Thanh Hi U lâm, đây là vị trí động phủ của Vương Hi.
Núi rừng thăm thẳm, ánh lành bay bay, vô cùng yên tĩnh và cũng rất an lành, là vùng đất tu đạo ít có.
Mới nhìn thì có chút hoang vu, bởi vì có rất nhiều cây cỏ đầy khắp núi đồi, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là cỏ dại khắp nơi đây.
Kỳ thực, nơi này có rất nhiều cổ dược sinh trưởng bên trong rừng núi, trong khe núi, kèm theo hơi tím bốc lên càng tăng vẻ u lạnh mà thánh khiết.
Thư viện Thiên Thần, diện tích bao la bát ngát, các loại linh sơn đếm không xuể, mỗi một đệ tử đều có một vùng tịnh thổ của riêng mình, thuộc về riêng của một người.
Mà như Vương Hi, thiên tài tuyệt thế đã tu ra ba luồng tiên khí thì lãnh địa càng hơn xa, sở hữu khu vực tu đạo gấp mười lần người khác.
Bên trong khu vực này có mười ngọn núi lớn, mỗi một ngọn đều cao vυ't trong mây, có ngọn thì bốc ra ánh sáng màu xanh lóng lánh, có ngọn lại tỏa long khí tràn ngập, hoặc là khí tím bay lên... muôn hình vạn trạng.
Thanh Hi U lâm ở ngay chính giữa mười ngọn núi, quả thực là u tĩnh và thần thánh, được mười thần mạch trong lòng đất tẩm bổ, bên trong thường thường thai nghén ra thanh tú và tinh hoa.
Trên đường đi tới nơi nay, Thạch Hạo đã khiến cho rất nhiều chú ý và đánh giá về hắn, bởi vì Vương Hi có địa vị siêu phàm, người được nàng chọn đương nhiên cũng sẽ làm cho người ta chú ý.
Cũng may, trước khi tới đây Thạch Hạo đã thay đổi dung mạo, cũng không phải lấy hình dạng thật, nếu không nhất định sẽ bị người nhận ra. Ở trên đường hắn cũng gặp phải những người của Ba ngàn châu. Nếu như không gặp phải Nguyên Thanh thì không nói, nhưng một khi biết người này bình an rời khỏi đây thì chắc chắn cẩn thận phòng bị.
Thạch Hạo cảm thấy, tạm thời không tiếp xúc cố nhân, miễn cho ngày càng rắc rối.
Thanh Hi U lâm, có mấy ngôi nhà tranh trông rất đơn giản và mộc mạc, hòa vào thiên nhiên nơi này.
Mà cách đó không xa còn có một động phủ được đào ra từ trên vách đá, ánh sáng mờ ảo lan tỏa kèm theo từng tia khí hỗn độn, vừa nhìn đã biết là thánh thổ tu hành.
Thạch Hạo và hai người được chọn khác được mang vào động phủ. Đi vào trong vách đá, lập tức cảm giác được tinh hoa đất trời phả vào mặt, nồng đậm như là sóng nước.
Đây là kết quả do mười tổ mạch của mười ngọn Thần sơn thường xuyên tẩm bổ nơi đây, toàn bộ tinh túy đất trời đều được thai nghén bên trong toà động phủ này.
Trong động phủ là sặc sỡ sắc màu, hào quang như nước, từ trên vách đá và trong lòng đất không ngừng tuôn ra, không cần tu hành thì những tinh hoa bản nguyên này cũng sẽ tiến vào trong thân thể.
"Các ngươi có thể tu hành ở đây." Vương Hi nói, tuy rằng khuôn mặt điềm đạm không có nở nụ cười thế nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác rất ôn hòa.
Ngoại trừ một nam một nữ đi theo bên người nàng trước kia, lần này lại chọn một đôi nam nữ, hai người sau nghe vậy thì vui mừng, tu hành trong bảo địa như vậy nhất định sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều.
Bọn họ không nghĩ tới Vương Hi lại hào phóng như vậy, cho bọn họ tu đạo ở đây chứ không phải làm chỗ ở bên ngoài động phủ.
Bỗng nhiên, có một vị đạo đồng điều khiển đám mây bay tới bẩm báo Vương Hi, một vị trưởng lão trong Thư viện tìm nàng có việc.
"Trần Nặc, ngươi dẫn bọn họ thăm thú hoàn cảnh xung quanh một chút, ta đến chỗ trưởng lão một chuyến." Trước khi rời đi Vương Hi phân phó.
Trần Nặc chính là người thanh niên anh tư bộc phát vẫn đứng sau Vương Hi kia, là người đi theo được tuyển chọn trước đây, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, từ lâu đạt đến Thiên Thần đỉnh cao.
Hắn chỉ tu đạo mấy chục năm liền có thể có tu vi cỡ này, ngay cả ở cửu Thiên này cũng là vô cùng kinh người, chỉ tiếc không tu ra tiên khí, nếu không tiền đồ không thể đo lường.
Đương nhiên, hắn cũng không phải là không có cơ hội, bởi vì tất cả các giáo lớn đều có bí pháp, đều biết lĩnh vực Thiên Thần rất quan trọng, còn có một cơ hội để cá hóa rồng.
Hơn nữa, cơ hội này vô cùng quan trọng, nếu biết nắm lấy, có lẽ sẽ vượt qua thiên tài tuyệt thế bùng phát trước kia.
Vì vậy, Trần Nặc một mực chờ đợi, chưa bao giờ suy sụp, hắn tin chắc chính mình sớm muộn cũng có một ngày có thể đứng ngang hàng cùng nhóm người mạnh nhất.
Sở dĩ Vương Hi chọn hắn, chính là coi trọng tiềm lực của hắn cho nên mới thu ở bên người, Trần Nặc biết rõ điều này cho nên càng có động lực cùng khát vọng mong chờ.
Sau khi Vương Hi rời đi, Trần Nặc dẫn theo mấy người Thạch Hạo đi dạo giữa các ngọn núi, giới thiệu các hoàn cảnh chung quanh, không thể không nói, khu vực này vô cùng bao la.
Bất kỳ một ngọn núi nào đều chiếm lấy diện tích cực lớn, sương mù mông lung bao phủ và tỏa ra từng tia hào quang.
"Tuy rằng chúng ta có thể tu hành trong động phủ kia, nhưng vẫn có chỗ ở cho riêng mình, mỗi người có thể lựa chọn một ngọn núi." Trần Nặc nói.
Hắn chỉ chỉ mười ngọn núi lớn này, có ngọn đen thui, có ngọn khí tím óng ánh, còn có ngọn ráng lành ngập trời, tất cả đều thần dị phi phàm.
Hắn và một cô gái khác tiến vào từ lâu nên sớm chọn hai ngọn núi cao.
Theo lời bọn họ, thường ngày tốt nhất vẫn nên tu hành trên ngọn núi của mình, không nên đi vào động phủ quấy rối Vương Hi, tuy rằng nàng cho phép mấy người đến đó nhưng vẫn nên tự mình biết mình.
Bởi vì, có vài đệ tử chính thức cũng chỉ sở hữu một ngọn núi mà thôi.
Nhìn thấy hai người đi sau cũng đã chọn xong ngọn núi nên Thạch Hạo cũng không muốn làm khó dễ mấy người Trần Nặc, tuy rằng không phải người đi theo nhưng cũng không nên quá mức tự cao.
"Chim cá nơi này sao ít vậy?" Thạch Hạo nhìn xung quanh.
"Nơi đó nhiều hơn chút." Cô gái Tô Lan bên cạnh Trần Nặc chỉ, nàng lúc trước được tuyển chọn cùng với Trần Nặc, từ lâu đã tới gần cảnh giới Thiên Thần đỉnh cao, thực lực siêu tuyệt.
Nếu như bỏ qua nhân tố tiên khí thì Trần Nặc và Tô Lan đều không thể kém những đệ tử chính thức kia.
Thạch Hạo bay lên, thấy phía đó có một ít hung thú qua lại, có một ít chim thần giương cánh, ngọn núi kia chiếm khu vực lớn nhất.
"Thú hoang nơi này có thể ăn không?" Thạch Hạo hỏi.
Tô Lan có chút ngẩn người, Trần Nặc cũng có chút hoá đá.
Mà một nam một nữ đi cùng Thạch Hạo kia lại không biết nói gì, kinh ngạc nhìn hắn, tình hình có chút yên tĩnh.
"Có thể, nhưng có vài con là thú cưỡi dự phòng..." Trần Nặc nói thế, kết quả bị Thạch Hạo cắt ngang, nói: "Ta biết rồi."
Bốn người kia hai mặt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác khó tả, nhìn Thạch Hạo rồi lại nhìn về phía vùng núi kia.
"Chút nữa ta mời các ngươi ăn món Ngân Thiên ngô hầm." Thạch Hạo nói, hắn nhìn thấy một vài con rết màu bạc dài khoảng một trượng.
Bốn người cùng lắc đầu, khẩu vị của tên này quá mặn.
"Vậy thì Kim Sí Đại Bàng um được không." Thạch Hạo lại nhìn chằm chằm một con chim thần vàng óng xoay tròn trên bầu trời.
"Đừng, chỗ đó không phải khu vực của chúng ta, đừng ăn bậy, đến lúc thiên tài khác tìm tới cửa thì không tốt đâu, phân nửa là thú cưỡi của bọn họ."
Mấy người thực sự sợ hết hồn, tên này không khiến người khác bớt lo, vừa tiến đến đã có khẩu vị như thế.
"Quên đi, lát nữa bắt Giao long dưới hàn đầm, lại lên vách đá tóm một con Thanh Loan, rồi hầm chung một nồi được." Thạch Hạo nói.
Tô Lan nghe thế suýt chút đứng không vững, là mời tới yêu nghiệt như thế nào đây? Mấy người không biết nên nói gì cho phải.
"Trong cơ thể Thanh Loan kia có máu Chân Hoàng, có khi Vương Hi tiên tử sẽ dùng nó thay vì đi bộ." Trần Nặc chẳng chút biểu cảm nói.
"Chẳng thú vị gì cả!" Thạch Hạo lắc đầu.
Không biết là đang nói nơi này không cái gì có thể ăn hay là nói bọn họ không biết đùa, điều này làm cho mấy người khó có thể hiểu được ý của hắn.
Rất nhanh, sau khi từng người chọn xong ngọn núi cho riêng mình thì liền trở về động phủ trong vách đá, đây là đầu nguồn của mười mạch, có khí tức bản nguyên Tiên đạo từ tổ mạch trong lòng đất tỏa tới.
Bọn họ phải ở chỗ này chờ Vương Hi, sau khi trở lại nàng chắc chắn có vài lời dặn dò.
"Các ngươi không cần gò bó, có thể tìm một chỗ bảo địa trong động phủ này tu luyện trước." Tô Lan nói, để bọn họ không cần căng thẳng.
Đương nhiên, câu nói này là nàng nói với một nam một nữ khác, tuyệt đối không phải là Thạch Hạo, bởi vì sau khi tên này vừa tiến vào liền tự mình đi dạo, căn bản không thèm để ý cái gì.
Sắc mặt Trần Nặc khó coi, nếu không phải thân phận Thạch Hạo có chút đặc thù, không phải là người đi theo được tuyển chọn thì hắn đã sớm la rầy rồi.
Lúc này, hắn và Tô Lan đều mắt nhắm mắt mở cả.
"ủa, hắn biến đâu rồi? !" Sau nửa canh giờ, Trần Nặc và Tô Lan đều giật mình, bởi vì từ lúc tỉnh lại sau khi tu luyện thì không thấy bóng dáng Thạch Hạo đâu, không cảm ứng được hơi thở của hắn.
Hai người khác cũng không biết nói gì, cái tên này lại lộn xộn chạy nơi đâu rồi?
"Không xong, không phải là hắn đã tiến vào chỗ nghỉ ngơi của tiểu thư rồi chứ?" Trần Nặc biến sắc, đứng phắt dậy.
Tô Lan cả kinh nhanh chóng lao về một hướng.
Trong động phủ này có nhiều chỗ mà bọn họ có thể đặt chân vào, đó chính là tiểu thiên địa mà Vương Hi một thân một mình tu hành, cần phải bẩm báo mới có thể đi vào.
"Tên này là trận pháp đại sư ư. Hắn có thể phá tan cánh cửa phong ấn này và đi vào? !"
Bọn họ đi vào chỗ sâu trong động phủ thì chợt giật mình, nơi đó có một cánh cửa đá bị hé mở và tỏa ra ánh sáng lung linh, bên trong đại đạo thần quang lưu chuyển, vô cùng thần thánh.
Trên thực tế, Thạch Hạo cũng không phải phá trận đi vào, mà là vận dung tiên khí của bản thân đẩy ra cửa đá.
"Ngươi... thật là to gan, dám lên giường tiểu thư! ?" Trần Nặc kêu to, sắc mặt tái xanh, hai mắt lấp lóe ánh lạnh nhìn người bên trong.
Tô Lan cũng có chút ngẩn người nhìn Thạch Hạo, nàng không biết nói gì cho phải.
"Đừng nói bậy, đây không phải chỉ là một tảng đá thôi sao?" Thạch Hạo mở mắt ra, hắn cảm thấy cả người thư thái vô cùng.
Đây là một gian nhà đá, bên trong có một khối đá dài khoảng một trượng óng ánh trong suốt, ngồi xếp bằng bên trên lại có thể dung hợp cùng đất trời nơi đây, rất nhanh tiến vào cảnh ngộ đạo, vô cùng kinh người.
"Đây là giường của tiểu thư, từ xưa tới nay chưa từng có ai tới qua, là được mang tới từ Vương gia đó!" Tô Lan trả lời.
"Há, ta cho rằng chỉ là một cái đài ngộ đạo thôi, hóa ra lại giá trị như thế." Thạch Hạo đứng dậy, đi xuống bệ đá.
"Ngươi lại dám lên giường của tiểu thư, việc này không thể để yên được!" Trần Nặc cả giận nói.
"Hiểu lầm một chút mà thôi." Thạch Hạo nói.
Đúng lúc này, bên ngoài động phủ lại truyền đến tiếng kinh hô: "Có người lên giường Vương Hi tiên tử hả?"
"Này, đừng nói bậy!" Thạch Hạo cảnh giác hét lên một tiếng.
Lúc này, Trần Nặc và Tô Lan cũng cảm thấy không đúng, nhanh chóng xông ra ngoài.
"Trời ạ, có người lên giường Vương Hi." Bên ngoài có một cô gái lớn tiếng nói truyền hướng lên trời xa, sợ người khác không biết.
"Cô gái này là ai! ?" Thạch Hạo hỏi.
"Nàng là bạn thân của Yêu Nguyệt công chúa, cũng là một đệ tử chính thức với thực lực mạnh mẽ." Tô Lan nói.
Yêu Nguyệt công chúa và Vương Hi thường ngày vẫn nằm ở quan hệ cạnh tranh rất kịch liệt, hiện giờ người bạn thân của Yêu Nguyệt công chúa la toáng lên như vậy, đương nhiên là cố ý gây ra.
"Cái gì, là ai? Ai lên giường Vương Hi tiên tử!" Xa xa truyền đến tiếng đáp lại.
Mấy người ở ngoài lối ra của động phủ biết, phiền phức lớn đã tới, sau khi việc này truyền ra và Vương Hi trở lại sẽ phản ứng thế nào?