Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 129: Điểm cuối

Trong phân hội Vân Bảo, nhóm ấu tể được nhận nuôi lúc ban đầu đến hiện giờ đã được gia trưởng bất đồng nhận nuôi, có được gia đình của riêng mình.

Để đảm bảo sau khi được nhận nuôi nhóm ấu tể vẫn được chăm sóc và yêu thương, khảo hạch của Tạ Loan cùng những phân hội khác trong phân hội dành cho gia trưởng xin nhận nuôi rất cẩn thận và nghiêm khắc, gặp mặt nói chuyện nhất định phải có, Tạ Loan sẽ xác nhận phẩm hạnh của đối phương.

Sau đó phân hội Vân Bảo cũng thu nhân một vài ấu tể vì các loại nguyên nhân khách quan mà không còn người chăm sóc, hơn nữa cũng thực tích cực giúp các bé tìm được gia đình ấm áp phù hợp.

Mấy năm nay cũng có người muốn nhận nuôi ấu tể nặc khắc tư, thế nhưng Tạ Loan cùng một con nặc khắc tư trưởng thành đều ở trong phân hội Vân Bảo, nhóm ấu tể nặc khắc tư vẫn luôn bám đuôi Tạ Loan rất ỷ lại vào anh cùng con nặc khắc tư trưởng thành duy nhất mà chúng nhìn thấy.

Mỗi lần Tạ Loan thử để chúng tiếp xúc với gia trưởng có ý nhận nuôi, ấu tể sẽ dùng chiếc dùng chiếc sừng nhỏ trên đầu cọ nhẹ ngực Tạ Loan, sau đó nhỏ giọng kêu ư ô ư ô.

Thời kỳ ấu tể của chủng tộc nặc khắc tư kỳ thực cũng kết thúc rất nhanh, còn chưa tới thời kỳ trưởng thành, Tạ Loan thường xuyên nhìn thấy ấu tể nặc khắc tư chạy quanh người mình, sau đó dùng chiếc đuôi lông xù cố quấn lấy hông anh.

Mặc dù không có khả năng quấn được nhưng ấu tể nặc khắc tư có ánh mắt to tròn cùng thân hình lông xù tròn vo vẫn kiên nhẫn không từ bỏ, vô luận là Tạ Loan hay những bảo mẫu khác nhìn thấy cảnh này đều có chút buồn cười.

Hành động này của nhóm ấu tể nặc khắc tư rõ ràng là học theo Ya Yi, bởi vì nặc khắc tư trưởng thành duy nhất mà chúng nhìn thấy chỉ có một mình Ya Yi, trong quá trình trưởng thành các bé sẽ vô thức bắt chước cùng học tập theo hành động của đối phương.

Cùng đạo lý với việc ấu tể bắt chước gia trưởng.

Cái đuôi trong chủng tộc nặc khắc tư có ý nghĩa rất đặc biệt, chỉ cho phép gia trưởng hoặc bạn lữ đυ.ng chạm, bất kể loại đυ.ng chạm này là chủ động hay bị động, dùng đuôi công kích địch nhân thì không nằm trong phạm vi

‘đυ.ng chạm’.

Thấy Ya Yi ngày thường vẫn luôn dùng đuôi quấn thanh niên, nhóm ấu tể nặc khắc tư trong phân hội cũng bắt chước, thử vài lần vẫn không quấn được eo, các bé liền chuyển mục tiêu qua cổ tay hoặc ngón tay, sau khi quấn được thì ư ô một tiếng.

Trong nhóm ấu tể nặc khắc tư có lẽ đã có vài bé gần đủ sức mạnh để tiến vào thời kỳ trưởng thành, trước khi đến lúc đó, Tạ Loan tuân thủ cam kết dẫn các bé tới xem tinh cầu thuộc về mình.

“Nơi này là cố hương cùng quê nhà của các con, cả một tinh cầu này thuộc về các con.” Dẫn nhóm ấu tể nặc khắc tư tới thành phố trung tâm A Đề Á Tinh, Tạ Loan cúi đầu chậm rãi nói với các bé.

Thành phố này từ mấy năm trước đã được trùng kiến thành một mảnh xanh tươi đầy mùi hoa thơm ngát cùng tiếng chim hót véo von, có bầu trời xanh thẳm cùng hồ nước trong suốt, hoàn toàn không còn dáng vẻ hoang vu tĩnh mịch trong ký ức Tạ Loan.

Tinh cầu này từng bị hủy diệt, thế nhưng hiện giờ đã được tân sinh, cũng giống như nhóm ấu tể nặc khắc tư đã thuận lợi phá xác chào đời cùng trưởng thành khỏe mạnh.

Dẫn gần trăm ấu tể nặc khắc tư xuất hành, Tạ Loan cùng Ya Yi đi cùng nhau, đồng thời còn dẫn theo vài bảo mẫu hỗ trợ trông nom, trong suốt quá trình vẫn luôn cẩn thận không dám sơ sót.

Bất quá nhóm ấu tể đều rất ngoan, đều nghe lời đi theo Tạ Loan, vì thế dọc theo đường đi cũng không xuất hiện phiề tnoái.

Tạ Loan dẫn nhóm ấu tể tới trước bia tưởng niệm to lớn trang nghiêm, lúc tinh cầu này còn trong trạng thái hoang tàn tĩnh mịch, nhóm ấu tể này vẫn còn đang ngủ say dưới lòng đất.

Chờ đến khi các bé phá xác chào đời, A Đề Á Tinh đã được trùng kiến thành hình dáng xinh đẹp bây giờ, có thể để các bé nhìn thấy quê nhà của mình xinh đẹp như vậy chứ không phải một mảnh hoang vu tĩnh mịch, Tạ Loan cảm thấy đây là chuyện tốt đến không thể tốt hơn được nữa.

Thế giới tuyến dung hợp, hơn nữa còn lấy thế giới này làm chủ đạo, đây là lựa chọn của

‘quy tắc’để thế giới này được cứu rỗi hoàn toàn.

Sau khi dung hợp, tất cả thế giới tuyến đều thống nhất, chính là chỉ còn lại duy nhất một thế giới tuyến mà thôi, ý thức cùng tình cảm của mọi người ở những thế giới tuyến khác cũng không biến mất, nó sẽ bổ sung cùng kết hợp với

‘chính mình’

ở thế giới này, trở thành một ý chí hoàn chỉnh cùng thống nhất.

Có lẽ trong thế giới tuyến khác, những ấu tể này căn bản vẫn chưa được phá xác chào đời, Ya Yi đã không phát hiện số trứng ấu tể này, vì thế chúng vẫn luôn được giấu dưới lòng đất, ngủ say cùng tinh cầu bị hủy diệt.

Thế nhưng sau khi dung hợp chỉ còn lại duy nhất một thế giới, những ấu tể nặc khắc tư này đã ra đời, được đánh thức khỏi giấc ngủ dài, sau khi phá xác chào đời, ấu tể đã được mở mắt ngắm nhìn thế giới này.

“Tộc nhân của các bảo bảo đều là anh hùng vĩ đại.” Tạ Loan ngồi xổm xuống xoa đầu mấy ấu tể đứng gần mình, để các bé nhìn về phía tấm bia tưởng niệm, dùng ngữ khí ôn hòa chậm rãi nhưng vô cùng nghiêm túc nói: “Bọn họ đã cố gắng bảo hộ thế giới này, đồng thời cũng bảo hộ các con.”

Không chỉ vì kéo dài chủng tộc mà hảo hộ, đồng thời còn vì ôm mong đợi cùng yêu thương những ấu tể này.

Mặc dù Tạ Loan không muốn để nhóm nặc khắc tư vẫn còn là ấu tể biết chuyện tinh cầu này từng bị hủy diệt, thế nhưng chuyện tộc nhân mình là anh hùng, Tạ Loan cảm thấy nên để các bé biết.

“Ư ô~”

Một cặp sừng nhỏ xuất hiện kế bên tấm bia tưởng niệm, ấu tể nặc khắc tư tò mò với tấm bia dùng chiếc sừng trên đầu mình cọ cọ tấm bia, mặc dù xem không hiểu chữ viết viết trên tấm bia nhưng nhóm ấu tể vẫn ngẩng đầu mở to mắt nhìn.

Ya Yi tìm được hầm ngầm chứa trứng ấu tể, hơn nữa các bé còn thành công phá xác trưởng thành khỏe mạnh, đây không thể nghi ngờ là chuyện an ủi những linh hồn nặc khắc tư đã hi sinh tốt nhất.

Lúc Tạ Loan dẫn nhóm ấu tể nặc khắc tư quay về phân hội Vân Bảo, Tạ Loan được cự long cao tuổi gọi tới, nói có chuyện cần thương lượng.

Để nhóm bảo mẫu dẫn ấu tể về phòng sinh hoạt, Tạ Loan cùng ông cụ đi tới phòng nghỉ nói chuyện.

Nội dung là ông cụ hi vọng Tạ Loan có thể làm người giám hộ của hắc long bảo bảo.

“Tôi biết cậu cảm thấy rất đường đột, thế nhưng tôi vẫn hi vọng cậu suy nghĩ thỉnh cầu quá đáng này của tôi.” Cự long cao tuổi hạ thấp tư thái, gương mặt đầy dấu vết năm tháng lộ rõ biểu tình khẩn thiết: “Áo Ny rất hiểu chuyện, trừ bỏ trước kia vì không thể khống chế sức mạnh mà vô tình tổn thương người khác, nó chưa từng gây ra phiền toái gì cả, cũng không đòi hỏi.”

“Tôi biết tuổi thọ của mình có hạn nên muốn tìm một người nguyện ý chăm sóc con bé. Áo Ny rất thích cậu, nếu cậu nguyện ý nhận nuôi nó, làm người giám hộ của nó, nó nhất định sẽ rất cao hứng.” Nói xong câu này, Ma Đa bổ sung: “Tôi có để dành một ít tài bảo cho Áo Ny, những thứ này sẽ giao cho người giám hộ con bé, nếu cậu nguyện ý, tôi sẽ lập tức đưa chìa khóa bảo khố của tôi ở Lý Sắt Tinh cho cậu.”

Mặc dù nói là một ít tài bảo nhưng kỳ thực số lượng tuyệt đối sẽ không ít.

Trên tinh cầu của tộc khắc tô có rất nhiều ngân hàng bảo khố, cự long sẽ để những thứ tài bảo không phải điểm tín dụng vào các ngân hàng này, mỗi ngân hàng đều có nhân viên canh phòng.

Cự long cao tuổi để hết tài bảo vào ngân hàng, tồn trữ suốt mấy năm qua cũng đầy được nửa kho.

Phần tiền này, ấu tể vẫn chưa trưởng thành không thể sử dụng.

Lúc tồn trữ tài bảo, mục đích của ông cụ là nể tình phần tài bảo này người giám hộ sẽ đối xử vối ấu tể tốt hơn một chút.

Mặc dù Ma Đa vừa nói hắc long bảo bảo sẽ không nháo không đòi hỏi gì, thế nhưng nếu ấu tể muốn gì đó, ông cụ hi vọng người bảo hộ có thể mua cho bé.

Trước lúc ông cụ nói tới chuyện tài bảo, Tạ Loan đã há miệng muốn nói chuyện, sau khi nghe ông cụ nói chuyện này, Tạ Loan liền bất đắc dĩ khoát tay: “Ngài không cần như vậy.”

Tạ Loan có thể sử dụng tinh thần lực phát hiện phản ứng sinh mệnh của đối phương đã rất yếu, đây là chuyện Tạ Loan đã biết từ nhiều năm trước.

Nghe xong lời ông cụ nói, Tạ Loan kỳ thực rất tình nguyện làm người giám hộ của hắc long bảo bảo, thế nhưng phần tài bảo này thì tuyệt đối không cần.

“Chuyện ngài vừa nói, qua vài ngày nữa tôi sẽ đi làm.” Trước tiên nói chuyện này để cự long an tâm, Tạ Loan chuẩn bị ngày mai sẽ làm hai phần hồ sơ nhận nuôi, không chỉ Áo Ny, anh còn muốn nhận nuôi bé Ngải Nhân vẫn thích ngửi lòng bàn tay cùng ngực anh.

Từ khi thế giới tuyến dung hợp, Tạ Loan rõ ràng cảm nhận được vô luận là Ya Yi hay những thành viên trong nhóm diệt thế khác đều dính anh hơn, mặc dù bản thân các bé đại khái cũng không ý thức được việc này.

Hắc long bảo bảo cùng ấu tể duy khắc đặc biệt thích ăn bánh pudding nướng mà Tạ Loan làm, có lúc còn chủ động biểu đạt mình muốn ăn, đây là ảnh hưởng sinh ra sau khi thế giới tuyến dung hợp.

Tạ Loan cùng ông cụ nói chuyện không phát hiện ở khe cửa vẫn chưa đóng kín có một con hắc long bảo bảo đang đập đập cánh lơ lửng bên ngoài, nghe hai người nói chuyện, bé chậm rãi chớp chớp con ngươi vàng ươm của mình.

Kết quả tối hôm đó, ngồi trong phòng nghỉ nghỉ ngơi, Tạ Loan thấy hắc long bảo bảo dùng hai chân trước ôm một phần văn kiện đập cánh bay tới trước mặt mình.

Bé bay tới chiếc bàn trước mặt Tạ Loan, dùng móng vuốt buông văn kiện xuống, sau đó thả viên đá quý màu vàng ngậm trong miệng lên phía trên.

Còn không chờ Tạ Loan kịp phản ứng, hắc long bảo bảo lại bay đi, lúc đập cánh quay trở lại, trong miệng lại ngậm một viên đá quý khác, một lần nữa thả viên đá xuống văn kiện.

Lần này Tạ Loan kịp phản ứng, không để hắc long bảo bảo tiếp tục bay đi, Tạ Loan đưa tay ôm ấu long lại chuẩn bị đập cánh vào lòng, vừa chạm vào cánh vừa gọi tên bé: “Áo Ny.”

“À.”

Dùng ánh mắt kim sắc đẹp lạ thường sau khi thức tỉnh chăm chú nhìn thanh niên trước mặt, hắc long kêu một tiếng đáp lại.

Phần văn kiện này là văn kiện nhận nuôi mà Tạ Loan chuẩn bị xong đặt trên bàn làm việc trong văn phòng, cũng không biết ấu long này làm thế nào vào đó lấy ra, nhìn bé không ngừng ngậm đá quý tới đặt lên văn kiện, Tạ Loan đại khái hiểu được ý tưởng của bé.

Phân hội có dạy ấu tể học ngôn ngữ thông dụng của tinh tế, tiêu đề trên phần văn kiện này, hắc long bảo bảo có lẽ đọc hiểu.

Viên đá màu vàng mà bé ngậm tới đầu tiên chính là viên đá bé thích nhất, chỉ sau viên đá phỉ thúy mà Tạ Loan cho bé.

Muốn thanh niên làm gia trưởng của mình nên ấu long mới lén chạy vào văn phòng lấy văn kiện này, sau khi đặt xuống trước mặt thanh niên thì bắt đầu ngậm đá quý mang tới.

“Ta sẽ làm gia trưởng của Áo Ny, thế nhưng không phải vì muốn những viên đá quý này.” Đối diện với con ngươi kim sắc rực rỡ của ấu long, Tạ Loan nói thực chậm: “Mà vì Áo Ny là bảo bảo ngoan, ta cùng mọi người đều rất thích Áo Ny.”

“À, à…”

Con ngươi kim sắc của ấu long vốn rất rực rỡ, lúc nghe thấy lời Tạ Loan thì tựa hồ lại càng sáng rực hơn, cứ hệt như một mặt trời thu nhỏ.

Tạ Loan cầm phần văn kiện trên bàn cùng một phần khác cất đi, hai viên đá quý trên bản thì đặt vào hộp bảo bối của ấu long trong phòng ngủ, sau đó ôm ấu long cùng ấu tể duy khắc giống như cún con đi tới đại sảnh, tới bên cạnh con nặc khắc tư thành niên.

Tiểu nhân ngư cùng ấu tể mục tạp đã ở đây, ba bé chim béo thì bay lượn quanh Tạ Loan chíp chíp không ngừng, chỉ chốc lát sau liền đáp xuống đầu cùng vai anh.

“Chíp chíp!”

Chỉ ba bé thôi đã làm Tạ Loan nghe thấy xôn xao một mảnh, đừng nói tới lúc cả cây chim béo cách đó không xa cùng ríu rít.

Huyên náo cũng là một biểu hiện của an ổn, trong thế giới tuyến duy nhất được dung hợp thống nhất này, tất cả ấu tể đều hạnh phúc vì được yêu thương.

.*.