Hư Lộ

Chương 100: Vở kịch độc nhất vô nhị

Trước thái độ nghiêm khắc của La Sương, đại trưởng lão Vũ Chiến cũng cảm thấy mình hơi thất thố nên liền thu lại uy áp rồi cười gằn lên tiếng:

- La tiên tử quá lời rồi, lão phu chỉ là nhất thời quan tâm nữ nhi của mình bị người ta ức hϊếp nên mới lỗ mãng ậy thôi. Mong người bỏ qua cho khà khà.

Nghe giọng điệu có phần nhún nhường của đối phương, ánh mắt của vị mỹ nư dẫn chương trình kiêm chưởng quản Hoàng Long thương hội đông đại lục mới hòa hoãn trở lại. Thế nhưng cây muốn lặng nhưng gió lại chẳng ngừng, một giọng nói chanh chua như đàn bà lại the thé cất lên xóa tan không khí yên ổn mới được thiết lập:

- Thúi lắm, lão làm bao nhiêu người trọng thương, hấp hối thế kia mà chỉ dùng một câu nói là xong rồi sao. Dù ta anh tuấn tài giỏi, không bị ảnh hưởng bởi trò vặt của ngươi thì cũng cảm thấy bất bình thay cho những vị hào kiệt dưới hội trường kia. Ngươi tưởng ngươi là đại trưởng lão Vạn Dược Cốc thì một tay che trời, coi cái đấu giá hội này là Vũ gia của ngươi sao?

- Tiểu tử thối...

Cơn giận vừa mới hạ xuống lại bị tên thiếu niên kia chọc cho dâng trào trở lại. Vũ Chiến nghiến răng kèn kẹt muốn một chưởng đập nát căn phòng khách quí của Nguyên Hạo nhưng e ngại La Sương vẫn đang chăm chú nhìn mình nên chỉ đành ngậm cục tức vào lòng. Không thể phát tiết bằng vũ lực, lão đành quyết chơi thằng tiểu quỷ kia một vố ra trò nên tương kế tựu kế rồi cười lớn tiếng đáp trả:

- Được lắm, thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia, lần này để ta so kè đấu giá với ngươi. Vũ Chiến ta cũng muốn xem tài phú của ngươi có bao nhiêu mà mạnh miệng như thế haha.

- Cũng không nhiều lắm đâu, đủ nuôi cha con lão sống sung sướиɠ thêm một ngàn năm nữa mà thôi.

Trả lời bằng giọng đầy châm biếm, Nguyên Hạo khiến đối phương uất ức đến muốn thổ huyết. Giỡn sao, so tài võ mồm thì dù là thần nhân thứ thiệt ca đây cũng không ngán chứ nói gì lão già "đức cao vọng trọng" như ngươi chứ.

Biết mình không phải đối thủ về mặt miệng lưỡi như tên tiểu tử kia, Vũ Chiến đành im lặng không nói dông dài nữa. Đến lúc này, La Sương mới lạnh nhạt nhìn về phía phòng Nguyên Hạo, rồi nở nụ cười như có như không nói:

- Vị công tử này, Vũ trưởng lão đã chịu nhường rồi thì người cũng nên tập trung vào việc đấu giá đi. Giá của Vũ tiểu thư đưa ra là hai ngàn vạn, không biết người có muốn đưa ra giá khác không?

- Đối với Nguyên Hạo ta, người nào kính ta một thước thì ta nhường người một trượng. Còn kẻ nào dám chèn ép ta thì dù ta đánh không lại thì mười năm, hai mươi năm...cuối cùng cũng có một ngày ta khiến hắn phải trả giá. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mạc khi thiếu niên cùng. Lão cẩu, ta ra giá năm ngàn vạn, lão có dám theo không?

Ngang nhiên gọi đại trưởng lão của Vạn Dược Cốc là chó, Nguyên Hạo làm cho tất cả mọi người trong hội trường đều hít vào một hơi khí lạnh. Có kẻ cho rằng hắn có bối cảnh cường đại sau lưng nên không hề e dè bất kỳ ai, cũng có người cười khẩy nói hắn là một tên tự cao tự đại, không biết chữ chết viết như thế nào. Thế nhưng điều duy nhất ai cũng công nhận chính là khí phách của vị thiếu niên này, dám ngang nghiên sỉ nhục một vị Nguyên Anh cường giả là hành động đơn thuần ai cũng dám làm sao?

- Tên này thật thú vị a, khanh khách.

Từ trong căn phòng hoa mỹ nhất, Thanh Hiên mỉm cười như ngàn hoa đua nở, ánh mắt hứng thú nhìn về phía căn phòng của Nguyên Hạo gần đó. Cùng thái độ với chưởng môn Bách Xà Tông là Phong Bạo của Hóa Đao Môn, gã cũng khá tán thưởng tên nhóc con có lá gan không nhỏ kia.

- Khà khà, tên này đưa về tông môn đào tạo chắc cũng không tệ.

Còn phía Minh Hoàng Tông thì lại vô cùng hờ hững, gã thần bí nhân cùng với Hạ Chấn Thiên không để tâm đấu giá hội diễn ra thế nào. Hai người họ chỉ như tượng đá, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi thứ mà bọn chúng cần xuất hiện.

- Cẩu con mẹ ngươi, thằng oắt con hỗn láo. Năm ngàn vạn chỉ là cọng lông tơ so với tao thôi, mười ngàn vạn...à không, hai mươi ngàn vạn. Tao thách mày theo đấy.

Tỏ ra mất bình tĩnh, Vũ Chiến như con thú bị tổn thương, vừa gào lên, vừa thở hổn hển. Nhìn thấy cảnh này, nhiều người đều lắc đầu than thở. Đường đường là một Nguyên Anh kỳ lão tổ sao lại để mất hình tượng như thế cơ chứ. Đôi mắt lóe lên một cái, Nguyên Hạo giữ vững nụ cười tràn đầy tự tin và ngạo nghễ của mình đáp lời:

- Ngươi nhìn ngươi bây giờ giống gì hả? Ta nói cẩu quả không sai mà, súc sinh tính là thế đấy haha.

- Xôm tụ quá nhỉ? Thanh Hiên ta cũng muốn tham gia một tí nhé. Ta ra giá một ngàn vạn hì hì.

Ngay khi mọi người đang suy nghỉ tên thiếu niên ngông cuồng kia sẽ ra giá bao nhiêu thì bất ngờ vị chưởng môn mỹ nhân của Bách Xà Tông liền nhảy vào tham gia cuộc đua tranh không tưởng này. Thế nhưng, mọi chuyện chưa kết thúc ở đó, mọi người còn đang sững sờ thì Phong Bạo của Hóa Đao Môn cũng dõng dạc tuyên bố:

- Thứ này ta cũng muốn khà khà. Bọn ruồi muỗi không có thực lực thì hãy cút hết đi, ta trả hai ngàn vạn.

"Khốn kiếp, cái miếng đồng nát này có bí mật gì mà cả hai tông phái khổng lồ kia cũng nhảy vào muốn có như thế chứ?"

Mọi chuyện bỗng chốc vượt khỏi tầm kiểm soát của Vũ Chiến khiến cho lão cảm thấy giống như đang đi trên lửa, hết sức khó xử. Nếu như từ bỏ ra giá thì danh dự của lão sẽ đi toi, còn cố gắng đấu giá với hai tên chưởng môn chính tà phái kia thì khác nào lấy muối bỏ biển cơ chứ. Ban đầu, mưu tính của lão vốn là định tăng giá vật phẩm lên rồi đột ngột bỏ cuộc để cho tên tiểu tử hỗn xược kia ăn một quả đắng. Lão căn bản chẳng có tí hứng thú gì với vật phẩm không rõ giá trị đó cả, nhưng bây giờ lại phải thương gân động cốt để ra một cái giá không tưởng cho nó.

- Haha, có ý nghĩa, nếu hai vị chưởng môn đã có hứng thú tham gia thì tiểu đệ xin phép được đắc tội. Tiểu đệ ra giá năm ngàn vạn lượng, tăng từ từ mới hứng thú chứ.

Tỏ ra hết sức hào sảng, Nguyên Hạo lớn tiến trò chuyện với hai vị cường giả chưởng môn cứ như là hảo hữu từ lâu. Không để mình bị mất thể diện, Vũ đại trưởng lão cũng giả bộ chào hỏi rồi tham gia vào cuộc vui vô độ này.

Đứng ở giữa hội trường, ánh mắt La Sương nhấp nháy liên tục, nàng đây suy nghĩ những gì đang diễn ra là thật hay một vở kịch tài tình được sắp đặt trước như thế. Nhưng dù thế nào thì việc giá trị miếng đồng nát không rõ lai lịch này được đẩy lên với con số thiên cổ chưa từng có như hiện tại cũng khiến người chủ trì đấu giá như cô hết sức hài lòng. Tuy trong lòng suy nghĩ nhiều thứ, nàng vẫn lạnh lùng không biểu lộ gì ra ngoài, trừ ánh mắt nhìn về phía phòng Nguyên Hạo hiện ra một tia tiếu ý nhàn nhạt.

Trở lại diễn biến cuộc đấu giá, người đang ra giá hăng hái nhất bây giờ lại là lão già Vũ Chiến. Sau khi phân tích tình hình và suy đoán, lão đã cho rằng miếng đồng này nhất định ẩn giấu một bí mật kinh người. Do đó lão quyết tâm phải đoạt được vật phẩm này để nghiên cứu, không thì dùng nó để bán lại, hoặc dùng làm quà tặng lôi kéo một trong hai thế lực tông môn hai sao kia về phía mình. Tin tưởng vào kế hoạch hoàn mỹ của mình, Vũ Chiến đã không ngừng cùng ba ngươi kia thay nhau báo giá. Đến khi lão nghiến răng đẩy giá lên đến một ức linh thạch thì các đối thủ bỗng nhiên im lặng một cách bất thường. Lúc này, tiếng nói đầy đạo đức giả của Nguyên Hạo vang lên khiến lão cảm thấy mọi chuyện hết sức không ổn.

- Khụ khụ, lão cẩu Vũ Chiến ngươi tài lực thật là mạnh mẽ nha. Thôi thì ca ca đây chắp tay cam bái hạ phong, nhường lại món đồ yêu thích cho lão. Haiz, thật là bi phẫn quá đi mà.

Cả hội trường ngay lập tức trố mắt, há miệng ra to hết cỡ nhìn về phòng của tên thiếu niên vừa mới lên tiếng. Trong mắt mọi người đều mù mịt khó hiểu, không phải vừa rồi gã này rất hùng hổ sỉ vả, thách thức đối phương đó sao. Thế mà bây giờ hắn lại nhẹ nhàng bỏ cuộc như vậy, đây không phải là cố ý chơi người khác chứ còn gì nữa.

- Phong Bạo ta cũng không không thể so bì với đại trưởng lão ngài được, nên đành chúc mừng ngài giành được bảo vật vậy, khà khà.

- Thanh Hiên lực bất tòng tâm, đã cố gắng hết sức, ta cũng đành từ bỏ tranh giành, nhường lại cho Vũ lão đây a.

Gần như ngay sau khi Nguyên Hạo tuyên bố từ bỏ đấu giá thì hai vị trưởng môn cũng bày tỏ thái độ buông súng đầu hàng, hai tay dâng vật phẩm cho Vũ Chiến. Điều này khiến gần như tất cả những ai đang hiện diện trong buổi đấu giá suýt tí hôn mê vì kinh ngạc. Bọn ta không phải nằm mơ chứ, hai vị bá chủ một cõi như Phong Bạo và Thanh Hiên cũng tự dưng bỏ cuộc sao? Nhìn bọn họ nói tiếc nuối nhưng sao chúng ta thấy giọng điệu họ lại chẳng buồn bã gì hết thế kia.

- Quá thú vị rồi hì hì

Ngay cả mỹ nữ lạnh lùng như La Sương cũng phải xoay đi che miệng mỉm cười, màn hý kịch này đúng là thiên cổ mới gặp lần đầu nha. Hai vị Nguyên Anh kỳ cường giả cùng với một thiếu niên hợp sức diễn tuồng để lừa gạt một vị trưởng lão địa vị cao nhất ở Vạn Dược Cốc. Nói ra chắc chẳng mấy ai có thể tin đây là sự thật, nếu chính nàng không phải từng trải quá nhiều này thì chắc La Sương cũng không dám tin tưởng nữa là.

Thì ra lúc đang bị Vũ Chiến chèn ép, Nguyên Hạo đã lập mưu lấy lão làm vật tế thần đầu tiên. Hắn đã nhờ hai vị sư phụ của minh liên lạc trao đổi với chưởng môn Hóa Đao Môn và Bách Xà Tông. Ngoài việc kể về tình hình rối loạn, đại trưởng lão lộng quyền ra, hai vị sư phụ theo chỉ dẫn của hắn còn hứa hẹn những lợi ích vô cùng béo bở dành cho hai tông môn. Điều kiện chỉ cần hai tông môn nhúng tay vào Vạn Dược Cốc để phá vỡ thế cục thống trị của thế lực đại trưởng lão.

Muc tiêu của Nguyên Hạo chính là càng loạn càng tốt, loạn cục chính là cơ hội quật khởi của hắn. Hắn tin rằng bất cứ thế lực nào cũng thèm nhỏ dãi Vạn Dược Cốc. Đùa sao! Luyện dược sư thì thế lực nào không cầu đến cơ chứ. Cái hai tông môn này thiếu chính là lý do để có thể đường đường tiến vào, và Nguyên Hạo đã cấp cho họ cái lý do đáng giá liên thành đó.

Đau đớn nhất hiện tại chính là Vũ Chiến đại trưởng lão, uy chấn bát phương, cổ thụ của Vạn Dược Cốc, luyện dược sư cấp bốn đỉnh phong cao quý. Sống đến ngàn này tuổi, nếu lão không hiểu mình vừa bị ăn một vố đau thì thà lấy đầu đập vô đậu hủ chết đi cho rồi. Nhìn lão lúc này trông như già thêm cả trăm tuổi, cơ mặt co giật liên tục, hai tay xiết chặt run rẩy, ánh mắt oán độc. Lấy hết sức ổn định tinh thần lại, lão nghiến răng nghiến lợi thì thào:

- Các người giỏi lắm, Vũ Chiến ta lâu nay không xuất hiện thì các người cho rằng ta là quả hồng mềm muốn nắn, muốn bóp thế nào thì làm. Tên tiểu tử hỗn đãn kia, lão phu thề không tận tay xé ngươi ra làm trăm mảnh, ta thề không làm người.