Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1602: Chiến thần

Bởi vì dị vực đã thất bại nhiều lần, mà tất cả Vương tộc từng khiến bọn họ kiêu ngạo, dựa vào đó để mắt nhìn xuống cửu Thiên thập Địa, bọn họ đã ra tay nhưng cũng không thể làm Hoang bị thương, ngược lại còn bị hắn đánh chết vô số kể.

Vì lẽ đó, bọn họ khát vọng thắng lợi, muốn đường đường chính chính đánh bại Hoang, nhưng vẫn thất bại, chuyện này đã trở thành một nỗi ám ảnh không cách nào hóa giải của bọn họ!

Hiện tại, rất nhiều người đều vô cùng gấp gáp lo sợ Xích Mông Hoằng sẽ bị thua. Đây là Đế tộc, là nhân vật tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ tuổi, nếu cũng thất bại thì thật sự khó có sinh linh nào có thể thắng Hoang nữa rồi.

Thế hệ trẻ tuổi, hành dũng vô địch!

Loại tên gọi này ai cũng muốn có được, nhưng không sinh linh nào cũng có tư cách tham dự, mà hai người đang chiến đấu tuyệt đối được liệt vào dạng này. Cuộc tranh bá này có quan hệ đến việc ai mới là chí tôn thật sự!

Ầm!

Nắm đấm của Thạch Hạo và pháp ấn của đối phương đυ.ng vào nhau, lập tức tỏa ra ánh sáng lung linh, sức mạnh thời gian dâng trào, có một dòng sông dài như ẩn như hiện đang rung động trong đó.

Hư không không còn vững chắc nữa, sức mạnh của thời gian đang tràn ngập, hơi thở của năm tháng đang đập vào nhau!

Thân ảnh của hai người đều đã mơ hồ, trong lúc nhất thời phảng phất như biến mất khỏi vùng thế giới này và bước về thời viễn cổ, hướng về thời hồng hoang, trở thành sinh linh trong lịch sử.

Đây là sức mạnh của thời gian đang quấy phá!

Mọi người nín thở và không ngừng lùi lại, chừa cho bọn họ chiến trường đủ lớn, đứng ở trong không trung nơi xa, sợ lại lần nữa bị lan đến.

"Ngươi cũng biết quy tắc thời gian?"

Xích Mông Hoằng khá là giật mình, pháp môn diệu kỳ này là thiên phú của bộ tộc hắn, ai mà ngờ được tên địch thủ nào này cũng nắm giữ.

Hơn nữa, xuất phát điểm của hai người cũng không giống nhau. Hắn là muốn giam cầm đối phương, còn đối phương thì lại muốn chém bay thời gian, tiêu hao tuổi thọ của hắn.

"Thời gian ngừng lại!"

Xích Mông Hoằng rống to, thật sự nổi giận, đối phương lại dùng lĩnh vực mà bộ tộc bọn hắn am hiểu nhất để chiến đấu với hắn, đây là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, càng là một sự coi thường.

Xa xa, rất nhiều người chấn động, tổ thuật của tộc này mạnh mẽ tuyệt thế, khi Thời gian ngừng lại hạ xuống thì vạn vật đứng yên, thiên cổ gián đoạn, được coi như là bí pháp tuyệt sát.

Thế gian, có những loại thần thông nào có thể coi là vô địch? Thời gian ngừng lại này tuyệt đối xem như là một loại bảo thuật vô địch!

"Luân Hồi!"

Thạch Hạo quát to một tiếng, nắm đấm kia càng óng ánh hơn lúc nãy, ánh sáng bất hủ chập chờn dưới vạn cổ, rọi sáng cả Ngộ Đạo sơn, va chạm cùng bảo thuật vô địch kia.

Thời gian đang ngừng trôi, vạn vật đang tịch diệt, tất cả mọi thứ đều đang đứng yên.

Chỉ có một người trẻ tuổi đang vung quyền, đang đánh trả, Thạch Hạo dùng Luân Hồi để phá cục, muốn phá tan bí thuật này!

Không thể không nói, thần thông của đối phương thật sự rất đáng sợ, sau khi Thạch Hạo vận dụng loại Luân Hồi quyền này thì cảm giác thân thể như cứng lại, cảm nhận được sự giới hạn.

Tuy nhiên, lần này không còn bị động nữa, bởi vì sớm có sự chuẩn bị nên không sợ đối phương.

"Ngừng!"

Xích Mông Hoằng quát lên, tăng thêm loại tổ thuật này để cho nó phát huy ra uy lực lớn nhất.

Đất trời trở nên tối đen, hoặc có thể nói là đã trở về thời nguyên thủy, trong thiên địa tràn ngập hỗn độn, tất cả đều thể hiện ra bản nguyên nhất.

Xích Mông Hoằng đang kết ấn ra Thời gian lao tù, lấy hỗn độn làm trụ sắt, lấy thời gian làm xích sắt giam cầm Thạch Hạo, muốn trấn áp hắn vào bên trong.

Cái nhà lao kia không lớn lắm, chỉ có mười trượng vuông được tọa lạc trên đỉnh núi, hấp thu mảnh vỡ thời gian khắp nơi rồi tập trung tất cả sức mạnh lại với nhau hóa thành lao tù.

"Gϊếŧ!"

Xích Mông Hoằng quát lên, muốn dùng không gian bên trong lao tù tiêu diệt Thạch Hạo.

"Đã thành công rồi, thật sự đã nhốt Hoang vào bên trong Thời gian lao tù và chặn gϊếŧ hắn!"

"Hoang có tiếng là bất bại nhưng hôm nay rốt cuộc cũng phải thất bại, Đế tộc sắp bắt được hắn rồi, không hổ là đời sau của Xích Vương!"

Chung quanh, có rất nhiều người kích động, mang theo vẻ vui mừng nhảy cẫng hoan hô, bọn họ đứng ở nơi rất xa vì sợ bị lan đến, lúc này hoàn toàn vui mừng khôn xiết.

Đến tận bây giờ, Hoang thật sự đã trở thành tâm bệnh của một vài Vương tộc, không thể đánh bại hắn trước mặt mọi người, với bọn họ thì đây là việc đáng xấu hổ với tên gọi chủng tộc chiến đấu của mình.

Thời gian lao tù vô cùng vững chắc, ánh sáng thời gian co rút lại muốn nghiền nát Thạch Hạo, bên trong lao tù quả thực đã biến thành địa ngục, trong con mắt của mọi người thì Thạch Hạo đã không còn đường sống.

Bởi vì, lao tù do "Thời gian ngừng lại" diễn dịch ra này tuyệt đối khủng khϊếp.

Có điều, Xích Mông Hoằng lại nhíu mày, bởi vì vẫn chưa lập tức đánh chết Hoang, hắn vẫn đứng ở đó, đồng thời đang ra tay chống lại cái nhà lao này.

Ở nơi đó đang có một bóng người vẫn đang không nhanh không chậm ra quyền, có nhịp điệu của chính mình, vẫn có thể chuyển động!

Cả nhà tù co rút lại nhưng cũng không cách nào ép chết Thạch Hạo, hắn như một vị Chiến thần vô địch tới từ thời đại viễn cổ dù cho thiên địa cũng khó mà tiêu diệt được, đang cứng rắn vung nắm đấm đánh nát trời cao.

Thần thông Luân hồi cướp đoạt năm tháng, từ bên trong Thời gian lao tù lấy ra mảnh vỡ thời gian và làm tan rã nó!

"Gϊếŧ cho ta!"

Xích Mông Hoằng quát lớn, dùng toàn bộ sức lực của bản thân khống chế lao tù đánh gϊếŧ Thạch Hạo.

Cuộc chiến của bọn họ đã đến thời khắc quan trọng!

Thạch Hạo có một loại lựa chọn, hắn có thể khởi động năng lực siêu cấp, khiến người khác khó lòng phòng bị, là Pháp lực miễn dịch, sau đó đột ngột đánh tới gϊếŧ chết đối phương.

Bởi vì giờ phút này hắn vẫn tự do, có thể hành động, không bị lĩnh vực thời gian áp chế hoàn toàn.

Thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn nhịn lại không điều động bí thuật này, bởi vì hắn từng nghe nói ở dị vực có một Đế tộc, được coi là một trong những gia tộc cổ xưa nhất, nắm giữ loại sức mạnh này. Có lẽ, những Đế tộc khác bởi vậy mà có thủ đoạn ứng đối.

Đồng thời, Thạch Hạo cũng không muốn lấy hết tất cả những lá bài tẩy của mình, hắn vô cùng muốn thử một lần những pháp thuật khác, dùng bí thuật khác phá tan thủ đoạn mạnh nhất của Xích Mông Hoằng.

Ít nhất, hiện giờ hắn vẫn có thể đứng vững!

Ầm!

Sức mạnh thời gian dâng trào, Thạch Hạo truyền vào sấm sét, dẫn dắt thần thông Lôi đạo đi vào đánh về phía lao tù.

Hắn không ngừng vung quyền, thật sự có một loại khí phách vô địch, giống như Chiến thần sống lại.

Răng rắc!

Chốc lát sau, hắn đã đánh thủng lao tù và thoát ra, Luân Hồi quyền hấp thu mảnh vỡ thời gian và pháp tắc Lôi đạo xuyên qua lao tù, đã phá giải được lĩnh vực thời gian của đối phương.

Phụt!

Lúc này, Xích Mông Hoằng gặp phải sự cắn trả nên phun ra đầy máu. Chỉ trong tích tắc, tóc mai của hắn đã thành hoa râm, đó là bị sức mạnh Luân Hồi chạm trúng và cướp đoạt đi một phần năm tháng.

"Không!" Một vài Vương tộc kêu to, vô cùng hoảng sợ và lo lắng trong lòng. Ngay cả Đế tộc như Xích Mông Hoằng đều phải thất bại sao, điều này làm cho bọn họ khϊếp sợ.

Giờ phút này, Thạch Hạo tựa như một con hung thú ra khỏi hang, mang theo hơi thở kinh khủng và tia sét vạn trượng cùng với vô tận mảnh vỡ thời gian lao tới.

Phụt!

Xích Mông Hoằng trúng phải một đòn nghiêm trọng, miệng lần nữa phun máu tươi, toàn bộ thân thể bay ngang ra ngoài, sự cắn trả quá nghiêm trọng khiến hắn rất khó tiến hành đánh trả lại.

Lúc này, mái tóc của hắn đã bạc trắng hơn một nửa, thân thể bị tia chớp xuyên thủng, lại thêm bị Luân Hồi đánh lên thể phách, đây mới là uy hϊếp trí mạng.

Một đám người ngạc nhiên, mấy người Ô Côn, Dư Vũ giật mình, đôi mắt đẹp của Mạc Tiên lấp lóe, tựa hồ cũng không ngờ rằng kết quả sẽ như vậy.

Bởi vì pháp tắc thời gian chính là thứ mà Xích Mông Hoằng am hiểu nhất, kết quả ngược lại là bị thương ở chính lĩnh vực của mình, bị sức mạnh thời gian cướp đoạt sức mạnh sinh mệnh, không tầm thường chút nào.

"Rống!"

Một tiếng thú rống đánh vỡ sự yên tĩnh.

Trong thiên địa, các loại sương mù đều đã biến mất, khi Xích Mông Hoằng bay ra ngoài đủ xa thì thân thể mới ổn định lại, đồng thời tóc trắng phơ cũng đang đen trở lại, đang phục hồi như cũ.

"Ồ?" Điều này làm cho rất nhiều người phải giật mình.

"Hoang, ngươi đã khiến cho ta cảm thấy bị sỉ nhục, nhịn ngươi quá lâu rồi, đến lúc phải chấm dứt rồi!" Xích Mông Hoằng lạnh giọng nói.

Một con Huyết thú cao bằng nắm đấm hiện lên, lơ lửng trên chỗ thiên linh cái của Xích Mông Hoằng, đó là nguyên thần của hắn, cũng là dáng vẻ của bản thể hắn, dữ tợn và hung mãnh cực kỳ.

Đầu giao, thân sư tử, thế nhưng toàn thân lại không có da lông cùng vảy giáp mà là những gai xương cứng rắn màu đỏ thẫm, lóe lên ánh sáng lộng lẫy mà lạnh lẽo.

Tuy nó không lớn thế nhưng lại vô cùng nguy hiểm, được coi là một trong vài chủng tộc đáng sợ nhất dị vực!

Đây là Thú Thời Gian, đánh đâu thắng đó, từ xưa đến nay đều không có biện pháp đặc biệt hữu hiệu nào đối phó được nó, còn được gọi là chủng tộc bất bại!

Xích Mông Hoằng chính là một con Thú Thời Gian!

Lúc này, nguyên thần màu đỏ thẫm hiện lên đứng trên đầu của hắn, đang tích tụ sức mạnh đáng sợ nhất.

"Gào gừ..."

Nguyên thần Thú Thời Gian đứng đó rít gào, xung quanh nó xuất hiện từng ngọn nến đang bùng cháy, ánh máu lượn lờ bay lên.

"Hắn lại luyện thành môn tổ thuật này luôn à?" Rất nhiều kinh ngạc, bao quát cả mấy người Mạc Tiên, Dư Vũ, con ngươi của từng người co rút lại, nhìn chằm chằm nơi đó.

Vẫn là sức mạnh thời gian, thế nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau. Để đạt được chuyện này, sau khi tổ thuật thời gian nguyên bản đạt đến cảnh giới nhất định bắt đầu thăng hoa thì mới có thể triển khai.

Có thể nói, đây không phải là bí pháp được truyền thừa lại mà là cần sự lĩnh ngộ của bản thân mới có thể thăng hoa thành hung thuật tuyệt thế.

Hương nến chập chờn, khói nến lượn lờ, ánh nến phất phới, vô cùng thần bí.

Châm lửa chính là thời gian để diệt lấy sức mạnh vạn linh!

Đây là sự thăng hoa của đạo tắc thời gian, nói thế tức là không tới cảnh giới Chí tôn thì khó mà lĩnh hội, không thể nghĩ ra được loại thủ đoạn này!

Xích Mông Hoằng đã thành công, ở độ tuổi này mà đã có thể sử dụng thần thông như vầy, đánh ra được hương nến thời gian, châm lửa chính là năm tháng, cùng tế hủy diệt sức mạnh vạn vật.

Thạch Hạo nhíu mày, cảm giác được một sự ngột ngạt không tầm thường, đó là uy hϊếp trí mạng, năm tháng bốc cháy chắc chắn sẽ là một trận sát phạt kinh thế.

Phải dùng đến lá bài tẩy sao? Hắn cau mày, có lẽ hắn phải triển khai một vài thủ đoạn.

"Hả?"

Đột nhiên trong lòng hắn hơi động, trong cơ thể có một vài tơ máu kỳ dị sáng lên chảy khắp toàn thần, cả người đầy rẫy một luồng sức mạnh quái lạ.

Loại Chí tôn thuật thứ ba!

Vào lúc này nó sống lại, thể hiện ra tư thái vô địch của nó.

Thạch Hạo có cảm giác loại bảo thuật này đã sắp trưởng thành rồi, thai nghén trong cơ thể đã lâu như vậy, cốt văn càng ngày càng rõ ràng, sắp xuất thế.

Một sự kích động khó có thể ức chế khiến Thạch Hạo không nhịn được thét dài, hắn không giữ lại nữa mà lập tức ra tay!

Ầm ầm!

Hắn đánh ra ngoài một quyền, quyền mang kinh thế như tia chớp xẹt qua vũ trụ tối tăm, rọi sáng cái thế giới cổ xưa này, đất trời mênh mông, cuộc đời thăng trầm, giờ phút này, tất cả đều nằm dưới uy thế của cú đấm này!

Phụt!

Xích Mông Hoằng bị xuyên thủng, nơi l*иg ngực có một lỗ máu thông suốt ra sau, hắn bị đánh bay ra ngoài, máu nhuộm đó cả không trung!