Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1137: Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết

Lời của hắn vừa thốt ra, toàn bộ chiến trường đều có chút yên tĩnh.

Đây là người nào, chặt chết Hư Không thú? Làm người khác tưởng mình đang nằm mơ, tin tức quá kinh người mà.

Hư Không thú là sinh linh đỉnh cấp, đã tu ra ba luồng tiên khí, ít có địch thủ, nếu xui một xí thì dù không địch lại cũng có thể bỏ chạy, bởi vì bản lĩnh lớn nhất của chúng nó chính là tan vào hư vô.

Nói như vậy, Hư Không thú khó mà bị gϊếŧ chết!

Vì lẽ đó rất nhiều người đều bị lời nói đột ngột của hắn làm cho kinh ngạc đến ngây người. Trong nhất thời, rất nhiều tu sĩ của Thư viện Thiên Thần đồng thời trông lại, bao gồm cả mấy người Lục Đà, Yêu Nguyệt công chúa.

Tiếng "Ha" chợt vang lên, có người cười cợt chế giễu.

Yên tĩnh trong chốc lát rất nhanh bị đánh vỡ.

Mọi người liếc mắt quan sát, là sinh linh của thế giới khác, đến từ bờ bên kia, hơn nữa còn là một nhân vật phi phàm đang đánh với Huyền Côn khó phân thắng bại.

"Chỉ bằng ngươi mà cũng mơ tưởng muốn gϊếŧ chết Hư Không thú? Ha ha!"

Tiếp theo, mọi người của thế giới bên kia đều nở nụ cười cùng với vẻ bỡn cợt, còn có châm biếm, càng là xem thường sau khi nhìn thấu lời nói dối ấy.

"Ngươi biết Hư Không vương tộc phi thường tới cỡ nào không? Vừa nãy nó lại đang niết bàn, lúc này đã ngưng kết cùng toàn bộ hư không để thành một thể, sức phòng ngự đạt đến mức mạnh nhất, trong cùng cấp không người nào có thể phá, chỉ có người mạnh hơn từ một hai cảnh giới lớn thì may ra mới phá nổi."

"Ngươi chẳng qua là một tu sĩ ở cảnh giới Thánh tế, cũng dám nói khoác không biết ngượng à? Ồ, hình như đã tu ra tiên khí, thế nhưng dù là vậy cũng còn lâu không đủ, thực sự là chuyện cười!"

Người thế giới bên kia không ngừng chế nhạo, mỗi một người đều mang theo nụ cười mỉa mai, căn bản không tin tưởng lời của hắn.

Bởi vì, ở thế giới kia có ghi chép, sức phòng ngự mạnh nhất của Hư Không thú chính là lúc đang niết bàn, hòa thành một thể cùng đất trời, tuy hai mà một, không đánh hạ được.

Vì vậy, tất cả mọi người cũng không tin Thạch Hạo có thể gϊếŧ Hư Không thú, chỉ xem như là một chuyện cười mà thôi.

"A, chắc chắn Hư Không đại nhân đã giấu mình vào hư không rồi, niết bàn nên cần phải tu dưỡng. Không lâu sau, lúc đại nhân xuất hiện thì sẽ càng mạnh mẽ hơn."

"Nếu xuất hiện lại thì đại nhân đã không còn là Thiên Thần nữa rồi, đã chính thức bước vào cảnh giới cao hơn, có thể liếc nhìn thiên hạ!"

Người bên Thư viện Thiên Thần nghe nói vậy thì đều sửng sốt, sau khi Hư Không thú niết bàn thì sức phòng ngự sẽ kinh người như thế ư?

Thế chẳng phải là, nó đang âm thầm ngủ đông, sau khi xuất hiện lần nữa thì sẽ càng mạnh mẽ hơn sao? Tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề.

"Ồ, cơ duyên lớn nhất của Hư Không vương tộc chính là sau khi niết bàn sẽ giác ngộ. Giờ nào khắc nào mà chẳng có người mong ngóng vị đại nhân này sẽ bất ngờ tìm hiểu thấu đáo ở nơi đây."

Sinh linh ở thế giới bờ bên kia đều mang theo vẻ cười cợt châm biếm nhìn Thạch Hạo, cảm thấy hắn khoác lác vô cùng, hiện giờ mất mặt quay lại nên đều lộ vẻ khinh bỉ.

Thạch Hạo cũng là âm thầm kinh ngạc, Hư Không thú mà niết bàn thì sẽ khó gϊếŧ tới như vậy sao? Thế nhưng hắn lại cảm thấy rất dễ dàng mà, vẫn không có bị bí lực hư không cắn trả và ngăn cản gì.

Rất nhanh, hắn nghĩ đến bóng người ngồi xếp bằng trên Đóa hoa đại đạo kia, chẳng lẽ lại có quan hệ gì tới nó sao?

Thạch Hạo suy nghĩ, trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Bóng người kia như không sống ở thời này mà sống tại quá khứ vậy, chẳng lẽ no lại có uy lực lớn đến vậy sao?

"A, nổ kinh quá, giờ thì cứng họng rồi chứ gì!" Có sinh linh thế giới bên kia lập tức nói như vậy.

Thạch Hạo nhìn bọn họ một chút, nói: "Ta nói rồi, Hư Không thú đã bị ta chặt. Không tin các ngươi có thể kêu gọi nói nó ra đây đánh một trận."

Có người khinh bỉ, nói: "Ai chẳng biết đại nhân một khi rơi vào niết bàn thì nhất định phải ngủ say một quãng thời gian, toàn tâm toàn ý tiến hóa, hiện tại làm sao có khả năng sẽ xuất hiện chứ."

Thạch Hạo cứng họng, đã gϊếŧ một con Hư Không thú mà lại không có người nào tin tưởng, bất quá cũng tốt, hắn cũng không có dự định rêu rao gì cả, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, có tin hay không cũng mặc.

Nhưng có thể khẳng định được, hiện tại không người nào tin tưởng nhưng đợi sau đó không lâu, Hư Không thú hoàn toàn biến mất, cũng không tiếp tục xuất hiện thì tất cả mọi người đều sẽ hiểu những gì hắn nói là thật hay giả.

Đến lúc ấy, tự nhiên sẽ là một cơn cuồng phong bão táp!

"Ngươi thật thú vị, đến lúc này mà còn đùa giỡn lung tung như thế." Yêu Nguyệt công chúa nói, khóe miệng lộ vẻ chế nhạo.

Rất nhiều người bên Thư viện Thiên Thần đều đang nhìn Thạch Hạo, có người bàn tán đúng sai, có người chế nhạo, còn có người tức giận, đa số đều đang chiến đấu cùng địch thủ nên đều rất bất mãn với chuyện này.

Sắc mặt Vương Hi ửng đỏ, cảm thấy cái tên bên cạnh này chẳng chút đáng tin gì cả, liền chuyện như vậy cũng dám khoác lác vênh váo giành công lao, thực sự quá mất mặt.

"Ngươi có thể... an phận một tí, bớt tranh cãi một tí được không hả!" Nàng nói với Thạch Hạo.

"Gì mà bớt tranh cãi một tí? Các ngươi không hiểu à, không phải chỉ là một con Hư Không thú thôi mà các ngươi xem như của quý, nhưng với ta thì cũng chỉ là một con chó đất mà thôi. Muốn ăn thì sẽ chia đôi, lúc trở về ta mời các ngươi ăn thịt Hư Không thú!" Thạch Hạo dửng dưng như không nói, thật thật giả giả, theo suy nghĩ những người kia, tin hay không cũng không quan trọng.

Người của Thư viện Thiên Thần chẳng thèm để ý, thế cũng được, vừa khéo lại phòng ngừa được sự chú ý của Phong tộc, bởi vì nếu để cho bọn họ biết được thì nhất định sẽ truy tìm sự thật, sẽ dính lây đến chuyện của Phong Hành Thiên và tìm hắn tính sổ.

Đối thủ của Vương Hi là một thiếu niên mắc áo bào trắng, lúc này hắn đang cười nhạo, cảm thấy tên này rất thú vị, ban ngày ban mặt lại dám nói hưu nói vượn.

"Cháu bé, bệnh của cháu không nhẹ đâu nhen, tự dưng lại tự kỷ cười khúc khích một mình thế?" Thạch Hạo trừng hắn.

Thiếu niên mặc áo trắng nghe vậy thì vẻ mặt lập tức hơi cứng lại, tên khốn này nói gì vậy, lại gọi hắn là -- Cháu bé? Tên khốn này lại dám khinh thường hắn như vậy.

"Ngươi muốn chết sao? !" Thiếu niên mặc áo trắng rất nhanh bỏ qua Vương Hi, và muốn quyết chiến với Thạch Hạo.

"Không phục thì lại đây, một quyền đập chết ngay và luôn!" Thạch Hạo ngoắc ngoắc tay, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.

Vẻ mặt thiếu niên mặc áo trắng đầy quái lạ, cảm thấy vô cùng hoang đường, tên khốn này có lai lịch ra sao, nói bóng nói gió, chẳng lẽ không sợ sẽ bị hắn gϊếŧ chết sao?

Nên biết, hiện giờ hắn đang đánh ngang tay với một vị tiên tử đã nắm giữ ba luồng tiên khí, có mấy người có thể làm đến một bước này?

Thiếu niên mặc áo trắng đại chiến cùng Vương Hi đến hiện tại, lâu như vậy đều vẫn chưa phân thắng bại, ấy vậy một tên trẻ tuổi ất ơ nào đó đi ra rồi khoác lác như thế.

"Ngươi đang tự tìm đường chết đấy!" Thiếu niên mặc áo trắng lạnh giọng nói, hắn đã nhìn thấy hai luồng tiên khí đang ẩn náu của Thạch Hạo, hắn cũng giống như Vương Hi vậy, không thể nào thăm dò Thạch Hạo còn có luồng tiên khí thứ ba hay không.

Thạch Hạo liếc xéo hắn, khóe miệng mang theo cười nhạo, nói: "Ngươi ngay cả một người phụ nữ đều đánh không lại mà còn lớn lối như vậy hả, đừng có thể hiện trước mặt ta. Hi Hi bé nhỏ, đánh thật mạnh vào mông cho ta, phải đánh cho hắn khóc lóc luôn đóa!"

Mọi người nghe vậy thì đều sững sờ.

Sắc mặt Vương Hi lúng túng mang theo vẻ xấu hổ, tên khốn này chẳng đáng tin chút nào, trong hoàn cảnh như này mà còn ngả ngớn như vậy, thực sự là càng lúc càng kỳ cục.

Hắn ngông cuồng như vậy, dùng cách xưng hô này để nói chuyện, là đang làm nhục tên đối thủ trước mặt.

Thân thể thiếu niên mặc áo trắng run rẩy một hồi, thật sự đã bị chọc tức điên, luồng sát ý mãnh liệt dâng trào, tên khốn này lại dám trêu chọc hắn như thế, lại dám sỉ nhục một bị chí tôn trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí, chán sống rồi ư? !

Rất nhiều người bên Thư viện Thiên Thần đều lộ ra sắc mặt kỳ quái, muốn cười nhưng lại không cười nổi, mà sinh linh thế giới khác thì giận dữ. Sự thần dũng của thiếu niên mặc áo trắng rõ như ban ngày, nhưng lại có người dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy.

Mọi người đều không nhìn ra nội tình của Thạch Hạo, còn lầm tưởng hắn chỉ nắm giữ một hai luồng tiên khí, trong lúc này đều cảm thấy kinh ngạc, là đang tìm cái chết sao?

"Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!" Có người than thở, nhìn Thạch Hạo lắc lắc đầu.

Dù là người phía Thư viện Thiên Thần sau khi nghe vậy cũng đều đồng ý cả, tên khốn này quá bừa bãi, không biết giữ mồm giữ miệng chút nào, nhất định phải bị trả giá đau đớn và thê thảm.

"Ngươi đang muốn chết hả?" Thạch Hạo nhìn phía người kia, đồng dạng cũng ngoắc ngoắc tay.

Người kia lập tức nổi giận đùng đùng, tính khí hắn rất nóng nên bỏ qua đối thủ của mình và vọt về phía hắn, đây là một tồn tại đã nắm giữ hai luồng tiên khí, ba đầu sáu tay, mình người đuôi cá sấu.

Trong ba cái đầu, một cái là đầu người, một cái là đầu sư tử, còn có một cái là đầu đại bàng, vô cùng thần dị, hết sức mạnh mẽ.

Đây là một chủng tộc mạnh mẽ của thế giới bên kia, nghe đồn tộc này có một vị cổ tổ vẫn còn sống tới hiện tại, pháp lực ngất trời, có thân phận cực cao ở thế giới kia, con cháu, dòng dõi của hắn đều là Vương tộc.

"Ngu xuẩn, lại đây nhận lấy cái chết!" Sinh linh này gϊếŧ nhào tới.

Hắn phóng thẳng lên không trung, một chân quét ngang với mục đích muốn dùng một cước đá chết Thạch Hạo, đồng thời sáu cánh tay của hắn đều đang kết ấn, phù văn nằm dày đặc xán lạn như cầu vồng, muốn gϊếŧ chết Thạch Hạo.

Nhưng mà Thạch Hạo quá nhanh, một chuỗi bóng mờ hiện ra ngay chỗ đang đứng nhưng chớp mắt đã hiện ra giữa không trung, dường như là Hư Không thú, có thể thao túng thiên địa, có mặt khắp mọi nơi.

"Ầm!"

Thạch Hạo nhanh như tia chớp thò ra cánh tay phải, một phát liền tóm chặt lấy mắt cá chân đang đá ngang về phía hắn, bàn tay của hắn tựa như móc câu bằng thép khiến sinh linh này cảm giác cơn đau như đứt từng khúc ruột.

Nếu nói về cường độ thân thể thì có mấy người sánh được với Thạch Hạo? Hai người chênh lệch cả một cấp độ!

Sáu cánh tay của sinh linh này cùng chuyển động, tựa như một vị Cổ tăng nghìn tay nhanh chóng kết thành pháp ấn, muốn đánh gϊếŧ Thạch Hạo.

Nhưng vào lúc này, Thạch Hạo cũng điên cuồng, cũng hung hăng và cũng thể hiện ra sức mạnh kinh người, toàn thân sáng lòa ánh vàng, nắm lấy mắt cá chân của sinh linh này rồi xoay tròn thật mạnh, lại như là đang mang theo một người rơm điên cuồng đập về phía mặt đất.

Hiện giờ, đừng nói là sinh linh này mà ngay cả những người đang xem xung quanh cũng cảm thấy đau lòng thay, đập ầm ầm đầy mạnh bạo như vậy thì cũng khó mà chịu đựng nổi.

Thạch Hạo giữ chặt lấy hắn rồi nện mạnh lên trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn này, trong nháy mắt bụi mù ngập trời, mặt đất nứt toác, lòng đất rung động dữ dội tựa như động đất.

Có thể làm được tất cả những thứ này cũng chủ yếu là dựa vào trình độ và sức mạnh của Thạch Hạo, hắn đã diễn dịch môn học bạo lực này đến cực hạn, dùng trình độ hơn cả cực cảnh nắm lấy đối thủ, sau đó lại dùng thần lực không gì sánh được vung lên, và sau cùng mới có kết quả như vậy.

Mà trong quá trình này, hắn tự nhiên cũng khống chế bảo thuật và đánh vỡ các loại xương cốt của đối thủ.

Vì lẽ đó, lúc bấy giờ sinh linh này đã xụi lơ trên mặt đất, sáu cánh tay vẫn còn đang kết ấn thế nhưng đã bị đập bẹp trên đất, khuôn mặt tiếp xúc đầy thân mật với các loại đất đá bên dưới.

Chỉ trong phút chốc, thân thể hắn liền biến hình.

"A..."

Hắn không thể không phát ra tiếng kêu thảm thiết, bởi vì cơn đau nhức khó mà nhịn được.

Lúc này, hắn vô cùng thê thảm.

Đây là tiểu thế giới do Thập Giới đồ và túi Càn Khôn cùng mở ra, mặt đất cứng rắn vô cùng, mà hắn lại thê thảm không thôi, cả người máu thịt be bét.

"Vèo!"

Thạch Hạo phát ra một luồng kiếm khí chặt lìa đầu của hắn, vô cùng quyết đoán.

"Còn có ai không phục nữa không, ai muốn tìm đường chết thì cứ việc lại đây, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết." Hắn nói một cách lười nhác.

Vừa phát sinh loại sự kiện vô cùng bạo lực kia, sau đó là lời của hắn lại nhẹ bâng như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhất thời đều thất thần cả.

"Rác rưởi hơn Hư Không thú nhiều, không nghe lời thì đều có một kết cục, lập tức gϊếŧ." Thạch Hạo nói, nhìn về phía mọi người, nói: "Còn có ai muốn bị chặt không?"