Xuyên Không AV, Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ

Chương 16: Ta cho ngươi ngủ nhờ!

Editor: Cửu Vỹ Hồ

Ngay khi Ngàn Thảo đang muốn đi vòng qua công trường rẽ tắt sang đường bên kia, hai cái xe đạp phía sau chợt tăng tốc độ một trước một sau vượt lên xe nàng, đem nàng chặn lại ở giữa. Ngàn Thảo trong lòng thầm kêu không ổn, nơi này tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có xe đi qua, công trường cũng có công nhân lui tới rải rác, nhưng nếu nàng kêu lên sợ rằng không chắc xe cộ đi qua có thể nghe được hay không, hoặc là nói liệu có người nào đó nguyện ý quan tâm cái người lạ mặt qua đường, thậm chí người kia còn có khả năng cùng "góp vui" một tay, cùng hai cái tên chặn đường này tạo thành thế NP đâu, dù sao đây là thế giới AV, chuyện gì cũng không thể suy nghĩ theo phương hướng bình thường được, không có biếи ŧɦái nhất, chỉ có càng biếи ŧɦái đi!!!!

"Xin hỏi các ngươi có chuyện gì sao?" Ngàn Thảo hai tay nắm chặt tay lái, tính toán lợi dụng lúc nào hai người này lộ ra sơ hở liền sẽ cấp tốc phóng đi lên, thế nhưng bọn hắn lại giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ngàn Thảo, một kẻ giữ chặt xe đạp của nàng, một kẻ kéo nàng xuống khỏi xe, lại lấy tay bịt miệng nàng lại. Liền sau đó giữ lấy thắt lưng nàng kéo thẳng hướng một góc công trường vắng người.

"Tiểu cô nương, ngươi tốt nhất đừng kêu lên vô ích, trời tối cho dù có người nghe được cũng sẽ không thừa hơi mà chõ mõm vào. Vừa rồi chúng ta thấy ngươi đi ra từ khách sạn, hẳn là làm công việc loại đó đi?~" một cái đại hán làn da đen nhánh bộ dáng giống như là công nhân lên tiếng "Ngươi là một cái nữ hài, để cho mọi người biết chuyện này dẫu sao cũng không tốt, hơn nữa ngươi đều không phải cái nữ tử trinh tiết gì, không bằng đi theo bồi chúng ta một chút đi~"

Ngàn Thảo nhìn hắn vẻ mặt ghê tởm "Con mắt chó nào của ngươi thấy ta là làm "phục vụ"! Còn tiểu cô nương? Cô nãi nãi ta không biết lớn hơn so với ngươi bao nhiêu tuổi đâu"

Đều do cái thân thể này a, diện mạo trông giống như là cô gái vị thành niên, hơn nữa cố tình lại còn sở hữu bộ ngực vô cùng vĩ đại!

Tên nam nhân còn lại người gầy gầy thoạt nhìn có vẻ khá lớn tuổi giơ lên đôi tay vàng như nến kháp kháp lên ngực nàng, cũng đem miệng hắn hướng nơi đó hôn lên, Ngàn Thảo ghê tởm không chịu được, một cái ngẩng đầu liền dùng đầu đánh vào cằm người nọ, đem môi hắn đánh chảy cả máu, sau đó nàng lại giơ chân lên hung hăng đá loạn xạ lên bộ vị trung ương giữa hai chân hắn, chỉ nghe thấy nam nhân kia kêu lên một tiếng rất thê thảm. Nàng đang tính chạy trốn, nhưng lại bị một nam nhân giữ chặt tát một thật mạnh lên mặt nàng

"Con ranh chết tiệt! Mất công chúng ta còn tử tế nhẹ nhàng với ngươi! Gia hôm nay khiến cho ngươi biết thế nào là quy củ!" Nam nhân làn da ngăm đen thô bạo đặt nàng ở trên tường, lại dùng sức đem quần áo của nàng xé rách "Ta xem ngươi còn mặt mũi nào ra gặp người"

Nam nhân vừa bị Ngàn Thảo đạp đau cũng tiến lại gần, hắn phẫn nộ giữ chặt nàng lại cho nàng hai cái bạt tai, cũng hung hăng nhéo ngực nàng một cái "Vốn là tưởng trả cho ngươi ít tiền, nhưng bây giờ xem ra ta thật đúng là không cần làm việc phiền phức rồi!" Kéo ra áo khoác của Ngàn Thảo, đến khi nhìn thấy áo sơ mi của nàng lúc nãy bị Lí Vũ xé rách, hai nam nhân kia ngẩn người, một kẻ trong đó cười lên ha hả "Xem đi! Ta đã nói rồi! Nàng ta chính là cái tiểu đê tiện!"

Ngàn Thảo dùng sức đem túi xách của mình ném ra phía ngoài "Các ngươi không phải muốn tiền sao? Trong túi của ta có rất nhiều, đều cho các ngươi!"

"Ai u, còn là cái tiểu cô nương có chút mánh khóe, chiêu này sớm không lừa được bọn ta đâu" Tên công nhân có vẻ trẻ hơn làn da ngăm đen đối với đại thúc làn da vàng như nến nháy mắt trao đổi một chút, đại thúc liền đi ra đằng xa nhặt lấy bóp tiền, còn cái tên làn da ngăm đen vẫn ở bên người trông chừng nàng

Ngàn Thảo chịu đựng từng trận đau đớn trên má, bắt đầu nhanh chóng hướng phía trong khu công trình xây dựng thối lui, nam nhân kia thấy ý định của nàng liền hướng đi theo vào bên trong nhất thời cười chế giễu "Ngươi tiếp tục chạy a, tưởng ta bắt không được ngươi sao..."

Còn chưa có nói xong, nam tử liền cảm thấy trên mặt một trận đau đớn, ánh mắt bị cái gì đó ném vào nổ đom đóm, thì ra là Ngàn Thảo đem cái giày cao gót duy nhất còn sót lại ném trên mặt hắn ta, cũng không quản trên đất những mảnh đất đá bén nhọn cùng bụi đất dơ bẩn, thừa dịp hắn che mắt liền xoay người lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra phía cửa.

Vừa rồi nàng hướng trong khu xây dựng chạy chính là để kéo dài khoảng cách với tên đại hán kia, sau đó tranh thủ thời gian mà cởi giày, lúc này tâm tình khẩn trương làm cho nàng quên cả đau đớn dưới chân, lại không nghĩ rằng vừa chạy tới cửa liền lao vào một người, Ngàn Thảo nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra, không thể nào! Vừa rồi nàng rõ ràng đã dùng sức ném túi xách đi thật xa, cái nam nhân đi ra phía xa nhặt ví tiền sao lại trở về nhanh như vậy!

Nhất thời Ngàn Thảo liền cảm giác có chút tuyệt vọng, nàng hôm nay sẽ không là bị "làm thịt" ở trong này chứ? Mẹ kiếp! Chẳng lẽ đây xem như là báo ứng nàng đối xử với Lí Vũ lão sư như vậy a! Nói như vậy cũng quá không công bằng đi!

"Lão sư?" Bên tai đột nhiên vang lên cái thanh âm quen thuộc, giống như là thanh âm của trời cao, thanh âm của thần tiên hạ phàm.

"Nghiêm Húc!" Ngàn Thảo giọng nói trở nên run run, kích động đến mức suýt nữa òa khóc, nguyên lai nàng va vào không phải là nam nhân trứng thối lúc, mà là Nghiêm Húc!

Nghiêm Húc trong tay vẫn còn đang cầm cái túi xách vừa rồi Ngàn Thảo ném ra ngoài, hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Ngàn Thảo có chút ngạc nhiên, hơn hết là thật sự phẫn nộ. Hắn cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người Ngàn Thảo, Ngàn Thảo xiết chặt cái áo khoác, liền thấy Nghiêm Húc đã bước nhanh đến chỗ nam nhân phía sau.

Lúc này Nghiêm Húc có chút không giống với khi ở trường học, bỏ đi đồng phục học sinh ngoan ngoãn, bóng lưng của hắn có vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn kĩ phía dưới quần áo còn có rất nhiều vết bẩn, chỉ mặc áσ ɭóŧ bên trong để lộ thân mình đã bị phơi nắng thành màu lúa mạch, trên lưng còn có mảng áo bị mồ hôi làm ướt sũng, cơ bắp hữu lực, tuy rằng trang phục không đẹp mắt nhưng lại cực có cảm giác an toàn.

Nắm cái nam nhân kia bắt hắn xoay người lại, Nghiêm Húc túm cổ áo hắn sau đó liền đánh tới tấp, Ngàn Thảo phảng phất có thể nghe được tiếng nắm tay Nghiêm Húc nện vào đầu người nọ, này quyền mang theo mười phần sức lực. Dường như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, Nghiêm Húc lại đánh ra hai quyền thật mạnh, nam tử kia khóe miệng đã hiện lên sắc xanh tím, còn có rỉ ra máu, Ngàn Thảo ở trong lòng là cực kỳ thống khoái, kém chút nữa không nhịn được mà hô lên cổ vũ Nghiêm Húc.

Giống như mới từ đau đớn phục hồi tinh thần lại, nam tử ngăm đen vèo cái tránh thoát nắm tay của Nghiêm Húc, lại đánh lại một quyền, sườn mặt Nghiêm Húc bị trúng một cú, Ngàn Thảo thấy vậy thầm đau lòng, tuy rằng Nghiêm Húc không còn là cái bộ dáng thư sinh trắng trẻo mà đã phơi nắng, rèn luyện nhiều nhưng ở trong mắt nàng vẫn là một bộ dáng dễ khi dễ, hận bản thân không thể biến thành dũng sĩ mình kim cương thô kệch, đem Nghiêm Húc kéo đến bảo vệ sau lưng

Một trận chiến kéo dài, may mắn Nghiêm Húc trước mắt thoạt nhìn thân mình cứng rắn, không có bị đổ máu gì, nam tử da đen sau nửa ngày giằng co rốt cục bị Nghiêm Húc đánh đến bỏ chạy, đương nhiên cái công nhân da vàng kia cũng chạy cùng, so với cái tên da đen vừa rồi thì đối với Nghiêm Húc muốn đối phó hắn chỉ là dễ như trở bàn tay.

Bất quá cho dù như vậy trên người Nghiêm Húc cũng bị không ít vết thương, Ngàn Thảo một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xem xét vết thương trên người hắn "Hai kẻ kia đã muốn chạy, ngươi còn đuổi theo bọn hắn đánh cái gì a! Xem đem bản thân biến thành cái bộ dáng gì rồi."

".... Đánh cho ngươi hết giận" Nghiêm Húc dừng một chút nói, kỳ thực chân chính nguyên nhân là bản thân hắn thật sự tức giận đi

Ngàn Thảo ngồi trên đám gạch ngói vụn,lại xoa xoa chỗ đau trên mặt nói "Tại sao ngươi lại ở trong này? Ai, hôm nay thật sự là cái ngày xui xẻo, ta chán ghét nhất là công nhân, đáng kinh, thô bạo lại không có học thức"

"..." Nghiêm Húc dừng một chút lại nói "Lão sư, ta chính là công nhân"

"Ngươi nói gì?" Ngàn Thảo dừng lại động tác xoa mặt nhìn về phía Nghiêm Húc

"Ta ở trong này bốc vác" Nghiêm Húc cũng không giải thích nhiều, đi đến trước mặt Ngàn Thảo ngồi xổm xuống,giữ lấy hai chân nàng, Ngàn Thảo lắp bắp "Ngươi làm gì a.."

Nghiêm Húc chính là không buông tay, hắn nhìn chân Ngàn Thảo bị bẩn dính đầy bùn đất trầm ngâm hồi lâu, sau đó từ trong ba lô lấy ra bình nước, đem chân Ngàn Thảo đặt lên đùi mình rồi giúp nàng rửa sạch "Đều chảy máu rồi"

Ngàn Thảo có chút thẹn thùng, nàng đoạt lại bình nước trong tay Nghiêm Húc "Có lẽ là do vừa rồi giẫm lên tảng đá, vẫn là để tự ta làm đi"

"Ta thường xuyên bị thương, cho nên biết làm cách nào xử lý cho tốt" Nghiêm Húc không để ý đến Ngàn Thảo, ngược lại cẩn thận giúp nàng xử lý miệng vết thương, càng ngạc nhiên là hắn cư nhiên lấy trong túi ra một lọ Vân Nam bạch dược, làm nàng kinh sợ không thôi

"Cái gì kêu thường xuyên bị thương... Ngươi thường xuyên đánh nhau sao?" Ngàn Thảo hỏi

"Ở trong công trường làm việc đương nhiên sẽ thường xuyên bị thương"

"Ngón tay ngươi cũng là..."

Nghiêm Húc không có trả lời Ngàn Thảo mà là đưa lưng về phía nàng ngồi xuống chỉ chỉ sau lưng mình "Ta cõng ngươi"

Ngàn Thảo thở dài ôm lấy cổ Nghiêm Húc "Vừa rồi ngươi làm sao biết ta ở trong này?"

"Thấy được túi của lão sư" Nghiêm Húc đứng dậy, vững vàng đem Ngàn Thảo đặt trên lưng. Ngàn Thảo than lên một tiếng "Oa. Ngươi thật lợi hại cư nhiên có thể nhận ra! Có khi đem cái túi của ta vứt xuống đất ta còn tưởng túi rác mà bước qua nha"

Nghiêm Húc trầm mặc, không nói gì tiếp tục cõng Ngàn Thảo đi về phía trước. Chuyện của nàng hắn đương nhiên nhớ được, dù là cái bút bi nhỏ bé của nàng hắn cũng dễ dàng nhận ra. Lúc này cánh tay Ngàn Thảo đang vòng ôm cổ hắn, mang theo ấm áp cùng hô hấp mang mùi hương riêng biệt của nàng thoảng qua lỗ tai, thân thể nàng cũng kề sát, Nghiêm Húc trong lòng có chút nhộn nhạo.

Khiến hắn bước đi ngày càng chậm lại, muốn đem con đường kéo xa hơn

Suy nghĩ giống như đang phiêu dạt, cho đến khi Ngàn Thảo vỗ vai hắn mới phục hồi lại tinh thần, nguyên lai hai người đã đi ra khỏi công trường, thậm chí cũng đi đến chỗ lúc vừa rồi Ngàn Thảo để xe đạp

"Mẹ kiếp, xe đạp của ta đâu mất rồi?" Ngàn Thảo giận dữ, nhìn xem chung quanh đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu

"Ở đây rất phức tạp, kể cả khóa cũng có thể bị trộm đi!" Nghiêm Húc nói

"Kia làm sao bây giờ a? Chúng ta bắt xe bus đi về?"

"Lão sư phải về nhà sao?"

"Vô nghĩa, không trở về nhà thì đi chỗ nào a"

"Nhưng là mặt lão sư còn sưng, để cho người nhà nhìn thấy chẳng phải sẽ lo lắng sao?"

Ghé vào trên lưng Nghiêm Húc Ngàn Thảo trầm tư "Ngươi không nói ta đều quên mất" Nói xong câu này Ngàn Thảo còn thập phần giả bộ thâm trầm, học bộ dáng Tôn Quyền sờ sờ cằm "Để ta suy nghĩ"

Người nhà Ngàn Thảo sẽ không lo lắng bởi vì nàng ở cùng một chỗ với Tân Xuyên, nhưng đúng là nếu để Tân Xuyên nhìn đến vết thương này cũng không dễ giải thích a! Bỏ qua chuyện với Lí Vũ nếu như nói bản thân trên đường về nhà gặp được kẻ bắt cóc thì coi như xong, chỉ sợ Tân Xuyên lại truy cứu kĩ, còn có quần áo rách nát trên người, để cho hắn nhìn thấy còn không tức điên.

Ngay khi Ngàn Thảo muốn hạ quyết tâm đi về nhà, Nghiêm Húc đột nhiên nghiêng đầu qua, thanh âm nhu hòa "Lão sư, hay là đến nhà của ta đi, ta cho ngươi ngủ nhờ một đêm"