Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi

Chương 6

Editor: Sakura Trang

Dưới người một dòng nước ấm, máu thê diễm dính vào quần trắng. Thiên, ai mau tới cứu hài tử của ta!

Một đạo bóng trắng thoáng qua, Tô Như Yên bị thô bạo kéo ra. Mất lực Tiêu Trường Hà liền theo quán tính bị kéo về một bên, mắt thấy bụng liền muốn nặng nề đυ.ng trên đất, lúc nguy cấp bị bảo vệ vào một cái ôm trong ngực ấm áp quen thuộc.

“Tiêu! Tiêu! Ngươi thế nào!” Bên tai là thanh âm lo lắng.

“Phong... A a... Thật là đau... Hài tử... Hài tử... Phong...” Thê thảm dựng phu chỉ có thể phát ra chút lời nói tan vỡ.

Mắt thấy nam nhân trong ngực liền muốn rơi vào hôn mê, Tần Phong ôm lấy y, sải bước vọt vào nội thất, làm như không thấy nữ tử ngã ngồi một bên.

Đặt Tiêu Trường Hà cẩn thận lên giường, thấy y phục của nam nhân cồng kềnh bị máu tươi thấm ướt, Tần Phong không khỏi nhíu mày lại. Đem một viên kim đan đút vào trong miệng nam nhân. Rót vào một ít nội lực, Tiêu Trường Hà hơi thanh tỉnh chút. Nhưng thanh tỉnh khiến y phải chịu thống khổ sợ hãi đối với y cũng không phải là chuyện gì tốt.

“Ngô... A... Ách...” Bàn tay níu chặc chăn nệm, khớp xương trắng bệch.

Tần Phong cởi xuống quần trắng ướt đẫm của nam nhân, nhẹ nhàng lau chùi vết máu giữa chân, lại luôn không thể lau sạch sẽ. Sau lưng nam nhân còn đang ra máu, nhưng lượng cuối cùng cũng dần ít đi.

Nam nhân mất máu không ít ở dưới hiệu lực của thuốc lại lần nữa mơ màng trầm trầm. Tần Phong cầm tay của nam nhân, hôn trán nam nhân: “Đừng sợ, ta ở.” Nam nhân cuối cùng thϊếp đi.

Đầu ngón tay Tần Phong nhẹ nhàng đẩy ra y phục nam nhân. Thai bụng to lớn phơi bày ở trước mắt. Nhìn trên bụng trơn nhẵn rõ ràng in từng cái dấu vết bàn tay tím đậm. Có thể thấy mới vừa rồi nam nhân chịu đau đớn sâu bao nhiêu.

Thai bụng vẫn là không ngừng nhúc nhích. Tiêu Trường Hà cho dù đang ngủ mê man cũng chịu hành hạ. Tay ấm áp thuần trắng quệt dược cao bôi bụng nam nhân, lại đánh vòng trấn an thai nhi xao động, từ từ giảm bớt thống khổ của nam nhân.

Khổ cực của Tiêu Trường Hà, Tần Phong là người hiểu rõ nhất. Y theo tính ngốc nghếch của nam nhân này, mình vừa rời đi sợ là thì đã rối loạn tâm thần không thể thật tốt an thai nữa. Không mấy ngày liền như vậy gấp gáp chạy tới, trên đường nhất định là lắc lư liều lĩnh. Thai nhi đã sớm vì vậy không yên, hôm nay lại chịu bị thương nặng. Cũng may Tiêu Trường Hà công lực thâm hậu thân kiện thể tráng, người bình thường thì không cần nghĩ bảo toàn hài tử.

Giấc ngủ này chính là hai ngày. Tỉnh lại, Tiêu Trường Hà cả người vô lực. Tay còn đặt ở trong tay Tần Phong. “Tiêu” Thanh âm của Tần Phong êm tai giống như tiên nhạc vậy. “Phong…” Tình ý dạt dào nồng nặc lại quyến luyến.

Tần Phong cũng không nói nhiều, lực đạo vừa phải vì nam nhân xoa bóp thân thể không còn chút sức lực nào.

Tiêu Trường Hà cảm thấy Tần Phong dường như thật giống như đại khái là, tức giận? Đè lại tay nam tử, nhìn vào mắt hắn. Tần Phong cảm thấy trước mặt mình hình như là một con chó lớn ánh mắt ướt nhẹp đáng thương ba ba ngoắc cái đuôi...

Cố nén kí©ɧ ŧɧí©ɧ đè lại trán. Bất đắc dĩ mở miệng: “Không phải nói xong ngoan ngoãn chờ ta trở về sao? Ngươi thân thể hôm nay lại còn chạy đến! Ta suy nghĩ một chút cũng nghĩ mà sợ. Tới thì thôi, cứ mặc cho người điên kia đến gần mà không cảnh giác còn để cho mình bị thương nặng như vậy!”

Cảm giác được nam tử lo lắng, Tiêu Trường Hà: “Xin lỗi.... Ta thật là nhớ ngươi...” Im lặng, ôm nam nhân nhận sai vào ngực, cảm nhận được nam nhân hơi run rẩy. Trường Hà cũng là sợ không thôi, thiếu chút nữa, liền mất đi hài tử của y và Tần Phong. “Đều là ta sai, ” có chút khó khăn khô khốc mở miệng, “Là ta hèn hạ, ích kỷ, thẹn với Tô cô nương, thiếu chút nữa làm liên lụy hài tử” “Nàng chẳng qua là người không quan trọng, ngươi có cái gì phải thẹn. Nàng làm ngươi bị thương đến vậy, thiên đao vạn quả cũng không quá đáng” “Nàng không phải vị hôn thê của ngươi sao?” “Khi di mẫu còn sống từng hy vọng ta chăm sóc nàng, nàng liền tự mình đa tình... Người bên cạnh ta, chỉ biết là ngươi “

Tiêu Trường Hà: “Thật sao? Có thể không? Đây không phải là mộng chứ?... Ta từng cho là, có thể có hài tử của ngươi chính là trời cao đối với ta ban ơn... Sau đó, ngươi có thể cho phép ta yêu ngươi, ta cảm thấy cho dù chết cũng cam nguyện nữa...” Ta không dám nghĩ, hạnh phúc còn có thể có một loại viên mãn khác.

“Lặp lại lần nữa...” Thanh âm mềm mại của Tần Phong.

“Ta yêu ngươi “

Rốt cuộc là thương nặng, mặc dù chuyện của Tần Phong đã làm xong, nhưng Tiêu Trường Hà còn chưa thích hợp vận động mạnh, tất nhiên không chịu được lặn lôi đường dài về nhà trúc. Những ngày kế tiếp Tiêu Trường Hà liền phần lớn là trên giường trong Tần viện vượt qua. Mỗi ngày thuốc nước đồ bổ không ngừng, khí sắc hơi chuyển tốt, mà bụng vốn là lớn kinh người lại là nhanh chóng tăng trưởng một vòng mới.

Bụng nặng nề chèn ép khiến cho Tiêu Trường Hà đã không cách nào nằm ngủ ngửa, mỗi lần nghiêng người mà ngủ, bụng lớn đều chiếm hơn phân nửa giường. Tần Phong từ phía sau lưng ôm lấy y, cánh tay dài cũng chỉ có thể khó khăn lắm chạm đến đỉnh bụng.

Ngày tuy dần dần chuyển lạnh, nhiệt độ cơ thể của dựng phu nhưng luôn là cao hơn so với người thường, cộng thêm người tập võ từ trước đến giờ không sợ lạnh, y phục mỗi ngày của Tiêu Trường Hà thật là mỏng. Trung y mỏng như cánh ve êm ái, trường bào đặc chế rộng thùng thình, bọc lấy vòng eo kinh người, nhìn lại có mấy phần phiêu dật.

Nhìn thân thể ngày càng cồng kềnh của mình trong gương trong lòng Tiêu Trường Hà ngày càng lộ vẻ tự ti, Tần Phong liền như vậy an ủi y. Cũng biết mình quá cố tình gây sự không biết thẹn, nhưng vẫn là tổng phải nghe đến Tần Phong bảo đảm ở trong mắt hắn mình phong tư trác nhiên khí vận động lòng người mới cao hứng.

Lớn bụng tròn trịa ưỡn rất là khó chịu, kéo lưng đau nhức không chịu nổi. Sức nặng tập trung ở trước người, giữ thăng bằng được cũng là vấn đề.

Mỗi lần thấy Tiêu Trường Hà bưng cái bụng lớn, nghiêng ngã nhịp bước không yên, Tần Phong đều cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Hết lần này tới lần khác người ngốc kia vừa thấy hắn, còn mặt đầy rực rỡ lảo đảo nghĩ muốn bay chạy lao vào trong mình ngực! Tần Phong cảm thấy trái tim kia của mình a, giống như một chiếc lá cây cuối cùng trên cây trong mùa đông, đong đưa trong gió, không biết lúc nào liền rào rào nhẹ nhàng ~