim Cương" nha?
Tiểu quỷ: Xin tha đi!!!