*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Alo
- Hôm nay có việc cho anh đây, anh đến ngay đi
Trịnh Hy nghe xong rồi cúp máy, mặc vội chiếc áo vest lao ra xe, đi mất.
Hôm nay trời nắng đẹp, Trịnh Hy chắc có việc gấp nên mới ra ngoài sớm như vậy, hôm nay cậu không bị trói, thoải mái thăm thú khu vườn. Mùi hương thoang thoảng của vài bông kiều mạch đan với mùi hương trên áo cậu tạo ra một bầu không khí vô cùng tươi mới. Bỗng có tiếng người đến gần, cậu quay ra nhìn, oa cậu tròn mắt khi thấy em gái mình đang ở đây, trước mặt cậu. Cậu vui mừng nhưng cũng hơi hoảng hốt:
- Sao em lại đến đây, anh ta mà biết sẽ gϊếŧ em mất.
- Có sao đâu, anh ta chỉ biết người đó do anh gϊếŧ không phải em, việc gì phải sợ, mà hình như nhà không có ai mà.
Cô thản nhiên nói như muốn đổ hết mọi tội lỗi lên người Thiên Phong, cậu có phần bức bối nhưng lâu ngày không gặp em gái nên gạt mọi chuyện ra. Luồn tay ôm lấy đứa em của mình, cô em vội kéo tay cậu nói:
- Hôm nay không có ai ở nhà, ra siêu thị với em chút đi.
Chưa kịp phản kháng cậu đã bị tống lên xe lao vọt đi.
Gần 30" phút sau đã tới nơi cô để cậu trước cửa rồi phóng xe tìm chỗ gửi, lấy điện thoại gọi:
- Ra được rồi, nhớ bắt nó cho tử tế đừng để sơ hở gì!! ( -.- con này xuất hiện là không có gì tốt đẹp mà)
Thiên Phong vẫn đứng chờ ở đó bỗng có lực đằng sau kéo cậu lại chùm đầu cậu bằng bao vải đen lôi vào xe.
- u..um...thả ra
Cậu ra sức kêu lên, một lần hét lại bị tên lạ mặt cho một bạt tai, cậu không hiểu cậu có thù gì với ai mà phải làm vậy.
Trịnh Hy được gọi đi ban nãy, giờ cũng đến nơi, cậu ta hẹn gặp một cô gái →_→←_← người đó lại chính là đứa em gái "ngây thơ vô số tội" của Thiên Phong, cô ta chạy tới đó rồi cọ xát người hắn:
- Anh....ưmmm ( ̄- ̄)
Giọng cô ta đột nhiên ngọt bất ngờ, nũng nịu mà nói, hắn đây cô ta ra mặt lạnh băng không chút biểu cảm ╭(╯ε╰)╮
- Người đâu.
- Anh yên tâm, lát em sẽ cho anh tùy ý xử lý.
Cô vờ vào nhà vệ sinh trang điểm, lại thực chất gọi điện cho bọn đàn em:
- Chuẩn bị xong chưa, không để cho nó thấy mặt biết không, vớ vẩn chết cả lũ.
Cô ta xong việc chạy ra, cố gắng nói nhỏ ghé sát vào tai anh:
- Đi thôi, giờ là lúc anh gϊếŧ người rồi.
Cả hai người đến một khu nhac bỏ hoang, khá tồi tàn, không khí ẩm thấp lại rất nhiều cỏ dại. Hắn cùng cô bước vào, giữa căn nhà rồi nát có 1 thân ảnh nhỏ đang bị trói ngồi ở đó từ đầu đến chân đều bị bịt kín. Hắn lạnh lùng bước gần một chút, gằn giọng nói lớn:
- Đây là tình nhân của bố tôi??
- Phải...phải chính là cô ta.
Dáng người nhỏ nhắn, thon thả rất giống con gái nhưng nào ai biết đó là Thiên Phong.
Thì ra, cô em gái của Thiên phong có ý hãm hại cậu từ trước, cô ta là thư ký của bố hắn luôn thông báo mọi thông tin về tình nhân của ông ta cho Trịnh Hy biết, bắt cóc để tùy mặc xử lý, những lần trước mấy người đó đều để kẻ khác ra tay anh chỉ đứng nhìn nhưng lần này nghe cô ả nói bố hắn yêu tình nhân này hơn mạng sống sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ. Hắn nghe vậy tức điên lên, cái chết của mẹ hắn năm xưa giờ đã để lại một vết sẹo không bao giờ lành, cậu cho rằng bố yêu người tình này hơn cả mẹ nên có ý tự ra tay. Kế hoạch thành công cô ta muốn chính tay gϊếŧ người hắn yêu nhất, để cậu mãi mãi biến khỏi cuộc sống này.
- Gϊếŧ nó đi anh...
Cô ta cầm súng đặt lên tay anh, rồi lùi lại đằng xa. Đôi mắt hắn giờ đã tràn ngập hận thù, nụ cười nhếch lên, chậm rãi nói tiếp:
- Cô tình nhân bé nhỏ à, sao lại đi quyến rũ một người đứng tuổi như thế, lại còn yêu thương...hứ...xin lỗi số cô đã tận rồi.
Cậu giờ ngồi trong bóng tối cũng hiểu phần nào, cô ta bảo cậu là người tình của bố hắn, để hắn tin là thật mà gϊếŧ cậu. Trùm kín mặt mũi để không biết cậu chính là nạn nhân. Haha cô em gái mà cậu tưởng bé bỏng lại như một con rắn độc, muốn hại chết cậu,...đành chấp nhận thôi, nếu cậu là người có thể kết thúc được trò chơi số phận này. Nước mắt chảy xuống thấm trên gò má xanh xao kia, vị mặn thấm vào đầu lưỡi làm cổ họng trở nên đắng ngắt.
- Đừng....ggg....sao...lại...sao...lại làm vậy với tôi, sao....sao...đến lúc tôi chọn yêu anh....chọn giữ tình yêu đáng khinh bỉ này...nhưng anh...lại...định phá nó.
Cậu thực muốn gào lên nói với hắn như vậy nhưng giờ nửa lời cũng không nói được, miệng của cậu bị bịt chặp thật chặp không lấy một cơ hội nào để mở miệng.
-"Đoàng"
Hắn không thương tiếc, bắn về phía trước, thân ảnh nhỏ ngã xuống. Cuối cùng anh vẫn gϊếŧ cậu, chọn lựa gϊếŧ cậu, vậy là kết thúc....kết thúc....tất cả mọi thứ sẽ kết thúc. Bao chùm đầu bị tung ra, hắn nhìn thấy cậu gương mặt trở nên trầm xuống. Tại sao...?...đây đâu phải tình nhân của bố...đây chẳng phải là Phong của cậu sao ╮(╯_╰)╭ anh chạy tới đỡ cậu quỳ xuống sàn đất mà hét lên:
- Tại sao...tại...sao lại là em hả!?....tôi đang làm gì thế này.... Zaaaaaaaaa.......aaaaaa....sao...tôi lại tự tay gϊếŧ em cơ chứ.....Cậu đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của hắn, cười nhạt mặt không còn một tý sức sống.
- Vậy là kết thúc....cta vốn chẳng...nợ..nhau..gì cả. Hy...đến cuối cùng anh vẫn chọn gϊếŧ em..!?
Cậu từ từ ngất lịm trong vòng tay hắn, hắn tâm tình đang rối loạn, bế thốc cậu lên lao tới bệnh viện.
Giờ việc của hắn là chờ đợi ngoài phòng cấp cứu, hắn là đang cắn rứt, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống trên gương mặt lãnh khốc nhưng đầy sợ hãi kia.
(*¯︶¯*) Giờ đi xử nó thôi ae
Cô ta cũng đã chạy đuổi kịp tới bệnh viện, vẫn dùng tông giọng ẻo lả mà nói chuyện với hắn:
- Anh...a...anh..tha lỗi cho em....e...em..không có cố ý..
Hắn tức tối túm cổ cô ghì mạnh vào tường, đôi mắt đỏ ngầu giờ khác gì một con ác ma.
- Không cố ý...à..chỉ cố tình thôi....PHẢI KHÔNG....HẢAAAAAAAA
Hắn gằn giọng siết tay mạnh hơn khiến hô hấp của cô ả bị gián đoạn.
- Anh...hh..bỏ...em...ra trước đã. Chỉ vì em quá...yêu anh nên....nên...em...muốn gϊếŧ anh ấy...ê...em...sai...rồi.
Cố gắng lắp ghép từng câu chữ để nói cho hắn hiểu...hắn buông cô ra...tát cho cô ả một bạt tai
- Đừng động vào người của tôi....cô...hèn...hạ..như vậy....mà...đòi...yêu...tôi...sao
- Hy....e...em...xin..lỗi mà, nhỡ anh ấy...nói...e..em...gϊếŧ
Xong đời nhà cáo, chưa đánh tự khai, chết chết, cố gắng lấp liếʍ câu nói nửa chừng kia, làm cô ả mồ hôi tuôn lã chã.
- À...e...em..em chỉ muốn...a..nh..yêu..em
- Cái gì cơ...cô gϊếŧ ai....?
Hắn lại một lần nữa đe dọa cô, cô chưa kịp phản ứng đã bị họng trúng chĩa thẳng vào đầu.
- Nói...
Dồn đến chân tường giờ nói cũng chết không nói cũng chết. Cô từ từ nuốt nước miếng, lắp bắp:
- E..m...gϊếŧ...vợ...vợ...vợ sắp cưới của anh...em.emm...để... anh...ấy...nhận...tội..tội.thay...anh...đừng gϊếŧ em mà...em...van..anh...em chỉ muốn tốt cho anh thôi trước lễ đính hôn cô ta đã qua đêm với gã quản lý của nhà em....e...yêu...anh..lắm...em...sợ...anh...đau khổ.
Hắn buông tay, để cô ả ngã xuống, còn mặt mình thì bần thần cả ra...hóa ra kẻ thật lòng với hắn nhất chỉ có cậu - Thiên Phong và lỡ ra tay với chính người mà hắn yêu nhất...giờ mới nhận ra....giờ mới hối...hận...liệu có quá muộn....xin...lỗi........đừng xảy ra chuyện gì....
Hắn gào thét trong đau khổ, quỳ trước cửa phòng cấp cứu mà cầu xin, hắn hối hận rồi....hối hận.......ANH XIN LỖI...ANH XIN LỖI NHIỀU LẮM...
*** Ựa:v chap này đau tim quá, ta đau lòng quá man 💔 ***