"Cuộc chiến giữa hai thiếu niên Chí Tôn sẽ kết thúc như vậy ư?"
"Chuyện gì thế này, Thạch Hạo tiêu diệt Thạch Nghị ư, quá mơ hồ nhìn không rõ gì cả, không biết nơi đó cụ thể diễn ra như thế nào?!"
Chiến trường màu đen kia nổ tung, những gợn sóng giữa trường vô cùng kịch liệt, phá hủy tất cả, sóng lớn như biển đập nát toàn bộ lan can và tảng đá lớn trong sân thi đấu.
Tôn giả đều trợn tròn mắt, vận chuyển đại thần thông quan sát thật kỹ lưỡng, chuyện này thật sự nằm ngoài ý muốn, Thạch Nghị vận dụng Chí Tôn cốt trong truyền thuyết, phóng ra 'Thượng Thương kiếp quang', được xưng là có thể chém gϊếŧ mọi địch thủ trên thế gian này, nhưng kết quả lại bị chuyển đổi.
"Nghị nhi sao có thể thất bại, sao có thể chết được chứ?!" Những thúc bá của Thạch Nghị trong Võ Vương phủ chấn động, thanh âm run run, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như đã đánh mất tất cả.
Tuy rằng không thể nhìn thấy rõ được tình hình trận chiến giữa trường đó, thế nhưng cái bóng người mơ hồ cùng với tiếng gào thét đầy đau đớn đó vẫn để cho bọn họ biết được chuyện đáng sợ như thế nào đã diễn ra.
"Trùng Đồng giả lại bại, ở thời thượng cổ chính là tồn tại vô địch, ngay cả Thần Ma cũng phải tránh lui, không ngờ lại có kết thúc như thế mà." Kim Chu lầm bầm, tràn ngập vẻ không cam, trong mắt lộ một tia ác độc dữ tợn.
Hỏa Hoàng, Thạch Hoàng, Mộc Hoàng đều triển khai thần thông, con mắt phát ra phù văn nhìn xuyên hư vọng, nhìn thấy được cảnh tượng đang diễn ra ở giữa trường thì không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Mà lúc này, ánh sáng rực rỡ của những gợn sóng kia rốt cuộc cũng mờ đi, những người khác cũng có thể thấy rõ được ở bên trong.
"A, Thạch Nghị xong rồi, Thạch Hạo nhất định sẽ thắng!"
Mọi người kinh ngạc thốt lên, chấn động không gì sánh nổi.
Thạch Hạo thân hình cao ráo, tóc dài rối tung, có một loại tư thế quân lâm thiên hạ, toàn thân lấp lánh những ký hiệu thần bí, nó kéo rời một chân của Thạch Nghị, đầm đìa máu tươi.
Thạch Nghị lảo đảo về sau, vừa nãy bị giam cầm thân thể nên hắn quyết đoán bỏ đi cái chân, phải nhanh chóng thoát khỏi tình trạng này, cho nên đã gặp phải trọng thương khó mà tưởng tượng nổi.
Hắn tóc tai bù xù, hiện tại dù chỉ còn lại một tay và một chân, vết máu loang lổ, chiến y trở nên rách nát, trên mặt không còn chút màu máu nào, vô cùng trắng xám.
Thiếu niên như thần này hiện tại rất chật vật, gần như bị chém đôi!
Kết quả như vậy, nếu như hắn vận dụng Trùng Đồng thì hai ngươi vẫn hòa nhau, hai bên đều có thắng có bại, ai cũng chẳng kiếm được lợi lộc gì, nhưng sau khi vận dụng Chí Tôn cốt thì lại gặp phải đại nạn.
"Ngươi không phải, chung quy lại cũng không phải là của ngươi." Thạch Hạo nói, đứng ở nơi xa thần uy lẫm liệt.
Đây thể hiện sự chênh lệch rõ ràng giữa hai thiếu niên Chí Tôn này, một người khí khái anh hùng, một người lại run rẩy, ai mạnh ai yếu thì có thể biết ngay.
Hai mắt Thạch Nghị phát sáng, nhìn chằm chằm Thạch Hạo không rời mắt, trong mắt lóe lên ký hiệu như muốn nhìn xuyên thấu cả người Thạch Hạo.
Từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy trên người đối phương có một luồng khí tức thần bí, có thể làm tan rõ thiên phú của hắn. Thạch Nghị cho rằng, trên người Thạch Hạo rất có khả năng có một pháp khí thần linh vô cùng đặc biệt, ngăn cách tất cả.
Cho nên, hắn cũng vận dụng bảo cụ thần linh hư không chiến kích của chính mình, tiến hành đề phóng, kết quả lại phát hiện mình phán đoán hoàn toàn sai!
"Chí Tôn cốt... trùng sinh!" Con mắt của Thạch Nghị như là thần điện, phát ra một tiếng gào thét tràn đầy đau đớn không cam.
Thạch Hạo quả là không hợp thói thường!
Hắn muốn chém đứt khối chân cốt này của Thạch Hạo, dùng phương thức tàn nhẫn nhất thu lấy, không ngờ khối Chí Tôn cốt đã mất đi kia cuối cùng lại sinh ra một tia liên hệ với Thạch Hạo, cho nên hắn mới nếm quả đắng như vậy.
Ai có thể nghĩ ra rằng, Thạch Hạo tư chất ngút trời khiến cho Chí Tôn cốt niết bàn, sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chân cốt tái sinh khủng bố ngập trời, gắt gao khắc chế khối chân cốt trước kia.
Nghĩ kỹ lại, Thạch Nghị tràn ngập vẻ cay đắng, là tự bản thân hắn lựa chọn con đường bại vong, nếu như cứ dùng sức mạnh Trùng Đồng quyết chiến thì sẽ không thành ra như vậy.
"Trộm lấy cốt của ta, chỉ đến như vậy mà thôi." Thạch Hạo lên tiếng, lời nói lạnh băng cứ như là kiếm sắc chém tới lòng Thạch Nghị, khiến cho thân thể hắn run bần bật, há miệng phun ra một ngụm máu tưới.
Vào lúc này, không chỉ thân thể đau đớn mà trong lòng của hắn sinh ra nổi khuất phục, hắn là Trùng Đồng giả, ở thời thượng cổ chính là vô địch thiên hạ, là một thần thoại bất bại, đời này sao có thể yếu hơn người?!
Vực Sứ sắc mặt rất khó coi, hủy lần hai sân thi đấu, trước nay chưa hề xảy ra chuyện như thế này, ầm một tiếng, một sân thi đấu càng cổ điển và tang thương hơn nữa xuất hiện,
Sân này có màu nâu xám, được xây dựng từ mảnh vỡ ngôi sao, quan trọng nhất chính là nó khắc cổ văn Thần Ma rất rõ ràng, được xưng là tinh phẩm trong võ đài cấp Thần.
"Không được, Trùng Đồng giả không thể bại được, phải thay đổi lại tình thế." Kim Chu thì thào, nhìn về tộc nhân của mình nói nhỏ.
Trận chiến này cũng chẳng có xảy ra điều kỳ diệu nào nữa!
"Thạch Nghị thất bại, không được, hắn chính là đệ tử của Bổ Thiên giáo ta, nào thất bại được? Kết quả không thể như vậy!" Trong con ngươi của Tích Hoa bà bà hiện lên chùm sáng.
Một hướng khác, xuất hiện một ông già, tóc bạc rối tung, thân hình cao lớn, da dẻ màu cổ đồng, cặp mắt như ngọn đèn, tuổi tuy rằng rất lớn thế nhưng tinh thần lại rất khỏe mạnh, tiếng nói cứ như là tiếng ngân vang của chuông đồng.
"Không thể tìm được vị trí của hắn thì khó có thể tìm được cơ thể hắn." Ông lão nói.
"Bà bà, các ngươi hơi quá rồi đó, ngừng ở đây đi." Nguyệt Thiền tiên tử thanh lệ thoát tục nghe thấy thế thì nhíu mày lại, khuôn mặt xinh đẹp có chút không vừa lòng.
"Tiểu thư, người không cần phải bận tâm." Tích Hoa bà bà rời đi, tiến tới chỗ ông lão nơi xa kia.
Tích Hoa bà bà vận dụng mật ngữ, nói: "Chung lão, cấm khí đã mang tới chưa, chuẩn bị động thủ đi. Tên nhóc đó không gia nhập giáo ta, tương lai nhất định là một tai họa lớn, cùng với việc mặc cho nó trưởng thành không bằng tới quấy rầy cuộc quyết chiến của nó, khiến nó phải bại vong."
"Uhm, dù sao cũng là chiến trường Thiên Không, dù là bảo cụ thượng cổ mang từ trong giáo tới, muốn vận dụng cũng chưa chắc đã hữu dụng, nhất định có chút mạo hiểm." Trong con ngươi của Chung lão xuất hiện một tia gợn sóng màu vang, âm thanh leng keng như là sắt thép ma sát với nhau.
"Tên nhóc đó không thể thắng được, với lại Thạch Nghị đã gia nhập giáo ta, mặc kệ tương lai ra sao đi nữa nhưng hiện tại không thể thua!" Ánh mắt của Tích Hoa bà bà chợt hiện lên vẻ tàn nhẫn rồi biến mất nhanh chóng, ngữ khí vô cùng kiêng định.
Chân trời, lửa thần hừng hực, một chàng trai ở trung tâm, trong con ngươi có ánh lửa màu đỏ thẩm nhảy múa, hiện lên cảnh tương thiêu hủy sao trời, y đang nhìn xuống chiến trường Thiên Không, nói: "Hai tên thiếu niên Chí Tôn này rất mạnh, làm ta giật mình đấy."
"Đại nhân, có còn động thủ nữa không?" Ở sau thân thể y có mấy tên sinh linh thuần huyết, một trong số đó mở miệng.
"Hai tên này không thể nào cùng tồn tại được, hơn nữa chuẩn bị có biến cố xảy ra rồi, chúng ta cứ chờ một chút!" Vị 'đại nhân' này nói.
Sân thi đấu màu nâu xám này rộng rãi và bao la, lơ lững trong hư không, có sương mù nhàn nhạt, những tảng đá to nhỏ phân chia một phương, lưu chuyển khí thế khủng bố.
Trên thực tế, trận chiến này không có bất ngờ gì cả, đến giờ phút này khó có thể tạo nên những chuyển biến mới nữa.
"Kết thúc đi!" Thạch Hạo quát lên.
Thạch Nghị im lặng, hiện tại còn đánh được một trận nữa ư? Thân thể của hắn đã tàn, mất một tay và một chân, tinh khí thần tổn thương nghiêm trọng, tiềm năng khô cạn cực nhanh.
"Không cam lòng mà!" Hắn chế giễu, áo nghĩa cao nhất của Trùng Đồng còn chưa triển khai, đó chính là lá bài tẩy lớn nhất của hắn, nhưng giờ còn có khí lực để thi triển ư?
Hắn có chút hối hận, tại sao lại vận dụng Chí Tôn cốt? Tự đẩy mình vào con đường một đi không trở lại, nếu không như vậy thì kết cục sẽ không phải như hiện tại.
Bất kể như thế nào thì hắn cũng muốn chống lại, nếu như có thể sử dụng thần uy cao nhất của Trùng Đồng thì còn có phần thắng, Thạch Nghị hét lớn, cả người phát sáng, hắn bắt đầu liều mạng.
Đôi mắt ấy vô cùng đáng sợ, hiện lên cảnh tượng thiên nhật trụy lạc, đại tinh trầm trụy, càng có cảnh tượng vạn vật tạo hóa, hết sức kinh người.
Con mắt của Thạch Nghị đang chảy máu, hắn muốn mạnh mẽ khống chế thần uy Trùng Đồng, nhưng đáng tiếc lại hao tổn nghiêm trọng, cực kỳ gian nan, chuyện này càng khiến hắn thấy hối hận hơn.
"Ta không cam lòng, Thạch Nghị ta một đời chẳng hề kém ai!" Hắn rống to.
"Thua chính là thua, trộm lấy sức mạnh của ta, ngươi gieo gió thì ắt gặp bão mà thôi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, như đang cảnh tỉnh hắn.
"Ầm!"
L*иg ngực của Thạch Hạo bay ra bảo huy, lần nữa nhấn chìm thiên địa, ký hiệu nằm dày đặc phát ra ra tiếng tụng kinh, loáng thoáng mọi người có thể thấy được một người tí hon màu vàng óng đang ngồi xếp bằng ở chỗ đó, đang ngâm tụng chú ngôn.
Lần này, trời long đất lỡ, quỷ khóc thần gào, ngực của Thạch Hạo lần lượt bay ra những ký hiệu thần bí, sức mạnh đó quá mức mạnh mẽ khiến người xem đều nhịn không được, rất nhiều người hai chân như mềm nhũn ra, không tài nào đứng thẳng được.
Ngay cả Tôn giả cũng hãi hùng khϊếp vía, không biết loại bí lực này như thế nào, hiển nhiên không phải là Thượng Thương kiếp quang, ngay cả bọn họ nhìn cũng không thấy, mỗi một người đều chấn động không thôi.
"Gϊếŧ!"
Thạch Nghị rống to xông về trước, vận dụng sức chiến đấu mạnh nhất, đón đánh màn thảo phạt của vị tộc đệ này, hắn không muốn bại vong.
Nhưng mà, kết quả đã định, Thạch Hạo khủng bố cực kỳ, cả người đều là thần lực không ngừng buông xuống nghiền ép tất cả, không gì cản nổi.
"Phụt!"
Chỉ một đòn, nửa người Thạch Nghị nứt ra, không thể chịu nổi uy thế như vậy, thân thể cũng bị tan rã.
"A..."
Bên trong hào quang chói mắt ấy, mọi người có thể nhìn rõ, Thạch Hạo cứ như là Chí Tôn trời sinh phục sinh, một quyền xuyên thủng thân thể Thạch Nghị, một lỗ máu thông từ trước ra sau, máu nhuộm đỏ cả bầu trời,
"Chém!"
Xa xa, nơi hồ Ma Linh, Kim Chu nói nỏi, lấy cọng lông nhện rất nhỏ bay ra, tất cả đều có màu vàng, đây chính là tổ tiên bí khí được thần linh lột xác của tộc bọn họ lưu lại.
"Vù!"
Chiến trường Thiên Không run rẩy, mấy cọng lông nhện thần bí được tế luyện vô tận năm tháng không chút hình bóng liền xuyên thủng vào trong, phóng tới gần thân thể của Thạch Hạo.
Lông nhện nhỏ như tơ, không chút dấu vết nào, ở cổ đại được xưng là sát khí âm nhu đáng sợ nhất, khó lòng mà phòng bị, đặc biệt lại là vật do Thần lưu lại, tự nhiên sự kinh khủng sẽ tăng lên rất nhiều lần.
Thạch Hạo cảm thấy bên ngoài thân thể đau nhói, nó rống to một tiếng, ký hiệu nơi ngực lưu động cọ rửa ngoài thân ngăn cản nơi đó lại, đột nhiên nó quay đầu lại nhìn về phía hồ Ma Linh.
"Phụp!"
Cùng lúc đó, nó chấn động mạnh, phụp một tiếng, kéo thân thể của Thạch Nghị ra một mảnh lớn, một cánh tay còn sót lại của hắn rớt xuống.
Mọi người chấn động, Thạch Hạo thần dũng không thể đỡ, lúc này cứ như là một vị ma thần chém gϊếŧ toàn bộ địch thủ trên thế gian.
Phương hướng hồ Ma Linh, đám người Kim Chu sắc mặt cứng đờ, sau khi bị ánh mắt của Thạch Hạo đảo qua thì toàn thân lạnh toác, rất nhiều sinh linh da đầu tê dại, không thể thay đổi được chiến cuộc.
"Là ai quấy nhiễu chiến trường?" Vực Sứ mặt trầm như nước nhanh chân tới, nhìn về hồ Ma Linh.
"Động thủ!" Tích Hoa bà bà nói nhỏ.
Trong con ngươi của Chung lão lóe lên phù văn màu vàng, thân đứng trong hư không điều khiển một bảo cụ cấm kỵ thượng cổ, không chút tiếng động có một tia bí lực ập vào trong sân.
"Đây là nguyền rủa, không thấy hình bóng, gϊếŧ người vô hình, cũng không biết có hiệu quả trong võ đài cấp Thần không nữa." Trên khuôn mặt già nua của Chung lão hiện lên vẻ ưu lo.
Sau một khắc, chiến trường Thiên Không, Thạch Hạo đột nhiên chấn động thân thể, không ngừng rung động, hai mắt nó có chút vô thần suýt chút nữa ngã ngửa xuống chiến trường, linh hồn như bị chém tan.
"Có hiệu quả rồi!" Tích Hoa bà bà vui mừng, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Đây chính nội tình của đại giáo vô thượng kéo dài mấy đại vực, nắm giữ những bảo cụ kỳ lạ, cho dù là ở chiến trường Thiên Không cũng thành công để giở trò.
"Không thể nào, Thạch Hạo gặp nguy rồi, tình thế bị nghịch chuyển?" Mọi người khϊếp sợ, khó mà tin được.
Cũng trong lúc đó, cả người Thạch Nghị rạn nứt thì phát ra một tiếng gầm nhẹ, tròng mắt hắn phát sáng, muốn phát động một đòn trí mạng, hắn đứng thẳng dậy.
"Ầm!"
Đột nhiên, Thạch Hạo chuyển động, trong tròng mắt hiện lại thần sắc, cẩn thận liếc nhìn Tích Hoa bà bà một cái, đằng đắng sát khí, tràn ngập vẻ tức giận.
Bộ ngực của Thạch Hạo phát sáng, được một luồng bí lực bao phủ, khí tức chí cường tràn ngập, Chí Tôn cốt tỏa ra thần uy cố định lại Thạch Nghị.
"Kết thúc đi!" Nó khẽ nói một tiếng.
Thạch Nghị không cam lòng, hai mắt phát sáng, dùng hết khả năng hòng khống chế áo nghĩa chí cao của Trùng Đồng, nhưng đáng tiếc, hắn có lòng nhưng không có lực.
"Ta không có cam đảm, Thạch Nghị ta một đời chẳng kém ai!" Hắn rống to, một lần sai lầm nhất định phải trả giá bằng máu.
"Ầm!"
Thạch Hạo vỗ một chưởng, áp lực khủng bố ập tới, trong con ngươi của Thạch Nghị chảy máu, bụp một tiếng, một con mắt bị móc ra ngoài.
"Chém!"
Thạch Hạo không chút do dự, Chí Tôn cốt phát sáng, khắp toàn thân lưu chuyển sức mạnh vô địch có thể phá hủy tất cả.
Nắm tay trái của nó nắm lấy Diệt Hồn châm, trong tay phải cầm lấy một tòa Trần Hồn tháp kèm theo đó là Chí Tôn bí lực, tất cả đồng thời ập xuống, ầm một tiếng, đánh chết Thạch Nghị khiến hắn nổ tung ngay tại chỗ.