Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 73: Kết thúc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tỉnh Bách chậm rãi đi ra từ sau thân cây, lớp mỡ sung túc trên mặt che đi hết thảy sự đắc ý, phóng ra con chip trong tay không nói lời nào tựa như đang cười nhạo từng người.

Ngón tay xẹt qua Đế Nhạc bị loại, Tiêu Lâm Du mất năng lực tác chiến, Tỉnh Bách cảm khái "Vốn đang buồn rầu làm sao để bắt lấy toàn bộ các ngươi, thế này thật là quá hoàn mỹ."

"Đừng si tâm vọng tưởng!" Tiêu Nghĩa Hách tiến lên. "Tân sinh!"

"Đem tất cả các ngươi loại bỏ, ta liền có thể xin học viện cấp phòng huấn luyện riêng." Tỉnh Bách bẻ ngón tay tính nửa ngày, tiện đà ngẩng đầu cười nói. "Học trưởng, ngươi đang kỳ thị tân sinh sao?"

"Ta......" Tiêu Nghĩa Hách vừa định phản bác, chân Tỉnh Bách đột nhiên dịch nửa bước, bốn bề gió lốc nổi lên trăm mét, cát vàng cuốn lấy cành lá lấp đầy trời, tầm mắt mọi người lập tức trở nên mơ hồ, cong người đè thấp trọng tâm.

Kim loại trên người Tiêu Nghĩa Hách dưới gió lốc của Tỉnh Bách trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích, những mảnh vụn làm trầy xước cơ thể Tiêu Nghĩa Hách, gió lốc tránh đi chỗ trí mạng của Tiêu Nghĩa Hách, đem người đánh bay ra.

Tiêu Lâm Du nhanh chóng tiến lên đỡ lấy phía sau Tiêu Nghĩa Hách, Tiêu Nghĩa Hách khụ ra máu, thân thể đau nhức như bị nghiền nát làm sắc mặt gã trắng bệch.

"Cút ngay, đừng chạm vào ta!" Tiêu Nghĩa Hách ghét bỏ đẩy Tiêu Lâm Du ra, xúc động muốn tiếp tục động thủ cùng Tỉnh Bách.

Tiêu Lâm Du một tay giữ chặt cổ áo Tiêu Nghĩa Hách đem người túm về, Viên Doãn Ca tiến lên chế trụ Tiêu Nghĩa Hách, sắc mặt bất thiện nhìn Tỉnh Bách.

"Mục tiêu của ngươi là ta." Tiêu Lâm Du đối mặt với Tỉnh Bách.

Tỉnh Bách đứng thẳng cúi chào. "Trường quân đội đệ nhất Liên Bang đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn năm tư Tiêu Lâm Du, quan chỉ huy tối cao diễn tập lần này của trường quân đội đệ nhất, dữ liệu thông tin của ngươi trong học viện chúng ta là nhiều nhất."

"Tỉnh Bách, viện sinh tân khoa thiên tài thần bí nhất của học viện Lệ Tư, là vương bài của học viên trong lần diễn tập này."

Đối với lời như khen như giễu của Tiêu Lâm Du Tỉnh Bách không giải thích, lốc xoáy cỡ nhỏ trong lòng bàn tay từ từ cuốn lên. Lôi điện màu tím vờn quanh bên người Tiêu Lâm Du, hai người không ngừng khuếch tán năng lượng, không khí nhất thời tràn đầy mùi thuốc súng.

Khi lốc xoáy như che trời lấp đất ầm ầm hướng về Tiêu Lâm Du, Tiêu Lâm Du trụ vững bước chân, kích phát lôi điện thành tấm lưới lớn bao phủ chính mình cùng tàn binh phía sau.

Tiêu Lâm Du và Tỉnh Bách đều là dị năng 2S, nếu đặt ở trước kia Tiêu Lâm Du lấy kinh nghiệm chiến đấu phong phú dốc hết sức cũng có thể đánh một trận, nhưng Tiêu Lâm Du hôm nay thân bị trọng thương, khi Tỉnh Bách hạ một kích toàn lực đã dần dần không địch lại.

Tấm lưới điện lớn chậm rãi bị lõm xuống, lốc xoáy cắn chặt không bỏ, lưới lớn đột nhiên bị phá vỡ, Tiêu Lâm Du bật ra mấy mét ngã xuống đất, lưu lại vệt máu đỏ tươi trên khóe miệng.

"Nhân lúc cháy nhà mà hôi của là không tốt, nhưng huấn luyện viên nói, có thể ít bị đánh liền tận lực để ít bị đánh, anh hùng không sợ đau đều là kẻ ngốc." Tỉnh Bách nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm cho Tiêu Lâm Du.

"Tên mập chết tiệt, ngươi dám động tên kia thử xem xem!" Tiêu Nghĩa Hách cắn răng nhịn đau chửi bậy.

Viên Doãn Ca vài lần muốn tiến lên, lại bị thương tích trên người làm không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tỉnh Bách chậm rãi giơ tay.

"Tiêu học trưởng, chờ diễn tập kết thúc ta mời ngươi ăn cơm." Tỉnh Bách dựng thẳng lưỡi dao gió hai bên người.

Tiêu Lâm Du tránh không khỏi, trơ mắt nhìn lưỡi dao gió bay thẳng vào cơ thể mình, mắt thấy thắng bại đã định, đột nhiên lưỡi dao gió ở nửa mét trước mặt Tiêu Lâm Du bị một cổ năng lượng khác chấn vỡ, một bóng đen từ trong rừng nhảy ra nhắm vào Tỉnh Bách.

Tỉnh Bách giật mình né tránh, bóng đen từng bước ép sát, động tác nhanh đến nổi chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh. Tỉnh Bách vặn vẹo thân thể bụ bẫm, trông vô cùng luống cuống. Đột nhiên một bàn chân đá trúng bụng Tỉnh Bách, Tỉnh Bách "ngao ô" một tiếng bay ra ngoài, ôm bụng lăn lộn trên đất.

Sân Mộc tiêu sái rơi xuống đất, bảo hộ trước trường quân đội đệ nhất từ cao nhìn xuống Tỉnh Bách. "Béo tử, lúc trước không thu thập ngươi là thương cảm ngươi một thân thịt mỡ cũng không dễ dàng, không nghĩ tới lá gan của ngươi cũng đầy mỡ."

"Tại sao ngươi ở chỗ này!" Tỉnh Bách ôm bụng đau điên cuồng rơi lệ.

"Từ doanh địa Tả Quân chạy ra, đầu óc ngươi bị đập đất?" Sân Mộc châm chọc không chừa lối thoát, bản tính độc miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tỉnh Bách thương tích đầy mình.

"Ta leo xuống dưới!" Tỉnh Bách ủy khuất kêu to. "Ngươi bỏ mặt ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết."

"Béo tử ngu ngốc!" Sân Mộc "xuy" một tiếng, khóe mắt liếc qua Đế Nhạc đang xem diễn, Tiêu Lâm Du bị thương, không chút tội lỗi lướt qua Tiêu Nghĩa Hách, đi đến cạnh Viên Doãn Ca đem người đỡ dậy, giọng nói thoáng mềm mại hơn chút. "Bị thương có nặng không?"

Viên Doãn Ca nương theo lực đạo Sân Mộc đứng lên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu "Ta không có việc gì."

"Sân Mộc!" Tỉnh Bách bò dậy từ trên mặt đất kêu lên. "Tuy ta với ngươi là bạn tốt, nhưng vì vinh dự của học viện, ta sẽ không nương tay."

"......" Sân Mộc xoay người ôm cánh tay nhìn Tỉnh Bách như nhìn ngốc tử. "Ai là bằng hữu với ngươi, nhị hoá!"

"!!!" Đây là đã khiến Tỉnh Bách chịu một vạn điểm thương tổn.

"Bất quá." Sân Mộc buông tay. "Ta đánh với ngươi."

Tỉnh Bách thả lỏng mặt mập căng chặt, thần sắc bắt đầu trở nên ngưng trọng. "Ta sẽ toàn lực."

"Béo tử, nhìn bộ dạng nghiêm túc này của ngươi làm tấm bia siêu mỡ trên mặt ngươi thoạt nhìn cũng không quá chán ghét."

Hai người giương cung bạt kiếm, Viên Doãn Ca chỉ có thể há miệng nói một câu "thận trọng" liền đỡ Tiêu Lâm Du lui đến khoảng cách an toàn phía sau.

Tỉnh Bách động thủ trước, gió lốc nghênh diện đánh tới, Sân Mộc nghiêng người, khai triển không gian dưới tay, gió lốc tương đồng với Tỉnh Bách hình thành trong không khí. Hai cổ năng lượng va chạm vào nhau, nổ tung mặt đất bốn phía, cát vàng cuốn lên, đất đá văng khắp nơi. Tỉnh Bách bị dòng khí chấn lùi mấy bước, thân thể Sân Mộc cũng lung lay một chút, chống đỡ không nhúc nhích.

Trong bụi đất mờ mịch, khóe miệng Sân Mộc như là ẩn ẩn nhếch lên. "Béo tử, ngươi là người." Nói xong một câu khiến người không hiểu nổi, Sân Mộc như tia chớp phóng về phía Tỉnh Bách.

Hai người đều là dị năng hệ phong, đều là cấp 2S, nếu đặt trên người bình thường thì sẽ là thế lực ngang nhau, nhưng bản lĩnh của Sân Mộc tất cả đều do đánh thật gϊếŧ thật mà ra, quan trọng nhất còn có, Tỉnh Bách là người, Sân Mộc là thi, là boss tang thi hoàng cuối cùng.

Để nhanh chóng giải quyết xong trận đấu, Sân Mộc cảm thấy vẫn là nên so quyền cước với Tỉnh Bách.

Bị Sân Mộc không theo lẽ thường đánh đến không kịp trở tay, bất quá Tỉnh Bách tuy béo, nhưng cũng không phải loại béo không thể động đậy, sự thật chứng minh, béo tử linh hoạt kia cũng là loại người thường không thể so sánh được.

Hai người kẻ tới ta đi đấu khoảng trăm chiêu, người khác xem như bị nghiện, Tỉnh Bách lại khổ không nói nổi. Sân Mộc chiêu chiêu ngoan độc, hướng tấu chết hắn, miệng nói là bị tấu, nhưng Tỉnh Bách cũng biết Sân Mộc căn bản không thật sự ra tử chiêu.

"Sân Mộc, ngươi biết kỹ thuật đối kháng của ta là tệ nhất." Tỉnh Bách khóc không ra nước mắt.

"Nhìn không ra." Lại một đấm lên bụng Tỉnh Bách. "Là một Béo tử linh hoạt."

"Không, kỳ thật dạo gần đây ta có nghĩ muốn giảm béo." Tỉnh Bách nằm sấp xuống né một quyền của Sân Mộc, dịch chuyển vài bước, song quyền cuốn gió muốn tốc chiến tốc thắng.

"Bình thường người nói muốn giảm béo đều quản không được cái miệng." Sân Mộc cản lại song quyền của Tỉnh Bách, dưới chân phát lực đá lên cổ Tỉnh Bách, đem ý tưởng đánh lén của người nào đó lật ngược.

Tỉnh Bách che cổ quỳ rạp xuống đất "ai u, ai u" giả chết không chịu đứng lên, Sân Mộc nhìn đến vô ngữ, tiến lại gần Tỉnh Bách dùng chân đá đá cái bụng tròn trịa của người nào đó. "Dậy."

"Ta không phải cục mỡ, ngươi khi dễ ta đến vậy sao?" Tỉnh Bách anh anh lau nước mắt.

Sân Mộc vui vẻ, chân dẫm lên bụng Tỉnh Bách cười như không cười. "Béo tử, ta xé xác ngươi tin không?"

Ngây ngốc nhìn ngũ quan phản chiếu của Sân Mộc, Tỉnh Bách nhịn không được ôm lấy chân Sân Mộc. "Sân Mộc, ngươi lớn lên thật đẹp."

Sân Mộc sửng sốt, sau khi phản ứng lại lập tức đen mặt, chân dùng sức đá bay Tỉnh Bách, ghê tởm chà xát hai chân. "Biếи ŧɦái."

"Ngươi gϊếŧ hắn, ta sẽ không ngăn trở." Viên Doãn Ca ngồi dưới đất lạnh lùng nói.

Sân Mộc xụ mặt cử động hai nắm tay. "Không thể gϊếŧ, đánh một trận thì có thể."

"......" Tỉnh Bách.

Tiếng gầm rú từ trên không trung truyền tới, đem Tỉnh Bách từ trong quỷ môn quan kéo về. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đoàn quân hạm đang dần dần bay tới, xoay quanh trên không khu rừng rậm.

Biểu tình Đế Nhạc đang xem diễn nháy mắt trầm xuống, Tiêu Lâm Du khó có được lộ ra ý cười. "Viện quân tới rồi."

Sân Mộc nhướng mày "Viện quân."

"Bách An Ngưng bọn họ hẳn đã phá vây ra ngoài." Viên Doãn Ca mở miệng giải thích. "Dựa theo thiết lập diễn tập, Tả Quân bao vây đại đội chúng ta từ bên ngoài, sau khi chúng ta phá vây rời khỏi đây thì có thể xin chi viện."

Trên quân hạm, mấy người Bách An Ngưng ghé vào cửa sổ nhìn người trong rừng rậm, Mễ Phi hưng phấn vẫy tay kêu lên. "Sân Mộc!! Chúng ta tới cứu các ngươi!!"

Phía bên kia bờ sông một nơi khác, Trác Kỳ Bảo thương tích đầy người nằm trên mặt đất, nhìn quân hạm không ngừng xẹt qua bầu trời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. "Mấy tên quái vật này!"

Cùng lúc đó, Viên Cảnh Trạch dẫn đội xâm nhập vào trung tâm Tả Quân, trái phải tách đội quân Quang Minh ra, Viên Cảnh Trạch lẻn vào đội quân Quang Minh, ám sát quan chỉ huy tối cao của Quang Minh.

Toàn quân diễn tập đến đây là kết thúc, trường quân đội đệ nhất Liên Bang giành được huy chương không dễ dàng có được.

Mặc Lung Ỷ khéo léo nở nụ cười tiếp nhận lời chúc mừng của các trường, thấy An Lăng Kiều ngoài cười trong không cười đi đến, Mặc Lung Ỷ nhanh nhẹn đích thân nghênh đón.

"Mặc viện trưởng, đúng là dạy ra một đám đệ tử tốt." An Lăng Kiều nén đi khó chịu hừ một tiếng.

"Bọn nhỏ tiểu đánh tiểu nháo, trên không được mặt bàn."

"Không nghĩ tới cuối cùng trường quân đội đệ nhất là dựa vào viện sinh tân khoa mà giành thắng lợi." An Lăng Kiều lắc đầu cảm khái.

Mặc Lung Ỷ cười nói. "Đúng là không ai nghĩ đến, lại nói Lệ Tư không phải cũng dựa vào một béo tử chống đến cuối cùng."

"Ngươi!" An Lăng Kiều thay đổi sắc mặt, ngược lại nhìn Quân Thiệu trầm mặc một bên. "Quân Thiệu, ngươi......"

"Viện trưởng, nên đón học sinh trở về." Quân Thiệu đánh gãy An Lăng Kiều, cúi đầu nhìn Mặc Lung Ỷ nhỏ giọng nhắc nhở.

"Cũng phải." Mặc Lung Ỷ vén tóc, phong tình vạn chủng nói. "Ta còn phải mở lễ mừng chiến thắng cho học sinh đi."

Nhìn Mặc Lung Ỷ kiêu ngạo rời đi, An Lăng Kiều hận đến ngứa răng. Lệ Ô một bên xem náo nhiệt lười biếng đánh cái ngáp. "Bặc Tuần, em đói bụng."

Bặc Tuần cười xoa xoa đầu Lệ Ô "Anh đi nướng thịt cho em."

Lệ Ô thay đổi sắc mặt, chán ghét đẩy Bặc Tuần ra. Bặc Tuần lắc đầu, nhỏ giọng bỏ thêm một câu "Thực Cổ ngư."

Lệ Ô bĩu môi, ngạo kiều xoay người. "Đi thôi."

Bặc Tuần bật cười, tâm tình tốt đẹp theo Lệ Ô rời đi.

Ngồi trên quân hạm trở về, không có hứng cùng người khác đùa giỡn, Sân Mộc ngồi ở một góc phát ngốc nhìn thế giới thu nhỏ ngoài cửa sổ. Đột nhiên quang não trên tay truyền đến một hồi thông báo, Sân Mộc cúi đầu nhìn xuống.

"Khi nào sao sáng, hãy tới tìm ta."

Nhìn đến tên tài khoản, Sân Mộc cúi đầu cười.

"Hảo, chờ ta."