Cổ thụ cao to, cành cây như rồng già, lá cây óng ánh, lưu chuyển đại đạo.
Đây là một cây cổ thụ sinh trưởng không biết bao năm tháng, các đời Thần linh đều ngồi xếp bằng bên dưới gốc cây, khiến nó có đạo tắc phức tạp, có thể giải thích được đại đạo.
Thần linh hoặc là từ trần, hoặc là tiến vào thượng giới, thứ duy nhất không biến mất chính là cây cổ thụ này, vẫn cắm rễ sống ở nơi đây.
"Ta rất muốn gặp ba mẹ mình." Thạch Hạo lên tiếng, trong lòng tuy nôn nóng thế nhưng không có thể hiện ra ngoài, cũng không có gấp gáp đứng dậy, chỉ bình tĩnh lên tiếng.
Ở đây, nó cảm nhận được một loại đại đạo như trời, không có cảm giác như ở vực sâu u tối, càng gần với đạo hơn, như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm phải.
Ngồi xếp bằng dưới cổ thụ, sự xao động trong lòng của nó biến mất, lửa hận cũng dập tắt, tâm tình dần dần ôn hòa lại, cũng bởi vì nhận được sự ảnh hưởng của cây cổ thụ và vị Thần này.
Dưới cây cổ thụ, vị Thần linh ngồi xếp bằng, rất siêu thoát, mặc dù là một chàng trai thế nhưng lại xinh đẹp siêu phàm thoát tục, như không thuộc về nhân giới, kỳ ảo như tiên.
Thạch Hạo chưa từng gặp ai như thế cả, chỉ cần ngồi xếp bằng mà có thể ảnh hưởng tới trời đất, khiến nơi ấy trở thành thần thổ.
Cánh hoa óng ánh rơi là tà xuống dưới, người này tựa như vượt qua chúng sinh, không có thần năng vô thượng phô trương, cũng không có uy thế kinh khủng, duy chỉ có một loại chân thật, phóng thích "chân ngã".
"Nhân chi thường tình, tự nhiên có thể gặp." Y vẫn nhắm mắt khẽ mở miệng, hào quang phát ra từ chiến y hoàng kim rất nhẹ nhàng chẳng hề nhϊếp người, mà cả người cứ như ở ngoài trần thế vậy.
Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, đối phương không ngờ lại đáp ứng, nó cho rằng sẽ gặp phải phiền phức, cảm thấy người của Bất Lão sơn sẽ ngăn cản, không cho nó gặp ba mẹ mình.
"Vậy xin hãy mở trận pháp." Thạch Hạo mở miệng.
"Ta không đồng ý!" Đúng lúc này, một âm thanh cực lớn truyền tới, cứ như chuông lớn ngân vang vậy, nổ vang nơi xa xôi chấn động cả tòa sơn cốc.
Dù thân thể mạnh như Thạch Hạo cũng phải lắc lư, tuyệt đối không phải là Tôn giả, pháp lực như đại dương ào ạt ập tới, khí thế bễ nghễ chúng sinh, cao cao tại thượng.
Nó không có nhìn thấy là ai, thế nhưng biết được, tuyệt đối là một nhân vật mạnh mẽ tuyệt đỉnh, hơn nữa cũng chẳng hề có hảo cảm với mình!
"Tần Vũ, ngươi vẫn ngang ngược như vậy mà." Thần dưới cổ thụ lên tiếng.
Năm ngọn núi cùng tồn tại trong Bất Lão sơn, cứ như năm ngón tay người úp xuống mặt đất, trên một ngọn núi trong số đó có một đại điện bằng đồng đã hoen ố.
Thanh âm phản đối được truyền ra từ nơi đây, trong cung điện đồng thau có người mở mắt, từ trên bồ đoàn đứng dậy. Toàn thân được bao phủ bởi ánh bạc, còn như là thánh hỏa từ tuyên cổ không ngừng nhảy múa.
"Tần Nhất Phàm, ta thừa nhận ngươi có tài năng xuất chúng, là kỳ tài số một số hai từ trước tới nay của Bất Lão sơn, thế nhưng ngươi đã tiến vào thượng giới, đã rời khỏi bộ tộc, vì sao lại can thiệp vào tộc sự trong hạ giới?"
Y đẩy cánh cửa điện loang lổ gỉ sét, đứng trên ngọn núi dõi mắt nhìn xuống Thần cốc, trong con ngươi huyễn diệt bất định, có vạn vật sinh diệt, có ngân hà diễn biến, vô cùng đáng sợ.
Thần cốc, bên dưới năm ngọn núi Bất Lão sơn, mây khói mịt mờ dâng trào, cổ dược san sát, còn có một vài thụy thú đặc biệt, vô cùng an lành.
Nhưng mà, nhìn kỹ thì toàn bộ trong có vẻ hiu quạnh, tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều.
Trong cốc, Thạch Hạo khϊếp sợ, âm thanh này cực lớn khấy động lòng người, khiến nó phải sợ hãi, lời nói đó thật hay không?
Nó không khỏi đảo mắt về phía cây cổ thụ bên cạnh, người ngồi xếp bằng nơi đó cứ như là một vị thần phật mỉm cười đưa tay đón lấy những cánh hoa, những cánh hoa long lanh lượn lờ, không nhiễm chút bụi trần.
Thần dưới cổ thụ sớm đã tiến vào thượng giới, vậy sao lại xuất hiện ở đây?
"Ta thần du thái hư, ngẫu nhiên gặp chuyện này nên muốn đưa hắn đi thượng giới, làm đệ tử của ta." Thần dưới cổ thụ khẽ nói, chiến y màu vàng trên người tỏa ra hào quang óng ánh.
"Có tin đồn, tình cảnh của ngươi không ổn, khả năng đã qua đời rồi. Đây cũng chỉ là chấp niệm của ngươi mà thôi, là hình chiếu đến từ thượng giới?" Trước đại điện bằng đồng, Tần Vũ đứng thẳng lạnh lùng nói.
"Ngươi không chết, đại kiếp nạn tới nên chắc mượn đường để tới đây, muốn tìm cơ duyên à?!" Tần Vũ tiếp tục lên tiếng.
Thạch Hạo rùng mình, hôm nay diễn ra quá nhiều chuyện quái lạ, trước kia khi vừa tiếp xúc với Thần, đó cũng không phải là chân thân? Mà lại càng đến từ thượng giới.
"Có chút phiền phức rồi, xem ra ta không thể mang ngươi đi được rồi." Dưới cây cổ thụ, bóng người ngồi xếp bằng ấy mở mắt, cánh hoa bay tà tà xuống dưới, mỗi một cánh như lộ ra hình dáng của y.
Đây là tình cảnh thần dị và xinh đẹp, toàn bộ bên trên cánh hoa đều phản chiếu vị Thần mặc chiến y màu vàng này, siêu nhiên và mạnh mẽ, lưu động hào quang óng ánh.
Vùng hư không này đang run rẩy, kèm theo là tiếng nổ đại đạo vang rền!
Rốt cuộc y cũng ra tay, một bức tranh hoàng kim xuất hiện muốn cuốn lấy Thạch Hạo mang nó rời đi sơn cốc này.
"Bất luận thế nào đi nữa, ngươi cũng không thể mang nó đi được! Để ta xem thử, đến tột cùng là chấp niệm của ngươi dưới hạ giới, hay là hình chiếu đến từ thượng giới đây." Trên Bất Lão sơn, trước điện bằng đồng, Tần Vũ ầm ầm bước ra, trong nháy mắt thiên điện biến sắc, sấm vang rung trời.
Trước điện bằng đồng có một tế đàn vô cùng đặc biệt, cũng được đúc từ đồng, bên trên có một vài vết máu phát sáng, hiển nhiên trước đây không lâu đã hiến tế lưu lại.
Giờ phút này, Tần Vũ xuất thủ che lại tế đàn bằng đồng kia!
Ầm một tiếng, thiên địa này tựa như bị ngăn cách.
Vốn Thạch Hạo cũng đã rút ra pháp kiếm, muốn chống lại bức tranh hoàng kim kia, thế nhưng sau khi tế đàn của Bất Lão sơn đóng lại thì Tần Nhất Phàm cùng với bức tranh này đều mờ đi.
"Quả nhiên là hình chiếu thượng giới!" Tần Vũ nói.
Gã đóng trận pháp bằng đồng đó lại, lập tức ngăn cách với thượng giới khiến cho hình chiếu của Tần Nhất Phàm nhanh chóng lu mờ, khó có thể hành động được gì.
"Vừa mới rời khỏi tộc, vì sao lại xuất hiện?" Tần Vũ quát lớn.
Thạch Hạo không thể không thán phục, Thần bên dưới gốc cổ thụ siêu phàm thoát tục, không ngờ lại có bản lĩnh bực này, tuy rằng mượn tế đàn trong tộc thế nhưng cũng nói lên được sự kinh diễm của y, cách một giới lại có thể hiện ra hình chiếu của mình.
"Vù!"
Đột nhiên, hư không run lên, bức tranh hoàng kim đã lờ mờ kia lại xuất hiện, đột nhiên vọt nhanh tới bao lấy Thạch Hạo, muốn đưa nó rời khỏi nơi đây.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo ra tay, tự nhiên sẽ không để người khác mang đi dễ dàng như thế, nó có lựa chọn riêng của mình, nó muốn gặp lại ba mẹ.
Pháp kiếm trấn quốc vô cùng sắc bén, thân kiếm vàng óng dâng lên hào quang, như muốn cắt đứt cả hư không rồi đánh mạnh lên bức tranh hoàng kim, ngăn cản vật này cuộn lấy mình.
Nhưng mà, bức tranh này lại rất kỳ lại, cứ như là một thế giới hư vô, pháp kiếm có chém thế nào đi nữa cũng không sao chạm trúng được, cứ như đang đánh vào không khí vậy.
"Ầm!"
Thạch Hạo quyết đoán lấy ra Nhân Hoàng ấn, long khí hoàng đạo đầy trời, bầu trời run rẩy, cả sơn cốc rung lên như muốn nứt toác ra, uy lực vượt quá tưởng tượng.
Long khí hoàng đạo rất đặc biệt, hình thành nên một màng ánh sáng bảo vệ lấy Thạch Hạo, khiến cho nó không hề trụy kiếp.
"Thiên địa chính quả, quả nhiên có sức mạnh kỳ lạ. Đáng tiếc hình chiếu của ta đã ảm đạm quá rồi." Thần dưới gốc cổ thụ thầm than, y chính là một trong những kỳ tài mạnh nhất từ trước tới nay của Bất Lão sơn.
Thời khắc này, y đứng dậy, sải bước về phía Thạch Hạo.
"Tần Nhất Dàm, ngươi dám làm loạn Bất Lão sơn ta à? Lớn mật!" Trên ngọn núi, Tần Vũ hét lớn, một chỉ điểm ra, ánh bạc như dải lụa ập thẳng vào trong sơn cốc.
Nhưng mà, bóng người trong cốc đầy siêu phàm kia nhẹ nhàng vạch một cái, ánh bạc nổ tung, tán loạn trong hư không, không mang tới bất kỳ tác dụng nào.
"Tần Vũ, tuy ta chỉ là hình chiếu, hơn nữa đã ảm đạm đi nhiều, nhưng không phải người chưa bước tới bước kia như ngươi có khả năng chống lại." Tần Nhất Phàm nói.
Chiến y màu vàng lóe lên, hư thể đã ảm đi nhiều của y cô đọng lại được hai phần, rồi cất bước về phía Thạch Hạo, nói: "Có nguyện ý bái ta làm thầy, sẽ dẫn ngươi đi thượng giới."
"Không muốn!" Thạch Hạo đáp lại.
"Bất Lão sơn, không người nào có thể khinh nhờn, dù ngươi từng là con cháu họ Tần, dù là kỳ tài mạnh nhất, nếu làm trái cũng phải bị tiêu diệt." Tần Vũ hét lớn.
Cả người gã phát sáng, vù một tiếng, gần như là thiêu đốt, sau đó lùi lại tiến vào trong điện bằng đồng, không biết đang mở ra trận pháp gì, lập tức toàn bộ cổ địa tràn ngập khí tức đáng sợ.
Tần Nhất Phàm chấn động, dù y có thiên tư ngút trời thì trong lòng cũng chấn động.
"Xoẹt!"
Bất Lão sơn to lớn phát sáng, trong đó có một ngọn núi buông xuống hào quang rực rỡ rồi bay vào trong Thần cốc, khiến cho Tần Nhất Phàm nhanh chóng rút lui, cả người hừng hực ánh vàng, chiến y thiêu đốt.
"Ngươi chưa bước tới một bước kia, nhưng lại nhận được sự tán thành của Ngũ Hành sơn, chẳng trách nơi đây không có người mạnh hơn tới bảo vệ." Tần Nhất Phàm như gặp phải đại địch.
"Đại kiếp nạn qua đi, may mắn giờ bắt đầu tới với ta." Tần Vũ nói.
Sau đó, miệng gã tụng thần chú, thần kính quỳ gối tế bái trong cung điện, Bất Lão sơn phát sáng, một ngọn núi trong đó sáng rực, hào quang buông xuống càng mãnh liệt hơn.
Ánh mắt của Tần Nhất Phàm trở nên sâu lắng hơn, sau đó ống tay áo màu vàng vung mạnh thu lại bức tranh hoàng kim kia, không mang Thạch Hạo đi nữa, mà dùng bức tranh này quấn lấy bản thân mình, tuy chỉ là hình chiếu thế nhưng không khuất phục chết ở nơi đây.
"Xoẹt!"
Kim quang lóe lên, mưa hoa bay tán loạn, y tiến vào hư không, cứ thế biến mất không chút tung tích.
Tần Vũ không dám khinh thường nên tiếp tục tế bái, một ngọn núi thuộc Ngũ Hành sơn sáng lên, gột rửa khắp nơi, trận pháp cũng được mở ra rất nhiều, sau khi chắc chắn y đã rời đi thì mời dần dần trở lại như ban đầu.
Ánh sáng màu bạc lấp lánh, Tần Vũ giáng lâm trong cốc, nhìn Thạch Hạo, gật đầu nói: "Quả nhiên gân cốt bất phàm, xưa nay hiếm thấy."
Thạch Hạo không nói gì, bình tĩnh nhìn gã.
"Ngươi có nguyện ở lại Tần tộc ta?" Tần Vũ hỏi.
"Không muốn." Vẫn câu trả lời như thế, không phá vỡ ý nguyện bản tâm của chính mình.
"Tiến vào Bất Lão sơn, ngươi còn có cơ hội lựa chọn nào khác à? Dù ngươi không tới đây thì đích thân ta cũng tìm ngươi độ hóa." Tần Vũ lạnh lùng nói.
"Pháp chỉ của Bất Lão sơn mời ta tới đây, lẽ nào muốn giam cầm ta à?" Thạch Hạo hỏi.
"Người viết pháp chỉ hiện tại không có ở đây, nếu là ta cũng chẳng cần phiền phức như thế." Sắc mặt của Tần Vũ hiện ý lạnh, nói: "Ngươi gϊếŧ đệ tử Bất Lão sơn thì thôi cũng được, nhưng lại gϊếŧ hai Tôn giả, đã bước qua khỏi điểm mấu chốt rồi!"
"Ta muốn gặp ba mẹ mình!" Thạch Hạo nói, dù thế nào đi nữa thì nó cũng rất muốn nhìn thấy hai người.
"Có thể, hơn nữa còn làm tròn bổn phận của mình, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, còn cho ngươi một cơ duyên nữa." Tần Vũ vung tay mở ra một lỗ hổng nơi trận pháp, rồi truyền tống Thạch Hạo vào trong.
Đây là một tịnh thổ đặc biệt, cây cỏ san sát, nơi đây tổng cộng có năm cái hồ, chất lỏng óng ánh bên trong.
"Đây là nơi nào, ba mẹ ta ở đây?" Thạch Hạo hỏi.
"Ngươi cứ tu hành ở đây trước đã, đây là hồ niết bàn, nếu như ngươi đủ kinh diễm thì có thể lột xác ở nơi đây." Tần Vũ nói.
Năm hồ, không cái nào giống cái nào, phía trước mỗi hồ có dựng một tấm bia cổ, bên trên khắc tên của những cảnh giới khác nhau, chia làm: Động thiên, Hóa linh, Minh văn, Liệt trận. Tương xứng với năm hồ.
Đây chính là trọng địa thật sự của Bất Lão sơn, có thể niết bàn trọng sinh.