Nguyên lão của cung Hoả Ma tóm chặt lấy hắn, vẻ mặt và giọng nói đầy nghiêm túc.
"Nguyên lão, người đã dẫn tới một tên Ma vương đó, đều gϊếŧ sạch người của chúng ta cả rồi." Tên Tôn giả này khóc thét lên, quá thảm, chỉ một người mà đánh gục toàn bộ.
"Không thể, ta đưa đến đều là đám tôm tép, không có một cường giả nào, không cách nào chống lại được các ngươi, tại sao lại xảy ra thảm hoạ này?!" Nguyên lão của cung Hoả Ma khó có thể tin được.
"Là sự thật, hắn là một cường giả tuổi còn rất trẻ, sợ còn chưa tới hai mươi, đại khai sát giới nơi đó, đánh gục từng người trong chúng ta, tiên huyết nhuộm đỏ mặt đất." Một vị Tôn giả khác bổ sung, ánh mắt đều đỏ bừng, bởi vì hắn dẫn theo con cháu tiến vào để rèn luyện nhưng đều bị gϊếŧ chết.
Mặc dù là cung Hoả Ma nhưng cũng không phải ai cũng có thể sở hữu mệnh phù răng thú, thứ này quá quý giá, mấy đại giáo như bọn họ thì cũng chỉ phân được tầm mười cái mà thôi.
Sóng lớn truyền ra, trên tế đàn lại xuất hiện phù quang, một cô gái xuất hiện, tóc tai rối bời đầy kinh hãi, sắc mặt tái nhợt như tử thi.
Vị Tôn giả cuối cùng của cung Hoả Ma sở hữu mệnh phù cũng đã bị gϊếŧ chết trở về đây, lúc này nơi lối ra bí cảnh mọi người đều hãi hùng khϊếp vía, trong lúc nhất thời toàn trường trở nên yên tĩnh.
"Nguyên lão, quá thảm, những người còn lại đều chết hết rồi." Cô gái khóc thét lên, những trưởng tử được nàng bảo vệ hay là người khác bảo vệ đều đã bị gϊếŧ chết.
Người sở hữu mệnh phù không chỉ thiên tư siêu tuyệt đồng thời địa vị trong cung Hoả Ma cũng không thấp, đều là hậu nhân dòng chính của một vài Thái thượng trưởng lão, hiện giờ đều thê thảm như vầy.
Mặt của tên nguyên lão này xám như tro tàn, trước đây không lâu còn mang vẻ lãnh khốc, đắc ý, cảm thấy đã đưa đám tôm tép vào trong, giảm bớt chút áp lực cho tộc nhân, nhưng giờ lại thành ra kết quả như vầy.
"Bốn người Xích Lăng Không ra sao?" Hắn không cam lòng hỏi.
"Bị nhốt ở cung điện lớn trong hoàng kim sơn, khó mà ra được." Một vị Tôn giả đáp.
"Lần này, bộ tộc ta chẳng có chút thu hoạch gì, tổn thất lại nặng nề, chỉ có chúng ta ra ngoài, những đệ tử khác đều chết!" Một Tôn giả khác sắc mặt tái xanh nói.
"Xong!" Nguyên lão bảo vệ cửa vào cảm thấy trời đất quay cuồng, họ đều là những hậu bối thiên tài vậy mà lại chết nhiều như thế, mà hắn đã làm gì chứ?
Hắn không dám tưởng tượng ra cảnh sẽ bị trừng phạt như thế nào khi trở lại tộc, ảnh hưởng quá nghiêm trọng, chỉ có vài tên Tôn giả trở về, những đám thiên tài tuổi trẻ kia đâu? Tương đương với việc mất đi cả một thế hệ.
Bên cạnh, những nguyên lão của các đại giáo khác thần sắc phức tạp, ánh mắt liếc nhìn nhau, ai nấy cũng âm thầm vui sướиɠ.
Trước đây không lâu, ai cũng tức giận, đám tôm tép kia đều bị cung Hoả Ma cướp sạch, thế nhưng rất nhanh lại xảy ra tai hoạ này, thật đúng là khiến người khác sợ hãi.
Cũng còn may, cung Hoả Ma ra tay nhanh, cướp đi đám "tôm tép" kia!
"Chỉ một mình hắn, đối mặt với hai thế hệ của bộ tộc ta, vì sao có thể quét sạch, quét hết, không khỏi quá mạnh chứ." Tên nguyên lão này mất hồn thì thào.
"Có khả năng, hắn là một... sơ đại!" Một tên Tôn giả nhỏ giọng nói.
"Cái gì, một sơ đại?!" Nguyên lão phẫn nộ, sau đó là tuyệt vọng, lần này quá sai rồi.
Những người của đại giáo khác đều hít hơi lạnh, một sơ đại bị coi là tôn tép đưa vào vị trí giáo này, đây chẳng phải là đưa sư tử vào bầy dê sao.
Mọi người âm thầm run sợ, một châu chưa chắc đã xuất hiện một sơ đại, cung Hoả Ma quá xui xẻo rồi, vì kiếm lợi nên gặp phải một thiếu niên Ma vương!
Hiển nhiên, bộ tộc Xích Vũ Hạc trở thành nhân vật điển hình, trong thời gian dài sẽ bị người khác châm biếm.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Ở lối vào có vô số tu sĩ, tất cả đều là những sinh linh không cách nào tiến vào bí cảnh, họ cũng không có rời đi mà đang chờ đợi kết quả.
Có thể nói, tu sĩ nơi này vô số, chuyện xảy ra thì chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp các nơi, cung Hoả Ma nhất định sẽ trở thành tư liệu tiêu cực để giáo dục đời sau.
Bí cảnh Nguyên Thiên, Thạch Hạo hết quyền lại cước, đánh gϊếŧ tất cả những ai ngăn cản, dù là Tôn giả có chặn đường cũng bị đánh cho nổ tung, máu tươi bay tung toé, đám người cung Hoả Ma gần như bị gϊếŧ sạch.
Lúc này, hắn như là Ma vương không một ai địch nổi, cay nghiệt vô tình!
Hắn cũng chẳng hề mềm lòng, trước đây tân mắt nhìn thấy sự máu lạnh của đám người này, ép tu sĩ ngoại giới phải đi chịu chết, từng người cầm cự cung trong tay hơi tí là bắn gϊếŧ.
Bên dưới hoàng kim sơn nguy nga, sắc mặt của bốn đại cường giả đều trắng bệch sau đó là tái nhợt, tức đên mức run rẩy cả người, quá thảm, thật sự là đại hoạ.
Xích Lăng Không suýt chút nữa đã tự chém mình, lợi dụng mệnh phù bảo vệ bản thân để troẻ lại toà đế đàn kia, sau đó quay lại cứu viện.
Nhưng mà, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì chắc chắn không kịp, không không lãng phí một mệnh phù răng thú đầy quý giá, việc này khiến hắn nổi giận đùng đùng nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trước mặt Thạch Hạo chỉ còn sót lại người cuối cùng, đây là một thanh niên trai trẻ rất đẹp trai nhưng có chút ẻo lả, chính là Xích Phong.
Hắn không ngừng lùi lại, trong lòng sợ tới cực điểm, đây là người như thế nào, gϊếŧ họ cứ như thái rau vậy, quá mạnh mẽ và đáng sợ.
"Không nên... lại đây!" Chân cẳng bụng dạ của hắn đều run rẩy, gần như muốn ngã nhào trên mặt đất, hắn không hề có mệnh phù nên muốn chạy cũng chẳng chạy được.
"Ngươi không phải rất thích xử trí sinh tử của người khác sao, lần này tới phiên ngươi bị xử trí rồi đó." Thạch Hạo bình tĩnh nỏi, tuy rằng đánh gϊếŧ rất nhiều cường giả thế nhưng y phục chẳng hề nhuốm máy, cứ sạch sẽ như "trích tiên" vậy.
"Sư thúc, cứu cháu với!" Xích Phong hét lớn, quay đầu nhìn về phía hoàng kim sơn.
"Dừng tay!" Xích Lăng Không khó mà bình tĩnh được, vẻ mặt và giọng nói đều trầm xuống.
"Ngươi nói ta dừng là ta dừng chắc?" Thạch Hạo cười cười, lắc mắt nhìn tên Thần cấp trước đây không lâu còn quát lớn quần hùng, tràn đầy vẻ xem thường.
Trong hoàng kim sơn có không ít tu sĩ, họ đều là người bị ép tiến vào đấy, khi thấy tình cảnh này thì vô cùng sung sướиɠ, trong lòng vô cùng dễ chịu thế nhưng mỗi người đều không dám biểu lộ gì cả.
Xích Phong cắn răng, sắc mặt trắng bệch, khác một trời một vực so với trước đây không lâu, cả người hắn phát sáng hoá thành một con Xích Vũ Hạc xinh đẹp.
Ánh đỏ loé lên, quang vụ mờ ảo, nó xoay người bay về phía sơn cốc, cấm chế bên này sớm đã bị phá tan nên nó nhanh chóng vọt lên tận trời xanh.
Thạch Hạo nhặt lên một cây cung lớn, vẻ mặt hờ hững, chớp mắt giương cung cài tên, vèo, thần quang đốt trời, một mũi tên phong ra ngoài!
Giữa bầu trời, tiếng hạc truyền tới đi kèm là mưa máu.
Một con Xích Vũ Hạc toàn thân đỏ thẫm không ngững giãy giụa, thế nhưng khí tức càng lúc càng yếu, một mũi tên xuyên thủng cơ thể cướp lấy sinh cơ của nó.
"Ầm!"
Xích Vũ Hạc rơi xuống đất tạo nên bụi mù mịt, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
"Nghiệt súc!" Xích Lăng Không rống lớn, con mắt đỏ bừng như muốn rớt ra ngoài, gọi là sư điệt chứ thật là Xích Phong chính là cháu ruột của hắn thế nhưng lại bị gϊếŧ ngay trước mắt.
Hắn không nhịn được nữa, muốn tự chém mình để trở lại tế đàn, sau đó là trở lại truy sát Thạch Hạo.
"Đừng có tức giận, trước tiên cứ để hắn đắc ý chút đã, chờ chúng ta tìm hiểu được truyền thừa vô thượng ở nơi đây thì sẽ quay lại gϊếŧ chết hắn." Ba đại cường giả khác khuyên can.
Sự thật, bọn họ cũng chỉ biết cắn răng, dù sao cường giả của bộ tộc Xích Vũ Hạc đều bị gϊếŧ sạch cả rồi.
Thạch Hạo chẳng chút hối hận càng không áy náy, đều do bọn họ ép tới bước này, có thể không phản kháng sao, chỉ là khi rời khỏi bí cánh Nguyên Thiên thì chắc chắn sẽ gặp chút phiền phức.
Nhưng mà, hắn sở hữu Bảy mươi hai biến, có thể thay đổi hình dáng, có thể bình an rời khỏi nơi này.
"Thật sự là tạo hoá không nhỏ nhen." Hắn nói, nhìn cốt đỉnh ở phía trước.
Xương cốt của nó có màu vàng tím, bên trong đỉnh chứa đầy linh dược, mỗi một cây linh dược đều rất lâu đời, đều là trân phẩm.
Cung Hoả Ma đã đào được mấy chục cây linh dược, sau đó lại ép đám tu sĩ liều chết tiến vào vườn thuốc được tàn trận bảo vệ thì đạt được thêm mấy chục cây, hiện giờ tổng cộng cũng hơn trăm cây.
"À, có thể dựa theo đan phương trong tộc để mở lò luyện dược rồi, bắt đầu củng cố tu vi." Thạch Hạo tự nói, hắn muốn tái tạo bản thân.
Ở hạ giới, đại đạo thiếu khuyết, pháp tắc không hoàn chỉnh, tuy rằng sau khi tới thượng giới thì hắn đã bù đắp thế nhưng vẫn muốn trùng tu lại mấy cảnh giới kia, như thế sẽ khiến mình càng mạnh mẽ hơn.
Hiện tại, linh dược chồng chất đầy trong đỉnh, đủ để bắt đầu rồi.
Chỉ là hiện tại không quá an toàn, bốn đại cường giả tuy bị nhốt thế nhưng lúc nào cũng có thể trở lại tế đàn rồi lần nữa gϊếŧ tới nơi này, như thế thì hơi phiền phức.
Thạch Hạo dừng lại, ôm lấy con Xích Vũ Hạc trên mặt đất, bắt đầu vặt lông, rửa sạch, chuẩn bị mở ra một bữa tiệc lớn.
"Ồ, đây có thể là Xích Vũ Hạc thuần huyết, dược tính cực mạnh cũng là thứ đại bổ nhen, đan phương cũng cần dùng tới thứ này, thôi kệ, cứ ăn rồi tính sau."
Thạch Hạo khẽ nói, một bên chú ý tới sự tình ở hoàng kim sơn, một bên bắt đầu nấu nướng.
Rất nhanh, mùi thơm bay ra, hắn đốt một đống lửa bắt đầu nướng cánh chim đầy vàng óng, chất thịt lấp lánh toả ra hào quang, vừa nhìn thôi cũng đã khiến người khác phát thèm rồi.
Đồng thời, trong đỉnh cũng đang toả ra mùi thơm, nó đang hầm thịt hạc, mà bên trong lại lơ lững hai cây linh dược hoá thành một nồi nước tiên, khiến người thèm khát.
Đối diện, XÍch Lăng Không tức giận tới cứng người, hận không thể một phát gϊếŧ chết hắn, lông tóc hắn dựng thẳng, lớn tiếng quát tháo, rất muốn nhào tới băm thây Thạch Hạo ra.
"Các ngươi đừng cản ta, ta phải về, gϊếŧ hắn!"
"Lăng Không huynh, đừng nên làm thế." Ba người cũng rất tức giận, cũng muốn ra tay thế nhưng khi suy nghĩ tới sự quý giá của mệnh phù, cứ tiêu hao như thế thì chẳng có chút ý nghĩa gì nên mới ngăn cản hắn lại.
"Ngươi cũng biết tức, cũng biết hận?" Thạch Hạo liếc hắn một cái.
Vừa mới vào đây thôi, một vị tu sĩ chỉ hái một cây linh dược thì đã bị gϊếŧ chết, cung Hoả Ma vênh váo hung hăng, ép các tu sĩ làm tốt thí mạng.
"Nghiệt súc, ngươi cầu khấn đi, đừng có rơi vào tay ra, nếu không ngươi sống không bằng chết đâu!" Xích Lăng Không gần như phát điên lên.
Thạch Hạo chẳng thèm để ý, bắt đầu chén bữa tiệc.
"Thật là thơm mà!"
Cánh hạc trong tay hắn vàng óng, hào quang lấp lánh, cắn vào trong miệng thì cực kỳ mềm, mùi vị khó mà quên được, mở dính đầy miệng.
"Đáng tiếc, gia gia không có ở nơi này, cũng không có rượu, nếu không thì đã ngon hơn rồi."
Nước trong đỉnh lấp lánh toả ra ánh sáng lung linh, canh đã chín, Thạch Hạo uống một hớp, đầu nữa gần như bị nuốt mất, đây tuyệt đối là một nồi nước ngon nhất thế gian, hắn thầm than thở.
Toàn bộ lỗ chân lông trên thân của Thạch Hạo đều mở rộng, ánh lành dâng lên, khoan khoái cực kỳ, cứ như phạt mao tẩy tuỷ, những khung xương trong cơ thể đều vang lên những tiếng lách cách.
"Mỹ vị nhân gian, quá ngon!"
Trong núi, trong cung điện dưới hoàng kim sơn.
Đám XÍch Lăng Không ngồi xếp bằng, dù không cách nào hiểu đạo âm, không cách nào cảm ngộ đại đạo mà chỉ nghe được tiếng thở dài của hắn mà thôi, hắn tức giận tới mức suýt nữa đã tẩu hoả nhập ma.