"Bành"
Nguyên Hạo cứ tưởng mình đã tiêu tùng rồi, không ngờ khi nguy cấp nhất thì Nguyệt lão đã thuấn di xuất hiện kịp lúc để đỡ đòn cho hắn.
- Sư phụ.
- Mau lập tức lui ra, hãy bảo vệ cho Đạt nhi và Nhã nhi. Chuyện ở đây cứ giao lại cho ta xử lí.
Nguyệt lão sắc mặt hết sức nghiêm trọng quát lớn khiến Nguyên Hạo giật mình. Đoán biết tình thế không ổn, hắn vội gật đầu rồi chạy ngay đến chỗ bàn tiệc của Thái gia.
- Khà khà, phản ứng nhanh thật. Xem ra mụ đã sớm phát hiện ra sự hiện diện của ta rồi phải không?
Lúc này hiện ra trước mắt tất cả mọi người là một tên trung niên nam tử lạ mặt đang lơ lửng giữa không trung. Điều kinh dị nhất là một cánh tay của gã không phải tay người mà là cánh tay của quái vật. Đó là một cánh tay lực lưỡng, màu tím đậm, đầy các gai nhọn, ngón tay thì cực dài y hệt như móng vuốt của một loài yêu thú nào đó.
- Hừ, làm sao ta quên được khí tức của bọn yêu nghiệt các ngươi. Không ngờ sau trận chiến kinh thiên đó, tàn dư của chúng mày vẫn còn tồn tại cho đến giờ. Đã vậy thì lần này ta tiện thể sẽ diệt trừ hiểm họa cho linh giới này luôn..
Lấy ra một cây quyền trượng, Nguyệt lão liền chỉ về phía tên quái nhân hô lớn..
- Hắc hỏa điểu, thôn phệ hắn cho ta.
Từ trong hư không, một ngọn lửa đen bùng lên dữ dội rồi hóa thành một con chim khổng lồ. Nó dang rộng hai cánh của mình như có sự sống rồi tăng tốc lao thẳng vế phía kẻ địch. Trước đòn tấn công của Nguyệt lão, tên quái nhân tỏ ra không hề e ngai, lại còn cười cợt nói:
- Hắc hắc, chưa gì đã ra tay độc ác rồi. Có điều hôm nay ta không có hứng thú để chơi với ngươi.
Dứt lời hắn phóng từ trong túi trữ vật ra hàng loạt quả trứng về phía đám đông người phía dưới. Những quả trứng này vừa rớt xuống liền nở ra những con ong to như bàn tay, có đuôi màu đỏ như máu. Chúng ngay lập tức lao đến tấn công những người dự tiệc ngay gần đó.
- Huyết Xích Trùng, yêu thú cấp ba, thật là bỉ ổi. Không ngờ tên khốn này đã có chuẩn bị.
An toàn của Trình Đạt là quan trọng nhất nên Nguyệt lão đành từ bỏ tấn công kẻ địch mà lập tức bay xuống bảo hộ cho đứa cháu và mọi người Thái gia. Cảnh tượng toàn Lâm phủ lúc này vô cùng hỗn loạn, cả đàn Huyết Xích Trùng đang tàn sát bừa bãi những người tham dự buổi tiệc. Sau khi gϊếŧ chết nạn nhân, bọn côn trùng này liền đẻ trứng vào trong cơ thể họ rồi bay đi.
- Tất cả hãy ở trong vòng bảo hộ này không được ra khỏi nửa bước. Ta phải tiêu diệt hết đám yêu thú kinh tởm này, chỉ cần một con sống sót lọt ra thì cả Thạch thành này sẽ thành thức ăn cho bọn chúng. Đặc biệt là bọn này sinh sản vô cùng nhanh, phải tiêu hủy hết chủ thể mà bọn chúng có thể đẻ trứng vào được thì mới có thể diệt trừ tận gốc.
Tạo ra một vòng phòng hộ tráo bao lấy người phe mình xong, Nguyệt Lão liền lật tức vung tay biến ra một bức tường lửa khổng lồ vây lấy Lâm phủ. Mục tiêu của bà chính là không để cho bất kỳ con yêu trùng nào có cơ hội lọt lưới trốn thoát và trở thành hiểm họa sau này. Sau đó, Nguyệt lão tiếp tục niệm pháp sinh ra thêm hai con hắc hỏa điểu nữa rồi huy động chúng không ngừng thiêu đốt bọn Huyết Xích Trùng. Sau nửa canh giờ, bà cũng giải quyết hết toàn bộ bọn chúng và dắt đám người của Nguyên Hạo rời khỏi. Trở về phủ đệ của Thái gia, mọi người mới lấy lại bình tĩnh ngồi xuống hỏi chuyện Nguyệt lão.
- Bọn Huyết Xích Trùng đó đáng sợ lắm hay sao mà khi thấy chúng người lại vô cùng khẩn trương vậy sư phụ? Còn tên nửa người nửa quái vật đánh lén con là ai vậy?
Nguyên Hạo là người mở lời đầu tiên. Hắn không hiểu mình có điểm gì thu hút mà lại khiến một gã quái vật lại muốn tấn công mình như vậy.
- Hừm, Huyết Xích Trùng đó tuy chỉ là yêu thú cấp ba nhưng khả năng sinh sản lại vô cùng đáng sợ. Gặp phải một đoàn vài trăm con thôi thì ta cũng phải chạy thật nhanh để tránh chúng đấy. Loài này từ lâu đã không còn tồi tại nữa, không ngờ bọn khốn kia vẫn còn giữ lại thứ vũ khí kinh tởm này.
Thở dài một hơi, Nguyệt lão liền vung tay tạo ra một màn cách âm căn phòng lại. Lúc này, bà mới yên tâm nhìn lướt qua Trịnh Đạt, Nguyên Hạo và Nhã Lệ rồi cất giọng có chút tang thương kể lại:
- Nhắc đến tên đánh lén Hạo nhi ở Lâm phủ là cả một câu chuyện dài và xa xưa. Chắc các ngươi đã nghe ta nhắc về sự kiện kinh thiên lúc đang đối đầu với tên quái nhân rồi phải không? Chuyện đó xảy ra đã một ngàn năm trước rồi, những cường giả tham dự vào cuộc chiến đó hầu hết đã ngã xuống. Sư phụ của ta ngày ấy cũng vì lời kêu gọi của thủ lĩnh phía tà phái là Ám Dạ vương mà đầu nhập vào. Cuối cùng người đã hi sinh anh dũng như bao vị đại năng khác để mở ra chiến thắng quyết định cho toàn bộ đông đại lục. Ta lúc đó chỉ là một Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi mà thôi, nhưng cũng được người mang theo bên cạnh trong suốt quá trình chiến đấu. Trước lúc lâm chung, người đã luôn dặn dò ta phải cố gắng xây dựng lại tông môn và phải luôn dè chừng bọn ác quỷ này quay trở lại. Không ngờ một ngàn năm sau, bè đảng của bọn chúng vẫn còn tồi tại.
Ám Dạ vương sao? Cái tên này khá xa lạ với Nhã Lệ và Trịnh Đạt nhưng với Nguyên Hạo thì hết sức quen thuộc. Hắn chính vì cái cảm ngộ tư chất của Ám Dạ Môn mà suýt nữa tiêu vong mất nên làm sao mà quên được. Xem ra sự kiện một ngàn năm trước thật sự vô cùng khốc liệt khiến phần lớn những cường giả bị tiêu diệt chung với kẻ thù rồi. Nhíu mày lại, Nguyên Hạo tiếp tục thắc mắc:
- Vậy cái thế lực kia đến tột cùng là những ai mà lại có thể làm rung động cả đông đại lục vậy sư phụ?
- Không phải chỉ có đông đại lục mới bị lôi vào cuộc chiến đó mà là toàn bộ đại lục Lạc Thần này. Chỉ là khi đó chiến trường được chia làm năm ở năm phiến đại lục khác nhau thôi, chúng ta gọi đó là cuộc chiến bảo vệ Lạc Thần. Con hỏi thế lực kia là ai sao? Chính mọi người khi đó cũng không rõ ràng xuất xứ của bọn chúng, chỉ biết rằng bọn này tu luyện một loại cấm thuật vô cùng đáng tởm. Như các con cũng thấy tên quái nhân kia, cánh tay của hắn không phải của nhân loại. Tất cả thành viên của thế lực này đều có khả năng biến hóa cơ thể của mình thành giống như quái vật vô cùng đáng sợ. Chúng ta đã từng mổ xác của bọn chúng ra để xem xét thì phát hiện bọn này không hề có trái tim như nhân loại hay yêu thú bình thường.
Nói đến đây, sắc mặt của Nguyệt lão hết sức ngưng trọng. Tất cả hồi ức kinh khủng của một ngàn năm trước đang ùa về và hiện ra hết sức chân thật trong đầu của bà. Cầm lấy tách trà uống một hơi để định thần, bà tiếp tục kể:
- Trái tim của bọn chúng được thay bằng một quả trứng màu đen khi chủ thể chết đi thì quả trứng cũng đã vỡ ra từ khi nào. Mọi người đều rất thắc mắc không biết bên trong quả trứng kia chứa đựng thứ gì nhưng do phải tập trung cho cuộc chiến nên về sau cũng không ai nhắc đến nữa. Cứ nghĩ lúc đó nhân loại đã diệt trừ hết hang ổ của bọn chúng rồi, và thậm chí suốt cả ngàn năm qua cũng không thấy tăm hơi gì của thế lực này cả. Không ngờ hôm nay ta lại gặp phải một tên quái vật của thế lực khủng bố kia, đây rõ ràng là một điềm báo chẳng lành.
- Nói như vậy, tên này xuất hiện là một bí ẩn vô cùng khó giải thích rồi. Tại sao bọn chúng lại im lặng suốt một ngàn năm qua, giờ lại có thể ngang nhiên hiện thân để lô tung tích như thế? Tên vừa rồi chỉ là tàn dư còn sót lại hay phía sau chúng còn có những tên đầu não khác? Con để ý lúc tên đó rời đi hắn còn dẫn theo cả đám người Thanh Yên Môn nữa. Chẳng lẽ tông môn kia có quan hệ gì với thế lực đó? Con cảm giác sự việc này không hề đơn giản, sư phụ người nên có sự chuẩn bị kỹ càng.
Nguyên Hạo thái độ nghiêm túc nhắc nhở Nguyệt lão. Sự kiện lần này có quá nhiều điểm đáng ngờ nhưng với tu vi của hắn muốn tham gia vào điều tra thì cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể ở phía sau hiến kế hỗ trợ cho sư phụ của mình mà thôi. Thấy tên đệ tử mới thu nhận tỏ ra quan tâm mình, Nguyệt lão có chút cảm động gật đầu đáp:
- Con yên tâm, sau khi giải quyết bệnh tình của Đạt nhi xong chúng ta sẽ lập tức trở về tông môn để bàn bạc kế sách. Bây giờ thực lực của kẻ địch thế nào chúng ta cũng chưa nắm rõ, nên không nên khinh cử vọng động. Tốt nhất ngày mai chúng ta hãy nhanh chóng lên đường đến Vạn Dược Cốc kẻo đêm dài lắm mộng.
- Vâng, chúng con rõ rồi sư phụ.
Quyết định như vậy, sáng sớm hôm sau Nguyệt lão đã mang đứa cháu và hai tên đệ tử như tia chớp bay khỏi Thạch thành. Trước khi đi, bà ta cũng không quên để lại vài phù lục và pháp khí đơn giản để Thái gia làm bùa hộ mạng khi nguy cấp và hứa hẹn sau khi Nhã Lệ về đến tông môn sẽ được chăm sóc chu đáo. Sau khi tu hành có kết quả thì bà sẽ cho phép về thăm nhà bất cứ khi nào cô bé muốn.
***
Cách Thạch thành về phía nam một trăm dặm, trong một hang động tối tăm có hai người đang trò chuyện với nhau. Một trong hai tên chính là quái nhân đã xuất hiện ở Lâm gia ngày hôm qua.
- Lần này ngươi thật là quá bất cẩn rồi, tại sao lại hiện thân để người khác thấy như vậy? Lại để cho mụ già Nguyên Anh kỳ kia phát giác ra thân phận nữa chứ, nếu Quỷ tướng biết được chắn chắn chúng ta sẽ không toàn thây đâu.
Tên còn lại tỏ ra khó chịu trách cứ gã quái nhân, xem chừng bọn chúng rất e ngại việc để người trong tiên đạo phát hiện ra mình. Thế nhưng tên quái nhân chỉ bĩu môi khinh thường đáp:
- Hừ, con mụ già đó biết thì làm gì được chứ? Lần này kế hoạch của chúng ta chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, không hề có tí kẻ hỡ nào. Nhịn nhục suốt một ngàn năm qua cuối cùng ngày đó cũng sắp đến rồi hắc hắc.
Tên còn lại chỉ biết lắc đầu ngao ngán, tên này lúc nào làm việc cũng như thế. Bỏ qua việc đó, hắn lại tiếp tục chất vấn tên kia.
- Thế nhưng tại sao ngươi lại tính tóm tên nhóc Ngưng Khí kỳ kia, chúng ta đâu thiếu "vật chủ"?
- Ta cũng không rõ nữa, tên nhóc đó có khí tức rất đặc biệt. Khiến cho ta muốn ăn tươi nuốt sống nó ngay hắc hắc
Tên quái nhân vừa trả lời vừa đưa tay lên quẹt nước bọt chảy đầy miệng của mình. Thật sự tên nhóc kia có sức quyến rũ khá cao với gã, đúng là rất khó hiểu.
- Hừ ta thấy bản tính khát máu của ngươi sắp xâm chiếm cả thần trí rồi đấy. Liệu hồn coi chừng có ngày ngươi hoàn toàn thành quái vật vô tri thì chúng ta không tiếc thương gì mà xuống tay kết liễu ngươi đâu đó. Thôi, gom đủ người rồi, lập tức trở về phân đà. Sau này làm việc gì cũng nên cẩn thận, đừng để bọn nhân loại kia phát hiện ra dấu hiệu gì cả. Đến lúc bọn chúng hiểu ra mọi chuyện thì đã muộn rồi khà khà.