Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 597: Các vương

"Tử Lăng, ngươi có ý gì?" Một ông lão mở miệng, vẻ mặt không được vui, nói: "Chính trưởng tử của ngươi xuất thủ gϊếŧ đi con cháu nòng cốt của bộ tộc ta, ngươi còn chửi với chúng ta à?"

"Đều cút ra ngoài cho ta!" Thạch Tử Lăng quát lên, hắn làm sao mà không biết chứ, nếu không phải Thạch Hạo vẫn còn linh giác, bị giật mình tỉnh lại thì đã bị hại chết ở đây rồi.

"Thạch Tử Lăng, ngươi chớ có quá phận, trưởng tử của ngươi gϊếŧ con cháu tộc ta, ngươi không trừng phạt thì thôi ấy vậy mà còn nói như thế, hơi quá phận rồi đấy." Lão cầm gậy gỗ âm trầm nói.

"Cút!" Thạch Tử Lăng nổi giận đùng đùng, trưởng tử đang hấp hối gần như sắp chết vậy mà còn bị người khác hại, may là không sao nhưng cũng khiến hắn giận điếng người.

"Keeng" một tiếng, trong tay của hắn xuất hiện một thanh chiến mâu hoàng kim, gân xanh hai tay nổi lên, dúng sức nắm thật chặt, hiện giờ không cần giải thích gì cả, hắn không tiếc một trận chiến!

"Ngươi... còn muốn động võ?" Vãi lão già trầm mặt xuống.

Có hai người uy hϊếp ép về trước!

"Đều cút hết cho ta, các ngươi đi hết ra cho ta!" Tần Di Ninh cũng nổi giận, mày ngài dựng thẳng, mắt hạnh trợn tròn, chỉ thẳng mặt tất cả mọi người, mắng: "Hạo nhi nếu như tổn thương tới một sợi tóc, Bất Lão sơn ở hạ giới này cũng đừng tồn tại nữa!"

Những người này vẻ mặt lạnh lẽo, trong lòng tuy giận thế nhưng đều nhẫn. Bởi vì thân phận của Tần Di Ninh chẳng bình thường, hiện giờ nhất hệ của nàng đã dành phần thắng ở thượng giới nên nắm giữ tất cả. Ngoài ra, Tần Hạo cũng đã cấy Tiên cốt thành công, dù sao cũng là con của nàng, tương lai sẽ đăng lâm ngôi vị Chí tôn!

Trong phòng yên tĩnh, những người kia rút lui. Một chiếc đồng thau treo lơ lững, dưới ánh nến rất tối tăm. Thạch Hạo lại hôn mê, mỗi lần tỉnh lại thì chỉ trong chốc lát, sự nghiêm trọng càng ngày càng tăng.

Thạch Tử Lăng ngồi bên giường trầm mặc không nói lời nào, đến tột cùng phải làm sao đây?

"Thời gian không còn nhiều nữa, không thể trì hoãn nữa, thời gian trôi đi thì thân thể của Hạo nhi càng suy yếu hơn, mỗi thời mỗi khắc qua đi thì sinh mệnh càng ít đi."

Giọng nói của Thạch Tử Lăng khàn khàn, vô cùng đau đớn, con mắt mang theo tia máu, đột nhiên hắn đứng thẳng lên.

"Chàng muốn làm gì thế, đi lấy khối cốt của đứa nhỏ kia sao? Nó... sẽ nghĩ như thế nào đây, hơn nữa sẽ có thể chết, dùng tính mạng của nó để đổi lấy tính mạng cho anh mình sao?" Tần Di Ninh với dòng lệ nóng hỏi.

"Lẽ nào trơ mắt nhìn Hạo nhi chết sao? Thời gian càng trôi thì nó sẽ yếu đi không ít, đã kéo dài cả ngày rồi!" Thạch Tử Lăng buồn khổ nhì ra ngoài cửa sổ, bóng đêm mông lung ánh sao mờ ảo, một đám mây đen thổi qua thì càng khiến thêm ngột ngạt hơn.

Ánh nến lờ mờ, Thạch Hạo đang nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhằm nghiền, thân thể gần như không trụ nổi.

Thạch Tử Lăng nắm chặt nắm đấm, nói: "Không được, nhất định phải cứu sống Hạo nhi. Năm đó chúng ta đã phụ nó một lần rồi, lúc đó nó còn nhỏ không ai bên cạnh, một mình ở Vũ Vương phủ trải qua sự việc đó, suy nhược gần như chết. Sau đó, chúng ta lại để nó ở Thạch thôn, chưa từng hoàn thành nghĩa vụ của người ba người mẹ. Những năm gần đây, thành tựu mà nó đạt được thì đều do bản thân nỗ lực mà thành, tuổi nhỏ, một mình rời khỏi Thạch thôn, trong Đại hoang thì đối mặt với những hung thú, cường địch, từng bước tường bước chinh chiến, cuối cùng là quật khởi."

Thạch Tử Lăng hít sâu một hơi, nói: "Nó nhìn như huy hoàng, uy chấn thiên hạ thế nhưng nó lại trả qua biết bao nhiêu khổ cực? Đó chính là kết quả mà nó tranh đấu để đạt được, mà chúng ta đã làm được gì? Chưa hề bảo vệ nó, không làm tròn nghĩa vụ ba mẹ, chẳng vì nó làm thứ gì cả!"

Tần Di Ninh rơi lệ, ngồi trước giường vuốt nhẹ cánh tay của Thạch Hạo, cảm nhận hơi thở mong manh của nó, càng ngày càng suy yếu, trong lòng càng đau buồn hơn.

Trưởng tử chưa bao giờ hận họ, một mình gϊếŧ tới Tần tộc là để cứu họ thoát vây, không tiếc mà huyết chiến với một trong những đại giáo mạnh mẽ nhất, là Bất Lão sơn.

Tần Di Ninh run giọng nói: "Thế thì làm thế nào đây? Vận mệnh của Hạo nhi biết bao thăng trầm, mà lần này lẽ nào không còn biện pháp nào khác sao, lấy khối cốt trong cơ thể của đứa nhỏ kia thì cũng có nguy cơ bị chết, như thế tàn nhẫn biết chừng nào."

"Chúng ta đã mất Hạo nhi một lần, lần trước không bảo vệ tốt cho nó, không có làm tốt nghĩa vụ của người làm ba mẹ. Lần này lẽ nào còn muốn trơ mắt nhìn nó qua đời sao? Ta không muốn hổ thẹn và ân hận cả đời này!" Trong mắt Thạch Tử Lăng càng nhiều tơ máu hơn.

"Nhưng mà, đứa nhỏ kia chàng tính ra sao? Như thế bất công và tàn nhẫn cỡ nào chứ!" Tần Di Ninh nói.

"Mặc kệ, con thứ có oán hận gì thì kệ, cứu Hạo nhi quan trọng hơn, nếu không thì nó sẽ chết!" Thạch Tử Lăng làm sao không biết hậu quả của việc làm như vầy.

"Ba, ba muốn lấy khối cốt của con thật ư?" Cửa phòng bị đẩy ra, Tần Hạo xuất hiện, sắc mặt rất bình tĩnh, hai con mắt sâu thẳm, đứng nơi đó chứ không bước lại gần.

Thạch Tử Lăng há miệng thế nhưng nói không nên lời.

"Có thể, ba, mẹ, hai người nếu thấy như vậy có thể cứu được ca ca, thì cứ tới lấy khối cốt của con đi." Tần Hạo nói.

"Con ngoan, còn đừng nghĩ nhiều, ở trong lòng chúng ta con và ca ca con đều vô cùng quan trọng, sẽ không hi sinh con đâu." Tần Di Ninh rơi lệ nói, vô cùng đau đớn.

"Chiến vương, Minh vương, Bằng vương tới từ Hoang vực Thạch quốc tới bái phỏng, xin hãy mở sơn môn!"

Đang lúc này, âm thanh chấn động truyền vào sâu bên trong Bất Lão sơn, hiển nhiên là cao thủ cảnh giới Tôn giả, chấn động khiến gió lớn xuất hiện.

"Báo, người của Thạch quốc đã tới, có tới... ba vị Tôn giả!" Có người bẩm báo.

Rất nhiều người trong Bất Lão sơn biến sắc, thời đại không có Thần, Tôn giả cũng rất khó gặp được, vậy mà Thạch quốc liền xuất hiện ba đại Tôn giả, khiến người khác rung động không thôi.

"Các Vương Thạch quốc giá lâm, là muốn nhằm vào chúng ta sao?" Một bà lão tay cầm cây gỗ sắc mặt vẫn âm u như trước, cảm thấy có gì không đúng lắm.

Nơi sơn môn, đám Minh vương, Chiến vương, còn có Bằng Cửu đứng thành hình chữ nhất, phía sau bọn họ có rất nhiều cường giả, tất cả đều là vương hầu, thân mang chiến giáp, hàn quang lấp lánh, mà mỗi người đều ôm ít nhất một hộp gỗ đựng bảo dược.

Người xưng Bằng vương chính là chỉ Bằng Cửu, là đích thân Thạch Hạo phong cho.

"Chư vương, mời vào."

Cuối cùng, Tần tộc mở ra sơn môn tiếp đón bọn họ vào trong, họ lường trước được đám người này tới là vì Thạch Hạo chứ không phải tới chinh chiến gì.

Nhưng mà, đám người của Bất Lão sơn lại rất hoảng sợ, ba đại Tôn giả lĩnh quân lưng đều đeo pháp khí thần linh, vô cùng mạnh mẽ, nếu như làm căng lên thì hậu quả khó lường.

Mà sau lưng bọn họ cũng không phải là những quân lính tầm thường, tất cả đều là vương hầu, một nhóm cường giả cùng xuất hiện như vậy tuyệt đối có thể tiêu diệt một đại giáo!

Sau khi Thạch Hạo gặp chuyện thì đám Chiến vương, Bằng Cửu phát động tất cả lực lượng, thu thập toàn bộ đan phương cổ và thỉnh cầu thánh dược ở các đại giáo với bất kể giá nào, chỉ cần chữa khỏi cho Thạch Hạo thì giá gì cũng đồng ý.

Hiện tại, bọn họ mang rất nhiều đan dược, thậm chí còn mang tới một cây thánh dượng chính là muốn bảo vệ mạng sống của Thạch Hạo.

Nên biết, thánh dược ở trong thiên hạ ít trong ít, chỉ có Thái cổ Thần sơn cùng với truyền thừa bất hủ Tây Phương giáo đầy cá biệt thì mới có một cây mà thôi.

Có thể suy ra được, đám Bằng Cửu đã đánh đổi cỡ nào thì mới có thể mang tới một cây như vậy!

Cho tới các loại linh đan khác thì đếm không xuể, góp lại thành một đống lớn, chẳng giống là dược mà y như là một túi lương thực vậy.

"Bệ hạ!"

"Nhân Hoàng!"

Mấy vị lão Vương thấy sắc mặt trắng bệch của Thạch Hạo thì lời nói đều run lên, nước mắt gần như rớt xuống, đây là tiểu Thạch uy chấn thiên hạ đây sao?

Cả người đều là thương tích, cứ như gốm sứ rạn nứt lúc nào cũng giải thể, không hề có chút màu máu nào. Đây nếu so với tư thái thần võ chỉ điểm giang sơn, anh tư bộc phát khi xưa thì hoàn toàn kém xa.

Ngày đó, Thạch Hạo không màng nguy hiểm tới tính mạng, một người xông vào trong hoàng cung để giải cứu Thanh Phong cùng với mấy vị lão Vương cho nên họ mới có cơ hội sống tới giờ, sau đó bản thân nó không ngừng khai chiến với Thần cho nên mới tới một bước này.

"Bệ hạ, người nhất định phải chịu đựng, sống sót!" Một vị lão Vương nói.

Trong phòng đứng đầy người, tất cả đều là vương hầu tới từ Thạch quốc, nhưng Thạch Hạo vẫn nhằm chặt mắt, vẫn rơi vào tình trạng hôn mê.

"Lấy chén tới, hòa tan nửa viên thánh dược này!" Chương vương mở miệng.

Ngoại trừ một cây thánh dược ra thì bọn họ còn mang tới nửa viên thánh dược nắm giữ thần liệu.

Thời gian không lâu, người của Tần tộc đưa tới một bát ngọc tỏa ra linh khí, hào quang lấp lóe.

Chiến vương truyền vào trong một ít linh dịch nhằm hòa tan thánh dược này, giúp cho Thạch Hạo dễ dàng nuốt xuống, có thể trì hoãn việc suy yếu, tăng cường sức sống.

"Hừm, là lạ, trong chén này có linh khí xao động!" Bản thân Chiến vương cũng có nghiên cứu rất sâu với y đạo, nếu không hắn cũng không tự tay hòa tan thánh đan.

Hắn lập tức đổ linh dịch ra rồi cố định trong hư không, cau mày, nghiên cứu cuối cùng là giận tím mặt.

"Ai đưa chén, muốn chết sao?" Hai hàng lông mày của hắn dựng thẳng, trong mắt bắn ra hai luồng thần mang.

Cái chén này nếu là Tôn giả bình thường thì không thể nhìn ra đơợc, nếu không phải Chiến vương thận trọng thì khó mà phát hiện ra dị thường.

"Nhìn thì là một cái chén linh thiên nhưng kỳ thật lại là chén mang điều xấu, có khắc phù văn nguyền rủa, nếu sử dụng lâu thì sẽ gây tổn thương rất lớn với bệnh nhân!"

Sau khi Chiến vương nói ra câu này thì còn bộ chư Vương tới từ Thạch quốc đều nổi giận.

"Ngươi tới đây cho ta!" Bằng Cửu vung bàn tay ra nắm lấy cái cổ của tên mang chén tới, lúc này tên này mặt mày trợn trắng, sợ tới ngất xỉu.

Mấy vị lão Vương cũng không nói nhiều, cứ thế tìm hiểu biển ý thức của tên này, đây cũng chỉ là một tên hạ nhân không biết chuyện gì, nhưng mà lại bất ngờ phát hiện một việc.

"Cái gì, trước đây không lâu có người muốn gϊếŧ Thạch Hoàng, bị bệ hạ tự mình hóa giải?!" Minh vương bỗng đứng lên, nổi giận đùng đùng.

"Tần tộc, các ngươi muốn chết phải không, muốn bị diệt tộc ư?!" Chiến vương thì hét lớn, âm thanh truyền khắp chấn động hàng loạt cung điện.

"Là ai dám cả gan tới Bất Lão sơn ta làm loạn thế!?" Phương xa truyền tới âm thanh đáp lại, một nhóm gìa xuất hiện.

"Các ngươi hại Hoàng của Thạch tộc, còn ra vẻ đạo mạo, muốn tìm đường chết?!" Một vương hầu vẫn tính là 'tuổi trẻ' quát lên.

"Tộc ta hảo tâm cứu trợ tiểu Thạch, bọn ngươi không báo đáp mà còn vu oan như vậy, là đạo lý gì hả?" Bà lão cầm gậy gỗ trong tay âm trầm nói.

"Cứu trợ chó má gì!" Bằng Cửu hét, trực tiếp ra tay, nói: "Chỉ riêng dám gọi Nhân Hoàng Thạch quốc ta là tiểu Thạch thì liền biết lòng dạ của ngươi thế nào rồi."

Hắn hóa ra một móng vuốt vòng óng và sắc bén vô cùng to lớn, lập tức bao phủ nơi đây.

"Ngươi dám!?" Lão bà hiển nhiên có thân phận không bình thường, gậy vỗ vung lên, đây là một bảo cụ, muốn chống lại.

"Ta có gì mà không dám!" Bằng vương quát lớn, Bằng trảo màu vàng hạ xuống đánh gãy cây gậy gỗ kia rồi bắt lấy bà ta cứ như chụp lấy một con gà con, khiến bà ta suýt nữa thì tắt thở.

"Làm càn!" Một luồng uy thế khổng lồ vọt tới, Tôn giả của Tần tộc ra tay.

"Ngươi mới làm càn!" Minh vương ra tay đẩy lui hắn lại.

"Bất Lão sơn, các ngươi dám làm hại như vậy, còn không phải lần đầu đâu, đến tột cùng đã làm gì với Hoàng của Thạch tộc ta, muốn diệt tộc à?!" Chiến vương càng ngang tàng rống lớn, chấn động toàn bộ Bất Lão sơn.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng đứng trước giường bảo vệ Thạch Hạo, cũng không ngăn cản bọn họ, hai người cũng nổi giận, không nghĩ rằng đám người này lại âm thầm làm hại, dám làm như vậy.

"Thật hung hăng, ngươi còn dám tuyên bố diệt Bất Lão sơn ta?" Một vị Tôn giả Tần tộc tức giận nói.

"Diệt các ngươi thì đã làm sao, Thạch quốc ta mà sợ các ngươi à, hại Nhân Hoàng tộc ta thì bình định nơi này há là gì!" Chiến vương lạnh giọng nói.

Cùng lúc đó, đám Minh vương, Bằng vương cũng tiến lên, không thèm nói nhiều lời, từng người đều rút ra pháp khí thần linh, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát ra đòn mạnh nhất.

Đám Bất Lão sơn nhụt chí, đó là ba đại Tôn giả, là sức chiến đấu đỉnh cao nhất ở đương đại hiện giờ, có thể diệt trừ cả một đại giáo.