Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1479: Va chạm

Rương gỗ mục phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt rất mông lung, tôn lên vẻ thần bí khó lường của mình.

Nó lẳng lặng nằm ngang ở trên mặt đất màu đỏ sậm, không có gợn sóng đặc biệt gì nhưng lại làm cho người ta tò mò muốn tìm kiếm bên trong đến tột cùng có cái gì.

Trong ách thổ vô cùng tĩnh lặng, đại dương năng lượng màu đen kinh khủng ấy đã rút đi. Mà Táng vương, Du Đà, An Lan cũng đều đã rời đi, biến mất từ lúc đó, ai cũng không nghĩ tới sẽ là một kết quả như thế!

Nơi này trở về lại sự yên tĩnh ban đầu, đồ vật khiến cho đám vương Bất Hủ ở dị vực nhớ nhung từ xưa tới nay vẫn ở chỗ đó, trở thành vật vô chủ.

Có thể nói giờ phút này, bất kể là Thạch Hạo hay là đám người như truyền nhân Cô tộc, sâu trong nội tâm đều có một luồng xao động, ước ao có thể lập tức xông tới và nhặt nó lên!

Thế nhưng, trong lòng bọn họ vẫn còn e dè, ngay cả Du Đà, An Lan cũng đều đã thất bại, bọn họ có thể thành công sao?

Tuy rằng cổ địa không hề có một tiếng động, vô cùng yên tĩnh, cái rương gỗ mục kia cũng không có khí thế nguy hiểm gì, thế nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn có chút bồn chồn, không dám manh động.

Dù sao, đồ vật thần bí này đã truyền lưu quá xa xưa rồi, có thể nói, bắt đầu từ vô tận năm tháng trước đây, vương Bất Hủ của dị vực đã và đang mưu đồ muốn thu vào trong tay nhưng mà đều đã thất bại, từ đầu đến cuối không có biện pháp lấy được.

Hiện tại chỉ bằng bọn họ, chỉ là mấy người trẻ tuổi mà thôi, có thể thành công sao?

Đây chính là báu vật vạn cổ, những tồn tại vô thượng như Du Đà, An Lan đều vì nó mà làm vô số lớn chuyện, nếu như được mấy người trẻ tuổi dễ dàng chiếm được vào trong tay, vậy thì quá hảo huyền.

Vì vậy, tuy rằng gần trong gang tấc nhưng bất kể là tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc hay là Vô Úy sư tử, hoặc là người thừa kế của Cô tộc cũng không có nhúc nhích, chỉ đứng đó nhìn.

Ánh mắt của bọn họ nóng rực, cảm xúc dâng trào, nhưng lại không có biến thành hành động!

Thạch Hạo cũng giống như thế, hắn tuy rằng đã đi tới biên giới của thánh địa, tiếp giáp ách thổ, thấy rõ ràng cái rương gỗ mục kia nhưng vẫn chưa thật sự ra tay.

Hắn đang chần chờ, trong lòng có e dè, dù sao vật này quá quái dị, đã chôn giấu ở bên trong ngôi mộ lớn màu đỏ sậm tới cả một hai kỷ nguyên xa xưa như vậy rồi, có trời mới biết có cái gì kỳ lạ quấn quanh hay không.

Lỡ như sau khi lấy được cái rương này nó đột nhiên bùng phát, có gợn sóng bí ẩn nào đó truyền ra rồi xoắn hắn thành thịt nát cũng không chừng

Bởi vì, đây là thứ mà những sinh linh cấp độ như Du Đà đã từng tranh cướp qua, nếu là có uy năng thì chắc chắn không thể tưởng tượng nổi!

"Ngươi là người của bộ tộc nào?" Đột nhiên, tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc mở miệng nhìn về phía Thạch Hạo, tiếp theo lại gật đầu một cái, nói: "Không tệ, ở bên trong loại tình thế nguy hiểm vừa nãy lại tránh được một kiếp, quả thực cũng không dễ."

Hắn đang nói đến chuyện khi đại dương màu đen ngập trời thì bọn họ đồng thời thoát thân.

Người thừa kế của Cô tộc còn có Vô Úy sư tử nghe vậy cũng đều gật đầu, lúc đối mặt với Thạch Hạo thì cũng không kiêu căng mà rất nhẹ nhàng.

Tiếp theo, bọn họ chào mời Thạch Hạo qua giúp đỡ bọn họ lấy cái rương gỗ mục kia.

Thạch Hạo hơi chần chờ làm ra vẻ không muốn, nhưng dưới uy thế bức bách của Đế tộc không thể không qua, cẩn thận diễn trò.

Hiện tại mặc dù hắn là khung xương hình người nhưng cũng không có quá chói mắt, bởi vì có rất nhiều sinh linh mạnh mẽ đều sẽ hóa thành hình người, chẳng hạn như hiện tại tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc là bằng chứng.

Ngoài ra, dị vực cũng có nhân loại, có rất nhiều khu vực rộng lớn có sinh linh giống như cửu Thiên thập Địa.

Thạch Hạo làm ra dáng vẻ nhắm mắt đi tới, nhưng trong lòng hắn lại đang suy nghĩ, khi tới gần thì gϊếŧ ai trước là tốt nhất!

Đến cấp số này của hắn, nếu như đối phương không có phòng bị mà để mặc hắn đến gần thì có thể một đòn gϊếŧ chết!

Theo lý mà nói, tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc kia là đáng chết nhất, bởi vì nhân vật như thế tuyệt đối rất khủng khϊếp, mạnh mẽ dị thường. Nhưng mà Thạch Hạo cũng cảm thấy, người thừa kế của Cô tộc đồng dạng cũng có thực lực kinh người, vẫn không thể yếu hơn Đế tộc!

"Có thể gϊếŧ cả hai không?" Trong lòng Thạch Hạo dâng lên sóng lớn, hắn chuẩn bị muốn ra tay.

Bởi vì, vào lúc này thì đã tới gần rồi, đối với nhóm cường giả cỡ hắn mà nói thì khoảng cách đã đủ, có thể tấn công!

Ầm!

Thạch Hạo ra tay, chuẩn bị đồng thời đánh gϊếŧ tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc cùng với người thừa kế của Cô tộc, tay trái triển khai thiên công Lục Đạo Luân Hồi, tay phải vận chuyển Bất Diệt kinh, hào quang tỏa ra khắp nơi!

Đồng thời, cái loại thần thông pháp tắc khác cũng mở ra toàn bộ, thậm chí còn vận dụng cả loại bí thuật miễn dịch pháp lực quái lạ kia.

Chỉ là vì một đòn gϊếŧ chết!

Nhưng mà, khiến hắn giật mình chính là, ba đại cường giả phía đối diện cũng gần như cùng lúc đó ra tay đánh mạnh về phía hắn, tổ thuật óng ánh, pháp lực sôi trào, toàn diện đánh tới.

Trên thực tế, lúc này ba đại cao thủ của dị vực còn giật mình hơn cả Thạch Hạo!

Trước đây không lâu thì trong lòng bọn họ nghi ngờ, phát giác khung xương hình người có gì đó không đúng, trò chuyện cùng Thạch Hạo chẳng qua là để đánh lạc hướng hắn mà thôi, mục đích chính là muốn dẫn hắn lại đây, tiến hành dụ đến để gϊếŧ chết!

Không hề nghĩ rằng, Thạch Hạo cũng ôm cái mục đích này, cũng là muốn diệt trừ toàn bộ bọn họ.

Không nghi ngờ chút nào, cả hai bên đều có ý nghĩ như thế, đều là muốn đột nhiên ra tay bắt đối phương, kết quả là lập tức đυ.ng vào nhau như vậy.

Tuy nhiên, Thạch Hạo không lo lắng gì, bởi vì hắn đã vận dụng bí lực miễn dịch pháp lực này, năm đó nuốt các loại như Kim Bồ quả và bất ngờ luyện thành một bản lĩnh kỳ dị này, trong chiến đấu đột nhiên có thể phát huy tác dụng lớn đến mức không tưởng tượng nổi.

Ầm!

Khiến hắn ngạc nhiên chính là lần này miễn dịch pháp lực lại không hề có hiệu quả, đã bị hóa giải.

Trên người tên Đế tộc trẻ tuổi có một hòn đá đen rũ xuống ánh sáng, trung hoà tác dụng này!

"Hả? Tuyệt học của giới ta, nó thuộc về một Đế tộc cổ xưa, lại bị người bên trong Đế quan nắm giữ à!" Vô Úy sư tử giật mình.

Con ngươi của ba tên đại cao thủ dị vực đều co rút lại, hiển nhiên rất bất ngời với bản lĩnh này, đồng thời cũng lại rất là kiêng kỵ.

"Cái thứ phản phúc từ trong xương như ngươi đã quên đến từ nơi nào rồi à, thật xem dị vực như là quê cha đất tổ của người rồi!" Thạch Hạo quát lớn, càng nhìn nó thì càng không vừa mắt, rất muốn một tát gϊếŧ chết nó.

Các loại bảo thuật mà hắn phát ra hơi hơi nghiêng hướng về Vô Úy sư tử!

"Muốn chết, quả nhiên là ngươi, Hoang!" Âm thanh của Vô Úy sư tử phát lạnh, con ngươi âm trầm lạnh lùng vô tình, nói: "Bộ tộc ta từ lâu đã gϊếŧ khỏi cửu Thiên, đi tới thế giới càng rộng lớn hơn, thiên hạ nơi nào không thể là nhà, đám đời sau của những kẻ thất bại như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, nhất định vẫn bị tiêu diệt mà thôi!"

Ầm!

Thời khắc này, hai bên giao kích khiến cho thần quang dâng trào, thần thông Thạch Hạo phát ra va chạm với tổ thuật của đối phương bùng phát ánh sáng rực rỡ.

Ba đại cao thủ xuất kích săn bắn Thạch Hạo, chuyện này tự nhiên là cực kỳ nghiêm trọng!

"Không cần lo lắng pháp lực miễn dịch của hắn, ta có thể hóa giải!" Nhưng vào lúc này, tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc mở miệng, trước đó tuy rằng giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Trên thực tế, người thừa kế của Cô tộc và Vô Úy sư tử đã khôi phục thái độ bình thường từ lâu, mặc dù vẫn kiêng kỵ loại năng lực này nhưng mà cũng không phải sợ sệt đến vậy.

Dị vực, có một Đế tộc cổ xưa có loại năng lực vô thượng này, được gọi là tuyệt học cấm kỵ, tự nhiên sẽ bị các tộc khác nghiên cứu, nghĩ biện pháp hóa giải.

Đều là Đế tộc, tự nhiên càng lưu ý!

Trước mắt, trên người tên đại nhân trẻ tuổi của Đế tộc này mang theo viên đá đen, chính là minh chứng chính xác nhất, đó là một loại pháp khí được cường giả thế hệ trước của tộc này gia trì, có thể hóa giải.

Cường giả Cô tộc, một mạch Vô Úy sư tử cũng nghiên cứu qua và có một vài thủ đoạn ứng đối.

Bất kỳ bản lĩnh nào cũng không hoàn toàn không có thiếu sót, không thể hóa giải, nếu không, Đế tộc nắm giữ miễn dịch pháp lực kia đã vô địch khắp trên trời dưới đất rồi.

Loại bản lĩnh này chỉ có thể giúp bọn họ tăng ưu thế mạnh hơn, chiếm cứ chủ động, nhưng cũng không thể bảo đảm nhất định đánh đâu thắng đó!

Bởi vì, những Đế tộc khác, những tộc lớn khác vẫn luôn luôn nghiên cứu phương pháp phá giải.

Răng rắc!

Sấm vang chớp giật, quỷ khóc thần gào, cát bay đá chạy, nơi này xảy ra một vụ nổ lớn, ánh sáng hỗn độn hiện lên, tiên khí tràn ngập, hai bên đánh nhau kịch liệt.

Hành động đánh gϊếŧ thất bại nên Thạch Hạo cũng không liều mạng nữa, chưa hề để mình rơi vào trong vòng vây, ngay lúc mới bắt đầu ra tay thì hắn đã chiếm cứ địa thế có lợi nhất.

Không thể không nói, ba đại cường giả này quá mức khủng khϊếp, mới chỉ là bước đầu đánh nhau thôi mà đã gϊếŧ đến mức thiên khung nứt thành bốn mảnh, cổ địa muốn lún xuống luôn rồi.

Xoạt!

Thạch Hạo bắn ra một vệt thần quang, không phải tấn công về hướng Vô Úy sư tử, cũng không phải chém về phía người thừa kế của Cô tộc, mà là bay về phía mặt đất của khu ách thổ kia.

Điều này làm cho ba đại cao thủ phía đối diện đồng thời biến sắc, bọn họ biết Thạch Hạo đang làm cái gì.

"Keeng!"

Tia sáng kia đánh vào bề mặt cái rương gỗ mục kia, chấn nó bay sang ngang thế nhưng vẫn phát ra ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt như cũ.

Bên trong ách thổ không xảy ra chuyện gì ngoài ý, rương gỗ mục không hề bùng phát ra sức mạnh kỳ lạ, mà nơi sâu trong khu cổ địa này cũng không có đại dương năng lượng màu đen mãnh liệt tràn tới.

Có thể cầm chặt trong tay? Con ngươi của ba người khác dường như lưỡi đao, sắc bén khϊếp người.

Lúc này, ba người bọn họ cũng đều vung tay phát ra ánh sáng chói mắt đánh về cái rương gỗ mục kia, cũng đang thử nghiệm!

Quả nhiên, chiếc rương gỗ bay ngang, tiếng vang điếc tai, nhưng vẫn ổn định như cũ, không hề bùng phát sức mạnh nào.

Đồng thời, ách thổ cũng quạnh hiu, năng lượng màu đen không bao phủ tới, ngoài ra cái ngôi mộ rách rưới màu đỏ sậm biến mất không lâu kia cũng không có xuất hiện và phát uy gì nữa.

Tuyệt đối không có gì nguy hiểm, có thể lấy cái rương kia!

Giờ phút này, bốn bóng người tựa như bốn tia chớp, tất cả đều nhanh chóng xông về phía trước, đều muốn tranh cướp trở thành chủ nhân của rương gỗ mục!

Cái gì chiến đấu, cái gì săn gϊếŧ, hiện tại đều đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất chính là ai có thể là người đầu tiên lấy được rương gỗ mục vào tay!