Editor: Cửu Vỹ Hồ
Lúc này số lượng phóng viên đi theo Ngàn Thảo còn rất ít, những người này đều có điểm giống nhau chính là không giống đám đông kia hấp tấp chạy đi phỏng vấn đám học sinh. Một lão phóng viên mặt mang theo khinh bỉ nhìn thoáng qua đám ngựa non háu đá chạy đi trong lòng mắng một tiếng ngu xuẩn, học sinh kia còn ở đó muốn phỏng vấn lúc nào chẳng được, mà nhìn bộ dáng Ngàn Thảo thì nhất định là có chuyện gì quan trọng muốn làm, đi theo nàng không chừng còn có thể lấy được tin tức lớn.
Ngàn Thảo sải bước đi thẳng tới văn phòng trường. Có mấy đạo ánh mắt tò mò lén nhìn nàng, lại nhìn qua cả đám phóng viên đi phía sau. Ngàn Thảo ánh mắt sắc bén lướt đến trên người Tiểu Vân, cả người nàng ta lập tức cảnh giới lên. Đúng lúc này lão chủ nhiệm dê già đi từ ngoài tiến vào,đi theo phía sau lão còn có hiệu trưởng.
"Cửu Ngàn Thảo, cô còn quay lại trường học làm cái gì. Nơi này đã đem cô khai trừ rồi. Đừng có đem cái tác phong không đứng đắn của cô đến làm ô nhiễm trường học" Lão ta chỉ tay vào mặt Ngàn Thảo hét lớn. Tuy rằng trong lòng lão vẫn sợ hãi Ngàn Thảo sẽ đem chuyện ngày trước phi lễ nàng nói cho đám phóng viên nhưng xem ra hiện tại Ngàn Thảo đã là nỏ mạnh hết đà, không cần bao lâu thời gian nữa lời đồn đãi sẽ kéo nàng xuống hố, đến lúc ấy lời có nói ra cũng chẳng ai tin.
"Tôi đây là đang đưa các anh chị phóng viên đến tham quan xem xem bộ dạng ngôi trường học trọng~ điểm~ là như thế nào. Phải biết rằng hiện nay giáo dục là một vấn đề hết sức quan trọng, được đất nước vô cùng quan tâm nha. Tôi ngày đêm suy nghĩ trăn trở cuối cùng mới đành xả thân vì nghĩa, đưa họ đến đây để công bố một chuyện hết sức quan trọng" Ngàn Thảo xoay người chỉ thẳng vào lão nói với phóng viên xung quanh "Vừa rồi ông ta nói tôi tác phong không đứng đắn, trước hết cũng phải nói, đường đường là chủ nhiệm một ban cư nhiên không biết phân biệt tốt xấu, vũ nhục người khác hay là ông đang cố ý hắt nước bẩn cho tôi?"
"Hừ" Lão chủ nhiệm dê già trên mặt hiện lên tươi cười đáng khinh " Trường học chính bởi vì có những người như cô mới bị bôi đen, tôi nói cô tác phong không đứng đắn chẳng lẽ không đúng? Đây vốn dĩ là sự thật! Chuyện cô quyến rũ học sinh, quyến rũ giáo viên toàn trường đều đã biết cả rồi!"
"Nghe nói còn có lời đồn đãi tôi từng quyến rũ qua ông?" Ngàn Thảo giả bộ kinh ngạc hỏi
Lão chủ nhiệm dê già thần sắc có chút chột dạ, tin tức này là do lão tự mình truyền ra, lúc đó chỉ vì muốn bôi đen Ngàn Thảo, hiện tại bị nhắc đến khó tránh có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến nàng cũng chẳng còn năng lực để phản kích liền yên lòng tiếp tục cả vυ' lấp miệng em "Cư nhiên còn dám hỏi lại tôi? Loại sự tình này tôi nhắc đến còn thấy hổ thẹn thay cho cô"
Ngàn Thảo trong lòng đã bị bộ dáng giả bộ công chính nghiêm minh của lão ghê tởm muốn nôn nhưng là nàng vẫn nhịn xuống chờ đợi... Chỉ chốc lát sau, Cao Đồ đã bị đám huynh đệ Tấc Đầu lôi đến. Các phóng viên vừa nhìn thấy Cao Đồ liền ngửi được mùi tin tức sốt dẻo, đây còn không phải là nam nhân vật chính trong câu chuyện được đưa lên mạng ư?
"Các vị, hôm nay tôi mời mọi người đến đây kỳ thực là vì làm sáng tỏ mối quan hệ cùng với bạn học này. Bức ảnh kia thật ra chỉ là ngụy tạo" Ngàn Thảo nhìn về hướng Cao Đồ nhướn mày hỏi " Có đúng không?"
Cao Đồ quay mặt đi, ánh mắt lướt qua trên người Tiểu Vân "Cô Ngàn Thảo, em không nghĩ nói dối đâu..."
"Em nói dối hay không cũng không quan hệ... Dù sao lúc đó trong văn phòng vẫn còn một người khác" Ngàn Thảo vừa dứt lời, Lí Vũ vẫn đứng một bên tựa người vào ban công xem diễn liền đột nhiên lên tiếng "Đúng vậy, ngày đó tôi cũng có mặt ở văn phòng, chẳng qua là đang ngồi xổm dưới quầy để đồ tìm mấy thứ, không làm gì khiến người khác chú ý tới thôi. Lúc đó vừa vặn đi ra ngoài thì nhìn thấy học sinh này ghé sát vào người cô Ngàn Thảo, mà cô ấy còn quay đi né tránh, hai người họ không hề có hành động gì mờ ám cả"
Nghe xong lời này của Lí Vũ, trong văn phòng một mảnh ồ lên, lão chủ nhiệm dê già hơi hơi nhíu mày "Thầy giáo Lí, Cửu Ngàn Thảo không phải là đã cho thầy được cái gì "ưu việt" đi? Thầy lấy cái gì chứng minh được lúc ấy thầy đang có mặt ở hiện trường?"
Tiểu Vân làm bộ như tiếc hận thở dài "Cô giáo Ngàn Thảo, trước kia cô cũng là một giáo viên ưu tú, vì sao hiện tại lại trở thành... như thế này... Tìm đủ mọi thủ đoạn quyến rũ nam nhân chỉ để đạt được mục đích?"
Đám người Tấc Đầu cùng Hữu Lệ thấy tình cảnh như vậy đều khẩn trương, hiện tại sự tình đã phát triển theo hướng càng gây bất lợi cho Ngàn Thảo. Lúc này mọi người đều cho rằng Ngàn Thảo đã không còn tìm được lý do gì để thoái thác thì Lí Vũ lục lọi đồ gì đó trong túi " A, đúng rồi, ngày đó tôi còn đang chạy thử cái máy quay phim mới mua, sau đó quên mất cứ thế để ở trên bàn... hình như là có quay được cái gì đó..."
Ngàn Thảo trong lòng mắng thầm Lí Vũ này thực là giỏi giả bộ, cũng giỏi hành hạ người. Hôm ấy hắn rõ ràng sớm có chuẩn bị cố ý để máy quay phim trên bàn ý đồ quay lại hai người bọn họ, loại biếи ŧɦái cấp độ này như hắn chỉ đơn thuần tìm ngược thôi còn chưa đủ, chỉ có đem quá trình bị ngược ghi lại rồi trở về chậm rãi thưởng thức mới có mùi vị. Bất quá lúc này nàng cảm thấy thật may mắn khi hắn lại có tâm hồn biếи ŧɦái như vậy, bằng không nàng thật sự bởi vì không đưa ra được chứng cứ mà rơi vào thế hạ phong.
Thấy Lí Vũ mang máy quay phim ra, các phóng viên như ong vỡ tổ ào ào đi lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ sợ sẽ lỡ mất một chút tin tức. Về phần những giáo viên khác cùng với lão chủ nhiệm sắc ma, bọn họ căn bản không thể chen chúc đi vào a! Lí Vũ hiện tại giống như cái bánh bao thịt bị đám hổ sói bu chặt xung quanh vậy.
Video clip chất lượng hình ảnh cũng thật rõ ràng, trang phục của nhân vật bên trong cùng với bài trí xung quanh đều y hệt như trong bức ảnh chụp. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó một nam sinh đi đến bên cạnh Ngàn Thảo, chính là nam nhân vật chính Cao Đồ.
Chỉ thấy Cao Đồ cố ý nói vài câu với Ngàn Thảo mục đích muốn ở lại nhận phê bình, nhưng Ngàn Thảo quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu này. Sau đó Cao Đồ tiến lại gần, xem ra là định hôn nàng nhưng nàng một mực tránh qua một bên, thậm chí chuyển ghế dựa sang một chỗ cách xa. Nhìn vào là có thể thấy được, nàng cực kỳ không đồng ý có bất cứ thân cận gì với hắn, càng đừng nói đến chuyện hôn môi như trong ảnh chụp.
Xem xong clip mọi người nháy mắt đã hiểu ra được cái gì, Ngàn Thảo ánh mắt lại hung dữ nhìn về phía Cao Đồ "Hiện ta cô hỏi lại em một câu, bức ảnh kia rốt cục là thật hay giả?"
Cao Đồ tuy rằng không nhìn thấy video nhưng hắn cũng đã đoán ra được đại khái, không tìm ra đươc lời nào để nói, đành phải cụp mắt im lặng không lên tiếng.
"Cao Đồ, một người bạn của tôi cũng đã nhận được bức ảnh chụp vu khống chúng ta hôn môi ngày đó, bất đồng là, thời gian cô ấy nhận được bức ảnh lại sớm hơn nửa tháng so với thời điểm nó lan truyền trong trường học. Tôi có nhờ cô ấy gửi số điện thoại người gửi qua đây để kiểm tra, không nghĩ tới lại là dãy số của em. Như vậy là nói, bức ảnh kia là do em cố ý lan truyền đi sao?" Ngàn Thảo vừa nói vừa giơ điện thoại của Thâm Tuyết lên trước mặt mọi người, kết quả chân tướng ai ở sau lưng hãm hại nàng đều đã rõ ràng.
Cao Đồ nhìn đến màn hình hiện lên dãy số của mình thì không khỏi sửng sốt, giống như đối với chuyện này thật ngoài ý muốn.
Hiện tại tình thế đều đã đảo ngược, Ngàn Thảo rốt cuộc thả tâm "Cao Đồ, lúc tôi gặp chuyện không may em không những không giúp tôi biện giải, ngược lại sau đó còn quay lại hãm hại tôi. Bức ảnh này có phải là em lan truyền đi hay không em cần phải suy nghĩ thật kĩ càng rồi lại nói, bởi vì sau hôm nay tôi có quyền hướng tòa án tố cáo, em sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện mình làm, có ngồi tù hay không thì tôi không dám chắc, nhưng mấu chốt là chắc chắn em sẽ không thể tiếp tục đi học, trong nhà còn phải bồi thường tiền. Bởi vì chuyện này mà tôi không những mất đi công việc, mất đi người yêu, mỗi lần ra cửa còn bị người ta không ngừng công kích, mỗi ngày đều phải sống trong dày vò.." Nói đến đây Ngàn Thảo chăm chú nhìn đến mọi người xung quanh "Tóm lại, nếu nói đến bồi thường cũng không phải là con số nhỏ"
Nghe được lời nói khoa trương đe dọa của Ngàn Thảo, Cao Đồ vốn không hiểu biết gì về kiến thức pháp luật liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, còn nghĩ rằng chính mình thực sự sẽ phải ngồi tù. Cùng lúc đó trái tim Tiểu Vân cũng bị treo cao, nàng ta nhìn ra Cao Đồ đã bị dọa chết sững, thập phần sợ hãi hắn sẽ khai ra tên bản thân.
Lúc trước nàng ta dùng số của Cao Đồ để gửi ảnh bởi vì nàng ta biết nếu dùng số của mình sẽ làm Thâm Tuyết tra ra được. Mà theo hiểu biết của bản thân thì Thâm Tuyết thực sự rất chán ghét Ngàn Thảo, hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm đi, mặt khác nàng ta còn có thể mượn tay Thâm Tuyết làm cho con đường âm nhạc Ngàn Thảo cũng đi không xong, nhưng không nghĩ đến kế hoạch lại không như nàng ta đã suy nghĩ. Con người ta thường sợ hãi cái gì thì nó liền sẽ xảy đến, nàng ta còn đang rối rắm không yên trong mớ suy nghĩ hỗn loạn thì Cao Đồ đột nhiên cau mày chất vấn "Là cô dùng di động của tôi để gửi đi?"
Tiểu Vân chớp chớp mắt, ý bảo Cao Đồ đừng bị trúng kế của Ngàn Thảo "Em đây là đang nói cái gì, cô...cô sao có thể có loại ảnh chụp này"
Cao Đồ nhìn thấy Tiểu Vân không chịu thừa nhận, trong lòng càng nóng nảy, cũng không quản ánh mắt Tiểu Vân là có ý tứ gì, một lòng chỉ muốn phát tiết, cô ta dùng điện thoại của hắn để phát tán hình ảnh không phải là muốn hại chết hắn hay sao!
"Ảnh chụp không phải do em gửi đi, là cô ta!" Cao Đồ chỉ thẳng vào Tiểu Vân "Khi đó cô ấy bảo em đi đến nhà, nhất định là thừa dịp em ngủ say mà động đến di động của em. Hơn nữa em cũng không phải là không muốn giúp cô biện giải, hết thảy đều do cô ấy bảo em làm" Một câu cuối cùng của Cao Đồ cơ hồ càng làm cho Tiểu Vân rơi vào tuyệt vọng "Là cô ấy quyến rũ em"
Trang đầu về nữ giáo viên dâʍ ɭσạи, Ngàn Thảo tin tưởng ngày mai nữ nhân vật chính sẽ có đổi mới a.
Tiểu Vân như bị một chậu nước lạnh hắt lên trên người, nàng ta không nghĩ đến cái nam sinh luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng sai bảo, tối hôm qua bọn họ lại còn triền miên mà hôm nay hắn lại tuyệt tình như vậy. Tuy rằng đều là theo như nhu cầu mà thôi nhưng lúc hắn chỉ tay vào nàng ngay cả một chút do dự đều không có.
Hơn nữa hậu quả của chuyện này Tiểu Vân quả thực không có cách nào tưởng tượng được, nàng ta không giống với Cao Đồ, nàng ta đã là một người trưởng thanh rồi, như vậy nếu lên tòa án sẽ phải chịu hình phạt gấp mấy lần so với Cao Đồ. Cao Đồ có thể không bị ngồi tù, nhưng nàng ta thì có.
Tay không khỏi run lên, Tiểu Vân sợ hãi cái loại ánh mắt bọn họ nhìn nàng, ánh mắt kia không chỉ có hèn mọn, còn có xem người khác gặp họa, đa số lại là tàn nhẫn, lạnh lùng. Tại sao có thể như vậy... Từ trước đến giờ nàng ta luôn cố gắng duy trì quan hệ tốt lắm, vì để hữu hảo với bọn họ còn tặng lễ vật này nọ... Tại sao lại như vậy... tại sao không một ai chịu đứng ra giúp nàng nói chuyện, ngay đến cả một ánh mắt an ủi đồng tình cũng không có.
Tiểu Vân chưa từng nghĩ đến rằng lúc trước Ngàn Thảo bị khai trừ những người kia cũng là một dạng thái độ như vậy. Ngàn Thảo chính bởi vì điều này mà không hề có ý muốn lưu luyến ở lại. Nghiêm Húc từng hỏi nàng có ý định quay trở về nhậm chức lại hay không, nhưng là nàng không nghĩ đến. Rốt cục phải đợi đến bao nhiêu năm thì mới có thể làm cho những người này động đến chân tâm? Những đồng nghiệp kia đều lớn hơn nàng nhiều tuổi như vậy, nhưng trên mặt cảm tình thì còn không bằng nổi dụng tâm của đám học sinh.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc đơn giản như vậy, Ngàn Thảo nhìn về hướng lão chủ nhiệm dê già "Vừa rồi ông nói tôi quyến rũ ông, vậy có chứng cớ không?"
Lão ta lúc này câm như hến, lão nói dối đều là dựa vào kết quả việc Tiểu Vân vu hãm cho Ngàn Thảo, nhưng lúc này nàng đã đem mọi chuyện làm sáng tỏ, lão liền không biết phải mở miệng như thế nào. Nếu lão dám nói Ngàn Thảo đã quyến rũ lão nhưng không đưa ra được chứng cứ thì đây chính là tội phỉ báng.
Ngàn Thảo không tiếp tục để ý đến lão nữa, chuyển hướng sang hiệu trưởng "Hiệu trưởng, từ trước đến giờ tôi có từng đi quy tắc ngầm với ông sao?"
"Cái gì?" Hiệu trưởng đột nhiên bị hỏi có chút mông lung, tin đồn không phải cho rằng Ngàn Thảo lợi dụng quy tắc ngầm với người trong bộ giáo dục mới được đến nơi này nhậm chức sao? Khi nào thì lại nhấc lên quan hệ với lão.
"Đương nhiên không có" Hiệu trưởng đến khi hiểu ra mới vội vàng khoát tay
"Làm một trong mười giáo viên ưu tú của tỉnh, trường này cũng không cho tôi được nửa phần ưu việt nhưng tôi lại tự nguyện xin chuyển từ trường điểm của tỉnh về trường điểm huyện này nhậm chức, tôi thực là hối hận a, chỗ này lại cách nhà tôi cũng không gần" Nói đến đây Ngàn Thảo cũng không nói tiếp nữa, bởi vì nàng có chút chột dạ, lúc trước Cửu Ngàn Thảo chính là vì ngôi trường này cách nhà Tân Xuyên gần cho nên mới xin điều chuyển đi.
Từ những chuyện như vậy có thể tưởng tượng được, lúc trước Cửu Ngàn Thảo cũng là thật tâm yêu hắn.
Nghe Ngàn Thảo nói xong lời này, cánh phóng viên lão luyện đều có thể nghe ra hàm ý trong đó. Ngàn Thảo trước kia là một trong mười giáo viên ưu tú của tỉnh, như vậy, căn bản không cần lợi dụng quy tắc ngầm gì đó để đi vào đây, chỉ cần nàng muốn, nói một câu còn không phải dễ dàng sao.
Ngàn Thảo tiếp tục thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ vai hiệu trưởng "Trường học của thầy... Quản lý thực kém a...."
Lão hiệu trưởng "..."
Ngàn Thảo lại đem lão kéo sang một bên "Nghe nói thầy xử phạt nặng học sinh của lớp tôi?"
"..."
"Như vậy đi, chỉ cần thầy đem hình phạt đối với bọn họ toàn bộ xóa sạch thì tôi sẽ không đề cập đến chuyện này trước mặt truyền thông. Thế nào? Ai.... Trường ta năm nay mới được thăng cấp lên học viện năm sao, thầy xem nếu như bởi vì vấn đề quản lý này không tốt mà bị rớt..."
Lão hiệu trưởng thật mất mặt xoay người đi, từ cổ họng đè nén phát ra thanh âm cực nhỏ "Sẽ xử lý tốt, ngày mai cô đến hỏi lại đám học sinh của cô đi"
Xem ra đây là ngài hiệu trưởng đã đáp ứng rồi.
Ồn ào huyên náo một lúc lâu như vậy, chuyện còn lại chỉ là chính thức báo lên tòa án nữa thôi. Đám phóng viên thu được tin tức có lợi cũng lập tức rời đi, cánh phóng viên trẻ bên ngoài thì vẫn còn đắc chí vì phỏng vấn được mấy tin tức vớ vẩn. Ngàn Thảo đúng hẹn đi đến sau sân thể dục, đem cái túi nhỏ trong tay đưa cho Lí Vũ "Ảnh chụp của anh"
"Còn có bản sao không?" Lí Vũ hỏi
"Đương nhiên là có" Ngàn Thảo trả lời thành thật
"Tôi biết ngay là sẽ như vậy" Lí Vũ cũng không phải thật để ý đem túi ảnh cho vào túi áo chỗ sâu nhất "Vừa rồi cô nói với hiệu trưởng như vậy, cũng không sợ trở về nhậm chức sẽ bị trừ lương sao"
"Ai nói tôi muốn trở lại"
Cước bộ Lí Vũ chậm lại, nhíu mày nhìn nàng "Cô rõ ràng đã đáp ứng với tôi, tôi giúp cô, cô sẽ quay trở về"
"Lúc đó tôi chỉ nói là "Đã biết""
Lí Vũ túm lấy tay áo nàng, vẻ mặt thật kích động "Cô gạt tôi?"
"Thực xin lỗi" Ngàn Thảo nắm lấy tay Lí Vũ định kéo ra lại phát hiện hắn nắm rất chặt. Nàng ngẩng đầu nhìn Lí Vũ "Tôi cũng không phải Võ Tòng, biết rõ núi có hổ vẫn bước về phía trước. Hiện tại tôi đã triệt để đắc tội bọn họ, nếu như trở về cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu, nhưng là chuyện lần này, thực sự cám ơn anh."
Tay còn lại của Lí Vũ nắm chặt bả vai nàng, hắn nhìn nàng một lúc, đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh cúi xuống định hôn Ngàn Thảo. Nàng nghiêng mặt đi kịp thời né tránh, khiến cho nụ hôn của hắn dừng lại trên mặt nàng.
"Chuyện lúc trước tôi nói với em... Khi nói qua những lời này em còn tin sao?" Lí Vũ đột nhiên hỏi
Ngàn Thảo không phải Cửu Ngàn Thảo, đương nhiên không biết Lí Vũ đang nói đến là chuyện gì cho nên trả lời không do dự "Tin"
Lí Vũ nhìn Ngàn Thảo đến xuất thần, sau đó chậm rãi nói " Nếu như sau đó tôi không có đối với em làm qua những chuyện như vậy, thì lời đề nghị lúc trước của tôi.... Em sẽ nhận lời chứ?"
Lí Vũ nguyên bản là yêu thích Cửu Ngàn Thảo đến mức độ nào a, biết nàng ta đã có vị hôn phu vẫn còn muốn theo đuổi, hơn nữa còn mạnh mẽ cùng nàng thân cận, phải nói là tình yêu của hắn đã đạt đến trình độ biếи ŧɦái, biếи ŧɦái đến độ nguy hiểm...
Ngàn Thảo lắc lắc đầu "Sẽ không"
Lí Vũ nắm chặt bả vai nàng ngón tay dùng sức "Tại sao? Không phải em đã chia tay với hắn sao?"
Ngàn Thảo kinh ngạc tốc độ nắm bắt thông tin của Lí Vũ, càng hoảng sợ không biết từ đâu hắn lại biết được chuyện này. Nàng dùng sức né tránh, đúng lúc này một đôi tay từ phía sau kéo nàng lại, đem cánh tay Lí Vũ buông ra "Cô ấy cùng vị hôn phu còn chưa có chia tay".
Ngàn Thảo trong phút chốc sững người, ngón tay gắt gao nắm chặt, không dám quay đầu nhìn lại người phía sau.