Trên vách núi có một cánh cửa được vẽ lên chứ không phải là một cánh cửa thật sự, thế nhưng lúc này mọi người lại có thể dựa vào "cánh cửa" này để tiến vào bên trong.
Dòng máu vàng chảy xuôi và phát sáng bên trên vách đá, đó là dòng máu màu vàng của đời sau người Bảo vệ Độc Cô Vân, đã được dùng để làm vật dẫn mở ra được cánh cửa bị phong ấn này.
Một đám người sớm vọt vào từ lâu, những người còn lại đều bàng hoàng chẳng biết có nên theo vào hay không?
"Phái người đi bẩm báo trưởng lão, chúng ta đi trước một bước!"
"Thế nhưng bên trong có thể rất nguy hiểm, đó là cổ địa phong ấn Hoàng tộc dị vực, rơi vào đó có khi mãi mãi cũng ra không được!"
Tranh luận một hồi thì có người rút lui, rời khỏi nơi đây đi về bẩm báo với các trưởng lão của hai viện, bởi vì đây là một quyết định có quan hệ rất lớn, rất nhiều người không hạ được quyết tâm.
Đương nhiên, người mạo hiểm cũng đã hành động, bọn họ lần lượt xông vào và biến mất trong vách đá.
Đây thật sự là một khu vực đất hoang lương, không nhìn thấy điểm cuối, u ám là chủ đề vĩnh hằng, mây đen cũng dường như ép sát xuống mặt đất rồi.
"Chạy đi đâu!"
Thạch Hạo hét lớn, tuy đã xông vào vùng thế giới này rồi nhưng vẫn gắt gao không bỏ, khí thể vô cùng mạnh mẽ truy sát sinh linh lông đỏ kia.
Máu tươi bắn lên, sinh linh lông đỏ chịu phải thương nặng tới mấy lần, vết thương nơi cổ vô cùng đáng sợ, suýt nữa đã bị chém rụng đầu lâu, vả lại lúc này bộ ngực còn bị xuyên thủng.
"Chờ ta khôi phục, nhất định phải rút lấy linh hồn của ngươi, rèn luyện trăm năm!" Sinh linh lông đỏ lạnh giọng nói, nó hóa thành một luồng lốc xoáy lông đỏ bỏ chạy khỏi nơi này.
Thạch Hạo theo sát không rời, căn bản là không muốn buông tha hắn, tiên kiếm Đại La trong tay chém mạnh ra kiếm khí tuyệt thế, lần nữa lưu lại vết thương đáng sợ trên lưng sinh linh lông đỏ.
Mặt đất lạnh lẽo trống trơn, u tối không ánh mặt trời, chỉ có một vài dải khói đen đang lượn lờ trông như chốn địa ngục.
Sinh linh lông đỏ vô cùng căm giận, nếu không phải bị mất tiên cơ thì là sao hắn sẽ khốn đốn như vậy chứ, chưa bao giờ có người trẻ tuổi nào dám truy sát qua hắn, thế mà bây giờ lại phải chạy trốn để giữ mạng.
Hắn nguyền rủa chửi bới, chờ bản thân khôi phục như cũ thì nhất định phải rút hồn phách của Thạch Hạo để giày vò, tra tấn.
Thạch Hạo cảm nhận được sự mạnh mẽ tới thái quá của sinh linh lông đỏ này, nếu như quyết chiến chân chính thì chắc chắn là một kình địch, bất quá hắn cũng không muốn lãng phí thời gian cùng với hắn, hiện tại nếu như có thể đánh chết thì đquả là chuyện quá tốt.
Cổ của sinh linh lông đỏ phát sáng và vết thương khép lại, thế nhưng phù văn xâm nhập vào bên trong thì không thể nào bị tiêu diệt trong thời gian ngắn được, vì vậy hắn không dám dừng lại.
Phía sau, những người từ bên trong vách đá xông ra nhìn thấy tình cảnh này thì đều cảm thán không thôi, tuy rằng đều là học sinh của Thư viện Thiên Thần nhưng chênh lệch giữa họ lại quá lớn.
Nếu là người bình thường đối đầu với sinh linh lông đỏ thì sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức. Mạnh như Huyền Côn, Vương Hi còn bại trận, thế nhưng Thạch Hạo lại cứ như đang đánh chó, theo sau đuổi gϊếŧ sinh linh lông đỏ.
"Hoang đáng sợ thật, siêu phàm nhập thánh!" Mấy người thán phục, bọn họ cũng chỉ có thể cảm khái như vậy mà thôi, bởi vì không một ai có thể so sánh được.
"Gào. . ."
Sinh linh lông đỏ chạy rất nhanh và lưu lại một dải bóng mờ, hư không vặn vẹo, nhanh chóng chạy tới phần cuối đường chân trời, sau đó xông vào một khu vực đầy sương mù.
Xoẹt!
Thạch Hạo lập tức dừng lại, không hề tiến lên thêm bước nào nữa.
Sau đó không lâu, đám người phía sau cũng đều đã chạy tới và nhìn tình cảnh trước mắt này.
Phần cuối đường chân trời có sương mù rất đậm, bao kín cả phía trước, toát lên vẻ thần bí tựa như là khoác vào một lớp lụa mỏng.
Nơi đó có núi, hơn nữa có rất nhiều ngọn, đều bị sương mù này nhấn chìm toàn bộ.
Khu vực khi nãy vô cùng trống trải, là một bình nguyên rộng lớn hoang vu, đột nhiên lại tới một khu rừng núi như vầy khiến người ta không kịp thích ứng, nó cứ như chợt xuất thiện trong nháy mắt vậy.
Nơi đây làm người ta run sợ, khủng khϊếp vô cùng, như là có một vài Ma vương cái thế đang ngủ say, lúc nào cũng có thể sẽ lao ra.
Thạch Hạo mở Thiên mục, cẩn thận phóng tầm mắt tới và phát hiện được điểm khác lạ, ở sâu trong vùng núi này thỉnh thoảng có phù văn phóng lên, thần mang tản mát, ánh sáng lung linh lan tỏa.
Vào lúc này, những người khác cũng đã chạy tới, đặc biệt Độc Cô Vân rất chăm chú quan sát, sắc mặt liên tục thay đổi, nửa muốn đi vào nửa lại do dự.
Thạch Hạo bay lên không rồi nhìn về trước.
Cùng lúc đó, đám người Thập Quan Vương, Trích Tiên, Vương Hi, Lục Đà cũng làm như thế, đều đang chú tâm nhìn thật kỹ.
"Đó là. . ."
Người nắm giữ Thiên mục đều nhỉn thấy được, ở sâu trong vùng núi kia có rất nhiều núi lớn, trong đó có một khu vực vô cùng rậm rạp, rất nhiều ngọn núi đều bao quanh một khu cổ địa.
Ở nơi đó có một chiếc bình quý, là được tạc khắc từ ngọn núi, chất liệu đá cổ điển, tọa lạc ở trung tâm dãy núi.
Tất cả phù văn cùng với các loại ánh sáng đang nhảy nhót đều do nó phát ra, khí thế khủng khϊếp cũng là từ nơi đó tản ra, không cần suy nghĩ nhiều, đây chính là địa phương phong ấn Hoàng tộc.
"Trước đây, khi chúng ta cưỡi chiến thuyền tiến vào Giới phần thì từng có một cường giả vô thượng xuất hiện và đe doạ, người đó hẳn là cao thủ của Hoàng tộc dị vực, lẽ nào hắn ở đây?" Có người kinh sợ, cảm thấy hối hận khi tùy tiện tiến vào nơi này.
"Hẳn là không phải, khu vực này đã ngăn cản bước tiến của những bá chủ mạnh mẽ quá mức, tựa như là một chiếc lưới chuyên bắt cá lớn, mặc cho những con cá nhỏ tự do qua lại." Có người lên tiếng, đưa ra phán đoán dựa trên căn cứ trưởng lão hai viện không thể ra vào nơi đây.
Sinh linh lông đỏ chạy vào bên trong, đứng ở gần bình quý làm bằng chất liệu bằng đá đó rồi quay đầu lại, hắn dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn mọi người, nói đúng hơn là nhìn Thạch Hạo.
Sau khi trở về, hắn không nói lời nào mà lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu chữa thương loại bỏ phù văn tràn đầy lực phá hoại trong cơ thể mình.
"Độc Cô Vân biến mất rồi!" Bỗng nhiên, có người sợ hãi kêu lên.
"Tại sao không ngăn cản hắn lại, không phải vẫn luôn trông chừng hắn sao! ?" Rất nhiều người thay đổi vẻ mặt, tất cả đều sinh ra dự cảm không tốt.
"Hắn dùng bí pháp xuyên thấu không gian, rời đi một cách đột ngột nên không cách nào khóa chặt được!"
Sau đó thì mọi người trở nên tức giận, bởi vì đã phát hiện ra Độc Cô Vân, và hắn hiện đang ở bên cạnh sinh linh lông đỏ kia, đã đi vào trong đó rồi.
"Hắn muốn phá bỏ phong ấn!" Tất cả mọi người đều biến sắc.
"Độc Cô Vân, ngươi cần nghĩ cho kĩ, một khi phá bỏ phong ấn, thả ra quái vật bất hủ gì đó thì chính ngươi cũng phải chết, hợp tác với bọn hắn không khác nào tranh ăn với hổ!" Thạch Hạo quát lên, tình huống trước mắt rất nguy cấp, nếu thật phá bỏ phong ấn thì cửu Thiên thập Địa chắc chắn sẽ nghênh đón một hồi đại nạn.
"Ta sẽ không thả bọn họ đâu, ta chỉ muốn biết một đáp án mà thôi!" Độc Cô Vân âm thầm truyền âm cho Thạch Hạo.
Thạch Hạo cau mày, tuy rằng nhận được câu trả lời nhưng hắn không thể nào yên tâm được, nếu như trong chiếc bình đá kia còn có sinh linh sống sót thì chuyện này quả là không thể tưởng tượng được!
Xoẹt!
Độc Cô Vân cắt cổ tay của mình, dòng máu màu vàng óng lập tức chảy xuôi và rơi lên trên chiếc bình quý nọ, lập tức ánh sáng chói mắt rọi khắp càn khôn.
Bình quý kia toàn thân là đá, cao ngang một ngọn núi lớn, đứng sừng sững ở đó, to lớn và hùng vĩ.
Nó vừa như là chiếc bình quý và lại vừa như là chiếc lò lớn, đang phong ấn một vài sinh linh dị vực đáng sợ thời Tiên cổ, có người muốn dùng bọn họ để luyện thành đại dược, năm tháng dài đằng đẵng đã qua đi nhưng vẫn không biết kết quả như thế nào.
"À, với một chiếc bình quý lớn như vậy thì chút máu vàng này của Độc Cô Vân cũng không đáng kể cho lắm, cho dù chảy hết bảo huyết cũng khó có thể gột rửa thân bình." Có người thở ra một hơi.
"Người bên trong bình, trong đó còn có người sống hay không để ta cởi bỏ phong ấn, nhưng cần các ngươi nói cho ta biết một chuyện!" Độc Cô Vân mở miệng nói với sinh linh trong bình quý.
"Thiên chủng cũng ở trong chiếc bình quý kia sao?" Một vị chí tôn trẻ tuổi của Tiên viện khẽ nói với vẻ nghi hoặc.
"Chắc chắn ở bên trong, nó vừa là lò, lại vừa là một chiếc bình đại đạo!" Có người tin tưởng, lộ ra vẻ ước ao và nhớ kỹ thiên chủng.
Thế nhưng, cũng có nhiều người lo lắng hơn, sinh linh trong bình kia nếu như bị luyện thành đan dược thì cũng thôi, còn không, một khi xuất thế thì quả thật không biết sẽ tạo nên gió tanh mưa máu thế nào nữa.
Có thể, chẳng cần đại quân dị vực gϊếŧ tới, và chỉ cần là Hoàng tộc dị vực bị phong ấn ở đây cũng đã đủ để tiêu diệt cửu Thiên thập Địa.
Huyết dịch của Độc Cô Vân rất thần kỳ, thế nhưng còn chưa đủ để mở ra phong ấn.
"Ngươi chắc chắn tổ tiên của mình đều còn sống chứ, tại sao không có chút đáp trả lại nào vậy?" Độc Cô Vân hỏi sinh linh lông đỏ.
"Có người đã chết, nhưng cũng có người còn sống, nếu không thì sao ta có thể bị đưa ra ngoài chứ!" Sinh linh lông đỏ nói.
"Ngươi làm sao đi ra được?" Độc Cô Vân tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là bọn họ dùng sức đưa ra rồi, quy tắc nơi này tuần hoàn như nhau, bắt cá lớn để lọt cá nhỏ, cảnh giới của ta thấp nhất, thực lực yếu nhất, nên mới có thể cửu tử nhất sinh trốn ra ngoài." Sinh linh lông đỏ nói ra nguyên nhân.
"Vì sao ngươi không động vào Thiên chủng đó?" Độc Cô Vân hỏi lần nữa.
"Tự ngươi xem đi, nhỏ một ít dòng máu vàng vào chỗ miệng bình đó là được!" Sinh linh lông đỏ mang theo oán niệm.
Khi một ít dòng máu vàng hóa thành mưa ánh sáng rơi vào miệng bình thì, tiên quang bay lên kèm theo là tiếng sấm, ngoài ra còn có kiếm khí ngút trời chém nát hư không.
Nút đậy miệng bình cũng là một chiếc bình nhỏ, chặn ở nơi miệng của chiếc bình quý đại đạo!
"Thiên chủng ở bên trong cái bình nhỏ kia, chính là nhờ vào nó mới có thể phong ấn được!" Sinh linh lông đỏ nói.
Hắn không thèm giấu giếm gì, thậm chí hết sức lớn tiếng nói để người bên ngoài cũng nghe được, muốn mượn tay mọi người lấy nó ra.
Mọi người hít vào một hơi lạnh, Thiên chủng này nghịch thiên tới cỡ nào mà lại là điểm quan trọng nhất của phong ấn nơi đây lại.
"Chút máu ấy là không đủ, không chỉ cần dòng máu vàng của ngươi mà còn cần máu của bọn họ!" Sinh linh lông đỏ nói với Độc Cô Vân.
"Phải làm như thế nào?" Độc Cô Vân hỏi.
"Trước tiên lấy dòng máu vàng của ngươi làm vật dẫn để kích hoạt dãy núi!" Sinh linh lông đỏ chỉ về những ngọn núi vô cùng cao to vây chung quanh bình quý.
Từng hạt mưa ánh sáng màu vàng tuy không nhiều nhưng lại rất xán lạn, và rơi lên những ngọn núi ở xung quanh.
"Gào. . ." Chỉ chốc lát thôi, trong thiên địa như là có vạn quỷ đang gào khóc, loại thanh âm này quá thê thảm và chói tai, khiến hồn phách mọi người sinh ra sợ hãi.
Toàn bộ ngọn núi trong dãy núi này đều đang lắc lư, trên mỗi một ngọn núi đều đang nhanh chóng mọc ra một loại thực vật và cắm rễ trên đỉnh cao nhất, chúng mang theo sương mù dày đặc.
"Gào. . ." Những thực vật bắt đầu kia sinh trưởng, một ngọn núi là một cây thực vật, cuối cùng chúng lớn như một cây đại thụ rồi nhú ra từng búp hoa, bên trong mỗi một búp hoa đều xuất hiện một sinh linh đang gào thét và muốn thoát ra.
Chuyện gì thế này, đã xảy ra chuyện gì?
Ngoài dãy núi, mọi người giật nảy cả mình, tất cả đều nhanh chóng rút lui, cảm giác da đầu đang tê dại, cả người lạnh lẽo, khí thế ấy thật quá đáng sợ, mà tiếng kêu thê thảm lại càng làm cho lông tơ mọi người dựng thẳng cả lên.
Đơn giản chỉ là dòng máu vàng của Độc Cô Vân rơi ra mà đã khiến cho mỗi một ngọn núi đều mọc ra một cây thực vật như vậy, bên trong còn có người, có sinh linh đáng sợ, vì sao lại tới mức này?
Mọi người đã cảm ứng được, linh khí trong trời đất bạo động, giống như cơn lũ bất ngờ từ trên vòm trời trút xuống, tuôn về hướng những ngọn núi kia, đi vào bên trong những thực vật ấy.
Đồng thời, sinh linh bên trong đóa hoa đều đứng thẳng dậy và lộ ra chân thân của mình, chúng mở mắt rồi đồng loạt ngửa mặt lên trời gào thét.
"Rất nhiều giống loài chưa từng thấy qua, là của dị vực! Đây là nhánh đại quân mà Hoàng tộc chỉ huy đã bị phong ấn sao? Nguy to!" Mọi người cảm thấy lưng phát lạnh, linh cảm điều chẳng lành.
Một lát sau, hàng vạn sinh linh bạo động và nhảy hết ra khỏi đóa hoa, có sinh linh cầm theo chiến mâu, có sinh linh cầm đại kích... điên cuồng đánh tới, tiếng kêu "gϊếŧ" rầm trời!