Mạt Thế Chi Thuận Theo Kịch Tình

Chương 77: Tuỳ tôi tu tiên

Sau trầm mặc ngắn ngủi, một hán tử tướng mạo hàm hậu dẫn đầu giơ tay hỏi: "Diệp lão đại, tu tiên mà nói có phải hay không có thể trường sinh bất lão giống như trong truyền thuyết vậy?"

Hán tử này là một trong hơn bốn mươi người Đường Thù lúc ban đầu mang đi ra, dị năng không tính là xuất sắc, nhưng làm người hàm hậu kiên định, là một người hiền lành.

"Hẳn là... phải đi..." Diệp Tử Tân này mới nhớ đến chính mình chưa bao giờ nghiên cứu qua vấn đề thọ nguyên của người tu tiên, bất quá chỉ cần Độ Kiếp phi thăng chính là Tiên Nhân? Sẽ cùng thiên địa đồng thọ?

"Kia tôi liền không luyện." Hán tử nhếch miệng nở nụ cười: "Bằng không vợ tôi lại không có dị năng... Chính là ... Linh căn lão đại nói? Cô ấy đều già đi, tôi còn không thay đổi bộ dáng kia rất tịch mịch a!"

Nghe hắn như vậy vừa nói, mấy người có vợ bốn phía đều tỏ vẻ chính mình không muốn tu luyện, Diệp Tử Tân dở khóc dở cười: "Có thể được cùng thiên địa đồng thọ kia cần cơ duyên cùng thiên vận lớn lắm, các cậu không cần nghĩ nhiều quá? Luyện Khí kỳ cùng người thường cũng không bất đồng quá lớn, đơn giản là dị năng mạnh hơn chút, có linh khí có thể hộ thể."

Hán tử nghe vậy cười gượng hai tiếng: "Kia tôi học."

"Hơn nữa không có dị năng cũng không đại biểu nhất định không có linh căn, có khả năng chỉ là linh căn không tốt." Diệp Tử Tân nói xong tạm dừng một chút: "Cho nên các cậu mỗi người đều đến nơi này của tôi, tôi sẽ giúp các cậu nhìn xem cụ thể có linh căn hay không."

Dẫn bọn hắn cảm nhận thiên địa linh khí có khả năng sẽ phiền toái chút, nhưng tra xét linh căn loại chuyện này, có hệ thống làm ngoại quải vẫn rất dễ dàng.

Trước khi Đường Thù tiễn người trở về, hắn cũng đã đem toàn bộ người trừ bỏ Trang Túc, Từ Tu Thành cùng Tịnh Tuệ tra xét một lần, cư nhiên có một nửa người đều có được linh căn, trong đó thậm chí có một cái Thiên linh căn, dưới Diệp Tử Tân chỉ dẫn rất nhanh cảm nhận được linh khí trong thiên địa.

"Các anh không lại đây nhìn xem sao?" Diệp Tử Tân duỗi thắt lưng lười một cái, nhìn về phía Trang Túc cùng Từ Tu Thành từ đầu tới đuôi đều bất động, Tịnh Tuệ cái Phật tu kia không tính, hắn muốn dạy cũng không có đạo hạnh dạy đối phương...

"Tôi nhớ được các cậu nói qua linh căn hắn đã bị hủy." Trang Túc tạm dừng một lát: "Tôi chờ linh căn hắn chữa trị xong." Nếu có thể Trường Sinh, tôi cũng chỉ nguyện cùng quân bất lão.

Diệp Tử Tân bị hắn chua đau nha, đầy mặt vô tội nhìn Đường Thù trở lại.

Đường Thù bị hắn nhìn thần sắc ấm áp, thói quen tính nhướng mi cũng có dấu hiệu buông lỏng: "Nếu như anh không đủ năng lực để bảo hộ chính mình, lại như thế nào có thể bảo hộ người trọng yếu nhất."

"Hệ thống hắn là linh căn gì?" Diệp Tử Tân thừa dịp khi bọn họ đối thoại cách không hỏi hệ thống.

Hệ thống quân: Thiên linh căn hệ Kim.

Diệp Tử Tân gật gật đầu, trong nguyên tác Trang Túc chính là Viên đại tướng nhất trong thủ hạ của Đường Thù, linh căn tốt cũng là theo lẽ thường tình.

Trang Túc nhíu mi, hắn còn có chút do dự.

"Không sao, dù sao hắn cũng đi chung với chúng ta." Diệp Tử Tân vung tay lớn nói thẳng, còn có hơn năm mươi người cần bọn hắn đi giúp cảm nhận thiên địa linh khí, cùng đi chung này liền tạm thời xem nhẹ đi!

Sự thật chứng minh giúp đỡ hơn năm mươi người cảm nhận thiên địa linh khí, là một chuyện không chỉ có đau đầu hơn nữa hao thời gian, nhất là đối với ngũ tạp linh căn.

Diệp Tử Tân biểu tình cứng ngắc đem linh khí ở trong cơ thể đối phương đi một vòng lại một vòng, nhìn động tác lắc đầu mơ hồ như trước của đối phương, ý tưởng bãi công càng thêm mãnh liệt.

Liền tính bọn họ bây giờ đan điền tràn đầy linh khí, cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy! Tốt xấu gì cũng là thủ hạ của nhân vật chính, như thế nào có thể ngu dốt như vậy! Tôi muốn cùng các người hảo hảo đàm nhân sinh!

Diệp Tử Tân nhận mệnh chuẩn bị lại đưa tay dừng lên người đối phương, lại bị Đường Thù nửa đường ngăn cản lại: "Đi nghỉ ngơi."

Diệp Tử Tân chớp chớp mắt, phía sau hắn còn có năm người đang xếp hàng chờ cảm nhận linh khí.

Đường Thù như trước cầm lấy cánh tay Diệp Tử Tân kiên trì nói: "Còn lại anh đến."

"Đường lão đại..." Diệp Tử Tân thanh âm không có hoan thoát giống bình thường nghe đến có chút trầm thấp: "Dạy người tu hành cũng là một việc công đức, chút công đức ấy anh cũng muốn thưởng của em sao?"

Đường Thù nhíu mi: "Anh..."

"Em biết anh không phải ý tứ này, nhưng là..." Diệp Tử Tân cầm tay Đường Thù đặt ở phía trên ngực chính mình: "Em cũng sẽ đau lòng vậy."

Đường Thù cầm lại tay Diệp Tử Tân, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn, như là hận không thể trực tiếp đem người nuốt vào bụng, đương nhiên nếu như bốn phía không có thanh âm huýt sao mà nói. Đường Thù mày kiếm nhếch lên, ánh mắt quét về phía sau Diệp Tử Tân, nhóm hán tử đem ngón tay đặt ở bên miệng nhất thời biểu tình cứng ngắc buông tay xuống.

Đường Thù buông tay ra, trực tiếp đối với hán tử vừa rồi vẫn cảm nhận không được linh khí ném một câu: "Nếu như lại cảm nhận không được, vậy vĩnh viễn không cần cảm nhận."

Diệp Tử Tân cười tủm tỉm đi về phía hán tử cố gắng đem chính mình lui thành một đoàn, đang chuẩn bị đưa tay đặt lên vai hắn ...

"Không cần, không cần!" Hán tử vội vàng rụt lui về phía sai, nói đùa lão đại ghen là hắn có thể thừa nhận sao?

Diệp Tử Tân rất vô tội thu hồi tay: "Cậu đã có thể cảm nhận được linh khí?"

Hán tử gật đầu như đập tỏi: "Cảm nhận được! Cảm nhận được!"

"Nhưng cậu vừa rồi còn nói cảm nhận không được." Diệp Tử Tân cười đến có điểm âm trầm, các cậu là đắc tội không nổi Đường lão đại, liền cảm thấy bổn thiếu gia dễ khi dễ sao?

"Vừa rồi..." Hán tử nuốt một ngụm nước bọt, nam nhân phía sau lão đại ... Quả nhiên cùng lão đại đáng sợ như nhau! "Bỗng nhiên... Liền có cảm giác."

Diệp Tử Tân lấy xuống máy liên lạc mang theo trên tai hán tử, đưa vào vài cái tín hiệu đặc biệt, vừa cười vừa thân thiết tự tay treo trở về cho hắn: "Tuy rằng chúng tôi không ở Kinh thành, nhưng tôi sẽ thời khắc chú ý tiến triển của các cậu, nếu một tháng sau cậu còn chưa dẫn khí nhập thể..."

Hán tử yên lặng đem thân thể khổng lồ của chính mình rụt vào trong ghế dựa, Diệp thiếu uy hϊếp thật đáng sợ... Lão đại ánh mắt càng đáng sợ!

Sau khi Diệp Tử Tân cùng Đường Thù thành công làm mấy chục người khu vực này cảm nhận được linh khí trong thiên địa, đã qua nửa đêm. Lúc này linh khí tiêu hao to lớn, Diệp Tử Tân ôm một chén mỳ ăn liền nửa nằm ở trên giường, cảm thấy trong cơ thể đều trống không, khó chịu đòi mạng.

Hắn hút hai ngụm mì sợi, liền đem bát phóng tới một bên. Bên trong mì ăn liền chứa tạp chất nhiều lắm, đối với tu hành tai hại vô ích, từng bị hệ thống nghiêm lệnh cấm ăn.

"Chúng ta tu luyện đi." Diệp Tử Tân gãi gãi tóc, hắn vốn hạ quyết tâm đêm nay nghỉ ngơi, dù sao sáng mai bọn họ còn phải rời khỏi khu an toàn Kinh thành.

Đường Thù cũng không hề động mỳ ăn liền mà là trực tiếp ăn một viên Tích Cốc đan cấp thấp, y "Ân" một tiếng bước đến bên giường, quỳ một gối xuống bên người Diệp Tử Tân.

"Tụ Linh Trận bày ra chưa, em... Ngô?!" Diệp Tử Tân bổn ý là muốn bảo Đường lão đại bày ra Tụ Linh Trận, bọn họ một trái một phải thuần túy tu luyện... Bất quá bộ dáng giống như không đúng chỗ nào nha?!

Một nụ hôn sâu chấm dứt sau, Đường Thù một tay nắm hàm dưới Diệp Tử Tân, như trước cọ khóe miệng của hắn không rời đi. Thanh âm Đường Thù nghe ra có chút ám ách, đồng thời lại bao hàm du͙© vọиɠ: "Chúng ta đến tu luyện."

Khi bị áp lên giường Diệp Tử Tân còn đang buồn bực bọn họ hoàn toàn không có chung trên đường mạch não, bất quá như vậy... Kỳ thật cũng không sai... Có thể ngẫu nhiên trao đổi một chút vị trí liền rất tốt!

Ngày hôm sau khi xuất phát Diệp Tử Tân nhìn qua có điểm tinh thần không tốt, linh khí trong cơ thể hắn ngược lại tràn đầy. Bất quá làm một cái thân thể phàm thai mấy đêm không thể hảo hảo mà chợp mắt, Diệp Tử Tân cũng có chút thừa nhận không nổi, cũng không phải Đường Thù máy bay chiến đấu hình người kia, không cần ngủ cũng như trước có thể tinh thần sáng láng!

Chu Kỳ tuy rằng rất lưu luyến, nhưng rốt cuộc vẫn là cống hiến ra cho hắn lượng xe mới nghiên cứu được kia, còn cống hiến vài hộp năng lượng cậu ta làm.

Xe lớn nhỏ cùng xe tăng không sai biệt lắm, bố trí bên trong cũng có thể so với phòng xe, gia cụ nên có đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa xác ngoài cứng rắn, phi thường thích hợp với xuất hành ở tận thế.

"Đồ chơi này dùng ra sao?" Diệp Tử Tân cao thấp lật xem hộp hình chữ nhỏ.

Chu Kỳ sắc mặt rất thối, hiển nhiên còn đối với chuyện chính mình không thể đi theo này canh cánh trong lòng: "Xe ban ngày chỉ cần năng lượng mặt trời dự trữ năng lượng, hộp năng lượng tinh thể chỉ là dự phòng khi trời đầy mây cùng trời tối năng lượng mặt trời năng lượng dự trữ không đủ. Mặt khác kỳ thật chỉ cần đem năng lượng trong tinh hạch lấy ra, đưa vào trong hộp là có thể đủ sử dụng, lão đại cậu hẳn là có thể làm được đúng không."

Diệp Tử Tân nghe được cái hiểu cái không, nhưng vì khởi động hình thức lão đại không hiểu cũng phải giả biết, dù sao... Còn có Đường lão đại ở đó... Nếu không hắn còn có hệ thống ngoại quải này!

Hệ thống quân: tôi là hệ thống tu tiên ... Không phải bảo bối vạn năng ...

Hệ thống chỉ âm thầm oán thầm Diệp Tử Tân cũng không có nghe thấy, bất quá đại khái liền tính hắn nghe thấy cũng sẽ làm như không có nghe được...

"Các cậu một đường chú ý an toàn, thật sự không được thì trở lại, có Đường gia ở đây liền không ai dám động các cậu." thời điểm Đường Yến vẻ mặt nghiêm túc nói những lời này nhìn qua thực sự có vài phần cảm giác bá khí trắc lậu, theo bên cạnh xem nhưng thật ra cùng Đường Thù càng ngày càng giống.

"Ân." Đường Thù vốn cũng không tính rời đi lâu lắm, bất quá là vì nửa năm trước hệ thống liền phán đoán ra Tiếu Mộc đã là tu sĩ Trúc Cơ trung giai, bọn họ không tốt cùng gã chống chọi mới quyết định tạm thời tránh đi mũi nhọn.

"Đi đường cẩn thận." Mục Chi Hằng nắm chặt tay Lan Tri Thu, bọn họ ở hai tháng trước đã xác định quan hệ, vốn nghĩ chờ Đường Thù trở về giúp bọn hắn chứng kiến, kết quả lúc này lại không biết phải đợi bao lâu.

Đường Thù tiếp nhận cái ly Diệp Tử Tân đưa qua, phân biệt đưa cho Mục Chi Hằng cùng Lan Tri Thu, chính mình cũng cầm một ly: "Tôi kính các cậu một ly rượu mừng, còn lại chờ trở về bù cho các cậu."

"Cám ơn." Mục Chi Hằng giơ lên cái ly, hắn xả khóe miệng một chút lại phát hiện tươi cười có chút miễn cưỡng, tựa như hắn lại như thế nào che lấp cũng che dấu không được chua xót trong ánh mắt hắn: "Nguyện hữu nghị của chúng ta trường tồn."

Đường Thù cũng không tiếp lời, y trực tiếp uống cạn rượu bên trong ly.

"Không có lễ vật gì tốt tặng cho bọn cậu ..." Diệp Tử Tân đem hai tay nắm thành đầu quyền, khi duỗi ra lần nữa lòng bàn tay xuất hiện một đôi nhẫn, kia là hắn ở trước mạt thế thu thập, lúc ấy có lẽ còn ôm có kỳ vọng thể tự tay mang lên ngón tay một nữ nhân khác ... Hiện tại: "Chúc các cậu tân hôn hạnh phúc."

Lan Tri Thu nháy mắt đỏ hốc mắt, không có một nữ nhân nào không khát vọng mang nhẫn tân hôn, chỉ là mạt thế làm cho bọn họ theo bản năng đi quên đi những khát vọng ở đáy lòng."Cám ơn."

"Không khách khí, cô là một cô dâu xinh đẹp." Diệp Tử Tân cúi người hôn lên mu bàn tay Lan Tri Thu một cái, không đợi nhìn lại đã bị Đường Thù chặn ngang ôm đi.

"Chúng tôi đi." Đường Thù hướng Mục Chi Hằng cùng Đường Yến gật gật đầu, lôi kéo Diệp Tử Tân ngồi vào trong xe.

Chu Kỳ nhìn trông mong nhìn xe chính mình phí mấy tháng vất vả nghiên cứu chế tạo ra cứ như vậy nhìn không thấy bóng dáng, cậu ta hấp hấp mũi...

Đường Yến ớn lạnh, tung chân đá Chu Kỳ một cước: "Cậu khóc cái gì!"

"Lão đại... xe của tôi!" Đường Yến nói chưa dứt lời, Chu Kỳ nói một câu rồi dứt khoát bổ nhào lên người hắn khóc lớn lên, tất cả nước mắt đều cọ lên quân trang Đường Yến.

Đường Yến cương một chút, ở giữa đem người kéo ra cùng không đem người kéo ra giãy dụa hồi lâu, cuối cùng nhận mệnh thở dài, bàn tay to đặt trên đầu cậu ta: "Cho nên cậu để ý kỳ thật chỉ là xe cậu mà thôi."

"Ai nói... Tôi để ý là người... hức... Xe!"

"Được rồi, được rồi, đi trở về."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Chu Kỳ: 5555 tôi bị lão đại từ bỏ.

Đường Yến: ân.

Chu Kỳ: xe của tôi bị đoạt đi rồi.

Đường Yến: đó là cậu đưa.

Chu Kỳ: không thể cho tôi ôm người sao.

Đường Yến gân xanh: kia cũng không cần bổ nhào vào trên người tôi đi!!!!

( Diệp Tử Tân... Nói phần diễn của tôi đâu?! Xuẩn tác giả: ngoan Đường lão đại đang chờ cậu song tu nột ~~~)