Một tờ pháp chỉ cứ như là thiên thần hạ phàm, vượt qua Hoang Vực mệnh mông, tỏa ra kim quang vạn trượng, bên trên hiện lên từng ký hiệu ẩn chứa chân nghĩa đại đạo vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, tờ pháp chỉ này giáng lâm ở hoàng đô Hỏa quốc, cứ như ánh lửa vàng bốc cháy, từng ký hiệu lấp lánh, quả thật như muốn niêm phong cả vùng thế giới này lại.
Pháp chỉ của Bất Lão sơn xuyên thủng vực bích, giáng lâm Hoang Vực!
Đây là chuyện của nhiều ngày trước, được truyền bá vô cùng sôi nổi, từ từ lan tới các nơi tạo nên náo động không nhỏ.
Thật sự Bất Lão sơn rất mạnh, chỉ một tờ pháp chỉ mà có thể xuyên qua vực bích của đại vực, bay vụt tới nơi đây, quả khiến người khác chấn động, nội tình mạnh mẽ của bọn họ khó mà đánh giá được.
"Nghe nói gì chưa, Bất Lão sơn hạ xuống pháp chỉ, tựa hồ muốn triệu kiến Thạch Hạo."
"Chính xác, tên này gặp phiền phức rồi, dù gì cũng là đạo thống bất hủ, dám chém gϊếŧ người của cổ giáo này thì khó mà sống sót được."
Những tu sĩ lan truyền chuyện này tới rất nhiều thành trì, tạo nên chủ đề để mọi người bàn luận.
Không ít người lờ mờ nghe được, vì tiểu Thạch nên Bất Lão sơn mới hạ xuống một tờ pháp chỉ, xuyên thẳng Hoang Vực, nội dung là muốn yết kiến, hơn nửa là muốn xử lý nó.
Trong lúc này, chuyện gì cũng có thể nói được.
Cách Dược đô mấy trăm vạn dặm, cách Hỏa quốc rất xa, cách vô tận dãy núi, thế nhưng dần dần cũng có người nghe được một vài tin tức về chuyện này.
Thạch Hạo nửa vui nửa buồn, vui chính là thần trùng vô cùng phi phàm, chỉ mới xuất thế mà đã biểu hiện vẻ mạnh mẽ của mình, rất nhanh sẽ cùng nó tác chiến, buồn chính là sức ăn của tên quỷ này quá kinh khủng.
Nó không ngừng làm phiền Vân Hi, không ngừng dò hỏi tòa Thái Cổ Thần Sơn nào thích hợp để thả ấu trùng Hoàng điệp này, kết quả thiếu nữ áo tím này chẳng hé một lời.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tính cách của con thần trùng này rất quỷ quái, vạn nhất ăn hết toàn bộ linh dược của người ta, đến lúc đó Thiên Thần sơn các nàng cũng gặp phải xui xẻo.
"Chẳng lẽ chỉ một con đường lại khó như vậy à? Nếu không nói, ta liền tới Thiên Thần sơn ngay!" Thạch Hạo nói.
"Có giỏi thì đi đi." Vân Hi muốn nó đi còn không được, đến lúc nó tới thì lập tức bắt giữ ngay.
"Vậy trước tiên vác ngươi về thôn cái đã." Thạch Hạo uy hϊếp.
Vân Hi tức đến đỏ cả mặt, hiện tại nàng không phải là đối thủ của tên Hùng Hài Tử này.
"Đừng có nội chiến, coi chừng xảy ra chuyện lớn đó." Đại Hồng Điểu lên tiếng.
Nó vừa ra ngoài đi dạo thì nghe được một vài tin đồn, Bất Lão sơn hạ xuống một tờ pháp chỉ muốn triệu kiến tiểu Thạch. Còn có một lời đồn khác là muốn bắt gϊếŧ tiểu Thạch.
Thạch Hạo ngẩn người, cái gã khổng lồ này còn để bụng nữa chứ, không ngờ hành động lại nhanh như thế.
"Chuyện này cứ để sang một bên." Nó lắc đầu, tin đồn như thế ai biết được thật giả.
Mấy ngày sau, tin tức đáng tin cậy truyền tới, thật sự Bất Lão sơn đã hạ xuống một tờ pháp chỉ muốn Thạch Hạo tới yết kiến, cũng không nói phải làm gì, không biết lành dữ ra sao.
Thạch Hạo rất khó chịu, Bất Lão sơn thì làm sao? Tưởng mình là chúa tể của cả nhân gian à, muốn triệu kiến ai thì người đó phải tới ngay ư?
Mấy ngày sau lại có lời đồn đại, có một vị trung niên cầm pháp chỉ màu vàng trong tay xuất hiện đứng trong hoàng đổ Hỏa quốc, truyền xuống hiệu lệnh muốn người khác nói cho tiểu Thạch rằng, nhanh chóng tới yết kiến.
Thạch Hạo tính tới tính lui, vẫn nên tới một lần rồi đánh đối phương một trận, chỉ cần không phải Tôn giả giáng lâm thì nó cái gì cũng chẳng sợ.
"Đại Hồng, mục đích dẫn ngươi theo là để ngươi bái sư, hiện tại cũng rãnh nên ngươi tới tổ địa Hỏa quốc đi." Thạch Hạo nói.
Đại Hồng Điểu không muốn, nói: "Ta vẫn muốn ngao du bên một thêm một thời gian nữa, sau đó đi bái sư cũng chưa muộn."
"Đi sớm đi!" Thạch Hạo lấy ra một cái hộp đá, bên trong có phong ấn một cọng linh vũ màu đỏ đậm, đây là do tiểu Hồng lưu lại.
Nó nhờ Hỏa Linh Nhi mang Đại Hồng Điểu vào khu tổ địa kia, nói đây là ước định của Tế Linh Hỏa quốc, muốn tặng cho nó một tên đồ đệ.
"Sao ta lại không biết?" Hỏa Linh Nhi nghi ngờ.
Thạch Hạo nói: "Là như vầy, tiểu Hồng luôn nghĩ tới một cái sơn bảo, hiện tại còn chưa tìm được, ta sợ nó sốt ruột rồi đi tìm ta gây phiền phức, cho nên mới để cho Đại Hồng tới giải thích."
Hỏa Linh Nhi nghi ngờ rồi lúc sau như hiểu ra gì đó, nói: "Đại Hồng chắc không biết việc này, ngươi ném nó tới đó là để làm con tin?"
"Tế Linh có thể tìm hiểu thức hải của nó khi đó sẽ biết ta không tìm được sơn bảo. Ngoài ra, Đại Hồng cũng rất muốn bái nó làm sư, việc này không phải vẹn cả đôi đường à?" Thạch Hạo nói.
"Không may cho Đại Hồng, sau khi tới đó chắc trở thành bao cát rồi!" Hỏa Linh Nhi cười hì hì, với quan hệ hai người thì việc này chắc chắn nó sẽ giúp.
Bởi vì, nàng hiểu rõ tính khí của Tế Linh đại nhân, hiện tại đang trốn tránh đại kiếp nạn thế nhưng lại không thể quên được sơn bảo kia, có thể trước kia biến mất sẽ tìm Thạch Hạo xử lý.
Nói không chừng khi Tiểu Hồng Điểu ra ngoài sẽ gây phiền phức không nhỏ.
Cũng may là Hỏa Linh Nhi có da Hư Không thú, có thể nhanh chóng qua lại trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua vô số sông núi.
Đại Hồng Điểu đầu xui xẻo lại ấp ủ một niềm mơ ước, mang theo hi vọng sáng ngời, nó được đưa tới tổ địa Hỏa quốc, khi nhìn thấy Tế Linh đại nhân kia thì chuẩn bị xoay người chạy trốn, kết quả... khi Hỏa Linh Nhi chưa kịp rời đi thì đã nghe thấy tiếng kêu là thảm thiết của nó.
"Ngươi dám xưng là Đại Hồng?" Tế Linh đại nhân hóa thành chú chim nhỏ không ngừng xả cơn bực tức lên người nó, bời vì Hùng Hài Tử gọi nó là Tiểu Hồng, vậy mà cái tên này lớn lối tới đây xưng mình là Đại Hồng, việc này là muốn lên mặt với nó?
"Đừng đánh nữa sư phụ, sau này con sẽ xưng là tiểu tiểu Hồng được không?" Đại Hồng Điểu khóc không ra nước mắt.
"Ai là sư phụ của ngươi hả, sơn bảo đâu?" Chim nhỏ quát hỏi đầy tức giận.
"Sơn bảo là cái gì?" Đại Hồng không rõ.
Kết quả, bùm, một tia sét hạ xuống suýt chút nữa đã nướng nó thành than đen, lập tức nó sức tỉnh, hô hào đầy thảm thiết: "Cái tên Hùng Hài Tử chết bầm, bắt ta tới đây để gánh nợ!"
"Đúng là chẳng tử tế gì cả, ngươi không biết Đại Hồng đã chịu bao nhiêu đau đớn, gần như bị nướng chín rồi đó." Sau khi trở về thì Hỏa Linh Nhi than thở.
Thạch Hạo cười gượng, nói: "Ngươi cũng không thể tưởng tượng được da mặt của nó dày tới cỡ nào đâu, ta tin chắc nó nhất định nắm được cơ hội này, bái Tế Linh làm sư phụ."
Tiếp theo, Thạch Hạo xoay người về phía đám người Cửu đầu sư tử, Hỏa Nha, nói: "Nhị đệ, Hỏa Nha huynh, các ngươi cũng nên về đi, hiện tại Hoang Vực chuẩn bị loạn rồi, cất bước bên ngoài rất nguy hiểm."
"Thạch huynh khách sáo quá." Hỏa Nha như ngộ ra điều gì, nói: "Huynh chắc đã có kế hoạch, đầu tiên là đưa Đại Hồng đi, rồi giờ nói chúng ta đi, chẳng lẽ sợ chúng ta gặp nguy hiểm ư?"
Đám người Hỏa Linh Nhi, Cửu đầu sư tử liền trợn tròn mắt, cảm giác hơn nửa là nó muốn đi yết kiến, cùng sống chết một phen với Bất Lão sơn, nó không muốn bọn họ bị quấn vào trong phong ba này.
"Thạch Hạo, nhanh chóng tới yết kiến, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Kéo dài đã nhiều ngày mà tiểu Thạch vẫn chưa thấy đâu cả, người của Bất Lão sơn nắm trong tay tờ pháp chỉ màu vàng tức giận, muốn chính tay trừng trị nó.
Việc này đã tạo nên làn sóng không hề nỏ, chẳng lẽ muốn tỏ rõ thái độ ư? Muốn nhằm tới tiểu Thạch, muốn trừng phạt nó.
Trước đó, từng nó tin tức đầy bí mật truyền ra, nói là lần này Bất Lão sơn cũng không muốn làm khó dễ gì tiểu Thạch, thậm chí còn muốn đưa rướt nó về tộc này.
"Tiểu Thạch xem thường, chán ghét kiểu triệu kiến như vậy, hiện tại cũng chẳng hề trả lời, cho nên đã chọc giận cường giả nắm pháp chỉ rồi dẫn tới sát cơ." Có người suy đoán.
Chính xác thì Thạch Hạo rất khó chịu, mặc dù có quan hệ máu mủ, mặc dù có khả năng là người thân, nhưng muốn nó tới yết kiến? Dù là thấy Thiên vương thì ông đây cũng chẳng sợ, nó cực kỳ chán ghét.
"Ta ở Dược đô, các ngươi có thể tới đây yết kiến." Cuối cùng, Thạch Hạo buông ra một lời đáp trả câu trả lời kia.
Ngoại giới ồ lên, tiểu Thạch rốt cuộc cũng xuất hiện, đây là đang gây hấn, bắt người của Bất Lão sơn phải tới gặp mình, khí phách quả nhiên rất lớn!
Người của Bất Lão sơn tức giận, chờ đợi nhiều ngày như thế mà đối phương chẳng hề hiện thận, giờ còn lớn lối bắt mình tới gặp mặt, người nắm pháp chỉ mơ hồ đoán được, tiểu Thạch có quan hệ máu mủ với bọn họ thế nhưng như vậy thì không được.
Người của Bất Lão sơn cũng không có tới Dược đô, đại nhân vật của tòa thành cổ này cũng bắt đầu rục rịch, dồn dập tới bái phỏng nên gợi ra sóng lớn mênh mông.
Tiểu Thạch với uy danh hiển hách lại đang ở Dược đô, đây là một tin tức động trời, trong lúc nhất thời nơi đây trở nên náo nhiệt, người người chen lấn, bọn họ rất ngưỡm mộ uy hanh của Thạch Hạo nên muốn tới diện kiến thử một lần.
Nói gì đi nữa, tiểu Thạch danh chấn Hoang Vực, tương lai nếu có thể quật khởi thì chính là Chí Tôn vô địch, ai có thể khinh nhờn? Chư hùng trong thành tới đây tự nhiên là để kết thiện duyên.
Khi một vài đại nhân vật thấy Thạch Hạo thì có chút sợ hãi, bởi vì lúc ở trong tầng trận pháp thứ ba của Thần cốc thì suýt chút nữa đã nảy lên xung đột, bởi vì sự dụ hoặc của miếng đồng thau kia.
Rất nhiều người toác ra mồ hôi hột, rất vui là ngày đó mình không có ra tay cướp đoạt, nếu không hơn nửa đã bị gϊếŧ chết rồi.
Thạch Hạo cười híp cả mắt, sau khi thân phận được tiết lộ thì mấy đại nhân vật này có sai người đưa tới một vài lễ vật, mà lại là linh dược, thứ nó đang cần, đây là lễ vật coi như bù đắp lại vẻ không vui trước đây của nó.
"Hả, thức ăn của thần trùng trong khoảng thời gian tiếp theo đã đủ."
Rất may con ấu trùng này sau khi ăn no xong thì phải mấy ngày sau mới ăn lại, nếu không ngày ngày đòi ăn linh dược thì Thạch Hạo chỉ còn cách vứt quách nó đi cho xong.
Mấy ngày qua đi, người của Bất Lão sơn cũng không có tới.
Ngược lại, Thạch Hạo nhận được một tin tức, một phong thư từ vực ngoại được đưa tới Võ Vương phủ của Thạch quốc, sau đó được chuyển cho Hoang Thiên hầu phủ của nó, hoặc cũng có thể gọi là Hoang Thiên vương phủ, bởi vì Thạch Hạo từ lâu đã bước vào vương giả rồi.
Thạch Hạo đứng dậy, nói: "Thế thì tới hoàng đô Thạch quốc thôi!"
Đám người Hỏa Linh Nhi, Cửu đầu sư tử, Hỏa Nha vẫn chưa có rời đi, khi nghe nó nói thế thì thất kinh, khuyên nó không nên vọng động.
Thạch Hạo lắc đầu, nó chưa hề kích động, mặc cho thật hay giả thì nó cũng cần phải tới xem một chuyến, nếu không khó có thể an lòng được, bởi vì phụ mẫu với cả gia gia của nó đều tới vực ngoại cả.
"Dù là người của Bất Lão sơn tới hoàng đô Thạch quốc thì đã sao, ta không sợ." Thạch Hạo cười gằn.
Nó âm thầm trao đổi với Tiểu Tháo, nói: "Pháp chỉ của Vũ Thần ăn có tốt không? Lần này cho ngươi ăn luôn pháp chỉ của Bất Lão sơn."
"Pháp chỉ lần trước chỉ là một tờ rách nát, hay vọng lần này sẽ là một pháp chỉ Thần Linh hoàn chỉnh và mạnh mẽ hơn nữa." Tiểu Tháp lên tiếng, nó rất muốn nuốt lấy những ký tự bên trên tờ pháp chỉ.
Thạch Hạo cười to, nói: "Được, lần này chúng ta cứ tới thẳng hoàng đô Thạch quốc, nhìn xem bọn họ có thể làm gì chứ, Bất Lão sơn thì đã làm sao?"
Nó không sợ, nếu Bất Lão sơn có quan hệ máu mủ với nó thì phải chân thành đợi chờ, khi đó nó sẽ không vô lễ, nhưng nếu kiêu căng và uy hϊếp nó thì nó cũng chẳng ngại chiến thêm trận nữa!