*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ nơi xa.
Trong siêu thị không có điện, đèn đóm toàn bộ đều bị tắt hết. Một luồng ánh sáng trắng từ hướng cửa chiếu vào bên trong siêu thị. Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, rầm rầm rầm mà nện trên mặt đất. Một con gà tây khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở nơi phát ra ánh sáng, trên lưng nó cõng theo một con sâu đã bị lột da.
Hai mắt nó nhanh chóng đảo khắp siêu thị, không lâu sau Đại Gà Tây liền phát hiện ra đám người Đường Mạch. Bên miệng nó lộ ra một nụ cười quái dị, nó phấn kích chạy tới nói: “Các con của ta, các con rốt cuộc đã xếp hàng rồi đấy à?” Ánh mắt Đại Gà Tây tham lam lướt qua trên mặt từng người, nó nhịn không được nuốt nước miếng một cái, sau đó muốn thể hiện tình yêu thương của mình với gà con bé bỏng.
Loại ánh mắt vừa trìu mến lại vừa tham lam này khiến Đại Gà Tây trông có chút khôi hài, nó nói: “Cô cô, các con chắc đều đã đói bụng cả rồi. Ta mang sâu ngon đến cho các con đây!”
“Bịch ——”
Một con sâu khổng lồ bị ném xuống đất, rơi xuống trước mặt bảy người chơi. Con sâu này còn chưa chết, nó đã bị gà tây lột da khi còn đang sống, cả người nó máu thịt mơ hồ, cứ liều mạng mà vặn vẹo trên mặt đất. Đại Gà Tây mới chỉ dẫm một chân lên đầu nó, móng gà sắc nhọn đã khảm sâu vào da thịt, sâu lớn phát ra tiếng hét thống khổ chói tai.
Hai cô bé kia nhìn thấy một màn này hoàn toàn chịu không nổi, cả hai quay người nôn khan một trận. Sắc mặt Tiểu Kiều cũng tái nhợt, Ninh Ninh vươn tay che trước mặt không cho cậu bé nhìn tiếp nữa.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ nơi xa đi tới.
Ánh mắt Tiêu Quý Đồng nhìn lướt qua trên người sâu lớn, anh ta ngẩng đầu nói: “Mẹ, bọn con đã biết nên xếp hàng như thế nào rồi.”
Đại Gà Tây vui sướиɠ nói: “Vậy các con hãy nhanh chóng xếp hàng đi, để mẹ còn đút sâu cho các con ăn nữa.”
Trong siêu thị không còn ai lên tiếng nữa. Trước khi giải tán bảy người cũng đã thương lượng rõ ràng về trình tự xếp hàng: Lần đầu tiên xếp hàng, bọn họ chuẩn bị dựa theo trình tự tiến vào phó bản để xếp. Hai cô bé là nhóm đầu tiên tiến phó bản, Tiểu Vân là người thứ nhất, cô bé run rẩy đi đến vị trí đầu tiên. Tiếp theo là ba người Tiêu Quý Đồng, từng người bọn họ đi qua rồi lần lượt xếp thành hàng theo thứ tự.
Đứng trước mặt Đại Gà Tây, Tiểu Vân khó chịu đến mức muốn nôn mửa. Đường Mạch là người thứ sáu, hắn vừa đi qua, rất nhanh sau đó, Phó Văn Đoạt cũng đi theo sau hắn đứng ở cuối cùng.
Toàn bộ bảy người chơi đều đã xếp thành hàng, Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Đại Gà Tây. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn nó, muốn từ cái mỏ sắc nhọn và cặp mắt thật nhỏ kia phát hiện ra một tia manh mối. Thời điểm khi mỗi một người chơi đi lên, Đường Mạch đều không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt Đại Gà Tây. Đồng dạng, Phó Văn Đoạt cũng là như vậy, cũng cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt nó.
Nửa giờ trước, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trở lại khu thực phẩm thịt. Đường Mạch tìm đến Tiêu Quý Đồng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Có hai loại khả năng, thứ nhất, Đại Gà Tây cũng không biết trình tự chính xác là gì, chỉ có Hắc tháp biết. Khi chúng ta xếp hàng theo đúng thứ tự, Hắc tháp sẽ cho ra nhắc nhở. Thứ hai, Đại Gà Tây biết rõ trình tự chính xác là gì. Cho nên khi xếp hàng, chúng ta phải quan sát thái độ của nó, có lẽ có thể từ những biến hóa đó nhìn ra được một ít manh mối.”
Tiêu Quý Đồng nghe xong lời này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn sâu vào Đường Mạch. Lúc này, Tiểu Vân đứng bên cạnh nói: “A, vừa rồi Tiêu đội cũng nói y như vậy. Đại Gà Tây có khả năng sẽ làm bại lộ tin tức, cho nên Tiêu đội bảo bọn em từng người đi lên xếp hàng, không cần cùng nhau xếp hàng.”
Đường Mạch nhìn sang Tiêu Quý Đồng, Tiêu Quý Đồng nhìn hắn nở một nụ cười, coi như ngầm thừa nhận chuyện này.
Sự tình xếp hàng cứ như vậy liền được định ra.
Tổng cộng bảy người chơi, cũng chính là bảy vị trí. Nếu Đại Gà Tây không phòng bị, ngay khi người chơi nào đó đứng vào vị trí thuộc về họ, nó có khả năng sẽ biểu hiện ra một ít cảm xúc đặc biệt.
Tầm mắt Đường Mạch không hề rời khỏi Đại Gà Tây, nhưng thực đáng tiếc, Đại Gà Tây từ đầu tới cuối vẫn luôn dùng ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm người chơi, không có quá nhiều những cảm xúc khác. Phó Văn Đoạt đứng sau Đường Mạch, hắn tiến lên trước thấp giọng nói: “Xác thật không có biến hóa.”
Phó Văn Đoạt từng được tiếp thu huấn luyện đặc biệt, năng lực trinh sát rất mạnh. Trong bảy người chơi, hắn là người có khả năng phát hiện ra những dị thường của Đại Gà Tây nhất.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Rất có khả năng cả bảy người chúng ta, không ai đứng đúng vị trí của mình. Hoặc cũng có thể là nó thật sự không biết trình tự chính xác là gì.”
Phó Văn Đoạt: “Hoặc cũng có lẽ nó không hề để ý tới việc người chơi đứng đúng vị trí.”
Hai người nhanh chóng trao đổi ý kiến. Bên kia, Đại Gà Tây sau khi nhìn thấy Phó Văn Đoạt đứng vào vị trí cuối cùng, nó cổ quái kêu lên một tiếng cô cô, sau đó cúi đầu xuống. Đứng đối diện Đại Gà Tây là Tiểu Vân, cô bé sợ hãi giữ chặt cánh tay Viện Viện ở phía sau, nhìn chằm chằm Đại Gà Tây ở trước mặt.
Giây tiếp theo, một tiếng cười bén nhọn vang lên: “Ta bảo các ngươi xếp hàng, các ngươi…… Tại sao lại không xếp hàng?”
Bảy người chơi ngay lập tức trầm mặt, cầm chặt vũ khí trong tay. Tiểu Vân và Viện Viện đứng phía trước sợ hãi xoay người liền chạy, Đại Gà Tây lại đột nhiên ngẩng đầu. Đường Mạch thấy thế cả kinh, hắn nhìn thấy hai mắt Đại Gà Tây đột nhiên biến thành màu đỏ như máu. Nó không nhịn nổi hưng phấn nhìn bóng dáng chạy trốn của hai cô bé kia, một chân nó dùng sức, hung hăng mà xông lên.
Lúc này, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên ——
“Leng keng! Người chơi xếp hàng sai lầm, Đại Gà Tây tinh thần phân liệt, mở ra trò chơi chi nhánh ‘Lão Ưng đuổi bắt gà con ’. Thời gian trò chơi là một giờ. Sau khi tiếng tích tắc vang lên, bắt đầu đếm ngược ——”
“Tích tắc! 3599、3598、3597 ……”
Tiêu Quý Đồng lớn tiếng nói: “Chạy!”Những lời này vừa nói ra, bảy người chơi sớm đã xoay người chạy trốn. Ba người Tiêu Quý Đồng chạy về ba hướng khác nhau, Tiểu Vân và Viện Viện cũng dựa theo dặn dò của anh ta lúc trước, phân tán hai đầu chạy trốn. Đại Gà Tây chỉ có một, chia ra mà chạy có thể bảo đảm an toàn cho người chơi nhiều nhất. Nhưng Tiêu Quý Đồng hiển nhiên đã xem nhẹ thực lực của Đại Gà Tây sau khi biến thân.
Hai cô bé ở ngay thời điểm Đại Gà Tây vừa cười tiếng đầu tiên đã bắt đầu chạy, nhưng chỉ vừa mới chạy được mười mét, Viện Viện đã bị Đại Gà Tây đuổi tới. Chân gà khổng lồ từ phía sau đánh úp lại, hung hăng chụp lên sau lưng cô bé. Móng vuốt sắc bén trong chớp mắt đã xé rách quần áo Viện Viện, phía sau lưng cô bé bị vẽ ra ba miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương.
“A!”
Viện Viện bị móng vuốt của Đại Gà Tây chụp đến trên tường, hai khối thịt bị nó moi rơi xuống đất. Cô bé hộc từng ngụm máu, Đại Gà Tây nhìn miệng vết thương càng thêm hưng phấn, kích động kêu lên một tiếng “Cô cô” cao vυ't. Giây tiếp theo, nó lại lần nữa xoay người, đuổi theo người kế tiếp.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không chạy tách nhau, vừa nhìn thấy một màn này, Đường Mạch đã ý thức được một sự tình khủng bố, quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.Hai người liếc nhau, đồng thời gật đầu, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nhằm về phía thang máy tự động dẫn lên tầng hai.
Đại Gà Tây sắp đuổi kịp Tiểu Vân. Cô bé hoảng sợ không ngừng chạy về phía trước, cô bé này bình tĩnh hơn Viện Viện một chút, khi Tiểu Vân chạy trốn đều không ngừng ném dao nhỏ về phía sau, muốn mượn nó để trì hoãn tốc độ của Đại Gà Tây. Nhưng Đại Gà Tây thật sự nhanh hơn Tiểu Vân rất nhiều, chỉ ba giây sau nó đã đuổi kịp, vợt nhẹ một cái liền chụp được cô bé.
Ngay lúc này, một tiếng nhạc tràn đầy vui sướиɠ vang lên trong siêu thị.
“Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp, ta là người bán báo thạo việc……”
Động tác của Đại Gà Tây ngay lập tức liền đình trệ, nó cúi đầu nhìn chân mình. Chỉ thấy chân nó bỗng nhiên dẫm lên một tờ báo đã ố vàng, chân gà cực lớn đạp lên mặt trên, trên tờ báo liền tản ra một ánh sáng trắng nhàn nhạt. Bỗng nhiên, tờ báo rách ra, hai mắt đỏ ngầu của Đại Gà Tây lập tức hướng lên trên, chỉ thấy vô số những tờ báo giày như viên gạch từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt đã chôn Đại Gà Tây trong đống giấy báo, liên tiếp đẩy ngã ba kệ để hàng.
Tiểu Vân vội vàng chạy trốn.
Lúc này, Hắc tháp dùng giọng nói sung sướиɠ tiếp tục điểm số: “3539, 3538……”
Đã qua đi một phút đồng hồ.
Đường Mạch nhìn đến vô số tờ báo giáng xuống đầu Đại Gà Tây, hắn và Phó Văn Đoạt nhanh chóng di chuyển lên tầng hai. Hai người trực tiếp chạy thẳng về phía một văn phòng làm việc của nhân viên đã tìm thấy trước đó, khóa trái cửa lại rồi ẩn mình trong đó.
Thời gian một phút đồng hồ cũng đủ để bảy người chơi phân công nhau chạy trốn. Đường Mạch hổn hển thở dốc, nhanh chóng nói: “Thứ vừa rồi là đạo cụ.”
Phó Văn Đoạt: “Là đạo cụ dùng một lần. Trước khi đống báo kia rơi xuống, những tờ báo bị Đại Gà Tây dẫm lên đã biến mất.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Nhưng rốt cuộc cũng chỉ để kéo dài thời gian thôi. Tiểu Vân đã cố ý chạy tới nơi đó, cô bé biết vị trí mà Tiểu Kiều bày ra bẫy rập. Nếu Đại Gà Tây không dẫm lên đạo cụ kia rồi rơi vào bẫy rập, cô bé cũng sẽ bị thương nặng giống như Viện Viện.” Dừng một chút, Đường Mạch nhìn sang Phó Văn Đoạt: “…… Anh cảm thấy nó có bao nhiêu lợi hại?”
Phó Văn Đoạt trầm mặc.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã cùng nhau tham gia rất nhiều trò chơi, cho dù là trong trò chơi của Pinocchio hay Thợ giày sắt, Phó Văn Đoạt cũng chưa từng làm ra phản ứng quá lớn. Nhưng lần này lại có chút hơi khác biệt. Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Khi không biến thân thành Lão ưng, thực lực của Đại Gà Tây rất yếu, so với chị họ của nó còn yếu hơn nhiều. Nếu Hắc Tháp không kích phát hiệu quả “Hài tử sát mẫu thân” trời đánh ngũ lôi oanh đỉnh, chúng ta dù không có dị năng cũng có thể tùy thời gϊếŧ chết nó. Nhưng sau khi biến thân thành Lão ưng, nó…… rất mạnh. Tốc độ vừa rồi của nó không hề chậm hơn tốc độ di chuyển tức thời của Pinocchio, hơn nữa sức lực cũng mạnh hơn nhiều rồi.”
Đường Mạch nhớ lại tình huống vừa nhìn thấy, hắn nói: “Trạng thái Lão ưng của nó có lẽ không hề yếu hơn Thợ giày sắt là mấy. Quan trọng nhất chính là hiện tại chúng ta bị phong tỏa dị năng, tố chất thân thể cũng đã bị giảm xuống. Tôi cảm giác tốc độ và sức mạnh của mình chỉ bằng ½ trước kia. Anh thì sao?”
“Tôi cũng vậy.”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liên hợp lại chưa chắc đã không thể đánh thắng được Thợ giày sắt. Hơn nữa còn có đám người Tiêu Quý Đồng và Ninh Ninh cùng núi đạo cụ kia, phần thắng rất lớn. Nhưng hiện tại bọn họ lại không có dị năng, sức mạnh thân thể cũng bị hạn chế. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hợp tác, nhiều nhất chỉ có thể giữ được mạng, căn bản không thể đánh chết được Đại Gà Tây.
Âm thanh đếm ngược của Hắc tháp vẫn vang lên từng hồi.
Đại Gà Tây bị chôn trong đống báo kia hai phút, trong siêu thị yên tĩnh không có bất kì tiếng động nào, toàn bộ bảy người chơi đều đã tìm được nơi ẩn thân, trốn tránh không xuất hiện. Lại một phút đồng hồ qua đi, một tiếng động nặng nề truyền đến từ tầng một của siêu thị. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cảnh giác đi đến cạnh cửa, dán lỗ tai lên vách cửa nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Tựa như có thứ gì đó đang đánh rất mạnh, nó dùng sức đẩy đống giấy báo trên người mình ra.
Bỗng nhiên, “Cô cô! Các ngươi ở nơi nào, ta muốn ăn thịt các ngươi, ăn thịt các ngươi!”
Ầm một tiếng, đống giấy báo bị Đại Gà Tây đẩy ra. Nó phẫn nộ cực điểm mà gầm rú lên, điên cuồng tìm kiếm trong siêu thị. Tòa siêu thị này rất rộng, nhưng tốc độ của Đại Gà Tây cũng rất nhanh. Thân thể nó như tia chớp, khổng lồ nhưng lại không nặng nề, hung ác mà chạy như điên ở tầng một.
Khi chạy đến tiệm bánh mì, nó chạy về phía trước hai mét rồi bỗng nhiên dừng lại.
Đại Gà Tây đứng bên kệ để hàng không nhúc nhích. Hai giây sau, nó phát ra tiếng cười trầm thấp hắc hắc. Nó đột nhiên quay đầu, nhìn vào tiệm bánh mì tối tăm. Một giây sau, một tiếng rống giận vang lên: “Fuck turkey!” Một tiếng mắng thầm truyền ra từ trong tiệm bánh mì, ngay sau đó, Tiểu Kiều chạy ra khỏi đó, theo sau lưng cậu bé là Đại Gà Tây âm hiểm kia.
Tố chất thân thể của bản thân Tiểu Kiều đã không bằng người trưởng thành, lại bị hạn chế dị năng, cậu bé mới chạy hai bước đã bị Đại Gà Tây đuổi kịp, bị một móng vuốt của nó cắt qua yết hầu. Nhưng đúng lúc này, một ánh sáng bạc chợt lóe lên từ nơi xa, Đại Gà Tây đầu ngửa ra sau tránh thoát một đao này, phịch một tiếng, đao đâm vào vách tường.
Tại khu đồ dùng học tập ở tầng một, Ninh Ninh sắc mặt lạnh băng đứng ở gian kệ để hàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Gà Tây.
Một người một gà cứ như vậy đứng nhìn nhau. Giây tiếp theo, hai bên cùng nhau xông lên nhằm về phía đối phương.
Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên ở tầng một, rất nhanh sau đó, âm thanh này đã rời đến tầng hai. Ninh Ninh múa may một cây đao thon dài màu bạc, chặn lại một vuốt của Đại Gà Tây, nhưng cả người cô lại bị sức lực mạnh mẽ của nó đánh bay ra ngoài, nện lên vách tường.
Trên người Đại Gà Tây không có bất kì vết thương nào, trên người Ninh Ninh toàn bộ lại đều là máu. Cô dựa vào mặt tường thở dốc, Đại Gà Tây căn bản không cho cô cơ hội nghỉ ngơi, dùng sức trảo một trảo, lại lần nữa vọt lên. Ninh Ninh vội vàng dịch người sang bên cạnh, né tránh một kích này, Đại Gà Tây hắc hắc cười một tiếng, lại đã sớm có chuẩn bị, cánh gà khổng lồ hướng về phía đỉnh đầu Ninh Ninh.
Ninh Ninh mở to hai mắt, né tránh không kịp liền đem trường đao che trước mặt mình, cố gắng chống cự lại lực đạo mạnh mẽ này. Đúng lúc này, Đại Gà Tây đột nhiên dừng động tác, lùi về phía sau một bước. Tiếng động phát ra chậm hơn tốc độ bay của viên đạn, một tiếng súng chói tai vang lên, viên đạn bắn thủng mặt tường. Viên đạn này ngắm bắn thật sự quá chuẩn, vừa khóe bức bách Đại Gà Tây không thể không dừng tay. Đại Gà Tây xoay đầu, đôi mắt đỏ ngầu hung ác nhìn chằm chằm về phía một căn phòng nhỏ ở chỗ sâu trong siêu thị.
Ngay sau đó, hai thân ảnh phá cửa, từ trong phòng chạy như bay lao ra ngoài.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ hai hướng đánh giáp công Đại Gà Tây. Ninh Ninh đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại tinh thần, múa may trường đao cùng gia nhập đội ngũ tấn công Đại Gà Tây.
Tốc độ của ba người đều cực nhanh, Ninh Ninh không ngờ lại là người nhanh nhất, thân thủ của cô vừa mạnh mẽ lại vừa giống như cá, linh hoạt mà công kích Đại Gà Tây. Phó Văn Đoạt là lực lượng công kích chủ yếu, hắn không ngừng dùng súng phong bế vị trí di chuyển của Đại Gà Tây, nó tức giận vươn móng vuốt bổ về phía Phó Văn Đoạt, Đường Mạch niệm ra chú ngữ, cây dù nhỏ hồng nhạt xuất hiện phía sau Phó Văn Đoạt, lạch cạch một tiếng mở ra chắn trước mặt hắn.
Móng vuốt của Đại Gà Tây chụp lên cây dù nhỏ, Đường Mạch bị chấn cho ngã về phía sau, Phó Văn Đoạt bắt lấy tay hắn, đem hắn kéo trở về.
Hai người ăn ý nhìn nhau, chỉ một ánh mắt liền đã hiểu rõ ý định của đối phương.
Lúc này Ninh Ninh cao giọng nói: “Đi xuống tầng một, Tiểu Kiều đã chuẩn bị tốt!”
Đường Mạch xoát một tiếng thu hồi cây dù nhỏ, dùng sức đâm về phía Đại Gà Tây. Phó Văn Đoạt vòng ra phía sau, từ một hướng khác xông lên công kích. Một chân Phó Văn Đoạt đạp lên cánh Đại Gà Tây, Đại Gà Tây một bên tránh đi cây dù nhỏ, một bên múa may cánh muốn đuổi Phó Văn Đoạt xuống.
Phó Văn Đoạt: “Đường Mạch!”
Đường Mạch: “Được!”
Ngón tay Phó Văn Đoạt vừa động, một cây chủy thủ đen nhánh liền xuất hiện. Hắn lật tay cầm lấy chủy thủ, lưỡi dao nhắm ngay vào phần cánh, dùng toàn lực cắt xuống. Cùng lúc đó, Đường Mạch một phen căng ra cây dù nhỏ, Đại Gà Tây ngay một khắc khi chủy thủ xuất hiện liền kinh hãi nhìn về phía Phó Văn Đoạt, cố gắng tránh đi cây đao này. Nhưng tốc độ của Phó Văn Đoạt lại quá nhanh, nó vẫn là trốn không kịp.
Chủy thủ đen nhánh nhìn qua tầm thường kia xẻ một đường trên cánh của Đại Gà Tây, cây dù nhỏ vừa rồi cũng chưa thể tạo thành bất kì vết thương nào trên người nó, mà thanh chủy thủ này lại dễ như trở bàn tay cắt qua cánh nó, khiến nó phát ra tiếng hô thống khổ phẫn nộ.
“Cô cô cô cô!!!”
Lúc này, Đường Mạch đã mở dù ra hết cỡ, để ở trước mặt Đại Gà Tây. Hắn nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng nhìn hắn. Phó Văn Đoạt vươn tay, cùng Đường Mạch nắm chặt cán dù. Hai người gầm lên một tiếng, cùng nhau dùng sức hung hăng đẩy Đại Gà Tây xuống khỏi tầng hai.
Ầm vang một tiếng, Đại Gà Tây từ tầng hai rơi xuống tầng một.
Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và Ninh Ninh một tay bám lên lan tầng hai, nhảy xuống tầng một.
Tại khu thực phẩm đông lạnh, Tiểu Kiều vẫy vẫy tay: “Nơi này, nơi này!”
Ba người nhìn thoáng qua nhau rồi cùng xông lên công kích Đại Gà Tây đang dần lấy lại tinh thần.
Sau khi bị chủy thủ của Phó Văn Đoạt cắt qua, Đại Gà Tây có vẻ càng thêm cẩn thận. Nó không hề nới lỏng cảnh giác, mỗi thời khắc đều chú ý vào thanh chủy thủ trên tay Phó Văn Đoạt, không cho hắn cơ hội tấn công mình. Ba người giao đấu với Đại Gà Tây, cùng nhau bức bách nó, dồn nó về phía Tiểu Kiều.
Đại Gà Tây cũng nhận thấy sự tình không đúng, ý thức được nếu còn cứ kéo dài như vậy sẽ rất bất lợi cho nó, nó bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Ninh Ninh. Hai mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm cô, Ninh Ninh trong lòng căng thẳng, không hề cùng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt xông lên công kích Đại Gà Tây, xoay người liền chạy.
Nhưng Đại Gà Tây nào có thể để cô chạy đi như vậy: “Cô cô!”
Đại Gà Tây quấn lấy Ninh Ninh, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đuổi theo, Ninh Ninh chạy ở phía trước.
Đường Mạch: “Chạy về nơi cần chạy đi!”
“Được!” Ninh Ninh gật gật đầu, quay đầu chạy về phía Tiểu Kiều. Lấy tốc độ của Ninh Ninh, trước khi cô chạy tới khẳng định sẽ bị Đại Gà Tây đuổi kịp. Tiểu Kiều rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề này, biểu tình trên mặt cậu bé biến ảo không thôi, bỗng nhiên cậu bé cúi đầu cầm lấy một khối ngọc thạch màu đỏ từ trên mặt đất, hô lớn: “Đội trưởng, mau tới cứu mạng!”
Tiểu Kiều giơ cục đá chạy về phía Ninh Ninh và Đại Gà Tây, ngay một giây trước khi Đại Gà Tây sắp đuổi kịp Ninh Ninh, Tiểu Kiều dùng sức ném cục đá màu đỏ về phía nó.
Ngay một khắc khi cục đá dừng lại trên người Đại Gà Tây, động tác của nó liền ngừng lại, nơi bị cục đá chạm đến đều biến thành đá. Ngực của Đại Gà Tây có một khoảng lớn đã biến thành đá, nhưng rất nhanh sau đó, cục đá này dần dần khôi phục lại nguyên trạng.
Tiểu Kiều thê lương hô lên: “Đội trưởng!!!”
“Vèo ——”
Đường Mạch nhìn thấy một bóng đen từ trên mặt đất trượt lại đây, trong tay anh ta cầm theo một đồ vật đen như mực. Nhìn kỹ lại, thứ đồ này hóa ra lại là một chiếc *bàn luân diều. Tiêu Quý Đồng nhảy từ tầng hai xuống tầng một, ngay một giây trước khi cục đá ở ngực Đại Gà Tây hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, anh ta rốt cuộc cũng chạy được tới vị trí Tiểu Kiểu vừa đứng, tung bàn luân diều về phía trước.
*风筝盘轮 = Bàn luân diều. Bàn luân diều chính là cái tròn tròn để cuốn dây diều vào rồi dùng nó để điều khiển diều ấy:)) Chẳng biết tiếng việt gọi là gì nữa nên mình để nguyên theo wikidich.com :))
Sột soạt một tiếng, một sợi dây diều mảnh khảnh bay ra từ bàn luân diều, trói chặt lấy bên cánh gà vừa bị Phó Văn Đoạt đả thương. Đại Gà Tây tức khắc liền cảm thấy kinh ngạc, nó không rõ sợi dây này muốn làm cái gì, nhưng một giây sau đó, ngay khi bị sợi dây quấn lấy kéo về phía trước, nó rốt cuộc cũng hiểu rõ ý đồ của đám người này.
“Cô cô cô cô!!!” Đại Gà Tây tức giận gào thét, nhưng nó đã tiến vào liên hoàn bẫy rập do đám người Tiêu Quý Đồng bày ra.
Sau khi cơ quan đầu tiên được kích hoạt, các đạo cụ còn lại giống như những quân bài domino ngã xuống, đều không ngừng nối đuôi nhau khởi động. Đường Mạch trơ mắt nhìn Đại Gà Tây đáng thương liên tiếp bị các loại đạo cụ tra tấn. Một hồi là thiên đao vạn quả, nhưng nó lại da dày thịt béo, một chút thương tổn đều không có; một hồi lại là liệt hỏa nướng nướng, giống như Đại Chuột Chũi đã từng nói, ngọn lửa bình thường căn bản không thiêu được gà tây, lông tóc nó cũng vô thương.
Hắc tháp vẫn đang vui sướиɠ đếm ngược tính giờ, Đường Mạch cũng đang nhìn Đại Gà Tây bị một đám bẫy rập hành hạ luôn miệng kêu cô cô. Nhưng rốt cuộc cả đống đạo cụ kia đều không thể làm tổn thương nó, nó cứ như tường đồng vách sắt vậy. Tuy rằng phẫn nộ kêu cô cô, nhưng trên mặt nó lại không có chút sợ hãi nào. Thẳng đến khi nó bị một con rối gỗ màu đỏ đẩy đến giữa siêu thị, một giọt nước trong suốt màu lam từ đỉnh đầu nó chậm rãi rơi xuống.
Lần đầu tiên trên mặt Đại Gà Tây xuất hiện biểu tình hoảng sợ. Nó nhìn giọt nước đang rơi xuống này, không ngừng kêu cô cô.
“Cô cô cô cô!!!”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt kinh ngạc tiến lên trước một bước, Tiêu Quý Đồng, Ninh Ninh và Tiểu Kiều cũng phấn khích chờ mong một màn này. Giọt nước chuẩn bị rơi xuống trên người Đại Gà Tây, chỉ kém hai centimet, một centimet, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên ——
“Leng keng! Người chơi George · Edward kích phát hiệu quả ‘Hài tử điên cuồng sát mẫu thân’, đạt được trừng phạttrời đánh ngũ lôi oanh đỉnh.”
Giọt nước kia ngay một giây trước khi sắp chạm vào người Đại Gà Tây liền xèo xèo bốc hơi, Tiêu Kiều một giây trước vẫn là gương mặt mừng vui như điên, giây tiếp theo sắc mặt đã lại như bảng pha màu bị ai đó đá đổ, các loại cảm xúc phát ra đến cùng cực, biến thành một câu mắng chửi quen thuộc: “Fuck you!”
Đoàng!
Tia chớp bạc từ trên trời giáng xuống, bổ xuống đầu Tiểu Kiều, khiến cậu bé bị đánh đến lảo đảo lùi về phía sau.
Đại Gà Tây đạt được tự do, nổi giận gầm lên một tiếng lại nhằm về phía người chơi. Nó vươn móng vuốt, hung hăng trảo một trảo về phía Ninh Ninh đang đứng cuối. Lần này nó thế tới rào rạt, tốc độ so với trước kia càng nhanh gấp đôi, khiến mọi người không kịp phản ứng lại. Móng vuốt nó dồn toàn lực đánh Ninh Ninh bay xa ra. Ninh Ninh phun ra một búng máu, đúng lúc Đại Gà Tây đang muốn tiếp tục xông lên, một âm thanh tràn ngập tiếc nuối vang lên ——
“……1, 0.”
“Leng keng! Trò chơi chi nhánh ‘ Lão Ưng đuổi bắt gà con ’ kết thúc.”
Âm thanh vừa kết thúc, động tác của Đại Gà Tây ngừng lại tại chỗ. Hai mắt nó chậm rãi biến trở về màu đen, nó cứng đờ đi đến bên cạnh sâu xanh, hai cánh khép lại, quỳ rạp trên mặt đất, ngay sau đó đã ngủ thϊếp đi.
Chờ đợi trong chốc lát, xác định Đại Gà Tây không hề nhúc nhích, bảy người chơi đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ, dùng mũi dù chống đất, lau đi vết máu chảy xuống bên môi.
Một giờ đào vong cùng chém gϊếŧ, Ninh Ninh và Viện Viện là hai người bị thương nặng nhất. Đường Mạch chỉ bị chút xây xát nhỏ, Phó Văn Đoạt cũng không có gì trở ngại.
Đại Gà Tây ngủ rồi, Tiểu Vân và Viện Viện tránh ở chỗ tối mới dám ra ngoài.
Tiểu Vân cõng Viện Viện, khóc thút thít chạy ra từ trong bóng tối. Viện Viện trên lưng cô bé lúc này sớm đã ngất đi. Cả người Viện Viện toàn bộ đều là máu, miệng vết thương phía sau lưng vỡ ra, lộ cả nội tạng bên trong.
“Cứu bạn ấy, cứu Viện Viện. Em cầu xin các anh, cứu bạn em với……”
Tiêu Quý Đồng đi lên, sau khi nhìn một chút miệng thương, anh ta từ trong túi lấy ra một lọ nước khoáng đổ lên miệng vết thương của Viện Viện. Sau khi được nước khoảng tưới lên, miệng vết thương kia dần dần ngưng chảy máu, Tiêu Quý Đồng nói: “Tố chất thân thể của bản thân Viện Viện khá thấp, hiện tại lại bị hạn chế năng lực. Mạng em ấy tạm thời đã giữ được, một giờ sau miệng vết thương hẳn là sẽ khép lại, nhưng nếu lại bị trọng thương lần nữa thì sẽ rất khó cứu.”
Bảy người lần lượt tự kiểm tra một chút thương thế, xử lý tốt miệng vết thương của chính mình.
Trên mu bàn tay Đường Mạch có một vết cắt, là do bị móng vuốt của Đại Gà Tây cứa qua. Bởi vì tố chất thân thể giảm xuống, năng lực tự lành cũng yếu đi, cho nên miệng vết thương này cũng chưa hoàn toàn khép lại, da thịt hai bên nứt toác, lộ ra mạch máu và xương trắng bên trong.
Nước mắt con giun chỉ còn dư lại hai lần sử dụng, loại đạo cụ này có thể giúp mọc lại xương cốt, cho nên Đường Mạch không định dùng nó trên vết thương nhỏ này.
Một giọng nam trầm thấp vang lên: “Đó là đạo cụ à?”
Tiêu Quý Đồng quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt: “Cậu đang nói cái này?” Anh ta quơ quơ chai nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền trong tay, chai nước chỉ còn lại một nửa, anh ta nói: “Ừm, là đạo cụ, có thể trị liệu một ít vết thương nhỏ. Anh có cần không?”
Phó Văn Đoạt: “Cảm ơn.”
Phó Văn Đoạt cầm lấy chai nước khoáng, đi đến bên cạnh Đường Mạch: “Cậu cần không?”
Đường Mạch cũng không khách khí vươn tay.
Phó Văn Đoạt đổ nước khoáng lên tay Đường Mạch, sau đó cũng đổ một ít lên miệng vết thương trên cánh tay mình. Nước khoáng vừa đổ xuống, miệng vết thương của bọn họ liền khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Tốc độ lành lại thật sự quá nhanh, so với Ninh Ninh còn nhanh hơn một chút. Tiêu Quý Đồng nheo lại hai mắt nhìn một màn này.
Một lát sau, Tiêu Quý Đồng cười nói: “Là Hắc tháp tầng thứ hai sao?”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn anh ta. Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Quý Đồng, Đường Mạch không phản bác, hỏi ngược lại: “Các anh thì sao?”
Tiêu Quý Đồng: “Hắc tháp tầng thứ hai, Hắc tháp tầng thứ hai.” Anh ta chỉ vào mình và Ninh Ninh, cuối cùng lại chỉ sang Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều qua hai ngày nữa sẽ cùng những người đồng đội khác đi thông quan tầng thứ hai, hiện tại đang là tầng thứ nhất. Hiện tại tôi đang rất cảm tạ trò chơi mà chúng ta tham gia là Phó bản hiện thực, độ khó của Phó bản hiện thực sẽ không thay đổi quá nhiều theo thực lực người chơi, nếu không…… Không biết chúng ta sẽ gặp phải loại trò chơi như thế nào nữa.”
Tiểu Vân thầm nghĩ: “Em…… Em và Viện Viện còn chưa thông quan Hắc tháp. Có khi nào trình tự xếp hàng lại liên quan tới số tầng Hắc tháp chúng ta đã thông quan không?”
Câu hỏi này cho Tiêu Quý Đồng một suy đoán, anh ta đang chuẩn bị mở miệng, một tiếng ngáp bỗng vang lên ở phía sau bọn họ.
Mọi người cảnh giác quay đầu lại. Con sâu xanh vẫn chưa chết, nó đang nỗ lực di chuyển thân thể chạy trốn về phía cửa ra vào. Đại Gà Tây lười biếng mở to mắt, một cánh chụp lên người sâu xanh. Nó mắng một câu: “Ngu xuẩn, còn muốn chạy?” Nó ngẩng đầu, nhìn về phía bảy người chơi.
Tiếng thét chói tai vang lên.
“A a a! Là ai! Là ai đánh các con của ta ra nông nỗi này cô cô!”
Không ai để ý tới bộ dáng làm bộ làm tịch của nó. Kỹ năng diễn xuất vụng về giống như đang chế giễu bọn họ, nó xoa xoa khóe mắt căn bản không có nước, khổ sở nói: “Các con của ta, các con có sao không. Ai nha, đã chết rồi sao?” Nó đi đến bên cạnh Viện Viện đang hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Vân tức giận che trước người bạn mình. Đại Gà Tây nhìn cô bé cổ quái mà cười một tiếng. Tiểu Vân không dám nói gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Đại Gà Tây.
Đại Gà Tây nâng cánh, hư tình giả ý mà lau lau nước mắt, nó đang chuẩn bị lại nói một chút những lời quan tâm “Tràn ngập tình thương của gà mẹ”, một giọng nam trầm thấp đã trực tiếp đánh gãy lời nó, nhàn nhạt nói: “Vòng đặt câu hỏi thứ hai có thể bắt đầu rồi đấy. Vấn đề thứ nhất, trò chơi “Lão Ưng đuổi bắt gà con” có ý nghĩa đặc biệt gì?”
Động tác lau nước mắt của Đại Gà Tây ngừng lại, nó quay đầu, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.