Đêm khuya tối tăm, trên đường phố yên tĩnh không một bóng người. Gió đêm thổi trên mặt đường, cuốn theo lá rụng cùng đất đá, phát ra tiếng xào xạc. Trong một cửa hàng đồ gia dụng ở bên đường, Đường Mạch tránh ở bên cửa sổ. Hắn đi vào bên trong cửa hàng, dùng trứng gà tây nói chuyện với Phó Văn Đoạt.
Hai người rất nhanh liền trao đổi tin tức.
Đường Mạch sau khi tiến vào trò chơi công tháp chỉ từng liên hệ với Phó Văn Đoạt một lần, kế đó khi hắn tham dự trò chơi đồng hồ chân lý, hai người cũng chưa dùng trứng gà tây nói chuyện lại.
“Đã trôi qua năm ngày, cho nên nói…… Tính từ ngày bốn tên Khách lén qua sông kia mai phục chúng ta, cả thể đã được chín ngày rồi.” Đường Mạch dưới đáy lòng nhẩm đếm tính ngày, “Tốc độ chảy của thời gian ở hai bên quả nhiên không giống nhau. Tôi nhiều nhất mới chỉ ở trong trò chơi công tháp một ngày. Anh hiện tại đang ở đâu?”
“Nhà tôi, phía tây Cố Cung.” Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt truyền ra từ trứng gà tây, trong cửa hàng tối tăm, Đường Mạch nghe thấy giọng nói này, trái tim dần bình tĩnh trở lại. Phó Văn Đoạt tiếp tục nói: “Tình huống trước mắt vẫn khá an toàn, phụ cận nơi này không có người theo dõi của Thiên Tuyển. Trong Cố Cung có hai tổ chức Người chơi chính thức, khi nào cậu tới đây thì nhớ cẩn thận một chút.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Được, trời sáng tôi sẽ qua đó.”
Địa cầu online cho đến giờ, trên tay Người chơi chính thức phần lớn cũng đều đã dính máu người. Vì ích lợi, không phải chỉ có Khách lén qua sông mới có thể gϊếŧ người. Tựa như trong trò chơi của Thợ giày sắt, Hình Phong từng gϊếŧ rất nhiều người, hơn nữa còn muốn ám toán Đường Mạch chính là Người chơi chính thức. Đối mặt với bất kì kẻ nào cũng đều không thể lơ là mất cảnh giác.
Hai người lại xác định một chút tình hình Bắc Kinh mấy ngày gần đây. Hóa ra ba ngày trước, Bắc Kinh mở ra một Phó bản tập kết, địa điểm tập kết là Thiên Đàn. Bởi vì Đường Mạch đang tiến hành trò chơi công tháp, Phó Văn Thanh lại ở bên cạnh, ngoài ra còn có tổ chức Thiên Tuyển không biết khi nào sẽ đến tập kích, cho nên Phó Văn Đoạt cũng không đi tham dự.
Phó Văn Đoạt: “Trước cổng trường Bắc đại xuất hiện một Phó bản hiện thực.”
Đường Mạch sửng sốt: “Ở ngay cổng trường?”
“Ừ, ở Tây Môn. Ngày hôm qua vừa xuất hiện Phó bản hiện thực mới, đã có mười mấy người chơi chết trong đó, thi thể bị đưa ra ngoài, ném vào ven đường. Từ chỗ của cậu tới đây có khả năng sẽ phải đi ngang qua nơi đó, chú ý đừng kích phát Phó bản hiện thực.”
“Được, tôi biết rồi.”
Khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nói chuyện, đều dùng những câu ngắn gọn nhất để biểu đạt ra ý tứ của bản thân, không hề lãng phí thời gian. Khi bọn hắn kết thúc việc trao đổi tin tức, Đường Mạch trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên vách tường của cửa hàng, hắn bỗng nhiên phát hiện:…… Thế mà đã qua đi mười phút rồi?!
Thời gian trôi qua cũng có chút hơi nhanh rồi. Hắn cảm giác mới chỉ qua đi ba phút.
Rõ ràng những tin tức bọn họ trao đổi với nhau cảm giác cũng không được bao nhiêu, cũng đã cố gắng nói nhanh gọn, làm sao thời gian lại vẫn trôi qua nhanh như vậy chứ.
Đường Mạch trong đầu nghĩ một chút về vấn đề kỳ quái này. Vì thời gian trôi qua có chút nhanh, hắn đột nhiên nghĩ tới một ý niệm “Cùng Phó Văn Đoạt nói chuyện tốn nhiều thời gian đến vậy sao”, nhưng khi hắn còn chưa kịp suy xét xong loại cảm giác này rốt cuộc là thế nào, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên trong cửa hàng yên tĩnh: “Đường Mạch.”
Đường Mạch dừng lại trong giây lát, cúi đầu nhìn trứng gà tây trong l*иg ngực. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao vậy?”
“Hắc tháp tầng thứ ba lần này có nguy hiểm không?”
Có nguy hiểm không ấy à?
Dường như cũng khá nguy hiểm đấy. Vừa tiến vào liền đã phải đối mặt với lửa lớn trên thảo nguyên của Mosaic, cùng nhau chạy trốn với hàng trăm con quái vật Hắc tháp. Nếu không có hai con giun lớn kia, phải đối phó với đàn rệp đen nhất định sẽ rất phiền toái. Đến trò chơi đồng hồ chân lý, coi như có chút may mắn, cũng coi như là suy đoán, hắn thắng được trò chơi, còn dọa nạt Thỏ tiên sinh lấy được khen thưởng thêm vào.
…… Hả? Khen thưởng thêm vào?
Đường Mạch lập tức lấy lại tinh thần: “Hẹn ngày mai gặp lại, tôi phải đi xem một chút khen thưởng mình vừa lấy được đây.”
Phó Văn Đoạt đang chuẩn bị nói “Là trò chơi như thế nào, có thể nói với tôi không”, nhưng ngay khi vừa mới nói ra ba chữ “Là trò chơi….”, Đường Mạch liền đã cắt ngang lời hắn.
Đường Mạch phản ứng lại: “A đúng rồi, anh vừa rồi định nói gì vậy?”
Phó Văn Đoạt: “……”
Phó thiếu tá aka người đang định tính toán quan tâm đồng đội nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Trong một tòa nhà hai tầng đơn giản, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời. Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo sắn lên, trong tay phải là một quả trứng gà tây màu trắng. Nghe giọng nói rõ ràng là đang gấp không chờ nổi của Đường Mạch, Phó Văn Đoạt liền biết đối phương đang cực kì muốn đi xem khen thưởng của trò chơi công tháp lần này, làm gì có tâm tình để nói chuyện với mình đâu.
Phó Văn Đoạt nhìn trời, ở đằng sau, Phó Văn Thanh đang ôm một đống chai lọ đã được rót đầy nước khoáng, đi ngang qua lén lút nhìn anh họ nhà mình.
Một lát sau, Phó Văn Đoạt cười nhẹ nói: “Đường Mạch, chúc mừng cậu, người đầu tiên trên toàn Trung Quốc thông quan Hắc tháp tầng thứ ba.”
Đường Mạch quả nhiên không có tâm tình quan tâm tới Phó Văn Đoạt, ngữ khí hắn dồn dập: “Ừm, ngày mai tôi sẽ cùng anh nói một chút về trò chơi công tháp. Đến lúc đó cũng nói cho cả Tiểu Thanh nữa, như vậy khi các anh công lược tầng thứ ba cũng sẽ có chút chuẩn bị.”
Nói xong câu này, Đường Mạch liền cắt đứt trò chuyện. Phó Văn Đoạt cúi đầu liếc mắt nhìn trứng gà tây, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người đi vào nhà.
Khu Tây Thành Bắc Kinh, trong một cửa hàng đồ gia dụng.
Đường Mạch đem trứng gà tây bỏ vào trong túi, lại lần nữa xác nhận bốn phía không có ai, hắn móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt trong suốt và một viên kẹo kim sắc từ trong một chiếc túi khác. Đường Mạch lấy đèn pin ra, cẩn thận đánh giá hai đạo cụ này.
Đồng hồ quả quýt tựa như được chế tác từ pha lê, toàn thân sáng long lanh, cực kỳ tinh xảo. Nó bề ngoài nhìn qua trông không khác gì những chiếc đồng hồ quả quýt bình thường, hai kim đồng hồ cực nhỏ, kim phút được khảm trên mặt đồng hồ, kim giây thon dài tích tắc dịch chuyển. Đường Mạch nghiêm túc quan sát trong chốc lát, kế đó chuyển dời ánh mắt sang kẹo kim sắc.
Viên kẹo này trông lại càng bình thường. Giấy gói kẹo là màu vàng, ánh sáng chiếu vào nó từ mọi góc độ đều phản xạ ra màu sắc tựa như một thỏi vàng nhỏ. Nhưng Đường Mạch ước lượng một chút: “Không phải vàng thật, có chút hơi nhẹ. Hẳn là một dạng kim loại tương tự.”
Đường Mạch thử đập vào hai dạng đạo cụ này, sau đó lại đem chúng bỏ vào trong nước. Lăn lộn hồi lâu, kẹo kim sắc có phản ứng trước.
Đạo cụ: Một viên kẹo kim sắc vô cùng bình thường.
Người sở hữu: Đường Mạch
Phẩm chất: Rác rưởi
Cấp bậc: Cấp 1
Công năng: Một viên kẹo được Thỏ tiên sinh trân quý 36 năm, chẳng lẽ có ai đó sẽ thực sự thích ăn nó sao? Đương nhiên nó càng có khả năng đã sớm mốc meo từ lâu rồi.
Hạn chế: Không có. Chỉ là một viên kẹo, ngươi cũng đâu thể dùng nó để gϊếŧ người.
Ghi chú: Đường Mạch cho rằng chính mình đã lời to, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, thỏ ba ba vẫn mãi là thỏ ba ba.
Đường Mạch: “……”
Đường Mạch mặt không cảm xúc đem viên kẹo lật qua lật lại ba lần, muốn tìm ra tác dụng khác của nó, nhưng Hắc tháp lại không thương tiếc gì mà nói với hắn đây chỉ là một viên kẹo bình thường. Đường Mạch nhấp nhấp môi, đem kẹo bỏ vào trong ba lô. Hắn sẽ không ném đi loại đồ vậy nhìn qua tưởng như vô dụng này. Trong năm tháng vừa rồi, Đường Mạch dùng mũ thối của Mario đâm ra rất nhiều rác rưởi. Trừ phi thật sự là loại rác rưởi vô dụng như một chén nước hay chiếc giày rách, tất cả những thứ khác Đường Mạch đều sẽ thu hết vào túi. Trong ba lô của hắn có một chiếc túi, chuyên môn dùng để đựng những thứ “rác rưởi” này.
“Nói không chừng là Vương hậu Hồng Đào đặc biệt thích ăn kẹo thì sao?”
Đường Mạch nói thầm một câu, tiếp tục nghiên cứu đồng hồ quả quýt trong suốt.
Chiếc đồng hồ này nhìn qua rõ ràng càng thấy quan trọng hơn viên kẹo kia. Kẹo kim sắc là Đường Mạch lấy được thêm từ Thỏ tiên sinh, còn đồng hồ quả quýt mới là khen thưởng chính cho lần thông quan này. Đường Mạch mở đồng hồ ra, thử một hồi các loại phương pháp mà vẫn không tìm ra được cách sử dụng chính xác của nó. Hắn đang định dùng lửa thử đốt cháy đồng hồ, bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên ba chiếc kim đồng hồ.
Kim giây mảnh nhỏ không cần để ý đến, nó vẫn như thường mà di chuyển theo chiều kim đồng hồ. Nhưng hai kim đồng hồ còn lại kia……
Đường Mạch nheo lại hai mắt, nhìn về phía kim giờ và kim phút.
Chiếc đồng hồ quả quýt này rất kỳ lạ, kim giây trên mặt đồng hồ vẫn luôn không ngừng tích tắc di chuyển, nhưng kim phút và kim giờ lại chưa từng động đậy. Kim phút chỉ vào số 47, kim giờ đang ở vào bên phải số 1, ước chừng cách số 1 khoảng 1/4 ô vuông. Đường Mạch nghiêm túc nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên hắn vươn tay, đem kim giờ vặn về phía bên phải. Tay hắn sau khi đυ.ng vào kim đồng hồ thế nhưng thật sự có thể di chuyển nó, đem nó dịch chuyển đến vị trí chính xác – nơi cách số “1” 3/4 ô vuông.
Cạch một tiếng, kim giờ trở về vị trí cũ, từng hàng chữ nhỏ mờ nhạt hiện ra trên mặt đồng hồ trong suốt. Cùng lúc đó, một giọng trẻ con thanh thuý vang lên trong đầu Đường Mạch ——
“Leng keng! Kiểm tra đo lường nhận thấy người chơi sử dụng bùa chú ‘Ta yêu Hắc tháp ta muốn công tháp ’ tiến hành trò chơi công tháp, đạt được khen thưởng thêm vào. Người chơi là người Trung Quốc đầu tiên thông quan Hắc Tháp tầng thứ ba (hình thức bình thường), kèm theo khen thưởng thêm.”
“Thành công kích phát xác xuất phi vô hạn.”
“Leng keng! Khen thưởng trò chơi ‘Đồng hồ xác suất của Thỏ tiên sinh’ sửa đổi thành ‘Đồng hồ vô hạn phi xác suất của Hắc tháp.”
Sắc vàng chói mắt lập loè trên mặt đồng hồ trong suốt, Đường Mạch nhắm mắt lại, thời điểm lần thứ hai hắn mở mắt ra, chỉ thấy trên mặt đồng hồ bỗng nhiên nhiều thêm một kí hiệu màu vàng.
“∞?” Dừng một chút, Đường Mạch tự mình phủ nhận nhận định này, “Còn có một nét ngang nữa.”
Chỉ thấy ở trung tâm mặt đồng hồ, một ký hiệu kỳ quái bị đè ở dưới ba chiếc kim đồng hồ. Đây là ký hiệu vô cực, nhưng ở giữa ký hiệu này còn có một đường gạch chéo, tựa như ai đó đang muốn cắt bỏ nó đi vậy. Theo ký hiệu vô cực này xuất hiện, chữ nhỏ trên đồng hồ quả quýt cũng bắt đầu biến hóa. Đường Mạch nhìn những dòng chữ này, sắc mặt hắn dần nghiêm túc hẳn lên.
Đạo cụ: Đồng hồ vô hạn phi xác suất của Hắc tháp
Người sở hữu: Đường Mạch
Phẩm chất: Hiếm có
Cấp bậc: Cấp 3
Công năng: Kim giờ và kim phút của chiếc đồng hồ này vĩnh viễn chỉ sai phương hướng, còn kim giây sẽ luôn không ngừng chuyển động. Đồng hồ quả quýt có thể kiểm tra tất cả những sự kiện có khả năng xảy ra xung quanh người chơi, khi xác suất xảy ra sự kiện gần như bằng 0, người chơi có thể dùng tay xác nhận kích phát đồng hồ quả quýt, mở ra sự kiện vô hạn phi xác suất. Kim đồng hồ và kim phút trở về vị trí chính xác, lập tức kích phát vô hạn phi xác suất.
Hạn chế: Trong mỗi mười ngày, người chơi có thể lựa chọn chủ động sử dụng Đồng hồ vô hạn phi xác suất một lần. Sự kiện vô hạn phi xác suất được Đồng hồ quả quýt kích phát không hoàn toàn chịu sự khống chế của người chơi, người chơi có 50% xác xuất thử nghiệm thành công.
Ghi chú: Tin tưởng Hắc tháp, nó liền sẽ tốt hơn đồng hồ xác suất của Thỏ tiên sinh một vạn lần; không tin Hắc tháp…… Chẳng lẽ ngươi còn có thể tới cắn Hắc tháp một cái hay sao? Đồ Hắc tháp đưa, ngươi phải tin tưởng.
Đường Mạch: “……”
Hiện tại quay lại đại thảo nguyên Tinh Linh đòi đồng hồ chân lý về còn kịp không!!!