“Hồng Tinh là một loại khoáng sản có số lượng cực kỳ ít ỏi, nằm trong ngọn núi lớn phía Tây rừng rậm, bị bộ lạc dũng mãnh nhất – Lôi Nặc chiếm cứ. Muốn Hồng Tinh phải dùng đồ ăn, muối, da thú, thậm chí thư thú để trao đổi. Bộ lạc Lôi Nặc là bộ lạc đầu tiên phát hiện ra Hồng Tinh có thể nâng cao tiềm chất của hùng thú, nên dũng sĩ của họ đều là cường giả cấp sáu trở lên. Bộ lạc Lôi Nặc chính là kẻ thống trị cả đại lục phía Đông. Tất cả các bộ lạc nhỏ khác đều phải nghe theo sự chỉ huy của họ.”
Tiểu chim cút thấy nam thần có chút thiếu hụt thường thức cơ bản, nên giải thích vô cùng tỉ mỉ. Cậu nghĩ cũng phải thôi, nam thần có một đại sư tử lợi hại như vậy bảo vệ, muốn làm cái gì thì đại sư tử giúp hắn làm cái nấy, chẳng trách không dính khói bụi trần gian. Phỏng chừng trong bộ lạc cũ, hắn chẳng phải bận tâm chuyện gì, nhìn thử cơ thể da mềm thịt mỏng, trơn bóng như ngọc là biết.
“Đại sư tử là phản tổ thú, không dùng được Hồng Tinh đâu. Nam thần, cậu cũng đừng đến bộ lạc Lôi Nặc. Người ở đó toàn là lưu manh, chỉ cần thấy thư thú xinh đẹp sẽ muốn chiếm đoạt ngay. Nếu nam thần cần muối cứ nói với tôi, tôi mang đến cho cậu, tuyệt đối đừng vì mua muối mà đi tìm Hồng Tinh, chẳng đáng đâu.” Tiểu chim cút dặn đi dặn lại.
Chu Doãn Thịnh gật đầu cười, chắt lọc tin tức quan trọng từ trong lời nói của cậu, hiểu biết về mảng đại lục này càng ngày càng sâu sắc. Thú nhân nơi này đã nắm giữ một hệ thống tu luyện đặc biệt, đồng thời dựa vào thực lực phân chia đẳng cấp, Hồng Tinh chính là vật mấu chốt. Chẳng qua, giống như tiểu chim cút nói, việc này không liên quan gì đến hắn hết.
“Muối quý giá như vậy, trong bộ lạc của cậu chắc rất khan hiếm, cậu cứ giữ lại mà dùng, tôi nghĩ sẽ biện pháp khác.” Hắn từ chối đề nghị của tiểu chim cút, dự tính mấy ngày nữa cùng sư tử ngu xuẩn đi biển một chuyển, hoặc là tìm một quặng mối trong đất liền.
Tiểu chim cút liên tục nói không sao, đừng ngại, thấy giọng điệu nam thần kiên định, càng cảm thấy hắn thật tốt, mang theo tấm lòng tràn đầy cảm động và một khối thịt rồng lớn trở về.
Chu Doãn Thịnh và Triệu Huyền đưa cậu đến gần bộ lạc, thấy cậu an toàn bò vào trong hang động trên vách đá dựng đứng mới rời đi. Người ngoài vừa đi, Triệu Huyền lập tức cõng người yêu phi như bay về sơn động, đuôi to vung qua vung lại, thể hiện tâm tình cực kỳ kích động.
Chu Doãn Thịnh sao có thể không biết y nghĩ gì, đánh đầu y nhắc nhở: “Mới ăn thịt nướng xong, người toàn dầu với mỡ, ra bờ sông tắm trước đã.”
Triệu Huyền không nói hai lời lập tức thay đổi phương hướng, lao tới dòng sông gần đây nhất, “Tùm” một tiếng nhảy vào trong nước, hai chân trước giữ người yêu nổi trên mặt nước, chỉ lo hắn bị sặc.
Chu Doãn Thịnh nhấn đầu sư tử ngu xuẩn xuống nước, cọ rửa quanh miệng y, tiếp tục chải vuốt một lượt lông vàng từ trên xuống dưới, xong xuôi mới chậm rãi cởi váy da thú, ném lên bờ sông, vốc nước hắt lên mặt. Triệu Huyền nhào tới gần, liếʍ láp gò má, xương quai xanh, l*иg ngực của hắn, liếʍ liếʍ một chút đã nổi phản ứng, há miệng ngậm tay hắn nhẹ nhàng kéo tới khu nước cạn gần bờ, chôn đầu giữa hai bắp đùi, cẩn thận chăm sóc vật nhỏ của hắn.
Đầu lưỡi sư tử sần sùi, lướt qua da thịt có chút đau, có chút tê, còn có chút ngứa, cảm giác vô cùng tuyệt. Bất tri bất giác, Chu Doãn Thịnh trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ, ngồi trong dòng nước cao không quá mắt cá chân, tách đùi hưởng thụ.
“A, liếʍ nhè nhẹ một chút, đau.” Một tay hắn níu lông bờm của đại sư tử, một tay đỡ nửa thân trên, mỗi lần đầu lưỡi đảo qua liếʍ mυ'ŧ, cơ thể hắn run lên khe khẽ, vừa giống như rất đau, vừa giống như rất thỏa mãn.
Quả nhiên động tác của Triệu Huyền nhẹ nhàng hơn, đầu lưỡi dịu dàng đảo qua đỉnh đầu vật nhỏ, thưởng thức giọt sương chảy ra từ bên trong. Lưỡi mềm quấn lấy vật nhỏ, chậm rãi di chuyển lên xuống.
Chu Doãn Thịnh “Ư ư a a” rêи ɾỉ, buông lông bờm của sư tử ngu xuẩn ra, vuốt ve hai túi da sưng phồng của mình, cảm giác nước bọt dọc theo khe mông lướt qua cửa huyệt khiến cơ thể hắn co rụt.
“Thân ái, liếʍ, mau liếʍ bên trong.” Hắn vừa đưa ra yêu cầu, vừa hôn cái đầu xù lông của sư tử ngu xuẩn, khóe mắt đỏ ửng, con ngươi ướt nhẹp, dáng vẻ xuân tình.
Triệu Huyền sao có thể cự tuyệt yêu cầu nóng bỏng như vậy, gầm nhẹ một tiếng đáp ứng, đầu lưỡi trượt qua khe mông, lướt tới mật huyệt nóng ẩm của người yêu, chậm rãi, từng chút từng chút một chui vào, không ngừng chuyển động đâm vào rút ra, liếʍ láp toàn bộ vách thịt mềm mịn.
Đầu lưỡi đảo qua vách thịt, tựa như vô số dòng điện bé nhỏ chạy tán loạn trong mật huyệt, khiến Chu Doãn Thịnh không ngừng run rẩy. Hông eo mềm nhũn, cánh tay vô lực không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể nữa, từ từ nằm rạp xuống nước, y hệt một con cá mắc cạn đang giãy dụa, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.