Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1264: Hỏa động

"Hãy nhớ cam kết của ngươi!" Phía sau truyền đến âm thanh, cô gái đứng dậy rồi ngồi lại vào phiến đá, nàng phong hoa tuyệt đại, mưa ánh sáng rực rỡ bao quanh thân thể linh lung kỳ ảo, cùng lúc đó quy tắc chư thiên lại hiện lên rồi bao quanh nàng, tôn nàng lên như tiên tử tuyệt thế.

Thạch Hạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của nàng, hắn vẫn mang lòng cảm kích đối với cô gái này, nếu đối phương muốn xuống tay với hắn thì hắn đã không có lần thu hoạch này, có thể sẽ chết trong này, bởi vì trước khi đi vào hắn chưa bao giờ nghĩ tới bên trong lại có một sinh linh.

"Hãy yên tâm!" Cuối cùng hắn chỉ nói được ba chữ như vậy, đồng thời liếc mắt nhìn chằm chằm cô gái này, trong mắt có cảm kích, biểu đạt lòng cám ơn.

Hạt giống kỳ dị này nứt ra một khe hở, ánh sáng bên ngoài xuyên thấu vào trong, tinh khí đất trời rộng lớn nồng nặc cũng theo đó ập tới.

Thạch Hạo ngạc nhiên, Đại trưởng lão đã tìm tới một nơi thế nào mà tinh khí lại không ít hơn bao nhiêu tinh khí trong hạt giống, đậm đặc vô cùng, như là sóng nước dập dờn.

Xoẹt, hắn đã ra bên ngoài.

Ập theo tới còn có sự nóng rực, vô cùng chói mắt, một đám lửa đập tới sắp đốt cháy hắn, có một loại đau đớn truyền lên cơ thể.

Hắn lại ở trong ánh lửa, đâu đâu cũng có tinh hoa Thái dương, ánh lửa khắp nơi, Thạch Hạo hoài nghi mình đã tiến vào trong mặt trời.

Đây là địa phương nào?

Hắn nhớ Đại trưởng lão từng nói, trạm thứ nhất là phải chọn một địa phương có thuộc tính Thổ, lợi dụng sự màu mỡ của đất đai chôn hắn xuống để nuôi dưỡng hạt giống, thế nào lúc này lại tiến vào bên trong động lửa?

Nhiệt độ cao đập vào mặt, tóc của Thạch Hạo đều sắp bốc cháy, da thịt sắp nứt, điều này làm cho hắn khá là giật mình, bây giờ hắn đã đứng trong hàng ngũ những nhân vật cấp Giáo chủ rồi vậy mà vẫn còn bị ánh lửa làm cho bị thương.

Rất nhanh, hắn biết mình đang ở nơi nào, đây là một hang động cổ xưa, vô cùng lớn và cũng rất sâu, trong động tràn ngập ánh lửa, óng ánh vô cùng.

Thạch Hạo tin chắc, nếu như hắn ở cảnh giới Thiên Thần thì nhất định sẽ bị đốt thành tro bụi, chẳng còn sót lại gì, còn lúc này thì miễn cưỡng có thể trụ được.

Chuyện này thực sự làm người nghe kinh hãi, Giáo chủ bình thường đi vào chắc chắn phải chết, sẽ trở thành tro tàn, không hề có một chút suy tưởng nào.

Trong cơ thể Thạch Hạo có một hạt giống phát ra ánh sáng trong suốt tràn ngập toàn thân, đó là cánh cửa trong cơ thể hắn đang giải phóng sức mạnh, Đạo bên trong đang phát uy.

Một luồng cảm giác mát mẻ tràn ngập toàn thân, thân thể cùng xương cốt của Thạch Hạo đồng thời vọng lên tiếng leng keng, hắn không cảm thấy đau đớn nữa, đã hoàn toàn ngăn chặn được ánh lửa.

Động cổ sâu hun hút, tia lửa nhảy múa.

Nhìn kỹ thì có thể phát hiện, địa hình trong này rất phức tạp, cách đó không xa có rất nhiều ngã rẽ giống như mạng nhện nối tới các nơi, đây là một tòa cung điện dưới lòng đất.

Một hang động cổ xưa, bên trong có một thế giới khác.

"Đại trưởng lão!"

Thạch Hạo hơi lo lắng hô lớn, bởi vì hắn đã đáp ứng cô gái trong cuống rốn thiên địa kia nên không thể lừa gạt nàng.

"Ở đây." Sâu trong hang động có người đáp lại.

Trên một chiếc bồ đoàn, một bóng người mờ ảo mở mắt ra, tuy trong ánh lửa nhưng vẫn sắc bén như tia chớp đẩy lùi toàn bộ ngọn lửa, chính là Đại trưởng lão.

"Ngươi... ngươi... thành công rồi hả? !"

Đại trưởng lão thường ngày trầm ổn, dù cả ngọn núi lớn có vỡ trước mặt đều sẽ không chớp mắt, thế nhưng lúc này bất chợt lao tới túm chặt cánh tay Thạch Hạo.

Tiếng của hắn run rẩy cực kỳ kích động, mất một lúc lâu mới hồi phục lại, ngay cả tâm thần đều run rẩy, quả thực muốn ngửa mặt lên trời mà thét dài!

"Con thành công rồi!" Thạch Hạo cao giọng nói, hắn cũng không che giấu niềm vui sướиɠ cùng với Đại trưởng lão.

"Ha ha..." Đại trưởng lão cười to, thanh âm này khiến cả hang động cổ xưa này bị chấn cho run rẩy ầm ầm, tựa như muốn đổ nát vậy, rất nhiều hòn đá to lớn rơi lả tả.

Đồng thời, ánh lửa cuồn cuộn càng thêm chói mắt, đốt các vách đá đến đỏ chót, như muốn hóa thành chất lỏng.

Thạch Hạo kinh ngạc, hắn nhận ra loại vật liệu đá kia, là kỳ thạch trong thiên địa, khó có thể nung chảy, được cho rằng dù có ném vào trong mặt trời cũng sẽ không tổn hại, đây là một loại vật liệu hiếm có.

Chẳng trách có thể chịu được ngọn lửa như vậy mà không hề hư tổn gì, vẫn nguyên trạng tạo thành một hang động hoàn hảo.

"Đã có người thành công rồi, ngày này đáng giá được ghi vào sử sách đó!" L*иg ngực của Đại trưởng lão kịch liệt chập trùng, trên mặt xuất hiện vẻ ửng đỏ không bình, loại tâm tình phập phồng này khó có thể nói thành lời.

Năm đó, hắn cũng là nhân vật thiên kiêu một đời, kết quả vì đi đường này mà bản thân tàn phế, suýt nữa chết đi, nếu sau này không có một vài cơ duyên lớn thì hẳn đã xong rồi.

Mà trước hắn và sau hắn, rất nhiều lớp người, rất nhiều thế hệ kinh diễm, tre già măng mọc, cuối cùng hầu như là chết hết cả.

Con đường này quá nhấp nhô, khó khăn mười phần, làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, chuyên nuốt chửng nhân kiệt tuyệt đại, càng là người có thiên phú cao, không có hạt giống hoàn mỹ càng không cam lòng, kết quả chỉ có thể nuốt hận, cuối cùng "người chết đạo mất".

Đến giờ, khi nhắc tới con đường này, mọi người chỉ vừa nghe tên đã sợ mất mật, coi là rắn độc mãnh thú, không còn dám đi nữa.

Dù là mạnh như Tiên viện cũng đã từ bỏ từ lâu, cho rằng đây là một ngõ cụt nên không cho đệ tử tiếp tục chịu chết oan mạng, thế nhưng hiện giờ người được Đại trưởng lão lựa chọn đã thành công.

"Aaaaa!"

Ông thét dài, toàn bộ mái tóc như một đàn rắn đang múa máy phát ra ánh sáng lóa mắt, xé rách cả hư không, sau đó hắn cười to đến gập cả người, trong mắt mang theo giọt nước.

"Tốt, tốt, tốt!" Hắn liên tiếp nói liền ba chữ "tốt", Thạch Hạo đã thực hiện được giấc mộng lúc trẻ của hắn.

"Tiền bối, kính xin giúp đỡ!" Thạch Hạo cũng rất vui vẻ và kích động, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, hắn không dám kéo dài.

"Sao thế, ngươi tu luyện xảy ra vấn đề sao?" Đại trưởng lão thất kinh, bởi vì con đường kia quá khó khăn rồi, hở một tí là phải toi mạng, hoặc là phế bỏ bản thân.

"Không phải, con cần Bổ Thiên dược, để vết thương trên hạt giống này khép lại!" Thạch Hạo lập tức đáp lại.

Đại trưởng lão ngạc nhiên, sau đó thất kinh, muốn quan sát bên trong.

"Đừng!" Thạch Hạo ngăn cản, trực tiếp hỏi là còn có vật nào như Bổ Thiên hay không.

Đại trưởng lão thịt đau, thứ này quá quý giá, có thể đặt ngang hàng cùng Trường Sinh dược, thế gian khó gặp, dùng thiên tài địa bảo cũng khó mà đổi được, với những sinh linh cấp bậc như hắn thì việc làm người chết sống lại đều không có vấn đề gì.

"Bên trong có một sinh linh!" Thạch Hạo thành thật đáp.

"Cái gì? !" Đại trưởng lão khϊếp sợ, điều này đã vượt khỏi sự tưởng tượng của ông, cũng giống như Thạch Hạo lúc đầu nhìn thấy vậy.

"Đây thực sự là. . ." Đại trưởng lão không biết nói cái gì cho phải, như đang lâm vào trạng thái hóa đá.

"Rầm rầm!"

Đột nhiên, sâu trong hang động truyền đến một tiếng vang kỳ dị, đồng thời truyền ra một luồng sóng nhiệt khó có thể chịu đựng nung chảy cả vách đá. Loại kỳ thạch được coi là không thể hóa thành chất lỏng nhất cũng không thể chịu nỗi nữa.

Dòng máu đỏ tươi chảy xuôi trên mặt đất, tiếng chim hót yếu ớt vang lên ở sâu trong hang động.

Đại trưởng lão biến sắc, bỏ qua Thạch Hạo, ngay cả chuyện hắn thành công lấy thân làm chủng cũng không để ý đến nữa mà lập tức lao vào trong, có thể thấy được tình thế nghiêm trọng cỡ nào.

"Đại trưởng lão!" Thạch Hạo kêu to.

"Cho ngươi!" Đại trưởng lão ném tới một cái bình ngọc, bên trong chứa Bổ Thiên dược, phát ra ánh sáng mông lung.

Trước đó hắn vẫn còn đang đau lòng nhưng hiện giờ lại cũng không thèm để ý tới, chỉ vì muốn vào bên trong hang động để tìm tòi nghiên cứu.

Hơn nữa, ngay cả việc bên trong hạt giống kỳ dị còn có một sinh linh cũng bỏ qua không thèm hỏi nữa, thì có thể thấy được sự khác thường trong hang động là đáng sợ đến cỡ nào, cho nên mới khiến Đại trưởng lão gấp gáp như vậy.

Vèo, Đại trưởng lão đã không thấy đâu nữa, biến khỏi nơi này.

Thạch Hạo cũng không do dự nữa, cấp tốc lấy ra một ít Bổ Thiên dược trong suốt như ngọc tủy bôi lên vết hở đã bị cắt ra, kết quả hạt giống kia lập tức khép lại.

Cứ thế thành công!

Phải biết, đó là cuống rốn thiên địa, một khi nứt ra liền có nghĩa là sinh linh được thai nghén bên trong đã trưởng thành, xuất thế, mà các lớp vỏ bên ngoài chắc chắn phải tan nát, không thể phục hồi lại dáng dấp lúc trước.

Nhưng mà, tình hình hiện tại là một ví dụ rất thực tế, Bổ Thiên dược có thể nghịch chuyển tất cả những thứ này!

Tiếp theo. Thạch Hạo thu hồi hạt giống kỳ dị này, hắn đã đồng ý phải chôn hạt giống này ở một nơi không ai biết được, để kỷ nguyên tiếp theo cô gái kia mới xuất thế.

"Gào. . ."

Sâu trong hang động cổ vang lên một tiếng rú dài khiến người tê cả da đầu, là tiếng của Đại trưởng lão hay là của sinh linh khác? Lông tơ Thạch Hạo rì rào dựng dựng.

Đây là nơi quái quỷ gì vậy, làm sao sẽ như thế chứ, hắn thực sự có chút không yên lòng nên lấy tiên kiếm Đại La ra rồi phóng vào trong hang động.

Hang động cổ sâu hun hút, lửa cháy bừng bừng.

Trên mặt đất có không ít xương khô làm người ta kinh hãi, tu vi của những sinh linh chết kia khi còn sống chắc chắn mạnh mẽ đến khủng khϊếp, vượt xa cảnh giới Giáo chủ, vô cùng đáng sợ, đến nay xương cốt vẫn còn đang lấp lánh ánh sáng lộng lẫy.

Sau đó không lâu, Thạch Hạo nhìn thấy Đại trưởng lão, hắn đang không ngừng đào một cái hố nơi sâu nhất, đó lại là một cái hố đầy tro cốt.

Ở nơi đó, có rất nhiều xương vụn, tro cốt lại càng nhiều hơn, trông có vẻ cực kỳ khủng khϊếp.

Thỉnh thoảng, Đại trưởng lão sẽ đào được một vài thứ như móng vuốt, xương sọ từ trong cái hầm tro cốt to lớn ấy, có vài thứ cực kỳ giống vuốt rồng, xương sọ kỳ lân.

Toàn thân Thạch Hạo lạnh lẽo vì kinh hãi, lại một lần nữa nổi da gà, đây là nơi quỷ quái gì vậy nè, thực sự làm người nghe kinh hãi.

"Hang động lửa này có thể có hỏa tinh mạnh mẽ, ta mang hạt giống tới đây là để bổ sung năng lượng cho nó, sợ ngươi tu luyện trong hạt giống thì tinh khí sẽ khô héo." Đại trưởng lão nói.

Sau đó, vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm nghị, nói: "Nơi này đã từng là chỗ ở của một vị Đế Quân, người chết rất nhiều, còn có cả Chân Tiên bị tiêu diệt nữa."

Đế Quân trong lĩnh vực Hỏa đạo? Thạch Hạo chấn động trong lòng, hắn từng nghe tới người mạnh nhất một bộ tộc mới có tư cách xưng Đế!

Rất nhanh, thân thể Đại trưởng lão raun rẩy, hắn khó có thể tin vào mắt mình khi đào được một thứ từ bên trong hố tro cốt to lớn kia.

Thạch Hạo cũng hít vào một hơi lạnh, không nhịn được lùi về sau, thực sự quá kinh hãi, sao lại như vậy?

Đó là một sinh vật hình người, chỉ còn xương bọc da, nó khô héo đến đáng sợ, toàn thân cháy đen, ngoại trừ một lớp da ra thì chẳng khác gì khô lâu.

Ngoài ra, nó còn có một đôi cánh, thoáng mang theo ánh sáng màu vàng óng, tuy rằng phần lớn đều đã cháy đen nhưng vẫn còn một ít ánh vàng tràn ra.

Đây là sinh linh gì?

Hốc mắt của nó hãm sâu, cái kia hầu như chính là một cái đầu lâu, nhưng lúc này lại đang há miệng ra, yếu ớt nói những gì đã xảy ra, tiếng két két vang vọng.

Đó là hàm răng đang va chạm, phát ra thanh âm đáng sợ.

Cảnh tượng này quá khủng khϊếp mà, Đại trưởng lão đào được một sinh linh da bọc xương có khả năng còn sống từ trong hố tro cốt to lớn kia, vô tận năm tháng trôi qua, nó vẫn còn sức sống!

"Kỳ tích, bên trong hang động này còn có... nhân vật vô thượng sống sót!" Đại trưởng lão run giọng nói.

"Tiền bối!" Thạch Hạo mở miệng.

Ầm!

Ở đó, sinh linh yếu ớt gầy trơ cả xương, thiếu hụt khí tức sinh mệnh, thế nhưng đôi cánh cháy đen của nó có chút ánh vàng tràn ra chấn động nhẹ nhàng nhưng lại như trời long đất lở, lòng đất của toàn bộ hang động cổ đều đang run rẩy kịch liệt, sau đó nóng chảy, sắp bị hủy diệt rồi!

Thạch Hạo ngơ ngác, đây là một sinh vật mạnh mẽ cỡ nào?

"Lẽ nào là vị Đế Quân kia?" Hắn khϊếp sợ, trong lòng nảy sinh liên tưởng như vậy.

"Ngươi nhanh chóng về Thư viện Thiên Thần, không cần lo chuyện nơi đây, ở lại sẽ rất nguy hiểm, không giúp đỡ được gì đâu!" Đại trưởng lão nói, hắn tránh khỏi đôi cánh kia, cực kỳ dè dặt.

"Tiền bối thì sao?" Thạch Hạo hỏi.

"Không cần lo cho ta, ta không gặp nguy hiểm đâu!" Vẻ mặt Đại trưởng lão nghiêm túc bảo Thạch Hạo rời đi, nhưng không được tiết lộ tin tức nơi đây.

Đồng thời, hắn nói cho Thạch Hạo biết, nơi này là Vô Lượng Thiên, bọn họ đã trở lại thế giới này, không cần lo lắng không tìm được đường về.

Thạch Hạo đành phải rời khỏi nơi này, lui ra động cổ.

Vù!

Gió to gào thét, Thạch Hạo phóng lên trời lao đi, chạy về phía Thư viện Thiên Thần.

Ngoại giới, hiện giờ đã sớm trôi qua hai năm rưỡi, trong đoạn thời gian này, trên cửu Thiên có thể nói hết sức sặc sỡ, bởi vì kỳ tài xuất hiện lớp lớp, thiên kiêu quật khởi, rất nhiều nhân vật rực rỡ hiện ra, đủ để ghi vào sử sách!

Trong hai năm rưỡi này, liên tiếp có anh kiệt vô địch dung hợp cùng hạt giống hoàn mỹ, có thể nói vang dội cổ kim, mà lại đều tỏa ra dị tượng ngập trời, đã chấn động cả cửu Thiên thập Địa!