An Vô Dạng cũng không tin a, tại sao chính mình học tập xong đột nhiên post Weibo một cái, đối phương đã biết.
Còn ghét bỏ bài tập mình làm quá ít, sao lại bất công như vậy.
Thiếu niên bị học tập ép tới có chút thở không nổi, ở trong hiện thực mắt trợn trắng, ở trong Weibo lại ngoan ngoãn không chịu được: [ cười tủm tỉm /] Tôi lập tức đi ngủ, nhìn Đôn Đôn xong liền ngủ."
Trả lời xong vứt điện thoại sang một bên, mang dép lê, blah blah mà đi sang phòng bên cạnh.
Mở cửa, thấy ông cố và bà nội Đôn Đôn đều ở đây, hai người đùa làm Đôn Đôn phát ra tiếng, cười đến rất vui vẻ.
An học tra tức khắc nhớ tới một từ, gọi là ngậm kẹo đùa cháu.
Nói thế còn không phải là cái hình ảnh này sao.
"Ông nội, mẹ." Cậu kêu lên.
"Học xong rồi?" Cả nhà đều biết đứa nhỏ này đang quyết chí tự cường.
"A." An Vô Dạng lại đây: "Đôn Đôn, Đôn Đôn, ba ba đến rồi."
Nhóc con này, nghe thấy giọng nói thân thiết, quay đầu nhìn qua, nhìn về phía ba ba phun ra bong bóng.
"Nha......"
Đôn Đôn giơ cánh tay ngắn, bàn chân nhỏ, có vẻ là ý muốn An Vô Dạng ôm.
Dù sao hai người lớn ở bên cạnh đều hiểu rõ như vậy, tức khắc trong lòng mềm mại, trêu ghẹo thiếu niên: "Không hổ là con ruột, nhận ra con đó."
Thứ gọi là máu mủ, sau khi tuổi lớn rồi càng thêm coi trọng hơn.
"Đến đây đi, ba ba ôm con." An Vô Dạng từ trong lòng ngực mẹ chồng, tự mình ôm bảo bối nhỏ đến, hết sức cẩn thận.
Bạn nhỏ Đôn Đôn ngồi ở trong lòng ngực ba ba, vẫn luôn toét cái miệng nhỏ nha nha, thấy thế nào cũng rất vui mừng.
Cho nên sau này An Vô Dạng nhớ lại đều không hiểu nổi, khi còn nhỏ là một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tại sao càng lớn càng khốc, quả thực đánh ba gậy gộc cũng không buồn phóng một cái rắm.
"Vân Xuyên hôm nay đi ra ngoài?" Ông cụ Hoắc lầm bầm lầu bầu nói: "Cũng phải, đã đến nghỉ hè, các bộ phận đều có chút vội vã."
"Mặc kệ nó." Hoắc phu nhân vuốt tay cháu nội, đôi mắt lại nhìn An Vô Dạng: "Vân Xuyên có chừng mực, không phải cái loại đàn ông quản không được chính mình."
An Vô Dạng gật gật đầu: "Đúng vậy a, hắn không dám."
Ông cố Đôn Đôn và bà nội Đôn Đôn: "......"
Xét thấy hôm nay đã bị cậu đả kích quá mức, ngồi trong chốc lát, từng người liền về phòng ngủ.
"Đôn Đôn, con về sau phải yêu ba ba, phải nghe ba ba nói." Cuối cùng sau khi An Vô Dạng rời đi, ôm con trai chỉ biết ngây ngô cười, cứ lăn qua lộn lại mà nhắc mãi.
Bởi vì giọng cậu quá nhỏ, ngay cả dì Trương đều nghe không rõ cậu đang lẩm bẩm gì.
"Ê a......"
Bà chỉ nhìn thấy hai cha con kia đầu cụng đầu với nhau khe khẽ nói nhỏ, dường như chạm trán trò chuyện với nhau, sẽ vô cùng thú vị.
"Anh biết tôi và con trai nói cái gì sao?" " Đêm khuya " đúng 10 giờ, ba ba hờ trăm công ngàn việc đã trở lại, lại đến phòng thiên sứ nhỏ xây dựng tình cha con.
"Hử?" Hoắc tổng cởi bỏ cà vạt, trong nghiêm túc mang theo ấm áp rực rỡ, gương mặt tiếp đón kia mang theo ý cười khe khẽ: "Nói gì đó?"
An Vô Dạng nói:
Để con nghe lời tôi, không nghe anh."
Ngón tay rút cà vạt của Hoắc tổng tài cứng đờ: "......" Hắn cảm thấy, giữa hắn và thiên sứ có hiểu lầm nghiêm trọng, tên nhóc này có phải coi mình trở thành kẻ địch hay không.
Trong cái đầu nhỏ kia đang nghĩ những gì!
"Con mới hơn hai tháng." Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm."
"Được." An Vô Dạng nhỏ giọng đáp lời.
Trốn trong ổ chăn, cười giống như mèo trộm được cá.
Hiển nhiên lão đàn ông đã ba mươi mấy kia, không thể hiểu nổi cậu vui vẻ cái gì, nhưng mà hắn cũng vui lây.
Chung quanh thực an tĩnh, giường cũng thực thoải mái, nhắm mắt lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.
"Ai." An Vô Dạng trở mình, đánh vỡ cái biểu hiện bình tĩnh giả dối.
Cậu mở to mắt, che lại trái tim nhỏ đang nhảy bang bang, nỉ non: "Không có gì mà khẩn trương."
Còn không phải là hôn lễ thôi sao.
Không có gì để sợ.
"Còn không ngủ?" Hoắc Vân Xuyên mang theo một thân hơi nước ra ngoài, nhìn đôi mắt trong trẻo của An Vô Dạng.
"Ừm." An Vô Dạng nói: " Tôi...... Tôi có chút chuyện."
"Có gì vui?" Hoắc Vân Xuyên sau khi trải nghịêm qua vài lần bị lật xe, không dám dễ dàng dựa theo tuổi tác cùng sự từng trải của mình để suy đoán, người trẻ tuổi đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
An Vô Dạng mắt trợn trắng, lắc đầu không nói chuyện.
"Không phải? Vậy ngủ thôi." Hoắc Vân Xuyên nói, ở bên người cậu nằm xuống, sau đó tắt đèn.
Tiếng hít thở phảng phất ở trong bóng tối phóng đại N lần, tất cả mọi người đều không ngủ được.
Lại qua hai phút.
An Vô Dạng xoay người chồm qua thân thể thon dài ở bên cạnh, lập tức cảm nhận được tần suất hô hấp của đối phương thay đổi.
Đây là chuyện trong dự kiến.
Cậu không có dừng lại: "Có làm hay không?"
Nếu cho An Vô Dạng cơ hội một lần hối hận, cậu thật sự tình nguyện chặt hai bàn tay của mình, cũng sẽ không làm chuyện não tàn như vậy!
Nam nhân thình lình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái gì cũng chưa nói, chỉ là một phen ném đi thiếu niên trên người
Hắn thích thân thể da thịt non mịn, biết rõ sẽ để lại dấu vết, cũng khống chế không được lưu luyến quên lối về.
"Này......" An Vô Dạng mặt đều hồng thấu, nghĩ lại cách làm của Hoắc Vân Xuyên đối với mình, mỗi một loại đều lưu manh đến cực điểm.
Có khi thì lảm nhảm, có khi nam nhân đánh ba gậy cũng không buồn thí một cái, tối nay vô cùng trầm mặc, oai hùng.
An Vô Dạng biết ngay đây, sau một giây sẽ bị gϊếŧ chết, hồn phách thất lạc, không xác định rõ đông tây nam bắc.
"......" Cảm thấy quá thẹn thùng.
Cảm thụ thân mật không có khoảng cách, phảng phất bị đυ.c lỗ không phải thân thể, mà là linh hồn......
Từ từ, cái gì lung tung rối loạn vậy!
A a a --
An Vô Dạng ra một thân mồ hôi, vừa mệt vừa đau, hận không thể lập tức ngủ đủ ba ngày ba đêm, căn bản sẽ không có tinh lực khẩn trương suy nghĩ vấn đề khác.
Cho nên xem như đã đạt được mục đích.
Chỉ là trả giá đại giới tương đương với thê thảm.
Ngày hôm sau stylist trang điểm bất ngờ run rẩy, bởi vì cổ cố chủ, sau tai, che kín điểm đỏ làm người miên man bất định.
Stylist nghĩ thầm, đây là tình hình chiến đấu kịch liệt bao nhiêu mới tạo thành hậu quả......
An Vô Dạng dậy sớm mệt rã rời, sau khi uống vào một ly nước ấm, mới thanh tỉnh một chút.
Cậu đánh ngáp một cái, rốt cuộc thấy rõ ràng chính mình trong gương, một dáng vẻ túng dục quá độ.
Mà chuyên viên trang điểm...... Đang nỗ lực dùng phấn che dấu dấu hôn trên người cậu.
Hôn lễ hôm nay chỉ mời bạn bè họ hàng, cũng hạn chế không cho quá nhiều phóng viên vào bàn.
Họ hàng An gia bên kia lần trước ăn mệt, lần này cũng chỉ mời vài họ hàng gần, còn lại thì không phản ứng.
Em trai trong nhà đi theo ba mẹ tới, chỉ có chị gái vắng mặt.
An Vô Dạng vô cùng thông cảm, cho dù An Vô Ngu muốn đến, cậu hẳn là cũng sẽ khuyên đối phương không cần lăn lộn.
Bởi vì trong lòng mình hiểu rõ, cái hôn lễ này chỉ là một thứ lễ nghi, hết thảy đều đơn giản.
"Tôi thoạt nhìn thế nào? Có đặc biệt phờ phạc hay không?" An Vô Dạng muốn nhìn ngó hết thảy đồ vật bên người có thể chiếu ra ảnh ngược của mình, có chút khẩn trương hỏi nam nhân bên cạnh mình: "Mắt có quầng thâm
không?"
Đáng tiếc cậu xem nhẹ một sự kiện, Hoắc Vân Xuyên chính là một người đàn ông độc thân ba mươi năm.
"Khá tốt." Đối phương liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Đẹp."
An Vô Dạng trang điểm lên một chút, giơ lên tươi cười chiêu bài, tức khắc một cổ khí chất thân sĩ ưu nhã trào ra ngoài.
"Tôi phải đi trước." Hoắc Vân Xuyên nâng tay lên, vỗ vỗ bả vai An Vô Dạng: "Ở bên trong chờ em."
"Được." Thiếu niên vẫy vẫy tay, lông mi nhếch cao: "Đi thôi, tôi lập tức đi qua tìm anh."
Cô dâu thì cầm bó hoa, nhưng An Vô Dạng lại không phải con gái.
Cầm bó hoa là không có khả năng rồi.
Cậu hai tay trống trơn, theo tiết tấu âm nhạc bước lên tấm thảm màu đỏ sậm dày nặng, một thân khí chất cùng tư thái nhẹ nhàng.
Bộ tây trang bao lấy đôi chân dài, đi qua đoạn đường ngắn ngủi không ai làm bạn.
Trước số lượng màn ảnh không nhiều lắm, thiếu niên khí phách hăng hái, toàn tâm toàn ý đi vào nơi cuối thảm đỏ trong đó đang có một người đàn ông chờ đợi.
Hắn nhìn cậu, đôi mắt phảng phất sẽ nở rộ quang mang.
Không, nhϊếp ảnh gia cảm thấy, là cả người đều đang sáng lên.
Người nhà mẹ đẻ ngồi phía trên
cũng xem đến mắt choáng váng, từng ngày qua càng nhận không ra đứa nhỏ trong ấn tượng của mình.
...... Thật sự trong lòng rối bời.
Theo chân bọn họ là người Hoắc gia, họ thì vẻ mặt vui mừng: "Dạng Dạng càng ngày càng tốt."
Nhớ trước đây, hai vợ chồng Hoắc thị cũng không phải thực vừa lòng.
"Nó vốn dĩ chính là một đứa nhỏ ngoan." Ông cụ Hoắc bênh vực người của mình nói, ánh mắt sâu đến khó phát hiện mà nhìn lướt qua người nhà mẹ đẻ của cháu dâu.
Lão đàn ông đứng ở cuối thảm đỏ, một đôi mắt hẹp dài thẳng tắp, nhìn chằm chằm thiếu niên đang đi tới bên cạnh mình.
Ở trước mặt truyền thông, hắn cơ hồ cũng không tiết lộ ra ngoài cảm xúc của mình.
Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn là một người đàn ông làm giới truyền thông vừa yêu vừa hận, hắn không phối hợp không cự tuyệt, cũng không phát biểu ý kiến, có vẻ phá lệ khinh thường người nhìn.
Ai từng nghĩ đến, truyền thông gần đây dựa vào một nhà già trẻ của hắn nuôi sống.
"Tôi tới rồi." An Vô Dạng nhỏ giọng nói, ra vẻ trấn định mà nhìn thẳng tầm mắt nóng rực của đối phương: "Khụ......" Trên mặt cậu treo tươi cười tràn đầy phấn chấn tự tin trộn lẫn chút ngượng ngùng.
Đưa tay qua.
Nam nhân anh tuấn nắm chặt lấy, ở trước mắt bao người, ga lăng mà tiến hành hôn tay cậu.
Chỉ có An Vô Dạng có thể thấy ánh mắt đối phương, một chút ga lăng cũng không có, chỉ có khác cầu lộ liễu.
Nhóm nữ sĩ tiên sinh dự buổi lễ, nhiệt liệt vỗ tay.
......
Bên ngoài còn chưa có tuôn ra hình ảnh, các fan ở trên Weibo để bụng đói chờ đợi.
"Hôm nay An ngọt ngào của tôi và lão Hoắc kết hôn a, ai ở trong đây xin phát chút đồ giải khát đi, cho dù là quang cảnh buổi tiệc cũng được a!"
"Tôi nhớ lần trước trên mạng có một đoạn video clip tuôn ra, lần này tại sao không hề có động tĩnh a?"
"Học sinh cao trung đang nghỉ hè ngồi xổm chờ tài nguyên."
"Học sinh cao trung +1, rất muốn nhìn An ngọt ngào selfie một tấm a, tôi còn chờ dựa vào cậu ấy để kéo dài mạng sống đây!"
"Ở đây nói cho các người biết, cậu ta vừa xấu lại vừa đen còn thô lỗ, chẳng đẹp chút nào."
Một bình luận bắt bẻ ở giữa những lời khen ngợi, có vẻ vô cùng chói mắt.
Loại bình luận này rõ ràng chính là bát nước bẩn, thực nhanh đã bị nhóm chị gái đang nghĩ hè đánh đến ngu si.
Các cô trả lời đối phương, bản chất là muốn giáo dục đối phương, dễ dàng đi làm thuỷ quân, vì 5 xu tiền là không đáng.
Nhưng mà, không cẩn thận đã làm họ trở nên quá mức nhiệt tình.
"Cái Weibo này không giống như là của thuỷ quân, có khả năng là người tham dự thật, vậy cũng quá ghê tởm, vì cái gì mời loại người này tham dự hôn lễ?"
"Lão Hoắc sủng người yêu của mình như vậy, nếu bát nước bẩn này là người trong buổi tiệc, chúng ta nói cho hắn đi, để hắn tra rõ!"
Mọi người như tổ ong dời khỏi trận địa, đi viết blog, xếp hàng viết hot trend trên Weibo.
"# Lão Hoắc mau làm chủ cho vợ ngài # Vợ ngài bị người ta hất nước bẩn, chuyện này ngài quản hay là mặc kệ?"
Lượng chia sẻ cùng bình luận nhanh chóng bay lên, trực tiếp nhảy lên top hot search.