"Rống... " Bóng hình khổng lồ của Hư Không thú khiến nơi đây tối om, nó ngẩng đầu rống to, liên miên những lưỡi dao ánh sáng từ trong miệng phun ra ngoài, đây đều là những lưỡi dao không gian và không ngừng cắt đứt đất trời.
Hơn nữa, loại sức mạnh này ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng có, bao phủ lại nơi Thạch Hạo đang đứng.
"Mở!"
Thạch Hạo chỉ còn cách tạo ra Động Thiên duy nhất, hình thành một lĩnh vực vững chắc chống lại thần tắc không gian này, đồng thời cả người hóa thành một chùm sáng như sao chổi đập về phía trước.
Tiếng va chạm đầy to lớn truyền tới, nắm đấm của hắn nện thẳng về phía đầu Hư Không thú, kết quả, nắm đấm nện thật mạnh lên trên chiếc sừng nơi đỉnh đầu đồng thời tiếng va chạm đinh tai nhức óc tựa như đang rèn thép lan truyền khắp cả núi đồi..
Cuộc chiến của hai đại cường giả gay cấn đến tột độ, mây gió cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, các loại dị tượng thần thông lộ ra khiến dãy núi rung động không ngớt.
Hai tay Thạch Hạo kết ấn thi triển ra bảo thuật Lôi Đế, dẫn dắt sấm sét trên chín tầng trời đánh mạnh xuống dưới.
Đây tuyệt đối là một môn bảo thuật kỳ diệu dùng để đối phó với thần tắc không gian, sấm sét giăng khắp lại thêm vẻ cuồng bạo khiến cho sức sát thương càng kinh người hơn.
Hư Không thú rít gào, con ngươi trở nên lạnh lẽo, lúc này toàn bộ mười tám cái sừng trên đầu nó phát sáng, thông thiên động địa, quả thực dường như không gì không làm được!
Ầm!
Hư không nổ tung, cơn bão năng lượng biến thành đại dương thốc ngược lên trời, nghênh đón sấm chớp muôn trượng đang lao xuống.
Hai bên va chạm với nhau dường như từng ngôi sao lớn nổ tung, trên vòm trời cảnh là hàng loạt tượng kinh người, sắc thái sặc sỡ, tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Thanh thế như vậy quả thật quá hùng vĩ, khiến người ta hoảng sợ run rẩy như cầy sấy.
Ngay cả Thạch Hạo cũng trợn mắt ngoác mồm, Hư Không thú này mạnh tới thái quá, là đang đầu trực diện với hắn chứ chẳng hề chọn lựa lui tránh, lợi dụng biển hư không nghênh chiến biển sấm chớp!
Ầm!
Bầu trời nổ tung, một người một thú lảo đảo ngã lăn ra ngoài, nơi đỉnh đầu của Thạch Hạo có vài vết rách.
Bọn họ tách ra rồi đứng đối diện nhau, ai cũng cảm thấy hoảng sợ vì thực lực của đối phương.
Nơi này lập tức trở nên yên tĩnh, một loạt giao tranh khi nãy nhìn như kinh người, chiến đấu không ngừng nghỉ thế nhưng đều phát sinh trong chớp mắt, thời gian hầu như ngừng lại.
Chung quanh, một đám người đều trợn tròn mắt, chấn động vô cùng!
Chí tôn trẻ tuổi ba luồng tiên khí quyết chiến với Hư Không Vương thú trong truyền thuyết, đây tuyệt đối là một trận chiến kinh thế, bọn họ rất kích động và rất muốn lan tin cho những người khác.
"Một đám rác rưởi ở đây, quá chướng mắt mà!" Hư Không thú đột nhiên mở miệng, sau đó nó biến mất khỏi chỗ cũ.
"A... "
Trên một ngọn núi rất xa, một thanh niên kêu thảm thiết, cổ của hắn bị một móng vuốt sắc bén cắt đứt, máu tươi vọt lên rất cao.
Hắn khí khái hào hùng, thực lực vô song, nhưng lúc này đầu đã rơi xuống, gương mặt mang vẻ thê lương và không cam lòng, hắn biết mình đã không sống được nữa.
Quả nhiên, mi tâm của hắn bị một lưỡi dao ánh sáng chém ra, nguyên thần tan nát, cứ thế mất đi sinh mệnh.
Đây chắc chắn là một thiên tài, đã tu ra một đạo tiên khí và có thể xưng tôn một vực, nhưng ở đây chỉ có thể chết oan chết uổng, không có sức phản kháng.
Chủ yếu là Hư Không Vương thú quá mạnh mẽ, thao túng không gian, có mặt khắp nơi, ngay cả Thạch Hạo cũng phải rất vất vả mới ứng phó được thì huống chi là người này.
"Súc sinh, muốn chết!"
Thạch Hạo quát lớn, tuy rằng hắn đã nhào nhanh xuống nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể nhìn người trẻ tuổi thiên tư phi phàm này chết đi, không thể cứu được.
"Một đám sinh linh với huyết thống thấp hèn không có tư cách xem ta ra tay." Hư Không Vương thú nói lạnh tanh.
Xa xa dù là tu sĩ đến từ thế giới bên kia cũng tê cả da đầu, tu vi của vị "đại nhân" này quả thật đáng sợ.
Đa số người đều cho rằng, vì muốn chọc tức đối thủ nên mới cố ý làm như vậy.
Cũng có một số người dựa vào cảm giác cho rằng, có thể vị đại nhân này không thể lập tức trấn áp đối thủ, lại không muốn để cho người khác nhìn thấy nên mới đại khai sát giới.
"Vèo!"
Hư Không thú lại biến mất, cách đó không xa tiếp tục truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, nơi mi tâm của một thanh niên từ từ nứt ra rồi tiếp tục lan xuống giữa hai chân, cả người bị chia làm hai mảnh, ngay cả nguyên thần cũng thế.
Hắn bị một cái Hư không đại liệt trảm bổ đôi, chết oan chết uổng!
Hai mắt Thạch Hạo trợn trừng, ngọn lửa nhấp nháy, con thú dữ tợn này không ngờ lại tàn bạo như thế, lại dám ở ngay trước mặt hắn gϊếŧ nhiều người như vậy.
Ầm!
Hắn cũng chuyển động, xông về phía người phe mình, muốn ra tay để đưa bọn họ rời đi, tránh việc chết oan chết uổng.
Đồng thời, những người kia cũng nhanh chóng chạy trốn, ai nấy đều lao ra khỏi dãy núi này.
Thế nhưng vùng thế giới này lại có chút khác biệt, nơi đây đã bị giam cầm, hư không bị kiểm soát, những người kia cũng không thể chuyển động được, có vài người còn đang bay trốn chợt cả người cứng ngắt.
Phụt!
Huyết quang lóng lánh nối tiếp nhau, Hư Không thú lại tiếp tục gϊếŧ chết bốn người!
Thân hình Thạch Hạo cũng bị hạn chế, hắn dốc sức cưỡng ép đột phá, tạo ra không gian lao về phía trước.
"Quả nhiên đều là rác rưởi, gϊếŧ sáu người mà hơn nửa đều không tu ra tiên khí, cũng xứng tiến vào chiến trường này? Thực đúng là đời sau thua xa đời trước mà, khu vũ trụ tàn tạ này của các ngươi càng ngày càng quá tệ, hoàn toàn sa sút." Hư Không thú lắc đầu.
Giữa móng vuốt của nó không ngừng có máu tươi nhỏ xuống, màu đỏ đầy bóng loáng ấy nhìn mà giật mình, lúc nói những câu này thì nó lại rất lạnh nhạt, gϊếŧ chết mấy người này tựa như chẳng đáng là gì cả.
"Hư Không Vương thú!"
Trên vòm trời, người cuối cùng kêu vang như vậy, hắn mang theo vẻ không cam lòng rồi sau đó thân thể liền biến thành mảnh vỡ, hóa thành mưa máu.
Bởi vì lúc nãy có rất nhiều lưỡi dao không gian chém trúng hắn.
"Cái gì? !" Chiến trường nơi xa, mọi người đã nghe được tiếng hô của hắn và nhìn thấy cảnh hắn hóa thành mưa máu trên bầu trời, tất cả đều chấn động trong lòng.
Cuối cùng thì mọi người cũng biết được một cường giả nào đã đến, nhân mã phe mình đang ở trong dãy núi kia chắc chắn tiêu đời, ai có thể chặn được Hư Không Vương thú chứ?
Bởi vì, mấy vị chí tôn trẻ tuổi bên này đều gặp phải địch thủ, không thể đến đó giúp đỡ.
"Đại nhân quả nhiên thần võ!" Bên trong dãy núi, sinh linh của thế giới khác lớn tiếng khen ngợi Hư Không Vương thú.
Thế nhưng Thạch Hạo lại tức giận vô cùng, đây là lần đầu tiên có người gϊếŧ người vô tư gϊếŧ người ngay trước mặt hắn như thế, lúc này, hắn xông về phía trước thế nhưng mục tiêu cũng đã thay đổi.
"Phụt!"
Chỉ là đòn đầu tiên, một cành liễu lao ra xuyên thủng mi tâm một người, nhấc lên giữa không trung rồi sau đó đập vỡ tan.
"Muốn học ta, không dễ như vậy."
Hư Không thú cười lạnh nói, nó muốn ngăn cản, muốn giam cầm hư không để chặn đứng Thạch Hạo.
Nhưng mà, sát ý của Thạch Hạo dâng ngập trời, lúc này ba luồng tiên khí cuồn cuộn đồng thời áo giáp Lôi Đế cũng được hắn mặc vào, trong tay là tiên kiếm Đai La, hình ảnh này chứng tỏ, hắn đã hoàn toàn nổi điên.
"Xoẹt!"
Cùng với thanh kiếm thai trong tay chính là mười vạn tám ngàn cọng lông thần màu vàng óng lại hiện lên và chém về phía bốn phương tám hướng dù cho Hư Không thú nắm giữ thần tắc không gian thì cũng không thể ngăn cản toàn bộ.
Mà đây lại là một đòn đầy tức giận của một vị chí tôn trẻ tuổi đã tu ra Bông hoa đại đạo, dũng mãnh không thể đỡ.
"Đứt!"
Hư Không thú hét lớn, dốc sức ra tay.
Thế nhưng lông chim vàng vẫn không hề vỡ nát, chúng không ngừng bắn gϊếŧ địch thủ xung quanh!
Vài tên sinh linh đến từ thế giới bên kia đều kêu thảm, đôi mắt trợn to và ngã trong vũng máu.
"Ngươi dám gϊếŧ tôi tớ của ta!" Hư Không thú gầm nhẹ, trong mấy sinh linh ngã xuống kia có mấy người là người hầu của nó.
"Thế à, vậy thì lòng ta cũng sẽ hơi dễ chịu đôi chút." Thạch Hạo nói, vốn hắn cũng không muốn gϊếŧ chóc, bởi vì luôn cảm thấy những sinh linh này có cùng nguồn gốc với sinh linh của cửu Thiên thập Địa, nhưng vừa nãy trong lòng ngập tràn lửa giận, thực sự không nhịn được nên muốn đại khai sát giới.
"Đám sâu lông với dòng máu dơ bẩn đang chảy xuôi bên trong thân thể đều đã giải quyết, không còn thứ gì chướng mắt nữa nữa, hiện tại có thể chậm rãi trừng trị ngươi được rồi." Hư Không thú liếʍ liếʍ miệng, ánh mắt âm trầm áp sát về phía trước.
Khắp nơi truyền đến tiếng ầm ầm, các đỉnh núi cùng với các dãy núi đã sụp đổ đều đang phục hồi như cũ, bởi vì đây là tiểu thiên thế giới mà Thập Giới đồ và túi Càn Khôn biến hóa ra.
"Tránh việc có thêm sâu bọ tới quấy rối, đổi chiến trường khác."
Hư không Vương thú nói, toàn thân nó phát sáng bao phủ đất trời, rồi quấn lấy Thạch Hạo biến mất khỏi nơi này, tiến vào phần cuối dãy núi.
Sắc mặt Thạch Hạo âm trầm không hề cưỡng lại, hắn đi theo đến nơi này, trong l*иg ngực có một luồng sát ý ngập trời.
"Ồ, ngươi lại đi qua biên giới của thế giới chúng ta, trên người nhất định có bí mật gì đó, hiện tại đã rời xa chiến trường kia rồi, tất cả các loại cơ duyên hay bí mật trên người ngươi đều thuộc về ta cả."
Hư Không Vương thú tự tin nói, đồng thời trong mắt bốc lên ánh sáng hừng hực nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Đây là nguyên nhân nó tìm kiếm Thạch Hạo, muốn một mình chiếm trọn bí mật này.
Thạch Hạo đương nhiên biết biên giới của thế giới mà nó nói tới, chắc chắn là ngọn Bất Hủ sơn màu đen kia, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nói: "Ngươi không sợ hãi à, cho rằng chắc chắn sẽ bắt được ta? Người đời này, xưa nay còn chưa có ai dám khinh thường ta như thế!"
Nói đến lời cuối cùng, âm thanh Thạch Hạo khàn khàn, toàn bộ tức giận vọt thẳng lên, nhất định phải báo thù cho những người đã chết kia, đánh chết kẻ này.
"Lục --- Đạo --- Luân --- Hồi!"
Thạch Hạo hét lớn từng chữ từng chữ, tinh khí thần toàn thân nhanh chóng tăng lên, mặc dù chỉ có chiều cao bình thường, thấp hơn rất nhiều Hư Không Vương thú lớn như núi kia, thế nhưng loại khí thế này lại có vẻ cao thâm không thể với tới.
Lúc này, thần lực của hắn sôi trào, đề thăng đạo hạnh lên tới cực điểm, sử dụng tới đòn đánh tuyệt thế!
Lục Đạo Luân Hồi, thức mở đầu của toàn bộ sáu loại ấn pháp vào đúng lúc này hoàn thành và dung hợp lại cùng nhau, trong tiếng ầm vang chính là một đòn động trời lao tới!
"Không ngờ lại là loại Thiên công cổ này!"
Hư Không thú giật nảy cả mình, nó rít lên một tiếng, làn da toàn thân phát sáng, mười tám cái sừng trên đầu bắt đầu rung lắc và bắn ra thần mang vô lượng.
"Cửu Chuyển thiên công!" Nó cũng quát lớn.
Ầm!
Một lát sau, giữa hai người tuôn ra thần lực như sóng lớn không gì sánh được, mênh mông cuồn cuộn, bao phủ vùng núi này, như bẻ cành khô, không gì không phá.
Hư Không thú hoàn toàn không nghĩ đến Thạch Hạo lại nắm giữ loại thiên công cái thế Lục Đạo Luân Hồi này, ở trên một kỷ nguyên kia thì loại thiên công cổ này đã từng tạo thành thương tổn rất lớn cho thế giới của chúng nó, gϊếŧ chết không ít chí cường giả vang danh thiên hạ.
Hiện nay, thiên công cổ này lại xuất hiện nên khiến sắc mặt nó không thể không nghiêm túc, không dám bất cẩn chút nào.
Vì thế nó cũng đang liều mạng, dùng hết khả năng vận dụng một loại công pháp cổ xưa khác để ngăn cản Lục Đạo Luân Hồi, liều mạng với Thạch Hạo!
Liên tiếp va chạm mạnh, sáu hố đen xuất hiện nuốt chửng hư không, khắc chế thần thông bản mệnh vốn có của nó, nung chảy tất cả, sáu vòng xoáy xoay chuyển, không gì không phá!
Tuy nhiên, khi Cửu Chuyển thiên công xuất hiện thì cũng coi như giúp nó thoát khỏi tình thế nguy cấp, đây cũng là một loại công pháp cổ xưa đã từng chấn kinh cả một kỷ nguyên, thần uy không thể ngăn cản.
Nơi này phảng phất như thời kỳ tận thế, sương mù hỗn độn nghi ngút.
Ầm ầm!
Sau khi một đòn cuối cùng đánh ra thì bóng hình của hai sinh linh mới dần xuất hiện, khóe miệng cả hai đều chảy máu, lảo đảo không thôi.
Thế nhưng, đôi mắt của Thạch Hạo lại sáng rực, đồng thời nhanh chóng áp sát về phía địch thủ.
"Ầm!"
Cú đấm này đánh thẳng lên đầu của Hư Không thú, cực kỳ mạnh mẽ.
"Gào!"
Hư Không thú rít gào, cả người phát sáng thế nhưng giữa hai bên vẫn truyền đến tiếng vang trầm nặng, cú đấm cuối cùng này Thạch Hạo đã vận dụng toàn bộ sức mạch, cùng tới khoảng cách lại gần như thế nên đã phá nát lớp vảy trên đầu nó, máu tươi chảy dài.
Đương nhiên, lưỡi dao hư không cũng đồng thời chém trúng Thạch Hạo, khiến máu tươi đầm đìa chảy ra từ những lỗ hổng đã có từ trước của áo giáp Lôi Đế.
"Rầm!"
Một chân Thạch Hạo đạp lên cái đầu khổng lồ kia, bàn chân tựa như là hàng tỉ sức nặng, muốn đạp nó chết tươi.
"Gϊếŧ!"
Hư Không Vương thú quát lớn, mười tám cái sừng trên đầu sáng lên hóa thành mười tám chùm ánh sáng bao phủ Thạch Hạo vào trong, muốn dùng sức mạnh hư không để luyện hóa hắn.
"Nghiệt súc, chịu chết đi!" Thạch Hạo hét to, hai tay kết ấn, lần nữa vận dụng tới thiên công cổ.