Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1366: Đằng đằng sát khí

Biến cố, quá đột ngột!

Một lưỡi mâu lạnh lẽo, đen kịt như mực, sắc bén không gì sánh được đâm thủng Vương Thiên Minh rồi kéo hắn lên tít trời cao, mặc cho máu tươi vương vãi xuống dưới.

Mặt đất rạn nứt, tổng cộng có năm người đều mặc áo giáp đen, bọn họ hoặc đại kích ngăm đen trong tay hoặc là nắm thiên mâu hoặc là chiến mâu đầy lạnh lẽo.

Cộng thêm với một con Kiến nhỏ màu vàng đang đứng trên bả vai của một người trong số này, bọn họ đột ngột xuất hiện từ trong lòng đất và bước về phía Thư viện Thiên Thần.

"A..."

Vương Thiên Minh kêu la thảm thiết, hắn cũng chưa hề bị gϊếŧ chết, vẻ mặt tràn ngập sự đau đớn, cả người co giật.

Cây chiến mâu đen này vô cùng to và dài, đâm xuyên từ sươn xường cho tới cổ, xuyên thủng toàn bộ bộ ngực của hắn, thương thế này rất nghiêm trọng.

Đặc biệt là, sau khi lưỡi mâu đầy lạnh lẽo đâm xuyên qua cổ, máu tươi dính đầy, vừa khéo lại chỉ ngay khuôn mặt của hắn, cảnh tượng này vô cùng khϊếp người.

Vương Thiên Minh sợ tới mức hồn vía lên mây, sau khi lưỡi mâu đâm xuyên mà còn chỉ thẳng trước mặt, thị giác bị xung kích đầy mãnh liệt khiến hắn như muốn bất tỉnh.

Nhưng, hắn không thể nào ngất xỉu được, bởi vì cơn đau đớn này quá khủng khϊếp, thiêu đốt linh hồn của hắn, đốt cháy thể phách của hắn.

Binh khí này rất đáng sợ, không chỉ chính bản thân hắn có thể cảm nhận được mà tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ.

Chiến mâu màu đen được một vòng ký hiệu thần bí vờn quanh, đó là chú văn cũng là bí lực, còn là thần lực tỏa ra bên ngoài hình thành nên hoa văn đại đạo và xuất hiện ở nơi đó.

Loại ký hiệu này tựa như là ngọn lửa địa ngục thiêu đốt thân thể của Vương Thiên Minh, và cũng ăn mòn đi linh hồn của hắn.

"Không, thả ta xuống, cứu ta với!" Vương Thiên Minh hét lớn, hắn không cách nào chịu đựng nổi sự dằn vặt này.

Mọi người biến sắc, nên biết Vương Thiên Minh cũng không phải là nhân vật bình thường mà là một nhân vật thuộc cấp đại cao thủ, dù không sánh được với những trưởng lão của Tiên viện thế nhưng thân phận lại cực kỳ cao.

Nhưng hiện tại, hắn đã khuất phục, sau khi bị lưỡi mâu đâm xuyên thì linh hồn của hắn tựa như run rẩy, như đang bị xét xử, không cách nào chống lại được.

Máu tươi tí tách chảy dọc theo lưỡi mâu nhỏ xuống mặt đất bên dưới, khiến cảnh tượng này càng thêm giật mình hơn.

Vương Thiên Minh bị đâm xuyên như thế, bị một cây chiến mâu to lớn ghim thẳng giữa trời cao, hư không xung quanh đều rạn nứt, hắn khó có thể vùng vẫy dù chỉ là đôi chút!

Cảnh tượng đáng sợ, tất cả mọi người ở bốn phía đều ngơ ngác!

"Cái loại như ông, kiêu ngạo vô cùng, trong lãnh địa Vương gia các ông làm mưa làm gió thì không nói làm gì, vậy mà còn dám tới đây ngông nghênh, điếc không sợ súng." Kiến nhỏ màu vàng lạnh lùng nói.

Nó rất tức giận, sau khi trở về từ biên cương Đại Xích Thiên với Thạch Hạo thì lại bị tên gian nhân này vu hại, còn muốn bắt nhốt nên lửa giận khó kìm nén được.

Bọn họ chiến đấu khắp nơi, một mình Thạch Hạo độc chiến mười tên vương giả dị vực, mà Vương gia lại không hề đi ngăn địch trái lại còn ở phía sau đâm chọt, muốn trừ hết kẻ đối lập, thật sự là quá đáng, Kiến nhỏ màu vàng làm sao cam lòng chứ?

Lúc linh cảm tới nguy hiểm thì nó đã bàn bạc đôi chút với Thạch Hạo, đầu tiên rời đi nơi này, yên lặng tiến xuống mặt đất bên dưới, đi tới Tiên phủ của Thiên Giác nghĩ để điều binh.

"Thả hắn xuống!" Xa xa, sắc mặt hai đại nhân vật của Vương gia biến ảo không ngừng, biến cố này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Đây là chuyện đột ngột khiến bọn họ âm thầm sợ hãi, hoàn toàn không hiểu gì về việc này, không nghĩ tới Thiên Giác nghĩ lại có thể đưa tới cứu binh thần bí như thế này.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, những binh lính mặc giáp trụ hắc kim vừa xuất hiện kia cũng không phải là những sinh vật còn sống, đã trở thành con rối, thế nhưng lại phục tùng tuyệt đối Thiên Giác nghĩ, có một loại linh tính thần bí khiến bọn họ duy trì được một chút tỉnh táo.

"Ông nói thả là ta phải thả à, ông là cái thá gì chứ!" Kiến nhỏ đứng trên đầu vai của một binh lính mặc giáp trụ hắc kim, lạnh lùng nói.

Nó vô cùng căm ghét người của Vương gia, cừu hận lúc này còn muốn cao hơn cả khi so với người của dị vực.

Thạch Hạo tiến lên, cũng không hề để ý tới hai vị đại nhân vật vừa mở lời kia mà nhìn chằm chằm Vương Thiên Minh, nói: "Đã cảnh cáo ông rồi, lại không biết tiến thối, phải gϊếŧ thôi!"

"Thả ta xuống, nhanh!" Vương Thiên Minh gầm nhẹ, thật sự hắn đã không cách nào chịu nổi nữa, chiến mâu màu đen kia được phù văn bao quanh tựa như ngọn lửa địa ngục đang luyện hóa linh hồn của hắn.

Nguyên thần của hắn muốn chạy cũng không thể, đã bị giam cầm ở bên trong thân thể, bị ăn mòn, bị ngọn lửa màu đen hóa thành tro bụi, từ từ biến mất.

Đây là một loại dằn vặt không cách nào tưởng tượng nổi, trơ mắt nhìn linh hồn của mình trở thành tro tàn từng chút một, nhìn bản thân chậm rãi chết đi, việc này còn đáng sợ hơn cả việc chết ngay tức khắc.

"Các ngươi như có tật giật mình thì phải, chống đối thì cũng thôi đi thế mà còn dám ra tay gϊếŧ người tuần tra, chúng ta tuần tra thẳng tới nơi này, xem thử nơi đây có an ổn hay không, ấy vậy mà bọn ngươi lại hung hăng phá rối, là muốn tạo phản à?" Một vị đại nhân vật của Vương gia trầm giọng nói.

"Các ông còn muốn mặt mũi nữa à, câu này mà cũng thốt ra được?" Tào Vũ Sinh bắt bẻ.

Rõ ràng Vương gia đang đổi trắng thay đen, trong lòng có quỷ nhưng vì trả đũa nên đã chụp mũ đám người Thạch Hạo.

Trên thực tế, hai ông lão kia cũng bất đắc dĩ, bị ép tới một bước này, quả thật không còn lý do nào khác nữa, nếu như cứ thế nhận sai thì toàn bộ những gì nãy giờ đều không có ý nghĩa.

Bọn họ tới đây là vì Bất Diệt kinh, là vâng theo ý chỉ cao nhất của Vương gia.

"Thả hắn xuống, chuyện cũ chúng ta sẽ bỏ qua, chỉ cần các ngươi giải thích lại tình huống của Đại Xích Thiên là được, như vậy có thể trả lại trong sạch cho các ngươi." Một ông lão của Vương gia nói.

Bởi vì, hắn không dám làm căng, năm đại cao thủ mà Thiên Giác nghĩ màu vàng dẫn tới khiến hai người cảm thấy khϊếp sợ, mặc dù bọn họ không phải là người sống, chỉ là công cụ chiến đấu thế nhưng vẫn khiến người người kiêng dè không thôi.

"Vương gia các ông không biết xấu hổ à?" Thạch Hạo lên tiếng, hắn khoát tay chặn lại rồi nhìn về phía kiến nhỏ, nói: "Gϊếŧ kẻ đó!"

Ầm!

Kiến nhỏ màu vàng nói ra một câu, chiến mâu màu đen chợt chấn động rồi hiện lên một ngọn lửa màu đen, ầm, Vương Thiên Minh kêu thảm, toàn bộ thân thể đều hóa thành than đen, nguyên thần bị đốt thành bụi trần.

Một người với thân phận cực kỳ cao của Vương gia cứ thế bị đánh gục!

Bốn phía, không ít người đang vây quanh đều hãi hùng khϊếp vía, đây là một đại nhân vật của thế gia Trường Sinh, ấy vậy cứ thế bỏ mạng.

"Hoang, ngươi biết mình đang làm gì không hả, chống cự, gϊếŧ người tuần tra, ngươi muốn làm phản à?!" Một ông lão của Vương gia hét lớn, thế nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu.

Thạch Hạo quát trả: "Chống cự? Vương gia các ông là cái thá gì chứ, ai phong cho các ông là người tuần tra hả, các ông có tư cách gì mà đòi bắt giữ người khác? Toàn bộ thế gia Trường Sinh khác đều đang liều mạng ở phía trước, còn các ông thì ở phía sau giở trò đen tối, lại còn ra vẻ chính nghĩa ở nơi này, không muốn mặt mũi nữa à, chẳng biết xẩu hổ gì!"

Lời nói như sấm chấn cho hai tai người nghe ù ù, người của Vương gia thì liền biến đổi sắc mặt.

"Ngươi... nếu tức giận cảm thấy bất công thì có thể nói ra, vì sao lại ra tay gϊếŧ người? Hơn nữa, còn dùng loại ma hỏa màu đen kia để đốt cháy thần hồn của người ta, quá độc ác." Có người của Vương gia lên tiếng.

"Các ông muốn bắt ta, không hề hỏi đúng trai, vậy không thấy dị khi chất vấn ta câu đó à, đúng là vô liêm sỉ!" Kiến nhỏ màu vàng lạnh giọng nói.

"Ngươi cảm thấy ngọn lửa màu đen này rất ác độc à, đó là phù văn Tiên đạo, năm xưa chính là để gϊếŧ địch, trên chiến trường kia đã gϊếŧ vô số người dị vực đó!" Người binh sĩ kia thờ thẫn nói.

Lời này vừa ra liền làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, đây chính là tiên hiền, từng chinh chiến qua với người dị vực, ai dám nghi ngờ bọn họ?

Mà người của Vương gia thì lại sợ hãi tới vỡ tim mật, con rối này lại có ý thức tự chủ ư?

"Xin các vị tiền bối hãy ra tay, bắt gọn toàn bộ bọn họ lại!" Thạch Hạo nói.

Keeng!

Năm người đồng thời bước về trước, tay cầm chiến mâu, đại kích, thiên mâu, tất cả đều ngập tràn sát khí, mang theo khí tức đầy đáng sợ dù cho là năm tháng hồng hoang cũng không thể xóa mờ được.

"Các ngươi... không được xằng bậy!" Người của Vương giả chột dạ, thời khắc này ai ai cũng sợ hãi, bởi vì năm người này tuy rằng là con rối thế nhưng lại sâu không cách nào lường được.

"Còn có người nào dám xằng bậy hơn Vương gia các ngươi sao?" Tào Vũ Sinh quát lớn.

"Xằng bậy, ta muốn hỏi một câu, Vương gia các ông không hề nhớ hay là muốn làm phản khỏi cửu Thiên này?" Thạch Hạo hét lớn.

"Ngươi đang... nói cái gì thế hả, không cần phải chụp mũ tội danh!" Một ông lão của Vương gia với vẻ mặt khó coi nói.

"Nếu không phải vậy vì sao hôm nay các ngươi lại làm như thế, lại nghi ngờ những người có công trên chiến trường?" Lúc này, trưởng lão của Thư viện Thiên Thần cũng đã bước tới, bởi vì hai người kia không còn dám ngăn cản hắn nữa.

"Người của Vương gia nếu như không phải làm phản, vậy thì các ngươi đã quên rồi à, trước đây không lâu, ta cùng với Đại trưởng lão từng tới Vương gia các ngươi làm khách, từng gϊếŧ qua một vài người, chính cổ tổ Vương Trường Sinh của các ngươi mở lời chấp thuận, không muốn dính vào chuyện thị phi, nhưng mới qua bao lâu mà các ngươi lại lật lọng, tới đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ, muốn chết chứ gì, hay là muốn giệt tộc?!" Thạch Hạo nổi giận.

Hắn thật sự rất tức giận, trong lòng dâng trào luồng khí nóng, Vương gia lần lượt ra tay và nhằm vào hắn, khó có thể tha thứ được.

Xung quanh, tất cả mọi người đều ngây ngốc, dám quát mắng đại nhân vật của Vương gia như vậy, rồi còn gọi thẳng tên họ cổ tổ Vương Trường Sinh, cần phải có dũng cảm cỡ nào.

"Ngươi..." Người của Vương gia vốn muốn bắt Thạch Hạo nhanh gọn lẹ, ép hỏi ra cho bằng được Bất Diệt kinh, không ngờ lại gặp phải biến cố như thế này.

"Ngươi cái gì mà ngươi, nếu như Vương gia đã phát điên, muốn diệt vong, thì sẽ được đáp ứng!" Thạch Hạo nói.

"Ngươi... ngươi dám, Vương gia ta có Chín con rồng, còn có cả cổ tổ, nếu như ngươi muốn diệt chúng ta, tất có đại họa!" Người trẻ tuổi của Vương gia hô lớn.

"Chỉ là đám cỏ dại chó đất tầm thường mà thôi, đây là nơi nào mà ngươi có thể kêu gào hả?!" Thạch Hạo cất bước, cánh tay phải trấn áp về trước.

"Ngươi..." Người trẻ tuổi kia từng nói ẩu nói tả, hiện tại bị một tát đánh trúng lập tức nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một đám mưa máu.

"Khinh người quá đáng, ngươi còn dám xử trí người Vương gia ta một cách bừa bãi à, là đang gây hấn với uy nghiêm của thế gia Trường Sinh đó!" Có người của Vương gia nói.

"Vương gia còn có uy nghiêm luôn à, cũng chỉ là bại hoại mà thôi, không phục à, hôm nay ta sẽ khai đao với các ông, để ta xem Vương gia có phải làm phản hay không?" Thạch Hạo quát lớn nói.

"Ngươi dám!" Một vị trung niên xuất thủ muốn bắt lấy Thạch Hạo để làm con tin, ầm, một bàn tay óng ánh ánh tím lao tới phụ cần hòng bắt lấy Thạch Hạo.

"Phụt!"

Máu tươi bắn lên, hắn chợt hét thảm một tiếng, bởi vì Thạch Hạo đang cầm một thanh kiếm thai và đâm thủng bàn tay lớn này, khiến cho miệng vết thương không ngừng ứa máu, kiếm thai này có ma tính, như muốn hút cạn huyết dịch toàn thân của hắn.

Thời khắc này, người của Vương gia đều chấn động trong lòng, ngay cả hai ông lão kia cũng biến sắc mặt, bọn họ biết, ngay chính người trẻ tuổi này đã rất khó đối phó rồi, vả lại trên người còn có rất nhiều thứ quái lạ.

"Gϊếŧ bọn họ!" Thạch Hạo nói.

Kiến nhỏ màu vàng sớm đã không chờ đợi nổi nữa, lập tức nhờ năm đại cao thủ tiến lên, chiến mâu màu đen, đại kích lạnh lẽo đâm thẳng về trước.

"Các ngươi dám!" Hai ông lão của Vương gia quát lớn.

"Có gì mà không dám, người của Vương gia đã lật lọng, chưa chi đã không tuân thủ lời hứa, gϊếŧ các ông cũng chỉ bẩn tay mà thôi, để ta xem liệu Chín con rồng của Vương gia các ông có xuất hiện không!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

"Phụt!"

Đúng lúc này, ánh máu bắn lên, chiến mâu, thiên mâu của năm đại cao thủ đâm tới, người của Vương gia cơ bản không cách nào phản kháng được, trong nháy mắt liền bị đâm xuyên!

Chỉ có hai ông lão kia là né được, quả thật là cao thủ, ra sức chống trả, thế nhưng cũng không thể làm được gì, năm thanh binh khí đâm gϊếŧ những người khác rồi sau đó thì đâm hướng hai người này.

Đây là chiến trận, đã từng chém gϊếŧ qua vô số cường giả dị vực ở trên chiến trường, hiện giờ lại sử dụng để đối phó hai người này, quả thật như dùng dao gϊếŧ trâu mổ gà.

"Răng rắc!"

Những bảo cụ mà hai ông lão đã dùng tính mạng để nuôi dưỡng khi đối diện với chiến mâu, thiên mâu thì đều bị đánh thành bột mịn, tiếp đó hai ông lão cũng đã bị binh khí này đâm xuyên và ghim giữa trời cao, máu tươi đầm đìa.

Mọi người khϊếp sợ, đây chính là đại cao thủ của Vương gia, là nguyên lão của tộc này, kết quả đều bị năm chiến binh gϊếŧ chết!

"Các ngươi lại dám làm như vậy, lão tổ của bộ tộc ta sẽ không ngồi nhìn đâu, sẽ ra tay diệt trừ các ngươi!"

"Vương gia ta có Chín con rồng, một khi cùng xuất thế thì ai cũng không thể địch lại!"

Hai ông lão của Vương gia không cam lòng, khều khào nói.

"Chín con rồng mà dám xuất hiện, tàn sát toàn bộ!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, tiếp đó: "Gϊếŧ bọn họ!"

"Phụt!"

Năm món binh khí chấn động, những người bị đâm xuyên kể cả hai ông lão của Vương gia đều nổ tung, hóa thành máu và tro bụi!

Cứ thế giải quyết toàn bộ, gϊếŧ sạch sẽ!

Hiện trường yên lặng như tờ, đại nhân vật của thế gia Trường Sinh bị gϊếŧ chết như vậy!

"Làm gì tiếp theo đây?" Kiến nhỏ màu vàng hỏi, nó hoàn toàn chưa xả hết cơn giận trong lòng.

"Tất nhiên là ra tay rồi, loại bỏ một vài cứ điểm của Vương gia trong Vô Lượng Thiên này, đặc biệt là những nơi gần Thư viện Thiên Thần ta, không lưu một ai, gϊếŧ sạch!" Thạch Hạo đằng đằng sát khí nói.

"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc, việc này quá điên cuồng mà, là muốn khai chiến với Vương gia, thế nhưng, ai có thể địch lại Vương Trường Sinh?

"Cháu ngoan, cần phải bàn bạc thật kỹ!" Trưởng lão của Thư viện Thiên Thần khuyên can, hắn sợ Thạch Hạo gặp phải nguy hiểm, gặp phải đại họa, bởi vì nếu như Chín con rồng cùng xuất hiện thì hiện tại không một ai có thể áp chế được, đáng sợ hơn chính là, nếu như Vương Trường Sinh mà xuất quan thì phiền phức càng lớn."

"Đại trưởng lão đã trở về, vẫn không có rời đi!" Thạch Hạo chỉ nói một câu như thế, âm thầm nói cho vị trưởng lão này biết.