Hư Lộ

Chương 53: Tiếp quản Phi Ưng đoàn

Mấy ngàn năm qua, dãy Hành sơn vẫn sừng sững đứng đó. Như một nhân chứng của thiên địa, nó đã chứng kiến biết bao thăng trầm của thế giới xung quanh. Ngày hôm nay cũng vậy, một đoàn thể đã triệt để biến mất và một thế lực mới bắt đầu quật khởi. Phi Ưng đoàn, cái tên nhỏ bé như hạt cát trong sa mạc, thậm chí sau trận chiến với Hắc Báo đoàn họ cũng chỉ còn lại khoảng mười thành viên mà thôi. Không ai biết được đây chính là khởi nguồn cho một tồn tại độc tôn linh giới sau này. Trong thế giới tu chân thì việc sinh tử chỉ như cơm bữa, những người sống sót không vì những đoàn viên đã ngã xuống mà quá đau thương. Ngược lại, họ còn đang rất hưng phấn với thắng lợi oanh liệt của mình. Phải biết rằng việc đánh bại một thế lực mạnh gấp đôi về mọi mặt là một kỳ tích đến mức nào. Trong đại sảnh lụp xụp vì bị công kích suốt cả tuần hơn, mười người còn lại đang ăn mừmg với nhau. Khách mời của họ tất nhiên có Nguyên Hạo, cha con Khương Thiên và Trữ Lôi. Khẳng khái đứng dậy, Bạch Vũ giơ chén rượu ra mời tất cả mọi người rồi dõng dạc tuyên bố:

- Hôm nay Bạch Vũ ta cảm thấy có rất nhiều cảm xúc đan xen. Chén rượu đầu tiên xin tế vong hồn các huynh đệ đã ngã xuống. Chiến thắng hôm nay của Phi Ưng đoàn chính là nhờ xương và máu của họ để đánh đổi được. Chúng ta sẽ khắc ghi công lao của họ mãi mãi không bao giờ quên. Nào, huynh đệ cùng cạn.

Tất cả mọi người khóe mắt ủng đỏ, nghiêm trang thành ý cùng giơ chén rượu trong tay đổ xuống như dành tặng cho những người đã khuất kia. Thở dài một tiếng, Bạch vũ tiếp lời:

- Chén thứ hai Phi Ưng đoàn chúng ta xin kính Nguyên Hạo đạo hữu. Nếu không có sự giúp đỡ của người, chúng ta đã không còn có thể ngồi ở đây với nhau. Công ơn này tựa như ân tái tạo. Mọi người hãy cùng nâng chén lên nào. Nguyên Hạo huynh đệ, mời.

Nguyên Hạo thấy mọi người hướng mình kính rượu thì cũng đứng dậy giơ chén lên uống cạn đáp lại thịnh tình. Sau khi qua vài tuần rượu vui vẻ, hắn quay sang Bạch Vũ cười giảo hoạt hỏi:

- Bạch đoàn trưởng, bây giờ ngài và Phi Ưng đoàn có dự tính gì không?

Vừa nghe đối phương nhắc đến thì Bạch Vũ lắc đầu cười khổ. Điều gì đến cũng phải đến, đã hứa hẹn thì phải thực hiện giao kèo thôi. Lão đứng dậy nhìn lướt qua toàn bộ huynh đệ rồi ôm quyền với Nguyên Hạo:

- Bạch Vũ ta cả đời chinh chiến không ít, cũng hiểu rõ thế nào là đạo nghĩa. Bọn ta đã giao kèo với đạo hữu thông qua Phong Ảnh. Nội dung là nếu đạo hữu trợ giúp chúng ta vượt qua tai kiếp lần này và tiêu diệt được Hắc Báo đoàn trả thù thì toàn bộ Phi Ưng đoàn chúng ta sẽ đầu nhập làm thủ hạ cho người. Nay mọi thứ đã được thực hiện, bọn ta nhất định sẽ tuân theo hứa hẹn.

Dừng câu nói lại một tí, Bạch Vũ quay sang nhìn các huynh đệ và con gái của mình rồi lớn tiếng nói:

- Hỡi huynh đệ Phi Ưng đoàn, Bạch Vũ ta có ân tất báo, có thù tất trả. Nay mang ơn của người sẽ trả cho người. Ta xin tuyên bố Phi Ưng đoàn chúng ta bây giờ sẽ thuộc về Nguyên Hạo đạo hữu đây. Mọi người hãy vì đoàn trưởng mới mà tận lực.

Tâm tình các đoàn viên còn lại hiện tại khá phức tạp. Lúc đầu bọn họ đồng ý hứa hẹn là vì không biết sống chết thế nào, bây giờ thoát hiểm thì lại có phần chần chừ do dự. Dù gì đây cũng là cơ nghiệp mà họ dùng xương máu vất vả chiến đấu xây dựng bao năm qua. Hiểu được khúc mắc trong lòng đám người này, Nguyên Hạo cười nhẹ rồi chắp tay sau lưng bước ra lên tiếng:

- Ta chắc các vị trong lòng đều có cảm giác không phục. Việc này ta hiểu rõ, có điều ta muốn hỏi các ngươi một việc. Các người tham gia Phi Ưng đoàn để làm gì? Mộng tưởng cả đời các người rốt cục là gì? Bắt đầu từ ngài đi Bạch Vũ, hãy trả lời câu hỏi của ta.

- Ta ư? Ta vốn là một tán tu, không có cơ duyên gia nhập tông môn. Ta cùng vài huynh đệ lập ra Phi Ưng đoàn là muốn cùng nhau gầy dựng một thế lực để có thể sinh tồn được ở thế giới tu chân đầy phức tạp, nguy hiểm này. Mộng tưởng của ta đến giờ ta cũng không rõ nữa. Bọn ta tu luyện khó khăn, không người chỉ dẫn nên chắc cả đời này không có hi vọng gì xa xôi cả.

Tiếp theo Bạch lão là các thành viên Phi Ưng đoàn cũng bày tỏ nỗi lòng của mình. Mỗi người một hoàn cảnh xuất phát nhưng tất cả họ đều gia nhập Phi Ưng đoàn chủ yếu để khỏi bị ức hϊếp. Bởi lẽ tán tu tu vi thấp rất dễ bị chuyện cướp của gϊếŧ người từ kẻ khác hoặc bị bắt làm nô dịch. Đây cũng là lí do chính để hình thành hầu hết các đoàn thể nhỏ. Còn về mộng tưởng thì tất cả đều không có. Họ vốn thiếu thốn tài nguyên, công pháp và vũ kỹ nên không thể tu luyện bài bản như những đệ tử trong tông môn được. Vì vậy nên có thể đạt được Ngưng Khí hậu kỳ như Bạch Vũ đã là tài giỏi hơn người rồi. Sau khi nghe hết tất cả đoàn viên trả lời, Nguyên Hạo khẽ gật đầu rồi tiếp tục:

- Rất tốt. Như vậy ta có thể nói các người đang cố gắng bám lấy cuộc sống tạm bợ qua ngày này thôi. Căn bản các người không có ước mơ xa xôi gì cho tương lai của minh cả, đúng không? Điều này không có gì là sai cả. Ta nghĩ hầu hết các đoàn thể khác cũng y như các người vậy.

Ngừng một chút, hắn liếc nhìn khắp mọi người xung quanh một lượt. Hầu hết tất cả ánh mắt nhìn về hắn đều mang theo tò mò và khó hiểu. Chẳng phải bọn ta đã kể rõ ràng rồi sao? Tiểu tử ngươi tính bè dỉu hay sỉ nhục người khác cũng không cần khoa trương như vậy chứ. Lúc này Nguyên Hạo đột nhiên bật cười haha lên rồi hùng hồn nói:

- Nếu ta nói mục đích của ta gia nhập Phi Ưng đoàn chính là biến nó trở thành một thế lực lớn trên Lạc Thần đại lục này. Các ngươi có tin không?

Tất cả mọt người sửng sốt nhìn nhau, đến Bạch Vũ cũng thấy giật mình. Thiếu niên này có bị gì không? Dù trong giấc mơ bọn ta cũng không dám suy nghĩ xa vời như vậy nha.

- Haha ta đoan chắc các người đang cho rằng Nguyên Hạo ta là một tên điên, một kẻ ngông cuồng không biết trời cao đất dày. Vậy ta muốn hỏi các người một câu. Trên đời này có cường giả hay thế lực nào nào mới sinh ra đã thiên hạ vô địch rồi không hay là họ phải từng bước phát triển lớn mạnh dần dần? Câu trả lời chắc chắn là không. Ta biết có một vị quân sư tên Tuân úc từng nói "thực lực yếu thì từ từ sẽ mạnh lên thôi". Có chí thì mới tiến xa được, còn nếu chấp nhận số phận thì mãi mãi không vượt qua được chính mình. Cái gì là kẻ mạnh? Một ngày nào đó ta sẽ là chí tôn đứng trên đỉnh của tất cả. Cái gì là số phận sắp đặt? Ta sẽ viết lại định mệnh cho mình, viết nên một truyền kỳ mới cho Lạc Thần đại lục này. Ta ngông với thiên địa, ngạo nghễ với chúng sinh. Bây giờ những ai muốn ngông cùng ta một lần thì hãy bước ra. Những người không cùng chí hướng có thể rời đi, ta tuyệt không làm khó dễ chút nào.

Sau vài giây suy nghĩ, Bạch Vũ cùng con gái Bạch Liên đứng dậy bước ra rồi ôm quyền lên tiếng:

- Nguyên Hạo huynh đệ có ơn cứu giúp với chúng tôi. Cha con tôi đã nguyện theo phò trợ ngài thì dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ nan. Với lại Phi Ưng đoàn do chính tay tôi thành lập nên tôi cũng hi vọng nó có ngày rạng danh thiên hạ, uy chấn bát phương.

Tiếp đến từng người một còn lại của Phi Ưng đoàn cũng đồng ý ở lại. Bọn họ đã chiến đấu sinh tử bao lần với Bạch Vũ nên quyết tâm ở lại hỗ trợ lão. Với lại giờ bỏ đi thì họ lại trở về kiếp tán tu, cuộc sống tương lai còn thê thảm hơn. Thấy tất cả đều đồng ý gia nhập Nguyên Hạo cười rất tươi vỗ vỗ tay:

- Tốt lắm, mọi người sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Sau này ta sẽ chứng minh lựa chọn của các ngươi hôm nay là chính xác thế nào. Bây giờ việc trước tiên ta muốn trao chức phó đoàn trưởng cho Bạch Vũ. Mọi người có ý kiến gì không?

Câu hỏi vừa ra toàn bộ mọi người đều nhất trí ủng hộ. Nguyên Hạo cười nhạt đầy thâm ý. Hắn hiểu rõ tầm ảnh hưởng của Bạch Vũ đối với những người này. Ngoài ra, hắn cũng rất tán thưởng ở phương diện quản lí thủ hạ của lão. Cứ so sánh cảnh Hứa Minh bất lực nhìn bọn thủ hạ bỏ chạy với các huynh đệ Phi Ưng đoàn chiến đấu sống chết có nhau là thấy được sự khác biệt giữa hai gã đoàn trưởng. Hứa Minh âm hiểm xảo trá, hắn chỉ coi những thủ hạ là con cờ thí của mình mà thôi. Bạch Vũ thì không như vậy, lão dũng mãnh thiện chiến, tâm tư cẩn trọng nhưng lại sống tình nghĩa, luôn xông pha mở đường cho mọi người. Một kẻ lập Hắc Báo đoàn vì tư lợi cá nhân, một người gầy dựng Phi Ưng đoàn vì mục đích chung của mọi thành viên. Nguyên Hạo tin tưởng Bạch Vũ một ngày không xa sẽ là một chiến tướng tài ba. Bởi vì lão có tâm của mội vị thống lãnh thực thụ.

- Được. Nếu mọi người đều tin tưởng như vậy thì Bạch Vũ lão huynh sẽ chính thức giữ trọng trách phó đoàn trưởng. Bây giờ mọi người cứ uống rượu vui vẻ, ta và bạch lão cần bàn bạc về hướng phát triển tương lai của đoàn thể chúng ta.

Tiếp theo Bạch Vũ dắt hắn và những người đi cùng bước vào mật thất riêng của lão. Sau khi giới thiệu sơ về cha con Khương Thượng, Nguyên Hạo bắt đầu trình bày kế hoạch của mình:

- Mục tiêu của ta là ưu tiên phát triển thực lực Phi Ưng đoàn lên. Theo ta thấy thì các đoàn đội đều thiếu thốn tài nguyên tu luyện hết sức trầm trọng. Nếu cứ như vậy cho dù cố gắng mấy cũng không thể thay đổi được gì cả. Ta có một kế sách táo bạo có thể thay đổi cục diện. Bạch lão nghe thử xem có khả thi hay không?

Bạch Vũ trầm ngâm một chút rồi trả lời:

- Đúng là tán tu bọn ta thiếu thốn tài nguyên vô cùng. Dù cho có thực hiện nhiều nhiệm vụ để đổi lấy phần thưởng thì những thứ có giá trị tìm được cũng vô cùng hạn chế. Thế nhưng bọn ta cũng hết cách rồi. Không biết đoàn trưởng có cao kiến gì cứ nói ra để cùng thảo luận.

Đoán chắc đối phương sẽ trả lời như vậy, Nguyên Hạo từ tốn đứng thẳng dậy, ánh mắt kiên định sáng ngời nói ra một câu:

- Ta muốn gia nhập tông môn.