Xuyên Không AV, Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ

Chương 31-2: Một nhà ᗷiếи Ŧɦái (2)

Editor: Cửu Vỹ Hồ

Vốn Ngào Thảo cho rằng mẹ Tân Xuyên nhất định sẽ khách sáo từ chối một câu, sau đó nàng sẽ nhân đó mà được dịp thể hiện tấm lòng hiếu thảo "Ta đây là hiếu kính cha mẹ mà thôi, tiền bỏ ra cũng đáng a~" Tiếp đến là mẹ Tân Xuyên sẽ bởi vì "hiếu thảo" cùng tài ăn nói lanh lợi của mình mà tán thưởng, kết quả các nàng sẽ rất nhanh mà trở nên quen thân a....

Nhưng Ngàn Thảo lại vạn vạn không lường trước được chuyện phát sinh lại tuyệt không như mình đã suy nghĩ, ngược lại nàng giống như mặt nóng lại áp ngay phải mông lạnh. Ngàn Thảo vừa dứt lời liền bị mẹ Tân Xuyên cực nhanh đáp trả "Mua quà? Còn không phải đều từ tiền của Tân Xuyên đến mua hay sao?"

Ngàn Thảo muốn phản bác chính mình cũng tự đi làm kiếm tiền được nhưng lời vừa nói đến bên miệng mới nhớ ra hiện tại mình đã là người thất nghiệp, cmn! Từ trước đến giờ vẫn là lần đầu tiên nàng có mong muốn mãnh liệt có cái công việc như vậy! An phận làm phu nhân để chồng nuôi gì chứ, còn không bị mẹ chồng lườm chết!

Tham quan nhà một vòng, rất nhanh liền đến thời gian ăn cơm chiều, lúc này ba của Tân Xuyên cùng em trai Tiểu Viễn làm bác sĩ trong truyền thuyết cũng đã trở về, Ngàn Thảo sau khi nghe ngóng mới biết được nguyên lai nhà Tân Xuyên là mở cái bệnh viện.

Ba Tân Xuyên chính là một cái lão nhân hết sức bình thường, nhìn qua có vẻ rất tri thức cũng rất nghiêm khắc. Còn em trai Tiểu Viễn nhỏ hơn Tân Xuyên hai tuổi nhìn bộ dáng có chút hao hao giống hắn nhưng thực chất tính cách hai người lại hoàn toàn khác nhau

Nói khác nhau là vì Tân Xuyên thoạt nhìn rất dịu dàng, ổn trọng, khi cười rộ lên khóe miệng cong cong nhìn rất nho nhã. Còn em trai hắn bề ngoài nhìn thật sáng sủa hoạt bát, mỗi khi hắn cười đều cười ra tiếng, đuôi mắt nhướn về phía trước, trên má còn có lúm đồng tiền. Nếu không phải Ngàn Thảo biết trước hắn đã tốt nghiệp đi làm nhiều năm thì có lẽ còn tưởng rằng đây chỉ là một sinh viên trẻ còn đang độ tuổi thanh xuân vô lo vô nghĩ.

"Chị dâu, mau ăn đi ~" Tân Viễn ngồi đối diện luôn hướng Ngàn Thảo đưa đủ loại đồ ăn, rất nhanh bát nàng đã chất thành một cái núi nhỏ. Thấy vậy nàng nhìn hắn cười cười thân thiết không nghĩ tới vẻ mặt hắn biến thành sửng sốt. Tuy nhiên cái loại biểu cảm giật mình này ở trên mặt Tân Viễn rất nhanh liền biến mất, hắn lại hồi phục nụ cười ấm áp như trước, hỏi nàng chuyện nọ chuyện kia, bộ dáng quan tâm mười phần.

"Anh cùng chị dâu khi nào thì kết hôn?" Tân Viễn đột nhiên mở miệng

"Ta cũng đang muốn nhắc đến chuyện này." Tân Xuyên nhìn về phía cha mẹ lên tiếng "Ba, mẹ, ta tính toán tháng này muốn kết hôn với Ngàn Thảo"

"Cái gì?!" Mẹ Tân Xuyên trong nháy mắt liền buông nhanh đôi đũa, ánh mắt sắc bén liếc qua Ngàn Thảo rồi lại dừng lại ở trên người Tân Xuyên "Ngươi còn chưa thương lượng trước với chúng ta! Lúc trước có bạn gái mới cùng không hề báo với chúng ta một tiếng, trực tiếp đưa về nhà, hiện tại lại còn muốn kết hôn?"

Vẻ mặt Tân Xuyên mang chút xin lỗi nhưng cũng rất kiên quyết "Mẹ, hiện tại không phải ta đang thương lượng với mẹ đây hay sao..."

Mẹ Tân Xuyên đứng dậy, sắc mặt hết sức không tốt đẩy ghế dựa "Ta ăn no rồi" Đi được hai bước, mẹ Tân Xuyên lại quay đầu nhìn hắn một cái, rồi lại kiên quyết bước đi.

Tân Xuyên bất đắc dĩ cũng đứng lên:"Thực xin lỗi Ngàn Thảo, ta đi trước một lát.."

Ngàn Thảo im lặng không trả lời, Tân Xuyên thở dài đuổi theo bóng dáng mẹ hắn đi lên lầu. Lúc này Tân Viễn ngồi bên cạnh thập phần cẩn thận quan sát thần sắc Ngàn Thảo nhẹ nhàng mở miệng "Chị dâu, ngươi không cần để bụng làm gì, mẹ ta chỉ là vì rất quan tâm anh trai mà thôi. Còn ta và ba đều hết sức ủng hộ chị dâu, chúng ta đều chờ mong hai người mau kết hôn đó~"

Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Ngàn Thảo đột nhiên không có khẩu vị gì, bởi vì nàng biết những thứ này đều không phải do chính mình làm, gia đình này thủy chung cũng chỉ có hoan nghênh một mình Tân Xuyên mà thôi. Trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ trước kia Cửu Ngàn Thảo chậm chạp không muốn gả cho Tân Xuyên là bởi vì mẹ chồng hung dữ này sao? Nhưng là trong mắt nàng cũng không phải là quá đáng sợ, nàng gả cho Tân Xuyên chứ không phải mẹ của hắn. Tuy rằng Tân Xuyên nói sau khi kết hôn sẽ quay về đây ở nhưng là nàng còn có thể kiên trì khuyên hắn ra ở riêng. Nơi này có ngươi không muốn nhìn thấy nàng thì nàng cũng không cần ủy khuất mà ở lại làm gì.

Ghế dựa bên cạnh bỗng nhiên bị kéo ra, Tân Viễn lại gần ngồi vào vị trí lúc trước của anh trai hắn, còn ba Tân Xuyên rất có trật tự chỉ im lặng hưởng thụ bữa tối mà thôi, toàn bộ quá trình đều không có nói một câu.

"Chị dâu, ngươi không phải là đang thương tâm đi" Tân Viễn giống như đang an ủi Ngàn Thảo, tay vô tình đặt trên đùi nàng, ánh mắt đưa tình. Nhất thời Ngàn Thảo như bị điện giật trúng đến tê dại, tóc gáy trên người đều dựng đứng lên.

"Ta cũng ăn xong rồi, thật có lỗi, ta lên lầu trước" Ngàn Thảo lễ phép khom người với ba Tân Xuyên chạy chối chết lên lầu, nghĩ rằng cái gia đình này sao mà quái dị như vậy, ba thì trầm mặc ít nói, mẹ thì điển hình cho mẫu bà bà hung ác còn em trai thì vô sự hiến ân cần. Nàng ở nơi này ho một cái cũng cảm thấy áp lực trùng trùng.

Vốn định trực tiếp đi đến phòng của Tân Xuyên nhưng khi đi qua một căn phòng nọ Ngàn Thảo vô tình nghe được có tiếng tranh cãi, bèn dừng lại lắng tai nghe, nguyên lai là thanh âm của mẹ Tân Xuyên, hơn nữa nghe qua giống như đang vô cùng tức giận.

"Cái loại nữ nhân không có thân phận không có gia giáo kia ngươi bảo ta làm sao mà yên tâm để ngươi cùng nàng kết hôn? Thật không biết nàng dùng cái phương pháp gì khiến ngươi mê muội, nghe lời nàng như vậy. Lâu như vậy ngươi có gặp qua cha mẹ nàng ta sao? Cho dù Trần Mộ Nhan có đem ngươi quăng ta cũng không đồng ý ngươi tùy tiện nhặt một cái nữ nhân bên ngoài về nhà như thế. Thậm chí lại còn đã sống chung, một cái cô gái tốt liệu có thể làm ra loại chuyện cô nam quả nữ sống chung khi chưa kết hôn sao? Ta xem nàng chính là không có giáo dưỡng, ti tiện!"

"Ta đã quyết định rồi, ta chắc chắn sẽ cùng nàng kết hôn" Sau ván cửa lại truyền đến âm thanh của Tân Xuyên

"Ngươi đây là muốn chọc giận ta đến chết có phải không! Nữ nhân kia trừ bỏ bộ dạng đẹp mắt thì có điểm nào xứng đôi với ngươi! Hiện tại ngươi chỉ là thích diện mạo của nàng, nhưng sau này nàng sẽ già đi thì sao? Nàng ta một phần công tác cũng không có, đều là chờ ngươi đi làm nuôi nàng, thế này có khác gì gái bao đâu, ít ra gái bao còn biết kiếm tiền!"

Trái tim Ngàn Thảo nhảy dựng lên suýt chút nữa bạo phát mà đập cửa đi vào cùng mẹ Tân Xuyên nói lý, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nếu như bản thân thực sự xúc động như vậy sẽ làm cho người ta bắt được nhược điểm này nói bản thân không có giáo dưỡng.

Bất quá mẹ Tân Xuyên càng nói càng làm cho nàng hoang mang, vì sao trước kia Cửu Ngàn Thảo lại đem tin tức về cha mẹ của mình giấu kĩ như vậy, đến cả Tân Xuyên cũng không nói, thậm chí còn trực tiếp cắt đứt liên hệ với gia đình, làm cho nàng hiện tại tìm khắp nơi đều không có chút manh mối.

"Mẹ, thỉnh ngươi đừng nói Ngàn Thảo như vậy, nàng tương lai chính là lão bà của ta" Là thanh âm của Tân Xuyên, nghe được hai chữ "lão bà", trong lòng Ngàn Thảo dâng lên cảm giác ấm áp.

"Ngươi thật sự muốn đem nàng về nhà a!" Một tiếng mắng rống giận đồng thời trong phòng liền truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, Ngàn Thảo nghe thấy tiếng bước chân hướng cửa đi đến liền lập tức mở ra cửa phòng bên cạnh nhanh chóng trốn vào. Ngay lúc Ngàn Thảo vừa trốn đi, mẹ Tân Xuyên đúng lúc vừa hò hét vừa đạp cửa đi ra ngoài, chỉ kém một giây khi Ngàn Thảo vừa đóng cửa lại.

Ngàn Thảo dựa người vào bức tường căn phòng tối đen. Mẹ chồng thật là chán ghét mình đến mức triệt để a, bất quá.. Trần Mộ Nhan là ai? Đây là lần đầu tiên nàng nghe được một cái tên xa lạ mà lại khiến bản thân cực kỳ bất an đến như vậy.

Đột nhiên, cửa gian phòng mở ra, bởi vì không có mở đèn nên người vừa vào cũng không biết trong phòng có người. Ngàn Thảo lập tức nín thở, may mắn người này không có ý định bật đèn, nhìn qua bóng dáng hẳn là một nữ nhân, qua ánh trăng mờ ảo Ngàn Thảo mơ hồ thấy được trang phục của nàng, nhận ra chính là người hầu hôm nay ra mở cửa cho nàng và Tân Xuyên.

Một cái gia nhân lại được ở một căn phòng tốt như vậy?

Ngàn Thảo cho rằng cô gái này đang muốn tiến vào tìm đồ đạc gì đó mà thôi, liền nhích người vào trong góc tìm thứ có thể che giấu chính mình. Nếu làm cho người ta phát hiện mình lén lút xuất hiện ở căn phòng này, mẹ Tân Xuyên khẳng định lại mượn cớ để nói nàng mưu đồ gây rối cho xem.

Cô gái vừa đi vào không có nhanh chóng bỏ đi mà là cầm toàn bộ quần áo cởi sạch trơn nằm ở trên giường, cũng từ trong ngăn kéo tủ lấy ra đồ vật gì đó nhét vào hạ thể của chính mình... trong phòng truyền đến thanh âm đồ vật di động thật nhỏ còn có thanh âm nữ nhân ẩn nhẫn thân ngâm.

Ngàn Thảo đột nhiên có chút ghê tởm, ba cái chữ to thình lình từ trong đầu nhảy ra: Không phải chứ!!!!

Lúc này lại có một người nữa tiến vào phòng, hắn khóa trái cửa, ngọn đèn phòng nháy mắt được bật lên. Ngàn Thảo hướng sau tủ ra sức núp vào nhưng vẫn nghe rõ được thanh âm hai người nói chuyện

"Lão gia, có thể..chầm chậm một chút được không? Ta chịu không nổi~ hừ~ ân~.." ~......"

"Thời gian ngắn như vậy liền chịu không nổi? Rõ ràng mỗi đêm đều cho ngươi làm như vậy ở trên giường chờ ta, không nghĩ tới ngược lại làm cho thân thể ngươi càng ngày càng mẫn cảm nha."

Sấm sét nổ bên tai ----

Đây không phải là đoạn dạo đầu của bộ AV chủ tớ sao, bất đồng là trong bộ phim kia nhân vật nam chính phi thường suất, mà trước mắt....nhân vật nam chính nói ra những lời da^ʍ uế như vậy lại chính là ba của Tân Xuyên! Vị lão nhân thoạt nhìn nghiêm túc lại có vẻ đứng đắn kia!

Kế tiếp chính là tiết mục lão nhân ngoạn nữ giúp việc, hắn ma sát bộ vị kia vào hạ thể nữ giúp việc khiến nàng ta khó chịu thân ngâm đến mức cổ họng đều nhuyễn. Ngay sau đó hắn liền rút ra côn th*t trong quần tự mình ra trận, nữ giúp việc hưng phấn cầu xin muốn nhiều hơn, từ đó có thể thấy được nàng không phải là bị bắt buộc mà là cố ý quyến rũ lão nhân

Ngàn Thảo thầm cảm thấy có chút may mắn cũng có chút bất hạnh, may mắn là lần đầu tiên có bộ AV lại không phát sinh trên người mình, không may là nàng lại trở thành người đứng bên quan sát hiện trường. Hiện tại nàng có chút lý giải mẹ Tân Xuyên tại sao lại không hi vọng con trai mình kết hôn như vậy, nàng có lẽ thập phần sợ hãi con trai cưới nàng dâu liền quên mẹ, bởi vì bản thân nàng vốn đã bị trượng phu lãng quên...

Rốt cục, lão nhân tâm tình phấn khởi lên, hắn làm cho nữ giúp việc hai chân vắt lên eo mình, đứng lên bế theo nàng đi vào phòng tắm "Chúng ta đi nơi đó"

Ngàn Thảo trong lòng thập phần mong chờ hai người đi phòng tắm lại làm ba trăm hiệp, như vậy thì nàng có thể nhân cơ hội trốn ra ngoài rồi.

Rốt cục truyền đến thanh âm cửa phòng tắm bị mở ra, ngay sau đó nàng nghe được thanh âm y y nha nha sau lớp cửa kính. Hai người kia đều đang ở cao trào hẳn là không có thời gian chú ý bên ngoài đi. Ngàn Thảo liền nhẹ nhàng khom người rón rén đi ra. Đến khi cảm nhận được không khí bên ngoài, nàng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám đứng lại lâu, liền vội vội vàng vàng hướng phòng Tân Xuyên chạy đến.