Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 61: Ai dám tranh phong

"Tử Lăng. Ai cũng không muốn để xảy ra loại việc này. Muốn bồi thường như thế nào ngươi cứ nói. Nhưng ngươi không thể làm ra việc tự tổn hại tộc ta." Ông lão bình tĩnh nói.

"Ngũ gia, ông đang nói gì đấy?" Thạch Tử Lăng trợn mắt lên, tay cầm chiến mâu mà đứng. Hắn nhìn chằm chằm một đám cường giả ở đối diện, nói: "Đoạt Chí Tôn Cốt của con trai ta để nó thoái hóa suýt chết, mà mầm tai họa lại biến thành cánh tay đắc lực ở trong tộc sao? Lời này cũng chỉ có ông mới có thể thốt ra được!"

"Lão ngũ" ở trong số bọn họ xếp hàng thứ năm, tên là Thạch Uyên. Ông ta còn lớn hơn cha của Thạch Tử Lăng một thế hệ, là tông lão trong tộc, tu vi mạnh mẽ không thể dò.

"Tử Lăng. Chúng ta trước tiên không bàn thị phi đúng sai trong chuyện này vội. Ngươi đừng nổi giận, ngồi xuống từ từ bàn bạc. Chúng ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục." Con mắt Thạch Uyên nhắm mở, thần quang lưu chuyển, khí tức khϊếp người.

"Bớt nói nhảm đi!" Thạch Tử Lăng sao lại không biết. Trong tộc sớm đã quyết định rồi, còn vãn hồi như thế nào được nữa? Hắn lạnh giọng nói: "Không nói việc khác vội, trước tiên giao Chí Tôn Cốt của Hạo Nhi ra đây."

Đám người ở đối diện đều biến sắc. Họ đều là cường giả của chi bên Thạch Uyên, phải cỡ mấy chục vị. Yêu cầu này không thể đáp ứng được, bất kể là như thế nào cũng không thể giao Chí Tôn Cốt ra.

"Tử Lăng. Chí Tôn Cốt đã bị lấy ra rồi, khó mà nối lại. Dùng cái khác để bồi thường nhé." Thạch Uyên thong thả nói.

"Nối lại được hay không không cần các ngươi quan tâm. Thứ thuộc về Hạo Nhi thì kẻ khác đừng hòng mà chiếm hữu!" Thạch Tử Lăng hét lớn, trong lòng có một loại ấm ức. Đây vốn là bảo cốt của con mình, không ngờ lại bị kẻ khác trắng trợn chiếm đoạt như vậy.

"Không được!" Thạch Uyên kiên quyết lắc đầu, nói: "Vì sự phồn thịnh của tộc ta, không thể làm việc như vậy được. Chí Tôn trời sinh không thể biến mất."

"Ông nói không được hả?" Khí thế của Thạch Tử Lăng như cầu vồng, ánh mắt hắn ẩn chứa sấm sét. Hắn cầm chiến mâu bước về phía trước, nhìn gần và nói: "Thế thì tự ta đến lấy!"

Hắn nhìn chằm chằm Thạch Nghị, chiến mâu vàng ở trong tay chỉ thẳng vào ngực của nó, hào quang dâng lên, ký hiệu như sấm nổ ầm ầm. Hắn thật sự đã muốn ra tay.

Ở hai bên Thạch Uyên, các cường giả đều cầm binh khí, ánh mắt tức giận. Họ chuẩn bị ra tay, không thể để cho Thần Nhân trời sinh có trùng đồng chết sớm. Tất cả muốn đấu một trận ở đây.

"Được, được, được!" Thạch Tử Lăng nói liên tiếp ba chữ 'được', lửa giận cuồn cuộn. Kim quang ở trong mắt hắn càng thêm hừng hực.

"Tử Lăng. Tất cả yêu cầu khác đều có thể được, chỉ là ngươi không thể làm tổn thương Nghị Nhi." Thạch Uyên đi ra, dáng đi vững vàng. Ánh sáng tím dâng trào quanh cơ thể ông ta, uy thế kinh người như thể biển lớn đang cuộn trào. Ông ta là một vị cường giả tuyệt đỉnh. Không cần nói ở trong tộc, chính là trong Hoàng Đô cũng nổi danh.

Thạch Tử Lăng nhấc mâu. Hắn còn có thể nói gì thay vì đánh một trận nữa đây? Xung quanh chiến mâu vàng xuất hiện vô số thần phù như thể làm bằng kim loại, có một loại cảm giác lạnh lẽo. Thần phù vờn quanh chiến mâu, phát ra thần uy không thể sánh nổi.

"Gϊếŧ!"

Thạch Tử Lăng xông về phía trước. Chiến mấu run lên một cái liền chấn động cả vòm trời. Những ký hiệu đó như có sinh mạng, tỏa ra thần uy, trấn áp xuống phía dưới.

"Ầm" một tiếng. Mấy chục cường giả ở đối diện tất cả đều không khỏi tự chủ mà lùi lại. Giống như mười vạn ngọn núi lớn ép xuống làm mỗi một người đều khϊếp sợ, không ngờ lại muốn quỳ xuông.

Đây chính là chênh lệch. Thạch Tử Lăng được xưng là kỳ tài chốn Hoàng Đô, danh động tứ phương. Hắn không phải là kẻ mà họ có thể đối kháng được. Chỉ có tông lão trong tộc mới có thể đánh một trận với hắn.

Trong sân chỉ còn lại một mình Thạch Uyên. Tất cả những người khác đều chật vật lùi lại, căn bản không có cách nào đứng thẳng dậy được, nếu không họ nhất định sẽ bị loại khí tức đó ép cho vỡ vụn.

Tiếng ù ù truyền tới. Hai tay của Thạch Uyên chấn động giống như một vị Huyết Hoàng đang đánh lên trời. Hào quang màu tím ở xung quanh người ông ta lao lên trời. Khí thế của ông ta thoáng cái tăng lên mấy chục lần, chống đỡ được uy thế của chiến mâu vàng.

Ầm!

Chiến mâu như cầu vồng, nó mang theo một loại uy thế vô tiền khoáng hậu và chi chít ký hiệu màu vàng đâm tới. Trời đất đều run rẩy.

Trên tay phải của Thạch Uyên chi chít ký hiệu, ông ta đánh về phía trước, hóa thành một cái cánh thần. Quanh cái cánh có lông đỏ lượn lờ, óng ánh chói mắt. Hơn nữa còn có tiếng phượng kêu phát ra, chấn động trời đất. nguồn TruyenFull.vn

Cánh thần của Phượng Hoàng va chạm với mâu vàng, giống như hai ngọn núi lửa đang đυ.ng vào nhau. Nham thạch ngập trời, lửa cháy khắp nơi. Nơi đây trở nên vô cùng chói mắt, không thể nhìn thấy gì được nữa.

Hai người đối kháng ác liệt. Nháy mắt họ đã giao thủ được mấy chục lần. Một người giống như chiến thần được bọc trong ánh sáng hoàng kim. Một người giống như con Thái Cổ Hung Cầm Huyết Hoàng tắm ở trong ánh sáng tím. Tốc độ của họ cực nhanh, không ngừng va chạm với nhau. Mỗi một lần va chạm đều sẽ phát ra ánh sáng hừng hực.

Người đứng xem ai cũng hoảng sợ. Thạch Tử Lăng quá mạnh. Hắn ép cho tông lão trong tộc liều mạng như vậy thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng thời gian tu hành của hai người chênh nhau khá nhiều.

Một tiếng Phượng kêu vang lên, tan vàng nát đá, cực kỳ bén nhọn. Hàng loạt cung điện đều đã sụp đổ. Điều này làm các cường giả đều phải vận chuyển ký hiệu để bảo vệ mình, nếu không ắt sẽ bị thương.

Thạch Uyên râu tóc đều dựng hết cả lên, con ngươi ẩn chứa sấm sét. Toàn thân ông ta tỏa sáng, từ trong có một Thái Cổ Hung Cầm xông ra. Cả người nó đỏ rực, bộ lông đẹp đẽ. Nó giương cánh nhào về phía Thạch Tử Lăng.

Ông ta đã sử dụng Bảo Thuật chí cường. Sát khí đang dâng trào làm một đám người vô cùng hoảng sợ. Tông lão không ngờ lại bị ép tới bước đường này.

"Rống..."

Ở chỗ Thạch Tử Lăng có một tiếng gào thét nặng nề vang lên. Toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng hoàng kim. Một con Hung Thú khổng lồ hiện ra che kín cả thiên địa. Nó ngẩng đầu lên gào thét, vạn linh đều thần phục như thể một vị quân vương xuất hiện, đang nhìn bao quát đại địa mệnh mông.

Bóng con thú này rất mơ hồ. Nhưng ai cũng biết nó nhất định là một trong những con hung thú mạnh mẽ nhất. Nếu không nó sẽ không thể nào có loại uy thế bá tuyệt thiên địa như thế này được.

Ầm một tiếng. Con hung thú khổng lồ dùng một chân đánh xuống. Cung điện thành vùng đều bị bao trùm ở phía dưới. Hung uy của nó làm chấn động thập phương. Tất cả mọi người đều đang run rẩy, muốn quỳ xuống.

Thái Cổ Hung Cầm kêu dài một tiếng. Cánh chim tươi dẹp quét ngang về phía cái chân kia. Hai con thú đánh nhau vô cùng dữ dội.

Đây là đang quyết đấu Bảo Thuật, là trận chiến đỉnh cao giữa hai người. Cả hai đều đang chém gϊếŧ rất dữ dội mà quên cả sống chết. Thần quang mênh mông quét ngang bốn phía, kinh sợ lòng người.

"Thái gia, đánh vào sườn trái của hắn!" Đúng lúc này, Thạch Nghị đột nhiên lên tiếng. Mắt nó ẩn chứa hai con ngươi, lưu chuyển thần huy. Tuổi nó còn nhỏ mà đã sở hữu một loại khí tức khϊếp người. Con mắt của nó có thể khám phá tất cả bổn nguyên ở trên thế gian nên đã nhìn một khe hở trên người Thạch Tử Lăng. Nó trực tiếp hét lên để nhắc nhở ông của mình tấn công vào nhược điểm của hắn.

Ầm!"

Mắt của Thạch Uyên bắn ra điện mang. Ông ta thúc giục Bảo Thuật. Con Thái Cổ Hung Cầm đó lập tức nhào xuống, đánh vào sườn trái của Thạch Tử Lăng. Nó đang muốn khuếch đại khe hở đó ra tới mức lớn nhất.

"Rống..."

Đáng tiếc, con Thái Cổ Hung Thú khổng lồ đó gào thét một tiếng làm sơn hà chấn động, nháy mắt ngăn cản lại con hung cầm đáng sợ như Phượng Hoàng đó lại. Nó dùng chân đánh xuống phía dưới, thiên địa đều run rẩy.

"Thái gia, đánh vào dưới nách trái của hung thú ấy!" Thạch Nghị lại mở miệng. Con mắt của nó vô cùng sâu, có từng sợi thần mang bắn ra. Sức mạnh thần bí vô cùng đáng sợ đang lưu chuyển.

Ầm một tiếng, Thái Cổ Hung Cầm lại tấn công một lần nữa. Nó giương hai cánh, há miệng phú ra hào quang vô tận. Bất cứ một luồng hào quang nào cũng có thể hủy diệt một đám cường giả.

Bịch!

Hung thú giơ lên bàn chân to lớn, trực tiếp tát vào mỏ của con Thái Cổ Hung Cầm đó. Đòn đánh này ngăn hết tất cả hào quang lại, không để nó đánh vào.

"Đánh vào ngực nó!" Thạch Nghị lại hét lên một lần nữa, ánh mắt càng thêm hừng hực, giống như hai cái đèn thần đang thiêu đốt. Khí tức tỏa ra từ trong mắt nó làm rất nhiều người hoảng sợ.

"Ầm" một tiếng. Thái Cổ Hung Cầm vung cánh quét về ngực của hung thú, nhanh mà mãnh liệt. Đáng tiếc lại thành không một lần nữa, hơn nữa nó còn suýt bị cái chân thú to lớn đó đánh trúng. Nó nhanh lùi ra.

"Không được rồi. Tốc độ của nó quá nhanh!" Thạch Nghị trán ướt mồ hôi, không ngừng chỉ ra nhược điệm nhưng Thạch Tử Lăng lại vô cùng lạnh nhạt. Hắn không coi chuyện này vao đầu, ra tay nhanh như điện. Thủ đoạn nắm bắt Bảo Thuật của hắn như linh dương móc sừng, không thể tìm ra vết tích gì.

Thạch Nghị sở hữu trùng đồng, có thể nhìn ra tất cả bổn nguyên để tìm ra khe hở. Nhưng chỉ điểm như vậy căn bản không thể so với tốc độc của Thạch Tử Lăng.

"Ngũ gia. Ông không được rồi!" Thạch Tử Lăng lên tiếng. Cơ thể hắn tỏa ra ánh sáng càng thêm chói lọi. Cái bóng thú khổng lồ đó nhanh chóng bay vυ't lên rồi nổ tung, biến thành ký hiệu Thái Cổ Hung Thú rồi dung hòa vào trong cơ thể hắn.

Người hắn chói lọi rực rỡ, cầm mâu mà đi. Mỗi một bước đều làm cho đại địa rung lên. Chiến mâu trong tay hắn nhanh chóng đâm ra, ánh sáng hoàng kim trực tiếp đâm chết Thái Cổ Hung Cầm.

"Ầm!"

Mũi mâu lại xoay lại đánh về phía trước. Thạch Uyên lộ vẻ sợ hãi, nhanh chóng né tránh. Nhưng tất cả đã muộn rồi, ký hiệu bao phủ lấy mũi mâu, đâm xuyên vai của ông ta.

Thạch Uyên rống to. Ông ta dùng hết sức mình để tập trung tất cả ký hiệu vào vai. Hào quang vô cùng chói mắt. Ông ta bay ngược ra ngoài. Ký hiệu thần bí đan xen để ngăn vết thương lan đi. Ở chỗ đó xuất hiện một cái lỗ máu trước sau thông suốt.

Nếu là người khác thì khẳng định sẽ bị rạn nứt toàn thân sau đó nổ tung. Cho dù là thủ đoạn cao siêu thì cánh tay này chắc chắn cũng sẽ vỡ nát ngay. Nhưng Bảo Thuật của Thạch Uyên kinh người, làm vết thương cứng lại. Mặc dù là bị phế một nửa nhưng cánh tay chung quy cũng không có vỡ nát.

Kể cả là vậy thì ông ta cũng đã mất đi chiến lực. Cả người giống như già đi mười tuổi, thoáng cái rơi vào trong đám người, khó mà tái chiến nữa.

Tông lão chiến bại. Chi của Thạch Uyên không có ai có thể địch lại Thạch Tử Lăng. Việc này làm người ta chấn động. Hắn mới được bao tuổi? Hai mươi mấy tuổi mà thôi. Thế mà oai phong của hắn đã có thể ép được một đám người mạnh nhất trong tộc rồi!

Hiện trường lặng ngắt như tờ. Người của chi bên Thạch Uyên đều sợ hãi.

Thạch Tử Lăng bước từng bước tới. Chiến mâu ở trong tay hắn chỉ về phía trước. Hắn nhìn chằm chằm Thạch Nghị và nói: "Cháu trai ngoan của ta. Chính cháu đã nói cho mẹ cháu chuyện trong cơ thể của Hạo Nhi có Chí Tôn Cốt đúng không? Lòng dạ thật kín đáo nha."

Thạch Nghị không nói gì, nó đứng tại chỗ, trong mắt có thần quang ẩn hiện.

"Bộ tộc muốn trừng phạt mẹ cháu, cháu dọa chết để uy hϊếp họ không thể gϊếŧ ả đúng không? Không biết hôm nay ta ra tay gϊếŧ ả tại đây, cháu có thật sự sẽ dùng dao cắt cổ không nhỉ." Thạch Tử Lăng bình tĩnh nói.

"Các vị tông lão còn không ra tay sao?" Có người hét lên.

Thạch Tử Lăng cũng không quay lại. Hắn sớm biết kể từ lúc hắn ra tay thì tông lão đã bắt tay hàng động rồi. Họ đã lấy bảo cốt của Thái Cổ Di Chủng để phong tỏa cả phụ để, đề phòng tiếng hò hét truyền ra ngoại giới.

"Tử Lăng. Sai lầm đều là do bọn ta cả. Con ác phụ này đang ở đây, muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi. Nhưng ngươi không thể động vào Nghị Nhi được." Đúng lúc này, mấy vị tông lão liên tục xuất hiện.

Bọn họ ai cũng có thực lực kinh người, đều là tiền bối cao nhân đã ẩn cư được nhiều nă. Họ hơn Thạch Tử Lăng mấy thế hệ. Mắt họ đều óng ánh như thái dương. Đây là chỉ cường giả ở trong tộc.

Ở trước mặt họ còn có một ả đàn bà đang bị trói, bị áp giải tới.

"Chị dâu. Tim của ngươi rốt cuộc là màu đỏ hay màu đen thế?" Thạch Tử Lăng nghiến răng, sau đó hét lớn: "Thật là lòng lang dạ sói!"

Ở không xa, vẻ mặt Thạch Nghị lạnh lùng. Trùng đồng phát sáng. Khí tức nó tỏa ra vô cùng kinh người, không ngờ lại mang theo một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.

Thạch Tử Lăng tiếp tục nói: "Ta đã từng nói. Ngươi rút của con trai ta một cây xương, ta sẽ đánh gẫy một trăm cây xương trong người con trai người. Hôm nay kể cả là Thiên Vương tới đây cũng không thể cản ta!"

Thiếu phụ ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lẽo, miệng không nói gì nhưng trong lòng của ả lại đang rất sợ hãi và tiếc nuối. Bên nhà mẹ ả rõ ràng đã có chí cường giả ra tay để chặn gϊếŧ đôi vợ chồng này, làm sao lại để chúng sống sót mà quay lại chứ?

"Ta sẽ để ngươi tự mắt nhìn!" Thạch Tử Lăng hét lên. Sau đó hắn bỗng xoay người lại đối mặt với Thạch Nghị. Hắn giơ chiến mâu lên rồi vung tới như thể vung côn sắt.

"Ngươi dám!" Có tông lão tức giận quát.

"Tử Lăng dừng tay. Ngươi không thể làm tổn hại Nghị Nhi. Các thứ khác đều có thể bàn bạc!" Lại có tông lão hét như vậy.

"Thạch Tử Lăng. Ngươi muốn làm phản sao?" Tông lão thiên hướng chi của Thạch Uyên lại càng lớn tiếng quát.

Những người này đồng thời ngăn cản. Bọn họ cùng nhau ra tay, lập tức Bảo Thuật ngập trời, chiếu rọi cả không trung.

"Làm phản thì đã sao? Ta đã nói rồi, ai cũng không thể ngăn được!" Thạch Tử Lăng hét lớn, chiến mâu ở trong tay vẫn đang vung xuống người Thạch Nghị, phương hướng không thay đổi.

Nhưng, một đám tộc lão đứng ở đó. Các loại Bảo Thuật đều sử dụng ra hét, ký hiệu phong tỏa tiền phương.

Thạch Tử Lăng rung tay, ký hiệu đan xen, vô cùng phức tạp khó hiểu. Ký hiệu rơi xuống men theo chiến mâu, phát ra một loại sức mạnh kỳ lạ.

"Không ổn!" Tất cả tông lão đều giật mình.

Bọn họ cảm giác có một loại sức mạnh thần bí xuyên qua Bảo Thuật của họ, không ngờ lại đánh về phía Thạch Nghị. Mặc dù lúc xuyên qua họ đã không ngừng yếu đi nhưng vẫn đáng sợ như cũ.

"Đây là... Bảo Thuật gì?" Bọn họ kinh hãi. Trong tộc chưa từng ghi chép về loại Bảo Thuật này. Nó rất kỳ lạ, hơn nữa còn có thể xuyên qua cơ thể và Bảo Thuật của họ để đánh về phía trước, muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi.

"A..."

Thạch Nghị kêu thảm một tiếng, cả người bay ngang ra ngoài rồi tông vào một ngọn giả sơn. Cả người nó là máu, xương cốt trong cơ thể kêu răng rắc. Hơn trăm cây xương thoáng cái đã bị gãy lìa!

"Nghị Nhi!" Thiếu phụ sợ hãi kêu lớn lên. Sau đó ả bỗng quay đầu lại, nhìm chằm chằm Thạch Tử Lăng, lạnh giọng nói: "Cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

"Xích"

Hào quang màu vàng lóe lên. Thạch Tử Lăng lạnh lùng ném thanh mâu trong tay ra. 'Phập' một tiếng, mâu đâm xuyên người ả rồi mang theo ả bay những mấy chục trượng, sau đó ghim ả ở trên đất.