"Ngươi đáng để ta làm nhục à?" Trên mặt hắn mang vẻ hờ hững nhìn Thạch Hạo bổ sung.
Thạch Hạo không nói lời nào, tới mức này thì còn gì để nói nữa chứ, người này hoàn toàn chẳng hề có chút thiện ý nào.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm thở dài, không ngờ lại có người như này lại chờ mình nơi đây.
Nên biết, có thể xuất hiện ở đây tuyệt không phải là cường giả bình thường, ấy vậy lại cố ý nhằm vào hắn, không cần nghĩ cũng biết con đường phía trước đã trở nên đen tối, tràn đầy chông gai.
Trên thực, Thạch Hạo đã chuẩn bị tốt việc xấu nhất, có lẽ sẽ bỏ mạng ngay nơi đây thế nhưng, hắn lại không cam!
"Ngươi xem ta là kẻ địch à? Lại dám dùng ánh mắt đó nhìn ta!" Người áo xám lạnh giọng nói, trên khuôn mặt trẻ ấy càng thêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai mắt của Thạch Hạo.
"Đại loạn sắp nổi, hai ta đều là người của thế giới này, không tính là kẻ địch sinh tử gì, nhưng ngươi lại làm nên hành động vậy thì là đang sỉ nhục ta, ta tuyệt không thỏa hiệp!"
Thạch Hạo nói, tìm kiếm ký ức trong nguyên thần của hắn như vậy, không chỉ nói hết những bí mật của mình mà còn chẳng có bất kỳ tôn nghiêm nào của bản thân nữa.
"Một tên tu sĩ nhỏ bé mới tới Thánh Tế cảnh nào còn nói nhảm nhiều như vậy, dù cho là Thiên Thần thật sự đứng trước mặt ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ta tìm kiếm kỳ ức của ngươi thì đã làm sao?!" Người áo xám nói rồi vung tay hành động, hắn điểm thẳng về phía mi tâm của Thạch Hạo.
Thời khắc này, gân cốt của Thạch Hạo tựa như nứt nổ, thần thức gần như nát tan, không cách nào chống lại được.
Hắn cũng chỉ biết dùng mọi sức lực của bản thân, dù cho có tan xương nát thịt đi nữa, bởi vì chuyện này quá khinh người, không thể chấp nhận được!
Nếu là kẻ địch chân chính làm như vậy với hắn thì hắn cũng chẳng nói làm gì, nhưng đây lại là phe mình.
Đương nhiên, hiện tại hắn đã coi tên cường giả này là kẻ địch của mình, dù cho người này có tác dụng to lớn đối với cuộc đại loạn sau này đi chăng nữa, dù cho là người bảo vệ Đế thành thì cũng không thể chấp nhận được!
Trong mắt và trong lòng hắn, từ giờ phút này thì chính là kẻ địch, sẽ không còn khái niệm khác!
Ầm!
Thạch Hạo nhịn lấy cơn đau nhức mà vận dụng toàn bộ sức mạnh, để cho chiến y có quan hệ với Lôi đế trên người hiện ra bên ngoài thân, đồng thời tay cầm Vạn linh đồ chống lại uy áp mênh mông kia, không để cho kẻ này có thể tìm tòi thần hồn được.
Hơn nữa, trong tay còn lại lập tức xuất hiện Nghịch long lân, tuy rằng rất gian nan nhưng vẫn đâm thẳng về phía người này!
Ngoài ý muốn là lần này cũng không phải Vạn linh đồ và Nghịch long lân thức tỉnh, mà là bộ chiến y có quan hệ với Lôi đế lại phát sinh tiếng vang, thần quang vạn tầng.
Thời khắc này, giáp trụ run lắc tựa như từng chiếc vảy cá đang hé mở, ánh sáng lóa mắt chiếu rọi, tiếng boong boong phát sinh.
Vốn nó tràn đầy những gỉ sét thế nhưng giờ lại trở nên óng ánh, từ vẻ u tối trở nên óng ánh cực kỳ, biến hóa kinh người.
Đương nhiên, giáp trụ này đã bị hư tổn cho nên mặt trên có rất nhiều lỗ thủng lớn, đây là việc không cách nào che giấu được.
"Hả, giáp trụ Lôi đế?" Người áo xám này biến sắc, đầu ngón tay chuẩn bị áp sát tới xương trán của Thạch Hạo thì chợt ngừng lại.
Ánh sáng tỏa ra từ bộ giáp trụ tựa như là ngọc thạch và cũng như là ánh lửa hừng hực, dưới sức cưỡng ép thì nó tuông ra các chùm sáng cùng khí tức khiến người khác sợ hãi.
"Ta rất ghét bị người khác hạn chế, chiến ý này quả thật rất khủng khϊếp, sở hữu sự huy hoàng và truyền kỳ vô tận, thế nhưng dùng nó để chống lại ta thì quả là một sai lầm, ta sẽ không thu tay lại!"
Vẻ mặt của người áo xám chuyển lạnh, tuy rằng bất ngờ và giật mình thế nhưng lúc này trên gương mặt thiếu đi màu máu tràn ngập vẻ tức giận, vẫn chủ động xuất thủ về phía Thạch Hạo hòng thăm dò thần thức của hắn.
Bàn tay hạ xuống, áp lực to lớn tựa như đánh nát ngật nguyệt sơn hà.
Bộ giáp trụ này dâng lên khí lành chống trả lại ngón tay ấy!
Hai mắt của Thạch Hạo như lưỡi dao đâm thẳng người khác, cơn tức giận trong lòng đã ngập trời, đối phương ngông cuồng một cách trắng trợn, cố tình làm bậy, hắn rõ ràng là người bị hại, chỉ cố gắng chống trả thế nhưng lại khiến đối phương bùng phát lửa giận, tựa như Thạch Hạo bắt buộc phải chịu lấy sự sỉ nhục, chống trả là một tội lớn.
Chiến y vang lên kèn kẹt, bởi vì bộ chiến y kim loại này đang rung lắc, thần hà hực hựng chiếu rọi ngăn cản ngón tay đó.
Nhưng, tóm lại cũng chỉ là một bộ giáp hư hao, bên trên có quá nhiều lỗ thủng lớn, đây là sự thiếu sót chết người.
Ngón tay đầy lạnh lẽo của người áo xám xuyên thủng một lỗ thủng và như muốn rút lấy ký ức của Thạch Hạo.
Nhưng, điều bất ngờ thứ hai lại phát sinh, những lỗ thủng này lại khiến cho cả bộ giáo trở nên không hề tầm thường, từ bên chúng tản ra những gợn sóng thần bí hóa thành vòng xoáy khủng khϊếp xung kích tới.
Đồng thời vào lúc này, màu sắc của bộ giáp trụ thay đổi, từ lấp lánh óng ánh trở về đen xì, thâm thúy tới mức đáng sợ, lạnh lẽo tới mức kinh người, một luồng khí tức vô song tản ra.
Ngón tay kia tuy rằng đã hạ xuống thế nhưng cũng chưa hề chạm vào mi tâm của Thạch Hạo thì đã bị giáp trụ đen này cản lại, bị một luồng khí tức mạnh mẽ chặn đứng
Chấn động kịch liệt phát sinh, lấy nơi đây làm trung tâm, chúng không ngừng khuếch tán về bốn phương tám hướng, tựa như là một ngôi sao lao ầm xuống biển lớn khiến cho bọt nước tung tóe, bao phủ toàn bộ mọi nơi.
"Chiến y Lôi đế, lại lần nữa chuyển thành đen xì, có người đang cố gắng thúc đẩy ư!"
Xa xa có người mở miệng, trong lời nói mang theo vẻ tức giận cùng vơi bất đắc dĩ, bên trong cũng có chút sát ý.
"Ầm!"
Có người tới, một quyền oanh tạc, quá nhanh, không cách nào thấy rõ bóng người là ai, tựa như là đang điều khiển lấy thời gian từ trong quá khứ gϊếŧ thẳng về hiện tại và xuất hiện ở nơi này.
"Ầm!"
Rốt cuộc, trên mặt của chàng trai áo xám ra tay với Thạch Hạo tràn ngập vẻ chần chờ, lúc này hắn thu tay lại và chống đỡ một quyền đột ngột kia, hai bên va chạm bùng phát ra ánh lửa tung tóe, phù văn ngút trời.
Nếu không có chiến y Lôi đế thì lúc này Thạch Hạo chắc chắn đã bị dư âm chấn nát, hóa thành bột mịn rồi.
Dù thế, hắn cũng cảm thấy được dư âm đầy mạnh mẽ đó, quá khủng khϊếp.
Ầm!
Hai bên giao kích tựa như là thái dương nổ tung, chỉ trong nháy mắt đã rọi sáng cả chốn thiên địa u tối này, sợ nó càng sáng sủa hơn cả ban ngày.
Trên mặt dất, hàng loạt xương khô bay vυ't lên rồi nổ tung, chúng hóa thành bột phấn trắng toác tựa như là đang vung vãi những hạt cát, lại tựa như bông tuyết bay tung tóe.
Đồng thời, trên mặt đất có trận văn xuất hiện giam cầm lấy mặt đất, trấn áp hư không, khiến cho chúng từ từ khép lại và không cách nào tan vỡ được.
Tiếp đó, người tới vung tay hóa giải tình thế nguy cấp cho Thạch Hạo, sợ hắn sẽ tan xương nát thịt trong lần giao tranh này.
"Hắn có chiến y Lôi đế phục sinh, ngươi tạm thời không cần lo lắng, hắn không chết được đâu." Chàng trai áo xám nói, trên khuôn mặt trắng xám đầy vẻ phức tạp.
"Ngươi không biết dị khi nói chiến y Lôi đế à, ngươi chưa từng thấy qua hả, nó đen xì như mực, lần này cũng lại là ở Đế thành, muốn nó chìm hẳn vào trong bóng đêm luôn sao!" Người tới trách mắng.
Nơi này là bên trong Đế thành cho nên chiến y Lôi đế tựa như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tạo nên khí tức bàng bạc, thần uy cuộn trào bảo vệ lấy Thạch Hạo, đồng thời có một luồng khí tức đen tối đang ăn mòn Thạch Hạo.
"A..."
Cuối cùng, hắn không cách nào áp chế mà hét dài một tiếng rồi xuất thủ, đánh thẳng về phía người áo xám kia.
Bởi vì trong lòng hắn đang tức giận, cũng là bởi vì bộ chiến y này đang run rẩy tựa như có một luồng ý chí muốn dung hợp và hòa làm một thể với hắn. Việc này mang tới một luồng oán khí nên mơi gϊếŧ thẳng tới.
"Ngươi còn dám động thủ với ta!" Chàng trai áo xám lạnh lẽo nói, tiếp đó giơ tay đánh ra.
"Ngươi muốn để cho bộ chiến y Lôi đế này chìm hẳn vào trong bóng đêm hả?" Người còn lại ngăn cản, lớn tiếng trách mắng.
"Ngươi không thấy hả, chỉ là một tên tu sĩ nhỏ bé, dù tư cách tiến vào Đế thành cũng chẳng hề có vậy mà lại dám động thủ với ta, không trừng phạt thì làm sao chấp nhận được!" Chàng trai áo xám nói.
Nắm đấm của hắn đã bị chặn đứng thế nhưng ánh sáng thân thể đã dung hợp lại thành một chùm cốt văn phóng về phía Thạch Hạo.
"Ầm!"
Gợn sóng như vậy va chạm thì hình thành nên chấn động chập trùng như đại dương, đồng thời tiếng nổ vang trền lan truyền.
Thạch Hạo chiến huyết sôi trào, chiến y Lôi đế thì đen như mực khiến cho hai mắt của hắn tựa như hai hố đen đầy đáng sợ.
Nhưng, lực xung kích mạnh như vậy nhưng Thạch Hạo cũng không hề rơi vào tử kiếp, ấy vậy hắn lại có thể chặn đứng cốt văn của đối pương.
"Dừng tay!" Tên còn lại quát mắng chàng trai áo xám đang điên cuồng công kích kia, nói: "Năm xưa, cũng chính vì nổi oan khuất đầy to lớn trong Đế thành cho nên mới khiến cho ý chí đã tổn hại của bộ chiến y Lôi đế này bất bình mà ra sức chống trả, gần như đã rơi vào trong bóng tối. Hiện tại, nếu như chỉ vì mình ngươi khư khư cố cấp, ép bảo y này hóa thành thần giáp tối tăm, mang theo một thiên tài rời đi lần nữa thì sau này ngươi có đủ dũng cảm chịu trách nhiện?!"
Rầm!
Trong tiếng quát mắng thì người này lần nữa ngăn cản lại chàng trai áo xám.
Tuy rằng Thạch Hạo bị khí tức u tối xâm lấn thế nhưng cũng không hề có gì đáng ngại cả, hắn vẫn có thể nghe rõ ràng, thấy tường tận, lúc này trong lòng nổi lên sóng gió kịch liệt, năm xưa cũng từng có chuyện bất bình tương tự như vầy ư?
Nghĩ tới việc trước kia còn nghiêm trọng hơn giờ vô số lần, ra sức uy hϊếp người khác khiến họ phải tạo phản, dẫn tới bộ chiến y Lôi đế này hóa đen và lưu lạc ở bên ngoài.
"Chỉ một tên tu sĩ nhỏ bé mà thôi, bắt lấy hắn rồi sau đó chúng ta cùng tế luyện bộ chiến y này, sẽ giải quyết hết thảy phiền phức," Chàng trai áo xám nói.
"Gia Đức, ngươi đừng cố chấp như vậy nữa, nếu xảy ra chuyện thì ngươi không chiu trách nhiệm nổi đâu!" Tên còn lại quát lên.
Lúc này, Thạch Hạo tựa như là người ngoài, chẳng hề nói lời nào mà đứng cách đó không xa xem cuộc chiến giữa hai người.
"Có gì mà không chịu trách nhiệm nổi chứ, không phải chỉ là một tên tu sĩ mới tới Thánh Tế cảnh thôi à, là cái thá gì chứ, dù là một vị đại Đế ta cũng gánh chịu!" Chàng trai Gia Đức nói.
"Gia Đức, đạo tâm của ngươi đã có chuyện rồi, lại bị một vài ngoại vật cùng việc nhỏ tạo nên như vậy, đây là điềm báo của việc tẩu hỏa nhập ma đó." Tên còn lại nói.
Chàng trai Gia Đức nghe thế thì cười khẩy, động tác cùng thêm nhanh hơn.
"Gia Đức, ngươi tới từ Vô Lượng Thiên, chỉ vì mấy tên tiểu bối của mình bị thiếu niên này áp chế nên lòng sinh tức giận, cố ý nhằm vào?" Người kia tiếp tục nói.
"Ngươi nói bậy gì thế hả, ta chỉ làm trọn chức trách của mình, dù sao hắn cũng đã biến mất mấy tháng trời nên không thể không tra rõ!" Chàng trai áo xám nói.
"Ầm!"
Tiếng rung bần bật truyền tới, bọn họ không ngừng va chạm, cốt văn đan dệt, thần quang chiếu rọi, khu vực này trở nên sáng rực.
"Hai người các ngươi ra tay như vậy thì còn thể thống gì nữa, không biết xấu hổ à, người mình lại đi tàn sát lẫn nhau!" Vào lúc này chợt có tiếng hét lớn truyền tới.
Rõ ràng, thân phận của tiếng quát này rất lớn chứ chẳng hề tầm thường, rốt cuộc cũng khiến cho chàng trai áo xám kiêng kỵ, chiến đấu giữa đôi bên tạm hoãn và rồi ngừng lại.
"Trở về thành!" Người kia lạnh hư băng lên tiếng, giọng nói có chút già nua thế nhưng uy nghiêm càng lớn.
Gia Đức không dám một từ không, tiếp đó liếc mắt nhìn Thạch Hạo rồi xoay người rời đi, hắn phóng thẳng về phía nơi trung tâm của Đế thành, trong chớp mắt đã chẳng thấy tung tích đâu.
"Đi thôi."
Tên còn lại vỗ vỗ bả vai của Thạch Hạo rồi mang hắn cùng rời đi.
Khu địa vực này bao la, cơ bản không biết rộng bao nhiêu vạn dặm, nếu là cao thủ bình thường tới đây thì khó lòng đi tới được phần cuối.
Trên thực tế, nơi đây cũng chẳng khác gì vũ trụ là mấy, trên đường đi có thể thấy được từng ngôi sao lớn chia năm xẻ bảy.
Đã tới, đã tới tòa thành khổng lồ kia!
Đây là bên trong Đế thành, cũng chính là nơi quan trọng nhất của Đế thành.