Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 117: Buông tha chống cự

Cũng không đặc biệt ghi nhớ ngày sinh của mình, phải nói là ấn tượng sau khi phá xác của Ya Yi chỉ là mùa đông.

Là mùa giá rét, thế nhưng khi ấy Ya Yi kỳ thực không có cảm thụ quá nhiều về nhiệt độ lạnh băng bên ngoài, bởi vì nó rất nhanh đã tìm thấy người muốn tìm, đối phương có nhiệt độ cơ thể rất ấm áp.

Thái độ có chút biến hóa của thanh niên suốt mấy ngày nay làm Ya Yi có chút để ý, nó mơ hồ nhớ tới một vài chuyện.

Mà hôm nay thì Ya Yi đã chân chính biết được nguyên nhân.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tạ Loan buông bàn tay đang che trên mắt con nặc khắc tư này, khoảnh khắc con ngươi xanh nhạt xinh đẹp lộ ra, anh lập tức nói ra bốn từ này.

Lúc Tạ Loan dứt lời, những người khác ở trong phòng liền đồng thanh lặp lại câu này.

Đột nhiên được chúc mừng, biểu tình lãnh đạm của Ya Yi có chút biến đổi, mí mắt khẽ động, mày cũng hơi rũ xuống.

Động dạng là trang trí phòng ốc cùng chuẩn bị bánh sinh nhật, mọi người trong phân hội Vân Bảo chuẩn bị sinh nhật cho Ya Yi cũng hệt như ấu tể mục tạp, thời gian tiêu tốn cũng không ít, mọi người đều rất nghiêm túc.

Chiếc đuôi bạc sau lưng Ya Yi rũ thấp hơn rất nhiều, cơ hồ sắp chạm xuống đất, biểu hiện như vậy ở trong tộc nặc khắc tư có nghĩa là hoàn toàn buông bỏ phòng bị, nó chỉ xuất hiện ở những nơi nó cực kỳ an tâm mà thôi.

Giống như một con dã thú nguy hiểm lại xinh đẹp biểu lộ cho phép tiếp cận, thấy biểu tình ôn nhu hơn một chút của Ya Yi, Tạ Loan có chút ngứa tay muốn vươn tới chọt chọt gò má trắng nõn của đối phương.

Thế nhưng lúc này Tạ Loan vẫn cố nhịn xuống xúc động, chỉ tiến tới gần đội chiếc nón chóp nhọn cho đối phương.

“Mọi người không biết em thích gì, nếu quà không hợp ý…” Hà Kỳ nói tới đây thì liếc nhìn Tạ Loan một cái, mỉm cười dứt khoát bổ sung: “Vậy thì chỉ có thể dùng phần của A Loan bù lại.”

Cũng không phải Hạ Kỳ không quan tâm Ya Yi, thực sự là vì Ya Yi rất hiếm khi biểu hiện yêu thích cùng cảm xúc của mình.

Biểu hiện yêu thích rõ ràng nhất của con nặc khắc tư này cũng chỉ có Tạ Loan mà thôi.

Sống chung lâu như vậy, Hạ Kỳ có thể xác định con nặc khắc tư này khẳng định sẽ thích thứ thanh niên đưa.

Không liên quan món quà là gì, chỉ liên quan tới anh.

Nghe những lời này, Tạ Loan thấp giọng ho khan một tiếng, tay sờ sờ hộp nhẫn trong túi nhưng không lấy ra.

Món quà này anh định chờ trở về phòng rồi mới đưa.

Ấu tể trong phân hội sau lần sinh nhật Ni Khắc đều đặc biệt cảm thấy hứng thú với chuyện sinh nhật này, vô luận có phải là sinh nhật của mình hay không, nhóm ấu tể đều đặc biệt sinh động khi nhìn phòng ốc được trang trí.

Hôm nay cũng vậy.

Nhìn thấy chiếc nón chóp nhọn trên đầu Ya Yi, ấu tể mục tạp tiến tới gần cúi đầu củng nhẹ l*иg ngực Tạ Loan, đồng thời phát ra tiếng kêu trầm thấp.

“Ni Khắc muốn cái nón à?” Tạ Loan cơ hồ là lập tức hiểu được ý của ấu tể, lúc bị củng liền giang tay ôm lại bé, xoa xoa phần đầu của bé.

Ấu tể mục tạp này đặc biệt yêu thích chiếc mũ chóp nhọn của tiệc sinh nhật, chiếc mũ màu đỏ được đội trong tiệc sinh nhật lần trước được bé cẩn thận đặt trong ổ, hoàn toàn không có chút tổn hao gì.

Rất nhanh liền được ấu tể củng nhẹ một cái đáp lại, chống lại con ngươi đỏ ngầu của bé, Tạ Loan ôn nhu dỗ dành: “Cái mũ sinh nhật này năm nay Ni Khắc sẽ có thêm một cái nữa, thế nhưng không phải bây giờ. Chờ tới sinh nhật năm nay, Ni Khắc sẽ có cái nón thứ hai.”

Mặc dù muốn nhưng nghe thanh niên nói vậy, ấu tể mục tạp vẫn ngoan ngoãn phát ra tiếng kêu đáp lại, sau khi được Tạ Loan sờ đầu thì ngoan ngoãn an tĩnh lại.

Thế nhưng lúc này, Tạ Loan nhìn thấy con nặc khắc tư được anh đội nón vừa nãy gỡ chiếc nón xuống đưa tới trước mặt ấu tể mục tạp.

Dùng con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm chiếc nón, ấu tể mục tạp lại phát ra tiếng kêu trầm thấp, sau đó bé chuyển ánh mắt về phía Tạ Loan.

Bởi vì Tạ Loan vừa mới nói như vậy nên ấu tể mục tạp không lập tức nâng cánh tay sắc bén của mình ôm lấy chiếc nón, tựa hồ giống như gia trưởng cho phép, chờ đợi Tạ Loan đáp lại.

Ấu tể mục tạp này rất hiểu chuyện, bởi vì hiểu chuyện nên chỉ nghe Tạ Loan nói một lần liền ghi nhớ.

Bị ấu tể mục tạp ngoan ngoãn dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn mình, Tạ Loan gật đầu, chậm rãi nói: “Ừm, con có thể nhận.”

Tạ Loan đã cho phép, ấu tể mục tạp liền nâng cánh tay trái, cẩn thận dùng phần đỉnh nhận lấy chiếc nón sinh nhật trong tay Ya Yi.

Sau khi ôm lấy chiếc nón sinh nhật chóp nhọn, ấu tể mục tạp có thể hình khổng lồ tỏ ra rất cao hứng, lần này bé phát ra tiếng kêu với Ya Yi vừa nhường nón cho mình.

Là con nặc khắc tư này chủ động cho nên Tạ Loan không phản đối.

Chương trình sinh nhật cũng không khác biệt lắm, nhìn chiếc đuôi rũ thấp của Ya Yi trong suốt quá trình, Tạ Loan biết con nặc khắc tư này không phải không bị không khí buổi tiệc cảm nhiễm.

Mọi người trong phân hội Vân Bảo đều nguyện ý biểu thị chúc phúc, sau này con nặc khắc tư này sẽ cảm nhận được nhiều thiện ý hơn nữa, Tạ Loan rất tin tưởng điểm này.

Tiệc chúc mừng trong phòng sinh hoạt cũng không sai biệt lắm, đã đến giờ ấu tể nên đi ngủ, buổi tiệc cũng kết thúc.

Cùng những bảo mẫu khác dẫn ấu tể về phòng ngủ, kiểm tra mỗi bé đều nằm vào ổ đắp chăn cẩn thận, Tạ Loan xác định thiết bị điều chỉnh nhiệt độ trong phòng vận hành bình thường mới tắt đèn, trở về phòng mình trong khu ký túc xá nhân viên.

“Không hỏi quà của anh là gì à?” Tạ Loan đút tay trái vào túi, sau khi cùng Ya Yi trở về phòng, anh vừa mò hộp nhẫn vừa nhìn đối phương hỏi.

Vừa nãy trong số nhiều người chúc mừng như vậy chỉ có anh là không tặng quà, Tạ Loan vốn có chút lo lắng con nặc khắc tư này hiểu lầm mình không chuẩn bị quà, bất quá tựa hồ anh đã nghĩ nhiều rồi.

“Quà gì?” Hơi nghiêng đầu, Ya Yi thuận theo hỏi, con ngươi xanh nhạt chăm chú nhìn thanh niên.

Có cần nghe lời đến vậy không…

Tạ Loan nhịn không được vươn một ngón tay chọt chọt gương mặt lãnh đạm của con nặc khắc tư trước mắt, gương mặt tuấn mỹ theo động tác của anh hơi lõm một chút.

Bị Tạ Loan chọt mặt nhưng con nặc khắc tư này vẫn không nhúc nhích, con ngươi xanh nhạt tiếp tục nhìn Tạ Loan, màu sắc nó rất giống bầu trời, xinh đẹp vô cùng.

Bị đôi mắt này nhìn chăm chú, Tạ Loan luôn có cảm giác không thể chống đỡ, vì thế lúc này theo phản xạ nâng tay cao hơn một chút, che đi ánh mắt đối phương.

Ya Yi cũng không kéo bàn tay đang che trên mắt mình xuống, chẳng qua dựa vào trí nhớ cúi đầu, cánh môi nhàn nhạt chạm vào mặt Tạ Loan, sau đó chuyển qua mổ nhẹ lên môi anh.

Tạ Loan không ngờ đối phương còn có thể làm vậy, bàn tay che mắt đối phương lúc bị hôn suýt chút nữa đã buông xuống.

Thừa dịp còn che mắt đối phương, Tạ Loan từ trong túi lấy ra chiếc hộp nhẫn, sau đó buông tay đang che mắt con nặc khắc tư xuống.

Bất quá vô luận thanh niên có buông tay hay không, Ya Yi vẫn tiếp tục hôn môi đối phương, chờ đến khi cảm thấy hài lòng, con nặc khắc tư này mới dời tầm mắt nhìn về phía thứ trong tay Tạ Loan.

Là chiếc nhẫn.

“Không tìm được tài liệu tương tự, bất quá hai chiếc nhẫn cơ bản nhìn không khác nhau.” Tạ Loan cầm chiếc nhẫn trong tay, chờ đến khi tầm mắt con nặc khắc tư này nhìn qua, Tạ Loan liền kéo tay trái đối phương.

Đeo chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng lên ngón áp út tay trái của đối phương, Tạ Loan hơi cong cong đuôi mắt nói: “Đây là quà của anh.”

“Còn muốn quà nào khác không?” Suy nghĩ tới chuyện quá đáng mình đã làm trước đó, Tạ Loan ôn hòa hỏi.

Coi như bồi thường, Tạ Loan cảm thấy mình tặng thêm vài món quà cũng là nên làm.

“A Loan.” Ya Yi trầm thấp gọi tên thanh niên trước mắt.

“Hử?” Tạ Loan chỉ mới khẽ phát ra âm thanh nghi vấn, tầm mắt đột nhiên đảo loạn.

Từ khoảng cách cực kỳ gần gũi nhìn con ngươi xanh nhạt sáng ngời ở trước mắt, Tạ Loan liền chìm sâu vào bên trong, lúc lấy lại tinh thần thì cảm nhận được cổ mình bị liếʍ cắn.

Lúc này Tạ Loan mới hiểu được tình cảnh của mình, hiện giờ anh giống như con mồi bị một con dã thú xinh đẹp để mắt.

Con nặc khắc tư này không phải gọi tên anh, mà là đáp lại vấn đề anh đã hỏi.

Muốn anh.

Đây mới là ý nghĩa đối phương muốn biểu đạt.

Nhìn ánh mắt xanh nhạt gần ngay trước mắt, Tạ Loan rốt cuộc nhịn không được hơi nâng thân thể, hôn lên khóe mắt xinh đẹp của đối phương.

Lúc thợ săn quá mức xinh đẹp, con mồi cũng có thể tự nguyện từ bỏ chống cự.

Hôm sau trong phòng sinh hoạt, Tạ Loan vẫn như bình thường xuất hiện, thân thể có chút khó chịu nhưng không ảnh hưởng tới công việc.

“Uông ô…”

Cúi đầu ngửi lòng bàn tay thanh niên, ấu tể duy khắc giống như cún con ngẩng đầu dùng ánh mắt không có ánh sáng của mình nhìn Tạ Loan, sau đó một lần nữa cúi xuống ngửi ngửi khí tức thanh niên.

Lần ngửi này, ấu tể lại phát ra tiếng kêu.

“Uông ô.”

Tiếng kêu của ấu tể khá dồn dập, Tạ Loan kiềm không được ôm ấu tể duy khắc vào lòng, ôn nhu hỏi: “Ngải Nhân sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?”

Thế nhưng ấu tể duy khắc không đáp lại, chỉ tiếp tục nhích tới gần ngửi ngửi ngực Tạ Loan, lần này tựa hồ đã xác nhận được, bé an tĩnh vùi trong lòng anh.

Có thể vì ngửi thấy khí tức thường xuyên ngửi thấy trên người thanh niên trở nên rất rõ ràng, gần như sắp che phủ khí tức vốn có của bản thân thanh niên nên ấu tể duy khắc bị mù hai mắt có chút không phân biệt được.

Ngửi ngửi vài lần rốt cuộc cũng ngửi được khí tức ấm áp quen thuộc, vùi trong lòng tràn ngập hơi thở ấm áp, ấu tể duy khắc thực an tâm.