Lần này Nguyên Hạo không giữ lại gì nữa, hắn tăng tốc Di Ảnh Bộ đến mức tối đa. Một tên ám tử đang tế pháp khí phòng vệ ra, dáng vẻ vô cùng thận trọng. Một tiếng gió nhẹ thổi qua, gã cảm thấy yết hầu mát lạnh và hơi thở như đứt quảng. Gϊếŧ người trong vô hình, cùng một kiểu khi đáng bại tên nửa bước Trúc Cơ cứu Văn Cự nhưng lần này tốc độ còn khủng bố hơn rất nhiều. Những tên ám tử khác chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh màu đen thoáng qua rồi tên đồng bọn cứ thế gục xuống.
- Chiến, chiến, chiến
Lại một tên nữa bị chém như cắt cổ gà, Nguyên Hạo lúc này chiến đã lên đến đỉnh điểm. Hai tròng mắt của hắn đỏ như máu, hơi thở dồn dập, linh lực tiêu hao nhanh chóng mặt. Biết là nếu cứ sử dụng chiêu này, hắn chắc chắn sẽ gục ngã sớm trước khi hạ hết tất cả ám tử, nhưng Nguyên Hạo đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Trong thế trận này, nếu như hắn không ra tay thì phe mình sẽ bị bóp chết nhanh chóng. Do đó, việc liều mạng của Nguyên Hạo là lựa chọn tốt thứ hai sau việc bỏ trốn, mà với cá tính của hắn thì bỏ trốn bỏ đồng đội là chuyện không có trong từ điển của mình.
- Tấn công tứ phía đi, tên này không thể duy trì được lâu đâu.
Tên mắt híp trong nhóm ám tử giờ đang lo sốt vó, phải lẩn trốn phía sau những kẻ khác. Hắn tuy không phải là minh tinh chói sáng của Hắc Diện Tông nhưng cũng là một trong hơn năm mươi đệ tử có tu vi nửa bước Trúc Cơ bí mật tham gia bí cảnh.
Cho nên khi thấy cảnh một tên tu vi Ngưng Khí viên mãn bên phía đối phương có thể xông vào phe mình giống như sói lạc bầy cừu thì trong lòng gã đã hoảng sợ đến cực điểm.
- Các huynh đệ, tỷ muội mau xông lên. Chúng ta phải hỗ trợ cho Nguyên Hạo, huynh ấy đang vì chúng ta mà chiến đấu quên mình.
Bên phía các đệ tử Hắc Điểu Môn cũng vì màn chém gϊếŧ trước mặt mà tâm tình dậy sóng mạnh mẽ. Từ khi nhóm thành lập đến giờ, vị thiếu niên kia đã luôn lao lên phía trước, một mình chống chọi với số đông kẻ địch có thực lực cao cường. Trong tâm cảm, bất giác bọn họ đã xem Nguyên Hạo là vị lãnh tụ, là người chỉ huy, là anh hùng thật sự.
- Đúng thế, dù có hi sinh ta cũng phải kề vai sát cánh với Nguyên Hạo ca.
- Ta cũng thế, ta muốn gϊếŧ bọn khốn đã ám hại đồng môn của mình.
- Ta cũng liều mạng.
Nhất thời sĩ khí các đệ tử Hắc Điểu Môn đại thịnh, tất cả đồng loạt tế ra pháp khí, phù bảo tấn công về phía kẻ thù. Tích tiểu thành đại, khả năng phòng ngự của một tên nửa bước Trúc Cơ có thể chống đỡ được hai, ba tên Ngưng Khí cùng nhau ra đòn. Nhưng gặp phải cả gần bốn mươi người tập trung đánh tới thì cho thêm mười lá gan bọn ám tử cũng không dám cường ngạnh. Do đó, cả đám ám tử quýnh quáng vội hợp sức lại ngăn cản pha hợp công phía đối phương. Bị phân tâm, bọn chúng lại tạo ra cơ hội tuyệt vời cho Nguyên Hạo ra tay đánh lén. Thế trận nhanh chóng xoay chuyển, các đệ tử Hắc Điểu Môn từ phe yếu thế hơn rất nhiều lại đang giành thế chủ động không ngừng công kích kẻ thù.
Bên cạnh đó, trận chiến giữa những kẻ ưu tú như Triệu Bá Hưng, Đỗ Phi Đào, Nhã Lương với mười tên ám tử tinh anh nhất trong ba mươi tên cũng căng thẳng không kém. Ba người dẫn đầu Địa bảng đang một chọi với hai tên địch, còn Ngô Việt, Tiểu Mi, Văn Cự, Ngô Tuyết San, Hồ Bật Trung chia nhau đối địch với bốn tên còn lại. Tuy tinh thần tập trung vào kẻ địch nhưng bọn họ vẫn theo dõi được tình hình những đệ tử khác.
Việc Nguyên Hạo đột nhiên bộc phát liên tục trảm sát kẻ thù đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần của những thiên tài này không nhỏ. Triệu Bá Hưng vốn không thích người khác tỏa sáng hơn mình, gã lập tức dùng thế công vũ bão chèn ép hai tên ám tử đang đối đầu với mình. Chủ tu kim thuộc tính, cương ngạnh cận chiến chính là sở trường của gã, điều này khiến cho kẻ địch chật vật chống đỡ, không ngừng thối lui để giữ khoảng cách. Rõ ràng là cái danh hiệu đệ nhất của gã không phải là để trưng mà hoàn toàn có vốn liếng thật sự để ngạo mạn.
Nhẹ nhàng nhất là Đỗ Phi Đào, kiếm pháp tinh diệu của nàng luôn như một buổi khiêu vũ nghệ thuật. Cho dù đối thủ là hai gã nửa bước Trúc Cơ có khả năng chiến đấu không tệ thì nàng vẫn rất thoải mái ưu nhã. Nếu như Triệu Bá Hưng là cương mãnh thì lối chiến đấu của nàng là ôn nhu, như con gió thoảng thoáng qua nhẹ nhàng, rất khó nắm bắt và phá vỡ. Nhã Lương thì khác, tên này chỉ chú trọng vào hiệu quả chứ không quan tâm đến thể hiện hay đẹp mắt gì cả. Gã vốn chủ tu thổ hệ nên vũ kỹ pháp thuật phòng ngự rất mạnh, hai tên ám tử đối đầu với gã thay phiên nhau dùng pháp khí lẫn cận chiến đột kích nhưng bất thành. Trong khi đó, gã chỉ chờ đối phương sơ sảy liền phản công vào yếu điểm trên cơ thể kẻ địch, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Còn năm người gồm Văn Cự, Hồ Bật Trung, Ngô Việt, Ngô Tuyết San, Tiểu Mi Thì không lợi hại như thế. Bọn họ cố gắng hỗ trợ lẫn nhau để cầm cự ngang tay với bốn tên ám tử nửa bước Trúc Cơ của đối phương. Khi thấy Nguyên Hạo liều mình chiến đấu bảo vệ số đông đệ tử phía sau, trừ Ngô Việt, bốn người còn lại liền liều mạng tung hết khả năng của mình ra. Nhưng trong thời gian ngắn, dù cố gắng mấy thì bọn họ cũng không thể đánh bại kẻ địch được nên chiến trận nhất thời vẫn bất phân thắng bại.
- Không ổn rồi...Cơ thể của ta bị sao thế này?
Trở lại với trận chiến của Nguyên Hạo, sau khi diệt gọn hơn mười tên, tức là hơn nửa số ám tử đấu với số đông đệ tử, hắn cảm thấy toàn thân bỗng dưng đau nhức như bị lóc thịt, cử động vô cùng khó khăn.
- Tuyệt kỹ của Di Ảnh Bộ rất lợi hại, có điều nó cũng có cũng có phản ứng phụ thê thảm lắm. Tuy cơ thể của ngươi đã được gia cố bởi Dịch Thể, lại có Hư Vô linh căn không ngừng cải tạo, nhưng việc cơ thể phải chịu đựng việc di chuyển với cường độ cao liên tục đã khiến mình bị quá tải rồi. Ngươi phải biết tốc độ mỗi lần ra chiêu của mình đã gần bằng Trúc Cơ kỳ rồi, nếu là kẻ khác thi triển e là đã tổn thương tứ chi chứ không đùa đâu.
Thấy Nguyên Hạo thắc mắc, Tiểu Vô mới trồi lên cất tiếng giải thích. Nghe xong, Nguyên Hạo chỉ cười khổ rồi lấy đan dược chữa thương và hồi khí ra nuốt vào. Tuy hắn đã tạm ngưng đột kích kẻ địch nhưng hiện tại số lượng đám ám tử cũng chỉ có thể chống đỡ đám đông đệ tử công kích.
- Tình trạng của ngươi hiện tại nên nghỉ ngơi một chút, nếu tiếp tục sử dụng Di Ảnh Bộ rất có thể sẽ khiến cơ thể bị thương tổn ngay.
- Ta làm gì còn thời gian để nghỉ cơ chứ.
Bất chấp lời khuyên của Tiểu Vô, Nguyên Hạo lại vận công, linh lực tràn về hai tay của hắn. Không thể sử dụng Di Ảnh Bộ nhưng bản thân hắn vẫn có thể dùng Thổ Thạch để công kích. Ngoài ra Nguyên Hạo còn bay đến, tạo ra lá chắn Thủy Lưu bảo hộ những đệ tử Hắc Điểu Môn vào trong. Theo tính toán của hắn, dưới sự hợp lực của gần bốn mươi đệ tử thì mấy tên ám tử kia tu vi có nhỉnh hơn thì việc đánh bại chúng cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
- Haha, chết cho ta.
Triệu Bá Hưng cười một tràng dài rồi dùng hai tay của mình bóp chết cả hai tên ám tử đối chiến với hắn. Dù hai tên này là tinh anh giỏi nhất trong ba mươi tên nhưng đối chiến với đệ nhất thiên tài Địa bảng xa xa vẫn chưa đủ. Tuy nói là vũ kỹ của Triệu Bá Hưng là cận chiến, thực tế mỗi đòn hắn tung ra đều mang theo kình lực ẩn giấu. Nên cách không thì hắn vẫn có thể tổn thương được kẻ địch, có thể nói là rất bá đạo.
Sau hắn không lâu, Đỗ Phi Đào cũng đột nhiên tăng tốc. Nàng bất ngờ xoay vòng, kiếm chiêu đang chậm rãi bỗng biến đổi tiết tấu trở nên nhanh như lốc xoáy. Hai tên ám tử không kịp bắt nhịp liền bị mấy chục vết chém khắp người, toàn thân nhiễm huyết, trọng thương đương trường.
- Hai tên quỷ kia quả thật đáng sợ. Haiz, ta cũng kết thúc thôi.
Nhã Lương quan sát thấy hai người xếp trên mình trên Địa bảng đã hạ sát đối thủ thì gã có cảm xúc hơi chua xót. Dù rất cố gắng tu luyện nhưng lực lực chiến đấu của gã vẫn còn bị hai người này bỏ một đoạn. Đang trong tư thế phòng ngự, gã liền triệu ra một cây kích dài, rồi lao thẳng về kẻ địch. Buộc phải dùng đến vũ khí sở trường Thanh Long Kích, Nhã Lương đã tỏ ra yếu hơn hai vị kia một bậc.
- Nổi cát lên cho ta.
Khí thế tăng vọt, cát bay lên như cuồng phong xuất hiện, Nhã Lương gầm lên một tiếng rồi huy vũ cây kích đâm thẳng. Trước sát chiêu của gã, hai tên ám tử cũng tế ra pháp khí phòng ngự chống đỡ, ngay cả phù bảo phòng ngự cũng dùng đến. Cố gắng được tầm năm phút thì tầng tầng bảo vệ của hai tên cũng tan vỡ, bọn chúng bị Thanh Long Kích xiên thẳng vào nhau như xiên thịt. Sức mạnh của bộ ba đứng đầu Địa bảng đã được bộc lộ chân thực và sắc nét vô cùng.
Rảnh tay rồi, Triệu Bá Hưng, Đỗ Phi Đào và Nhã Lương liền nhảy vào hỗ trợ những người còn lại. Chỉ sau mười lăm phút hơn, ba mươi tên ám tử đã toàn quân tiệt diệt. Có thể thấy tu vi không đại biểu cho kết quả, cùng tu vi thực lực có mạnh yếu chênh lệch. Hơn một tiểu cảnh giới nhưng nếu gặp số đông kẻ địch yếu hơn vẫn khó lòng mà thắng. Chỉ có chênh lệnh được một đại cảnh giới mới là khoảng cách giữa trời cao và vực sâu thật sự.
Trong sự hân hoan vui mừng chiến thắng, ánh mắt mọi người nhìn về Nguyên Hạo đang tỏ ra mệt mỏi lao lực với những sắc thái khác nhau. Phần đông đệ tử thì sùng bái hắn đến tột đỉnh, nếu không có hắn thì rất có thể nhiều người đã tử thương trước kẻ địch mạnh mẽ. Triệu Bá Hưng bước đến tỏ ra ân cần hỏi han nhưng trong lòng đang không vui chút nào. Gã không ngờ cái tên mình khi nãy còn hứa sẽ bảo kê các kiểu cho lại là một cao thủ. Điều này chả khác nào đối phương đang châm chọc gã. Với tính cách ích kỷ của Triệu Bá Hưng, gã đã âm thầm chuyển hảo cám với Nguyên Hạo thành ác cảm.
Người cảm thấy không thoải mái không kém là Đỗ Phi Đào. Tên thiếu niên này càng biểu hiện ra năng lực hơn người thì nàng càng cảm thấy mình càng áy náy. Tuy tính cách cô gái này không kém nhưng tính cách háo thắng của tuổi trẻ vẫn chưa thay đổi được. Chỉ có Nhã Lương là đang trầm tư suy nghĩ, gã đang xem xét khả năng kết thân với Nguyên Hạo. Theo như gã phân tích, bản thân gã dù có dùng đến tuyệt chiêu của mình cũng không thể hạ hơn mười tên ám tử tu vi nửa bước Trúc Cơ trong thời gian ngắn như vậy được. Thậm chí hai tên xếp trên gã cũng chưa chắc làm được, đây là bản lĩnh thật sự chứ không phải may mắn. Bản thân Nhã Lương là người có tâm kế, gã không rảnh rỗi đi ghen ghét kẻ khác mà chỉ muốn mình mạnh lên thôi.
Đang nhắm mắt điều dưỡng một chút, Nguyên Hạo không biết có mọi người đang tập trung suy nghĩ về hắn. Ngay khi hắn chuẩn bị mở mắt ra thì tòa thành cổ đột ngột rung chuyển dữ dội, đất đá bung lên, những bức tường kiên cố cũng run rẩy kịch liệt.