" Tôi đối với cậu ý nghĩ chân thật chính là như vậy " những lời này chuyển động lòng vòng trong não An Vô Dạng, nói cách khác, từ lần đầu tiên gặp gỡ đến bây giờ, ý đồ của đối phương với mình vẫn luôn chưa từng thay đổi.
Mục đích là muốn ôm lên giường......
Sự thật này có chút làm người trở tay không kịp.
An Vô Dạng từ nhỏ đối với sinh hoạt gia đình tràn ngập lực bất tòng tâm, giống như làm sao cũng không đúng.
Sau khi cậu lớn lên cũng không có nghĩ tới muốn duy trì quan hệ thân mật với ai cả.
Bởi vì để người khác vừa lòng quá khó khăn, chi bằng chính mình một mình sinh sống càng tốt hơn.
"Nếu tôi nói không muốn, anh sẽ để cho tôi về nhà sao?" An Vô Dạng nhỏ giọng nói.
"Cậu nghĩ kỹ rồi?" Hoắc Vân Xuyên quỳ trước mặt cậu, trên thực tế, tứ chi vẫn đang chạm vào nhau.
Nếu không phải do lòng An Vô Dạng quá đơn thuần, sớm đã phát hiện, động tác giữa bọn họ đã vượt quá phạm vi quan hệ bình thường.
Đúng rồi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, còn thường xuyên mà xảy ra hành động thân mật ấp ấp ôm ôm.
An Vô Dạng nhớ lại những chuyện đó, khuôn mặt trắng bệch thật sự đáng thương.
Cậu cảm thấy về nhà cũng không phải lựa chọn tốt nhất, lập tức sắp phải khai giảng, căn bản tìm không ra lý do lừa ba mẹ nói chính mình phải tạm nghỉ học hai năm.
Hoắc Vân Xuyên nhíu mày: "Cậu đang sợ hãi cái gì? Có phải sợ tôi đối với cậu không tốt hay không?"
Tiếp theo hắn lại nói: "Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ đối với cậu thực tốt."
An Vô Dạng há miệng, không có trả lời.
Bởi vì cậu hiện tại còn không rõ ràng lắm, Hoắc tiên sinh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
An Vô Dạng giống như con trai khép chặt miệng, không nói lời nào.
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy có hơi bực bội.
Hắn cảm thấy xưa nay mình chưa từng thất bại như thế, chuyện này so với quản lý toàn bộ Hoắc thị còn khó hơn.
Chuyện về nhà hắn cũng không dám nhắc đến, hắn sợ hãi lỡ như lại khơi mào thần kinh thô của An Vô Dạng.
Hắn đành phải hỏi: "Cậu chán ghét tôi sao?"
An Vô Dạng lắc đầu.
Hoắc Vân Xuyên thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít nhất thiên sứ không chán ghét mình.
Hắn tiếp tục nói: "Vậy vì cái gì không thể tiếp nhận chuyện tôi thích cậu?"
Hoắc tổng tài chột dạ, nói tới đây dừng một chút, xấu hổ mở miệng mà làm sáng tỏ một chút: "Tôi không có ham mê đặc biệt, cậu không cần lo lắng cho rằng tôi là biếи ŧɦái."
An Vô Dạng ngẩng lên đôi mắt kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"
Hoắc Vân Xuyên kiên nhẫn lặp lại nói: "Tôi không có ham mê đặc biệt, cậu không cần lo lắng cho rằng tôi là biếи ŧɦái."
An Vô Dạng lắc đầu: "Không phải câu này, câu trước đó."
Hoắc Vân Xuyên nhớ lại một chút nội dung câu chính mình vừa nói, sau đó dùng ánh mắt nóng cháy liếc An Vô Dạng: "Vì cái gì không thể tiếp nhận chuyện tôi thích cậu?"
Khi hắn nhìn thấy hai lỗ tai An Vô Dạng hồng hồng, bàn tay không tự chủ được để bên người nắm chặt thành quyền.
An Vô Dạng ấp úng mà nghĩ, chính mình đang được Hoắc tiên sinh tỏ tình sao?
Mặt đỏ, làn da cũng nóng lên.
Cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi, Hoắc tiên sinh cường đại ưu tú như thế, lại thích một học sinh không giỏi giang như mình, còn chỉ đậu trường top sau.
"Không phải, tôi muốn hỏi rõ ràng......" An Vô Dạng ngồi dậy, dùng eo dựa vào đầu giường, hy vọng kéo ra một chút khoảng cách với Hoắc Vân Xuyên làm người có thể thuận lợi hô hấp: "Anh là nghiêm túc thích tôi, hay là chỉ muốn cùng tôi lên giường?"
"Cái gì?" Hoắc Vân Xuyên nhướng mày, không thể tin tưởng mà nhìn cậu, cắn răng nói: "Vấn đề này cần phải hỏi sao? Khi nào tôi biểu hiện là chỉ muốn cùng cậu lên giường?"
Hắn thật muốn cạy đầu An Vô Dạng ra, nhìn xem bên trong đến tột cùng chứa cái gì.
"Nga, là như thế sao a."
An Vô Dạng bị Hoắc Vân Xuyên hung dữ một hồi, cũng không dám nói lung tung.
Cậu gật gật đầu giống như tiếp nhận sự thật đối phương thích mình.
Hoắc Vân Xuyên bình phục cảm xúc một chút, cố gắng không muốn mỗi lần đều dọa An Vô Dạng sợ tới mức rụt cổ, như vậy hắn cũng rất khó chịu.
Chỉ có thể kỳ quái sao đối phương quá nhát gan, không có một chút dũng khí.
"Suy nghĩ thế nào?" Hắn khôi phục lại xong thanh âm rất dịu dàng.
"...... Tôi còn đang suy nghĩ." An Vô Dạng rũ mi mắt nói, ngón tay nắm lấy gối đầu bên người, một tay khác nắm lấy đầu giường sau lưng.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên rất có kiên nhẫn chờ đợi, không có thúc giục.
Tuy rằng hắn thực khẩn trương, lòng bàn tay đều ra mồ hôi, nhớ rõ sau khi thành niên lần đầu tiên tham gia đại hội cổ đông, cũng không căng thẳng như vậy.
Sau đó qua vài phút, ngón tay An Vô Dạng từ trên đầu giường từ từ trượt xuống dưới, kinh động người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tóc cậu.
"Suy xét xong rồi?" Hoắc Vân Xuyên trầm giọng hỏi.
Trả lời hắn, là hình ảnh thiên sứ chậm rãi nghiêng đầu sang bên cạnh......
Hoắc Vân Xuyên phản xạ kịp đưa tay đón được đối phương, khi hắn đầy cõi lòng hy vọng chuẩn bị nghênh đón cuộc sống tươi đẹp, cúi đầu nhìn thấy chính là một gương mặt ngủ say vừa đáng yêu lại đáng giận.
Người vừa rồi nói đang suy nghĩ, nhắm mắt lại ngủ thật sự ngon lành.
"......" Hoắc Vân Xuyên im lặng mà nhìn gương mặt kia, một chút biện pháp cũng không có.
Như thế cũng không thể trách An Vô Dạng, chủ yếu là do quá khuya rồi.
Lúc cậu chuẩn bị ôn thi đại học, cũng chưa từng ngủ trễ như vậy.
Hoắc tổng tài còn có thể thế nào, dĩ nhiên là nhẹ nhàng thả cậu lại vào trong ổ chăn, để cho cậu ngủ thoải mái hơn một chút.
Ngày hôm sau An Vô Dạng tỉnh lại, trong đầu suy nghĩ một chút.
Cậu từ từ nhớ tới cuộc đối thoại tối hôm qua với Hoắc tiên sinh, miệng há to thành chữ O.
Nếu ký ức không có vấn đề, ba ba nhỏ rất ủy khuất, trốn ở trong chăn lau nước mắt, sau đó được tỏ tình rồi ngủ quên ở trên giường cũng chính là mình.
An Vô Dạng, vì cái gì cậu giỏi giang như vậy?
Cậu nghĩ thầm.
An Vô Dạng buổi sáng tỉnh lại chuyện làm đầu tiên là đi ban công nhìn mấy chậu hoa có nụ, hôm nay nở chưa nhỉ?
Sau đó cậu vui vẻ như ý nguyện mà thấy phong lữ nở rộ, từng đóa từng đóa, thật sự rất đẹp.
Đón nắng sớm An Vô Dạng cười cười, quay đầu đi vào trong phòng tắm đánh răng, rửa mặt.
Hoắc Vân Xuyên đã sớm nghe được động tĩnh trong phòng, sau đó nghi hoặc phát hiện, sáng sớm hôm nay cùng ngày thường không có gì khác biệt cả.
Hắn nhíu chặt mi mày, từ trên giường ngồi dậy.
Hoắc tổng nghi ngờ lén lút nhìn An Vô Dạng đi đến ban công ngắm hoa, hẳn là đối phương rất để ý tới chuyện hoa nở, trên gương mặt kia còn cười tủm tỉm.
Rất đẹp.
Hoắc tiên sinh lòng tràn đầy sự nghi ngờ, nghiêm túc mà nhìn An Vô Dạng từ hành lang đi trở về, đi vào toilet đánh răng.
"......" Hắn tức khắc có loại sợ hãi bị lãng quên.
Dĩ nhiên, An Vô Dạng không có khả năng quên hắn, chỉ là nghĩ thông suốt mà thôi.
Về nhà là không có khả năng về nhà rồi, trước mắt mà nói bảo bảo là quan trọng nhất.
Còn tình cảm của Hoắc tiên sinh, đi một bước thì tính một bước thôi.
An Vô Dạng nghĩ thầm, không để tâm người ta nói cũng là một chuyện tốt.
"Sớm." An Vô Dạng thấy có người tới, nhấc lên tươi cười không hề có khúc mắc, bên trong không chút hỗn loạn ngượng ngùng.
"Sớm." Hoắc Vân Xuyên nói, lại bị nụ cười lóe mắt ảnh hưởng một chút.
Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Vô Dạng, đoán không ra mạch não của người này.
Bất quá mặc kệ thế nào, sự tình vẫn phải dựa theo suy nghĩ của mình.
An Vô Dạng đã đánh răng xong, cậu thấp giọng nói: "Dì Trương ngày hôm qua làm bánh, tôi lấy từ tủ lạnh ra hâm nóng một chút, chuyện này là sở trường của tôi, anh sẽ không phản đối chứ?"
Thông thường những việc này đều do Hoắc tiên sinh làm, bởi vì hắn không yên tâm mình.
Hoắc Vân Xuyên còn có chút hoảng hốt, thuận miệng liền ứng tiếng: "Ừm."
An Vô Dạng liền đi ra ngoài.
Cậu mở tủ lạnh, lấy ra bánh bao đã đông lạnh, trước dùng nước rửa bên ngoài bánh bao một chút, sau đó dùng giấy phủ lên.
Chờ Hoắc Vân Xuyên lấy lại tinh thần, lập tức nhớ tới chính mình vừa rồi đã đáp ứng chuyện gì rồi......
Mặt hắn đen thui buông bàn chải đánh răng, đi vào cửa phòng bếp nhìn xem.
Lúc này An Vô Dạng, đã đem bánh bao trắng trẻo mập mạp bỏ vào bên trong lò viba, chỉnh xong ba phút.
Sau khi cậu phát hiện Hoắc Vân Xuyên ở đây, hơi sửng sốt, sau đó nói: "Hâm bánh bao rất đơn giản."
Nhưng mà buổi sáng ngày hôm qua, Hoắc tiên sinh đem sandwich dì Trương cực cực khổ khổ làm nướng cháy.
Tuy rằng rất thơm, nhưng là mình ăn vào tiêu hóa không được.
"Cẩn thận một chút." Hoắc Vân Xuyên xác định đối phương không sao, mới lui về phòng tắm.
Hắn dùng thời gian nhanh nhất thu thập xong cho mình, sau đó ra ngoài, đem việc vặt dư lại nhận làm, không cho An Vô Dạng động một chút đồ nào trong phòng bếp nữa.
Hoắc Vân Xuyên cũng không biết, dáng vẻ mình mặc tạp dề vẻ mặt nghiêm túc mà làm bữa sáng, siêu cấp có mị lực.
Hiển nhiên làm bữa sáng không phải kỹ năng gì ghê gớm, chỉ là người đang làm bữa sáng lại là Hoắc tiên sinh.
Nếu An Vô Dạng không có đoán sai, tài sản Hoắc tiên sinh ít nhất có gần chục tỷ, xứng danh là một tỷ phú thứ thiệt.
"Ăn đi." Hoắc Vân Xuyên rót sữa bò nóng, dọn ra bánh bao, lấy xong đũa cho An Vô Dạng.
Hắn đối mặt với những đồ vật mình không am hiểu, đã cố gắng làm rất cẩn thận, tránh sai lầm.
"Cảm ơn." An Vô Dạng đã sớm đói bụng, cậu lập tức cúi đầu ăn, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa: "Bánh bao hôm nay ăn rất ngon."
Hoắc Vân Xuyên nói: "Vậy ăn thêm mấy cái."
Hắn gắp lên một cái bánh bao nhỏ, không sai biệt lắm hai ngụm là giải quyết hết một cái.
An Vô Dạng so với hắn ăn chậm hơn một chút, ít nhất ăn ba ngụm mới xong.
Về chuyện xảy ra đêm qua, hai người rất ăn ý, ai cũng không nhắc tới.
Buổi sáng Trần Phóng đưa tới dụng cụ An Vô Dạng chỉ định, ước chừng nhiều khoảng hai thùng to.
An Vô Dạng rất vui vẻ, bởi vì đồ vật quen thuộc này, làm cậu nhớ tới thời gian làm thêm ở tiệm điểm tâm ngọt.
"Dì Trương, chúng ta dọn ra ngoài sử dụng thôi." Cậu nói thì nói như vậy, nhưng thật ra chính mình không có ra tay, mà ở một bên nhờ dì Trương sắp xếp theo ý mình.
Hai người phối hợp, dùng tài liệu có sẵn bắt đầu làm, thực nhanh liền làm ra một ít bánh mì.
Dì Trương xé mở một cái bánh mì còn nóng, nếm thử một ngụm nói: "Ăn thật ngon, hương thơm ngào ngạt."
"Con lấy cho Hoắc tiên sinh một cái." An Vô Dạng nói, dùng mâm đựng một cái, bưng vào phòng ngủ.
Người đàn ông kia đang ở trong phòng làm việc, đối với An Vô Dạng xâm lấn không chút nào để ý.
"Hoắc tiên sinh," An Vô Dạng gõ gõ cửa phòng vốn dĩ không có đóng, vừa đi vừa nói chuyện: "Dì Trương làm bánh, anh đói bụng không?"
Cậu đi đến cách khoảng một thước liền dừng lại.
Cơ bắp trên lưng Hoắc Vân Xuyên kéo căng, có một loại như kẻ thù đang đến gần, làm cho mặt hắn đều đen.
"......" Bạn nhỏ mềm mại có cái gì đáng sợ chứ.
"Để trên bàn đi." Hắn nhàn nhạt nói.
"Được." An Vô Dạng gật gật đầu, bưng bánh mì đi qua.
Sau đó cậu không có rời đi, mà là ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
"Chúng ta nói nói chuyện đi, Hoắc tiên sinh."
Hoắc Vân Xuyên buông công việc trong tay, từ từ quay đầu nhìn cậu.
Nhưng mà An Vô Dạng đang đắn đo câu chữ, trên mặt một mảnh trầm tư: "Ừm......" Cậu nghĩ thầm, nói như vậy có hơi không tốt lắm: "Nga......" Nói như vậy hình như cũng không ổn.
Hoắc Vân Xuyên chờ không kịp, chờ đến cái trán có lớp mồ hôi mỏng, trực tiếp thúc giục nói: "Nói đi."
Vì thế An Vô Dạng nhanh chóng lên tiếng: "Là thế này, chính là tôi quyết định không trở về nhà."
Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu, bên ngoài một mảnh bình tĩnh, nhưng sau lưng đã ướt đẫm: "Sau đó thì sao?"
An Vô Dạng tim đập bùm bùm, rốt cuộc biết ý tứ ẩn giấu của Hoắc tiên sinh, cậu chậm rãi nói: "Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm cảm giác thích là gì, nhưng tôi không chán ghét anh." Sau đó nâng lên đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc mà quyết định: "Vậy cho cả hai chúng ta một cơ hội đi."
Thiên sứ thật là đáng yêu quá đi thôi.
Hoắc Vân Xuyên thì thầm yết hầu phát ngứa, dùng hứa hẹn trong khả năng của mình mà nói: "Tôi sẽ làm cho cậu biết."
Hắn tràn ngập tin tưởng, chỉ cần chờ đối phương cho mình cơ hội, nhất định cậu sẽ thích mình.
"Nga, tốt." An Vô Dạng không được tự nhiên gật đầu nói.
Hoắc tổng tài chăm chú nhìn bạn nhỏ một lát, kéo ra ghế dựa giơ tay qua ôm cậu......
Lúc này An Vô Dạng nghĩ thầm, ừm, nếu đáp ứng cho cả hai cơ hội thì không thể cự tuyệt, có thể dời qua, ngồi ở trên đùi cũng không sao hết......
Hoắc tiên sinh lấy bánh mì đút cậu.
"Tôi không ăn bánh mì, đã ăn rồi." Lực chú ý của An Vô Dạng chính là nhanh như vậy đã bị dời đi: "Anh ăn đi, tôi cảm thấy nướng cũng không tệ lắm."
"......" Hoắc tổng tài cảm thấy mỹ mãn mà ôm thiên sứ, trong miệng nếm bánh mì, lại giống như đang nhấm nháp không phải bánh mì, mà là chính là thiên sứ.
"Chúng ta khi nào đi đăng ký?" Hoắc Vân Xuyên giả vờ không chút để ý hỏi.
An Vô Dạng cẩn thận nghĩ một chút: "Hôm nay là cuối tuần, chờ tôi kiểm tra thời gian làm việc của Cục Dân Chính trước đã."
Cậu lấy ra di động, ngồi ở trên đùi Hoắc Vân Xuyên bắt đầu nghiêm túc mà tra cứu, quả nhiên phát hiện Cục Dân Chính cuối tuần không làm việc.
Thiên sứ hiểu ý người đầu tiên hỏi rõ ràng: "Hoắc tiên sinh cần phải chọn ngày không?"
Nghe nói nhà giàu người ta đều tương đối để ý hoàng lịch, tuổi tác..v...v..
Lão bánh quẩy Hoắc Vân Xuyên liếc thiên sứ trong lòng ngực: "Nếu không?" Hiển nhiên hắn đã đoán được dự định của An Vô Dạng.
"Nếu không cần." An Vô Dạng không quá chắc chắn mà đề nghị nói: "Anh cảm thấy thứ hai thế nào?"
"Tốt." Hoắc Vân Xuyên lập tức đáp ứng, đồng thời cúi đầu hôn lỗ tai An Vô Dạng một chút.
Bên tai truyền đến hô hấp dọa An Vô Dạng nhảy dựng, cảm thấy có phải hắn sinh bệnh hay không?
Cậu không có nghĩ nhiều hỏi: "Hoắc tiên sinh làm sao vậy?"
Sau đó vì chỗ chính mình ngồi không thoải mái lắm, sắc mặt An Vô Dạng dần đỏ lên, rốt cuộc đã biết sao lại thế này.
Cậu nhanh nhẹn nhẹ nhàng mà xê dịch.
Hoắc tổng tài bị cậu hại mất nửa cái mạng, biểu tình vặn vẹo khó chịu, kiên trì vài phút mới buông An Vô Dạng ra: "Đi đọc sách, tôi tiếp tục làm việc."
An Vô Dạng liếc liếc mắt một cái nhìn văn kiện chất đống trên mặt bàn, ngoan ngoãn gật đầu đi ra ngoài.
Cậu tràn ngập kính nể mà nghĩ, Hoắc tiên sinh thật là kiến thức rộng rãi, là một doanh nhân hết sức tài ba.
---- Lúc đầu tui định sau chương này sẽ đổi xưng hô của hai người thành anh-em, nhưng nghĩ lại thì hình như có hơi vội!!