Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Dãy núi hùng vĩ như những con voi lớn nằm ngang dọc, từng ngọn tiếp từng ngọn, còn khu vực chiến trường thì bừa bộn không thôi.
Tất cả mọi người đều rút lui, không biết quái thai cổ đại vì sao đều đồng loạt xuất hiện và chạy tới nơi này, lẽ nào đều là vì Hoang?
Thạch Hạo nhấc tiên kiếm Đại la lùi lại mấy bước đến một vị trí vững chãi, tình huống hiện tại của hắn rất tồi tệ, không thích hợp tái chiến.
Hơn nữa, hắn có chút hồi hộp, luôn cảm thấy mối nguy hiểm tựa như là bị sinh linh nào đó đang rình mò, cho nên cũng không hành động tùy tiện.
"Một người, hai người, ba người... "
Có người nhẩm tính rồi hít vào một hơi lạnh, ít nhất tất cả những vương giả cổ đại được biết đến đều xuất hiện trong vùng núi này.
Đây tuyệt đối là một sự kiện lớn!
"Vẫn còn có người đang tới, đã xảy ra chuyện gì?" Mọi người nghi ngờ không thôi.
Chẳng lẽ là vì Hoang tu ra luồng tiên khí thứ hai, thành tựu này đã chấn động Tiên cổ, gợi nên hứng thú của tất cả mọi người?
Thế nhưng tin tức vẫn chưa được truyền ra, chẳng lẽ những người này đã đoán trước được và vội vàng kéo tới?
"Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết." Có người thấp giọng nói, không cho rằng tất cả mọi cường giả đều vì Hoang mà tới.
Thanh niên thổi sáo tựa như "Trích Tiên" đến từ Hung sào, Thập Quan vương được khí hỗn độn vờn quanh, Ninh Xuyên hoàn mỹ đạp trên Sơn Hà đồ, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Ba đại cao thủ, bất kỳ người nào xuất hiện đều sẽ gợi ra náo động!
Tóc Ninh Xuyên trắng như ngân hà tung xõa ở trước ngực và sau lưng, trên khuôn mặt hoàn mỹ là một đôi mắt trong suốt, chính đôi mắt đó đang nhìn chăm chú về phía Thạch Hạo.
Giữa hai người chắc chắn phải có một trận chiến, không thể tránh khỏi!
Đây là lần đầu tiên chân thân của bọn họ gặp mặt, tại ngay chỗ này.
Chỉ là, trạng thái của Thạch Hạo quá tệ, rất khó liều mạng, tình thế trước mắt không chút lạc quan.
Vù!
Bỗng nhiên, Thạch Hạo cảm thấy hư không run lên, gợn sóng kỳ lạ khuếch tán. Từ lúc quyết đấu cùng Cổ Thánh tử hắn cũng đã có cảm ứng tương tự thế nhưng cũng không hề để ý, tới giờ mới lộ vẻ nghi ngờ.
"Ở chỗ kia!" Có người cả kinh nói đồng thời chỉ về hướng Tây.
Trên thực tế thì ngay khi có người mở miệng thì mấy người như Thập Quan vương đã biến mất, rời đi nhanh như chớp.
Ầm!
Hư không vỡ tan, một cung điện hùng vĩ nhô ra, ở xung quanh có vô số khe lớn màu đen đang từ từ lan rộng về phía xa.
Đây là một tòa cổ cung thần bí tỏa ra khí tức thần thánh, kèm theo đó là từng tia tiên vụ, trông trang nghiêm và yên tĩnh, mái ngói của cung điện có màu vàng.
Chẳng qua là nó có chút mơ hồ, cũng không hoàn toàn hiện hết ra ngoài, tựa như vùi trong hư không, trụ đá to lớn, cung điện rộng rãi, mái ngói màu vàng, tất cả tổ hợp lại với nhau vô cùng hùng vĩ.
Cái này nghi là một tòa Tiên cung, mang theo khí tức Tiên Đạo.
Thanh niên kỳ ảo cầm sáo trúc trong tay, Thập Quan vương... đều tới đây vì thứ này, một đường đi theo, đuổi đến tiểu thiên thế giới này.
"Là nó, Hoàng Kim Đạo cung xuất hiện, chứng tỏ võ đài Tiên Đạo chẳng mấy chốc sẽ hiện ra sao?" Có người khϊếp sợ, cuối cùng cũng hiểu được xảy ra chuyện gì.
Hoàng Kim Đạo cung, bình thường đều là xuất hiện cùng với võ đài vô thượng kia, chỉ cần nó hiện ra hoàn toàn thì có nghĩa là trận tranh bá mạnh nhất trong Tiên cổ sẽ bắt đầu.
Hoàng Kim Đạo cung đi cùng võ đài kia, hai cái tựa hồ có liên hệ, cái trước xuất hiện thì cái sau cũng không quá lâu sau xuất hiện theo.
Trong quá khứ từng có người tiến vào cổ cung và đạt được may mắn kỳ lạ, khi ra ngoài đã khai sáng nên một đại giáo bất diệt!
"Vẫn chưa hiện ra hoàn toàn nhưng cũng sắp rồi, nhanh thì nửa năm, chậm thì mười năm, đoán chừng nó sẽ hoàn toàn rời khỏi khu vực hư vô, tranh hùng trong Tiên cổ lập tức sẽ bắt đầu." Có người than thở.
Tất cả mọi người đều biết, đại quyết chiến sẽ được tiến hành trên một võ đài thần bí, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể được võ đài truyền tống, đi lấy vận may cuối cùng.
Sắc mặt Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, hắn không nghĩ tới, phong ba nổi lên là vì tòa Hoàng Kim Đạo cung này.
"Tòa Tiên cung này rất thần bí, thỉnh thoảng sẽ có khí lành tràn ra ngoài, cổ bảo phóng ra, uy lực mạnh mẽ không thể nào tưởng tượng được."
Mặc dù nó không hiện ra hoàn toàn nhưng cũng có lúc sẽ có cổ bảo rơi ra, vô cùng thần kỳ, quái thai cổ đại tất nhiên vì thế mà tới.
Bỗng nhiên, tiếng sáo vang lên ở nơi xa, thanh niên kỳ áo đến từ Hung sao thổi lên cây sáo bằng xương trắng nõn, âm thanh vui tai cộng hưởng cùng Hoàng Kim Đạo cung kia, muốn phá vỡ tiến vào trong.
Xoạt!
Bên người Thập Quan vương, một cây nhỏ lơ lững trong khí hỗn độn mông lung hiện lên, thứ này nhẹ nhàng lay động, một dòng sông sương bay ra hướng về cổ điện hoàng kim ấy.
Những người khác cũng ra tay, không phải tấn công mà là đang hướng về cung điện kia phát ra giao cảm, cộng hưởng với nó.
"Bọn họ đã bắt đầu ra tay, bắt đầu lấy bảo vật."
Lúc này lại có người chạy tới, thấy tình huống như vậy thì rất giật mình.
Mọi người một đường dựa theo dấu vết, cổ điện hoàng kim này đã liên tục xuyên qua sáu, bảy tiểu thiên thế giới, mỗi nơi đều dừng lại một khoảng thời gian khiến cho quần hùng đuổi theo.
"Trường Cung Diễn, ngươi cũng tới sao, đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo phát hiện một người quen, truyền âm hỏi hắn.
"Đây là Đạo cung của kỷ nguyên trước, bên trong có truyền thừa, còn có binh khí của kỷ nguyên Tiên cổ, chúng ta đều đang cố gắng tranh giành đây." Trường Cung Diễn nói, nhìn thấy Thạch Hạo thương tích, máu me khắp người thì không khỏi kinh hãi.
"Xoạt!"
Đột nhiên, một đoàn ánh sáng chói mắt xuất hiện, vậy mà lại vọt thẳng vào cổ điện màu vàng trong hư không, tựa như một vệt cầu vồng.
Giờ phút này, dù là Thập Quan vương hay là thanh niên đến từ Hung sào đều mở ra thiên nhãn và lộ vẻ kinh sợ, đây là lần đầu tiên bọn họ biến sắc.
Sau đó, bọn họ quyết đoán ra tay, đồng thời lao tới trước.
"Trời ơi, đó là ai vậy, cứ thế xông vào Hoàng Kim Đạo cung sao? Sẽ bị nghiền chết, nói chung, cưỡng ép xông vào căn bản là đi tìm chết."
"Không phải, đó là một đứa con nít, nhỏ như vậy mà lại có quyết đoán đến thế. Không đúng, đó là một nguyên thần, trời đất... chẳng lẽ đây là... Tiên thai?"
Những người khác cũng kịp phản ứng lại rồi lần lượt ra tay, trên mặt tràn ngập kích động.
Luôn có truyền thuyết nói rằng, bên trong Tiên cổ có các loại thiên tài địa bảo, như là Thánh Nhân mộc, Thiên Thần quả... càng có cả Tiên thai, chỉ là khó có thể nhìn thấy.
Bây giờ, mấy vị vương giả cổ đại mạnh mẽ nhất mở ra thiên nhãn, nhìn thấy cảnh tượng chân thật thì hoài nghi đó là một Tiên thai.
Bởi vì, đó là một nguyên thần dài hơn một thước, sương mù hỗn độn lượn lờ, rất thần bí, thứ này hóa thành lưu quang xông thẳng vào trong Hoàng Kim Đạo cung.
Người mạnh nhất ra tay nhưng đáng tiếc là đã chậm, chỉ có thể túm được tàn ảnh, giữ lại một chút khí hỗn độn còn sót lại chứ không bắt được nó.
Ầm!
Trời long đất lở, thần khóc quỷ gào, cảnh tượng làm người ta vô cùng kinh hãi.
"Tiên thai" kia lúc va chạm tiến vào trong Hoàng Kim Đạo cung thì bản thân cháy lên như thiêu thân lao đầu vào lửa, nó hóa thành bó đuốc nhưng cũng không hề ngừng lại, liều mạng xông lên.
Khi nó bốc cháy hơn một nửa thì thành công lao vào trong!
"Chuyện này... " Mọi người khϊếp sợ, không nói những người đang ở chiến trường mà ngay cả Thiên Thần, Giáo chủ có đến cũng không cách nào tùy ý xông vào như vậy.
Bởi vì trong quá khứ đã từng có ví dụ, cưỡng ép lao vào thì bất kỳ sinh linh nào cũng sẽ hóa thành tro tàn, bị hủy diệt hoàn toàn.
"Tiên thai" này vậy mà lại thành công, dù rằng nó phải đánh đổi chín phần mười thân thể, chỉ còn lại một đốm sáng, nhưng cuối cùng lại vẫn vào được.
"Có một tấm bảng!"
Có người tinh mắt, thừa dịp Tiên thai bốc cháy, trước lúc đốm lửa cuối cùng biến mất đã nhìn thấy một tấm bảng, bên trên viết hai chữ cổ, phát ra ánh sáng.
"Không nhận ra được, nó có nghĩa là gì?" Rất nhiều người đều không biết và không thể nhận ra văn tự (chữ viết) của kỷ nguyên trước.
Thế nhưng, ở hiện trường cũng có dân bản địa, bọn họ là di dân* dù đã có nhiều thay đổi nhưng vẫn có một số truyền thừa vụn vặt được bảo lưu lại, khi đám người này nhìn chằm chằm nơi đó thì có một người buột miệng: "Tiếp dẫn!"
*di dân: người còn sống sót từ kỷ nguyên trước.
Cung điện cổ xưa này, Hoàng Kim Đạo cung này có tên là "Tiếp dẫn", tên này có nghĩa gì?
Thạch Hạo lộ vẻ nghi ngờ, trong lòng cũng chấn động mạnh. Bởi vì trong nháy mắt nhìn về Tiên thai thì hắn cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng cuộn dâng sóng biển ngập trời!
Hắn không quen biết Tiên thai kia nhưng sức mạnh lượn lờ quanh nó lại làm cho hắn có cảm ứng, hoàn toàn khớp với khí tức trong nhà giam u tối kia! Rất có khả năng thứ này từng đi qua một chỗ giống như hắn.
"Chuyện gì thế này?" Thạch Hạo lẩm bẩm, rất nhanh, hắn giật mình trợn tròn mắt.
Có khi nào tại thời điểm hắn phá tan lao tù, được Cửu thiên Thập địa kinh chiêu hồn trở về thì không chỉ có hắn mà còn có một người cũng nhờ thế mà quay về cùng với hắn?
Nghĩ đến kết quả này hắn có cảm giác sởn cả tóc gáy!
Đây là một "yêu quái" cổ lão đến cỡ nào đây, đến cùng là đã sống qua bao nhiêu tháng năm đằng đẵng, quả thật khiến cho người ta không thể tin được, quá... điên cuồng.
Nên biết, hắn bị giam ở đó chẳng qua chỉ một thời gian ngắn mà đã cảm giác như là trôi quan hơn vạn năm, gần như phát điên.
Mà sinh linh này nhiều khả năng là tu sĩ của kỷ nguyên trước, bị nhốt ngàn đời thì làm sao chịu đựng nổi, cho dù có thể sống sót thì tinh thần cũng phải tan vỡ chứ nhỉ?
"Thực sự là... quá yêu nghiệt!" Ngay cả Thạch Hạo cũng chỉ có thể chấn động cảm thán như vậy.
Cổ điện hoàng kim này tên là Tiếp Dẫn, chẳng lẽ nói là có quan hệ với chuyện này?
Trong chớp mắt Thạch Hạo cảm thấy sợ hãi, hắn nghĩ đến quá nhiều chuyện, quá nhiều!
Ở nơi hắc ám kia, thời gian bay lượn, từng cái nhà giam đen tối trôi nổi, trong đó có một số đến nay ánh sáng còn chưa tắt, và hắn còn nhìn thấy hai, ba cái nhà giam khủng khϊếp nhất vẫn sáng rực không thể nào tưởng tượng.
Điều này nói lên cái gì?
Ở đây có một cổ điện hoàng kim, tên Tiếp Dẫn, kết quả nguyên thần thoát khỏi lao tù kia liều lĩnh tiến vào, khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều!
"Ồ, võ đài cổ cũng xuất hiện sao?" Đúng lúc này có người kinh ngạc thốt lên, bên cạnh cung điện màu vàng cổ xưa kia có một võ đài mơ hồ, có thể thấy được lờ mờ.
Đây chính là chiến trường cuối cùng, là nơi tranh bá của tất cả kỳ tài ngút trời từ xưa tới nay!
Ngay cả Thạch Hạo cũng không ngoại lệ, lòng rộn ràng nhìn về hướng kia, nơi đó nhất định là nơi mà người mạnh nhất dùng máu để viết nên truyền kỳ.
Vù!
Cuối cùng, hào quang chói lọi, cung điện tiếp dẫn và võ đài kia tựa như bốc hơi, trong nháy mắt biến mất!
Lần này cũng không phải hướng về tiểu thiên thế giới khác mà là biến mất hoàn toàn!
Dù thanh niên kỳ ảo cầm cây sáo bằng xương trắng hay Thập Quan vương cũng không nhìn thấy hướng đi của nó, không thể lần theo.
"Lẽ nào nó vì Tiên thai mà đến, vì Tiên thai mà xuất hiện?" Có người suy đoán, thật khó hiểu.
Sau đó, nơi này yên tĩnh lại, không ai lên tiếng, cả đám quái thai cổ đại đều rất tiếc nuối.
Thạch Hạo không hề ở lại mà xoay người rời đi.
Đột nhiên, hư không vặn vẹo, có người phóng thích vực tràng, giam cầm bốn phương xung quanh hắn, ngăn cản hắn rời đi.
Cùng lúc đó, nhưng quái thai cổ đại kia đều nhìn lại, vẻ mặt từng người không giống nhau, có người mang theo ý lạnh, có người hờ hững, lại có người không chút cảm xúc.
Trong bọn họ cũng có người không thèm che dấu lộ ra sát ý, chẳng hạn như Ninh Xuyên.
Mặc dù hắn siêu nhiên, dung mạo hoàn mỹ không chút tì vết nhưng lúc đối mặt với kẻ thù thì cũng lạnh lẽo như thường, ánh mắt sâu hoắm.
"Ha ha... xin anh bạn nhỏ dừng bước." Một âm thanh to rõ truyền đến.
Thạch Hạo thở dài, chỉ có thể dừng lại, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra, có Thiên Thần tìm tới, thật ra thì hắn đã sớm cảm ứng được, vẫn muốn đột ngột xé ra hư không, nhưng trực giác nói cho hắn biết, từ lâu đã có người khóa chặt, lúc nào cũng có thể tiêu diệt hắn, giương cung mà chưa bắn, vì vậy, hắn vẫn chưa dám tùy tiện.
Quả nhiên, có Thiên Thần đến rồi!
Còn có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này sao? Mấy người mạnh nhất cổ đại đều tập trung ở đây, còn có Thiên Thần giáng lâm, thực sự làm cho người ta không thể không than thở.