*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ruby
Chu Tử Nguyệt đột nhiên nói mấy câu khiến cho mọi người nguyên bản đang hưng trí bừng bừng đến ngắm phong cảnh nháy mắt mất hơn phân nửa hứng thú.
Bạch Ngọc Đường chợt nghe thấy Triển Chiêu ngồi bên cạnh không biết lẩm bẩm cái gì, cẩn thận nghe kỹ, mèo kia đang cằn nhằn, "Xong rồi xong rồi, đừng có là cái gì mà vùng đất đại hung không may mắn, sau đó lại nhặt mấy cỗ thi thể nhặt mấy vụ án mạng, dù sao thể chất suy thần của Miêu gia ta đến đâu cũng linh như vậy! Người ta đều là cát tinh cao chiếu, chỉ có gia đây là tai tinh cao chiếu..."
Ngũ gia nhịn cười, bất luận đi đến đâu cũng không ngăn được cái vận xui này của Triển Chiêu.
"Nha đầu."
Lúc này, Ân Hậu đột nhiên mở miệng, hỏi Chu Tử Nguyệt, "Sư phụ ngươi có phải họ Tiền không?"
Chu Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ân Hậu, vội gật đầu, "Đúng vậy, Gia sư là Tiền Thiêm Tinh."
"A..." Thiên Tôn nghe xong cũng hiểu rõ, "Đồ đệ của Tinh Không lão quái sao?!"
Chu Tử Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu, "Thường nghe gia sư nhắc tới nhị vị tiền bối."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò... là người quen sao?
"Sư phụ ngươi vẫn tốt chứ?" Ân Hậu hỏi.
"Vẫn rất tốt, đang ở tại Thất Tinh Đàm chuẩn bị rượu ngon, đợi nhị vị đến uống rượu." Chu Tử Nguyệt trời sinh có một gương mặt tươi vui, cười một tiếng đôi mắt cong cong đặc biệt khiến người khác yêu thích.
Tiểu Lương Tử ở một bên đá Hi Cổ Lục, "Đúng thật là mệnh tốt! Nhanh gả đi!"
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu a gật đầu —— tỷ tỷ này siêu cấp khiến người khác thích!
Hi Cổ Lục liếc nhìn Chu Tử Nguyệt.
Chu Tử Nguyệt vừa vặn nhìn thấy, cười vươn tay xoa đầu hắn, Hi Cổ Lục hất mặt, dáng vẻ rất mất tự nhiên.
Mọi người thấy đôi này thật thú vị, phiên bản khác của công chúa điêu ngoa và phò mã sủng nịch sao?
...
Sau đó, Cổ Liệt Dung và Cổ Liệt Nguyên Ngải mang Hi Cổ Lục hồi cung trước, Cổ Liệt Hiểu mang mọi người vào trong viện cất hành lý nghỉ ngơi.
Chu Tử Nguyệt đợi mọi người trong vườn, vì Thiên Tôn và Ân Hậu nói muốn đi thăm lão bằng hữu trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng muốn đến Khiếu Lâm Quan xem thử, tranh thủ bây giờ sương mù còn chưa dâng lên, xem trước địa hình chỗ kia một chút.
Triển Chiêu hỏi Ân Hậu, "Tinh Không lão quái là ai ạ?"
"Khi còn bé không phải ta và Thiên Tôn sống cùng với Ngân Yêu Vương tại Thiên Sơn sao?" Ân Hậu nói với Triển Chiêu, "Tinh Không trạc tuổi với chúng ta, cha của hắn là Bán Tinh Tinh, thường xuyên chạm mặt nên rất quen thuộc, cũng tương tự như Vô Sa, coi như là bằng hữu thời thơ ấu của chúng ta."
Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng quay mặt lại nhìn.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt, "Bán Tinh Tinh?"
"Là tinh tinh đường." Tiểu Lương Tử cười tủm tỉm, "Một loại đường chỉ có tiểu hài nhi Tây Vực mới được ăn, đường màu đen, khi mới vừa làm xong thì rất mềm, từng viên từng viên đặt trong hộp sắt hong khô qua đêm sẽ co lại thành những viên đường nhỏ thế này. Bởi vì bên trong viên đường có bọt khí, bên trong đường màu đen còn có hoa văn tựa như tinh vân trông giống như sao trên trời đêm, vì vậy mới gọi là tinh tinh đường, ở đây chúng ta gọi những người bán tinh tinh đường là Bán Tinh Tinh. Bất quá nghệ nhân bán loại đường này càng ngày càng ít, cơ bản đã không còn được ăn, thỉnh thoảng khi có người quang gánh bán đường đi ngang qua sẽ bị tiểu hài nhi vây kín không cho đi. Cuồng Thạch Thành là nơi sinh ra tinh tinh đường, những nghệ nhân lâu đời chỉ ở đây mới có, muốn ăn phải đi rất xa mới mua được."
Tiểu Tứ Tử nghe đến hào hứng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn, chỉ thấy khóe miệng hai lão nhân mang theo ý cười... cũng đúng, dù cho bây giờ đã hơn trăm tuổi nhưng tất nhiên đều có thời thơ ấu, khi hai người họ còn bé, có phải Ngân Yêu Vương thường xuyên mua tinh tinh đường cho họ ăn không?
Vừa nghĩ đến dưới trời sao đại mạc, hai tiểu hài nhi ngồi cạnh Ngân Yêu Vương, vừa ăn tinh tinh đường vừa ngắm sao trời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được mà nở nụ cười... có cơ hội thật muốn nếm thử loại đường này một chút.
"Tiền Thiêm Tinh là một kẻ vừa quái vừa tài." Ân Hậu nói xong vươn tay chỉ không trung. "Hắn thập phần tinh thông tinh tượng, coi như là bán tiên."
Thiên Tôn cũng gật đầu, "Nếu hắn nói sương mù Khiếu Lâm kia như vậy thì thứ đó tám phần không phải là thứ tốt lành gì."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Dạ Hỏa một bên ngược lại rất thoải mái, "Quản nó là tốt hay xấu, chúng ta chỉ coi như là đi ngắm cảnh, xem như là ảo ảnh mà ngắm thôi."
Công Tôn cũng gật đầu, dù sao lần này cũng chỉ đến du ngoạn, không cần phải quá khẩn trương.
Tiểu Tứ Tử thu dọn đồ vật xong liền chạy theo sau Chu Tử Nguyệt.
Chu Tử Nguyệt quay đầu lại, nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngước mặt nhìn mình.
Tiểu Tứ Tư vươn tay chỉ chỉ đao trong tay nàng. "Tỷ tỷ, đệ muốn xem đao của tỷ."
Chu Tử Nguyệt ngồi xổm xuống, hai tay nâng đao đưa lên trước mặt cho Tiểu Tứ Tử xem.
Bạch Ngọc Đường ngay từ đầu đã rất hứng thú với thanh đao này, cũng tới xem.
"Thanh này gọi là Phồn Tinh Đao." Thiên Tôn ôm cánh tay lại đây, bảo Chu Tử Nguyệt rút đao cho mọi người xem.
Chu Tử Nguyệt rút đao ra, Tiểu Tứ Tử liền "oa" một tiếng.
Chỉ thấy thanh đao nọ mang màu hắc kim, trên thân đao có tinh vân màu lam như ẩn như hiện còn có ánh vàng rực rỡ lấm tấm tựa như sao trên trời.
Triển Chiêu nhận lấy cân nhắc một chút, không hiểu, "Đây là chất liệu gì, ô kim sao?"
Chu Tử Nguyệt gật đầu, "Đao này là được sư phụ cho, do người đích thân làm."
"Năm đó làm như làm đường vậy." Ân Hậu cười nói, "Làm hơn ba vạn sáu nghìn thanh, chỉ có thanh này là đao, những thứ khác đều là đường."
Thiên Tôn cũng cười, "Truyền thuyết Tinh Không truyền lưu toàn bộ Tây Vực."
"Ha?" Tất cả mọi người nghi hoặc địa nhìn nhị lão —— có ý gì?
Chu Tử Nguyệt thu đao lại, giải thích với mọi người, "Loại ô kim này là thổ sản Cuồng Thạch Thành, có ngay gần vùng Thất Tinh Đàm, ô kim cực kỳ cứng rắn, chém sắt như chém bùn rất hợp làm binh khí. Tân Đình Hầu, Cự Khuyết... những thanh đao này đều có thành phần chủ yếu là ô kim. Bất quá ô kim sinh ra từ Thất Tinh Đàm có tạp chất, rất khó rèn, nhưng nếu rèn thành công sẽ làm ra được loại Phồn Tinh Đao này."
Tất cả mọi người gật đầu —— thì ra là thế.
"Trăm năm trước Cuồng Thạch Thành từng bị man tộc Tây Vực tập kích, cực kỳ nguy nan, Cổ Liệt tộc suất lĩnh dân chúng Cuồng Thạch Thành chiến đấu kịch liệt với man tộc. Thủ lĩnh man tộc hạ lệnh khai thác ô kim ở Thất Tinh Đàm để đúc đao, chuẩn bị đối kháng với Cổ Liệt Tộc." Chu Tử Nguyệt kể cho mọi người nghe. "Nhưng tất cả đao tượng tại Cuồng Thạch Thành không có cách nào đúc được đao từ ô kim, man vương cực kỳ tức giận bắt rất nhiều cư dân trong Cuồng Thạch Thành làm con tin. Lúc ấy có một thiếu niên nói có thể đúc được Phồn Tinh Đao, mà còn tự mình biểu diễn ngay trước mặt man vương đúc ra một thanh bảo đao. Nghe nói man vương bị sự hoàn mỹ của Phồn Tinh Đao thuyết phục, lệnh cho thiếu niên kia tạo ra nhiều thanh đao hơn, tạo được một thanh thì hắn sẽ thả một con tin. Cứ như vậy thiếu niên kia tạo ra ba vạn sáu nghìn thanh đao, cứu hết tất cả những cư dân Cuồng Thạch Thành bị bắt làm tin. Man vương suất lĩnh bộ hạ cầm Phồn Tinh Đao triển khai phản chiến với Cổ Liệt hoàng tộc. Ai ngờ đao trong tay tướng sĩ dưới trướng hắn cư nhiên đều được làm từ đường, chỉ cần chém liền bể, gặp nước liền tan, gặp lửa liền chảy... kết quả đại quân của man vương bị Cổ Liệt bộ tộc tiêu diệt, man vương cũng bị vị chú đao sư thiếu niên kia dùng thanh Phồn Tinh Đao thật duy nhất chém chết bên bờ Bạch Lộc Trì."
Chu Tử Nguyệt nói đến hưng phấn, giơ thanh đao trong tay lên. "Năm đó thiếu niên cứu cả thành chính là sư phụ của ta, mà thanh đao này chính là thánh đao được Cuồng Thạch Thành tôn sùng, thanh Phồn Tinh Đao duy nhất."
Chu Tử Nguyệt kể hết, Tiểu Tứ Tử vỗ đôi tay nhỏ, cảm thấy câu chuyện quá ngoạn mục.
Triển Chiêu một mặt quả thật cảm thấy rất ly kỳ, mặt khác lại có chút tò mò.
"Man vương... là man tộc nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vốn ở ngay trong Cuồng Thạch Thành rồi sau đó làm phản?"
Chu Tử Nguyệt lắc đầu, "Là một chi của Nguyệt Thị tộc ở Tây Vực, cực kỳ hung tàn, bọn chúng là từ ngoài đánh vào!"
"Từ ngoài vào?" Công Tôn không hiểu, "Không phải lối vào Cuồng Thạch Thành chỉ có một con đường trong thạch lâm sao? Cư nhiên có thể vào thạch lâm mà không bị lạc đường?"
Cổ Liệt Hiểu khe khẽ thở dài, lắc đầu, "Nói thật, binh mã man tộc này là vào từ hướng Thất Tinh Đàm, cũng chính là phía sau núi Cuồng Thạch Thành."
Triển Chiêu kinh ngạc, "Bên kia không phải là núi Côn Lôn sao? Vậy mà có đường?"
Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu, "Phía sau Thất Tinh Đàm là núi Côn Lôn, cũng có thạch lâm, mặt khác còn có rừng rậm cổ rất lớn, phỏng chừng ngay cả Sa Yêu tộc đi vào cũng bị lạc, đám người kia vào Cuồng Thạch Thành bằng cách nào?"
Mọi người nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu, nhị lão cũng nhún vai, hiển nhiên hai người họ cũng không quá rõ chi tiết trong đó.
"Điều này vẫn luôn là bí ẩn." Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng người nói.
Mọi người quay đầu lại thì thấy Triệu Phổ mang theo Trâu Lương bọn họ đi vào.
Cửu Vương gia mỉm cười. "Căn cứ vào tư liệu cổ do tổ tiên Cổ Liệt tộc ghi lại, khi man vương tập kích Cuồng Thạch Thành là vào mùa xuân, trời ấm lại có đại tuyết, phụ cận Thất Tinh Đàm tràn ngập sương mù mà còn xuất hiện kỳ cảnh sương mù Khiếu Lâm... binh mã man vương chính là xuyên qua màn sương mù trong Khiếu Lâm Quan mà tiến vào Cuồng Thạch Thành."
"A..." Bọn Triển Chiêu đều hiểu ra,
Công Tôn hỏi Triệu Phổ, "Vậy nên ngươi mang nhiều binh mã theo đến đây là vì sợ có người tập kích Cuồng Thạch Thành?"
Sắc mặt Chu Tử Nguyệt phát lạnh, "Có kẻ dám tập kích Cuồng Thạch Thành?"
Triệu Phổ nhẹ nhàng khoát tay, "Cái này chỉ là thuận tiện, lo trước khỏi họa, thứ ta tương đối quan tâm thật ra là chuyện khác."
Mọi người thấy khóe miệng Triệu Phổ mang ý cười, chỉ biết nhất định hắn đang có kế hoạch gì, vị gia này là một người không có lợi thì không dậy sớm nổi, nhất định là đã có tính toán.
Chu Tử Nguyệt ngẫm nghĩ, hiểu ra, "Vương gia muốn tìm xem thử có con đường nào phải không?
Triệu Phổ cười "hắc hắc" vui vẻ, "Dãy núi Côn Lôn này chính là một bức bình phong, phía sau núi cất giấu thứ gì không ai biết, Ác Đế Thành nằm trơ trọi trong một khu vực như vậy thì có thể đem binh mã giấu ở đâu, đúng không?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu ra, "Ngươi cảm thấy binh mã Ác Đế Thành giấu trong lòng núi Côn Lôn?"
"Ác Đế Thành này rất tà tính, nói cũng không chừng! Vạn nhất bọn chúng thừa dịp sương mù Khiếu Lâm gì đó tập kích bất ngờ Cuồng Thạch Thành thì không ổn. Cho dù chúng không tập kích, nếu có thể để ta tìm được con đường tắt trực tiếp xuyên qua núi Côn Lôn, thẳng tiến đến Ác Đế Thành chỉ là chuyện trong tầm tay."
Nghe Triệu Phổ nói hết, Ân Hậu cũng tỏ vẻ đồng ý, "Thông minh! Cuồng Thạch Thành này dễ thủ khó công, là khu vực mà binh gia đều muốn tranh. Nếu thực sự có cách đi qua núi Côn Lôn, ai chiếm được con đường này trước thì chẳng khác nào nắm chắc cơ hội chiến thắng."
Triệu Phổ gật đầu với Ân Hậu, ý là —— anh hùng có cùng chiến lược ha lão gia tử.
Mọi người nhìn Triệu Phổ không biết nói gì, vị này đừng nhìn bình thường luôn cà lơ phất phơ, nhưng thực ra mỗi lần tính toán đều là chuyện nghiêm túc.
"Biện pháp rất không tồi, bất quá vẫn cần thận trọng một chút." Chu Tử Nguyệt có chút lo lắng, "Nếu sư phụ ta đã nói nơi đó là Quỷ Môn Quan thì nơi đó tuyệt đối không phải là nơi tốt lành gì, không bằng đến hỏi người xem?"
Triệu Phổ gật đầu, "Đó là chuyện đương nhiên."
Vừa nói vừa một tay kéo Tiểu Tứ Tử đang chuẩn bị chạy đi chải lông cho Tiểu Ngũ lại, bế lên cao quá đỉnh đầu, "Là hung hay cát, nhìn một cái là biết!"
Mọi người bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử bị Triệu Phổ giơ lên cao cao.
Tiểu Tứ Tử còn đung đưa hai chân, xoay mặt nhìn Triệu Phổ.
Công Tôn trừng Triệu Phổ —— thả nhi tử xuống!
Triệu Phổ cười hì hì bế Tiểu Tứ Tử chạy khắp sân, chọc cho Tiểu Tứ Tử cười khanh khách không ngừng.
...
Đợi tất cả mọi người thu xếp xong, liền theo Chu Tử Nguyệt cùng ra sau núi.
Muốn đến Thất Tinh Đàm phải đi xuyên qua toàn bộ Cuồng Thạch Thành, đám người Triển Chiêu đi thăm thú một chút trong Cuồng Thạch Thành, phong cách nơi này thực sự là tương đối bất đồng với Trung Nguyên.
Đầy đường đều là đại cô nương hay tiểu tức phụ ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi như bay, mua thức ăn ôm hài tử lại đều là đại lão gia, mọi người đi một đường xuống, từ từ cũng có chút quen. Thật ra không có gì không ổn, ai quy định nữ nhân chỉ có thể giúp chồng dạy con chứ?!
Xuyên qua Cuồng Thạch Thành đi khoảng tầm hai canh giờ, cũng đủ thấy quy mô to lớn của tòa thành này, đến ngoại ô, mọi người bắt đầu leo núi.
Dốc núi này cực kỳ thẳng đứng, trên đỉnh núi có dây thừng buông xuống nhưng nếu không có khinh công cơ bản là rất khó có thể đi lên được.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ mang theo Công Tôn, mọi người dễ dàng lên đến đỉnh núi.
Chính giữa đỉnh núi có một hồ nước hình tròn, nước cực kỳ trong! Ngẩng đầu nhìn lên, cúi đầu ngắm xuống, cảnh trí cơ hồ giống nhau như đúc, nước xanh như bầu trời.
Triển Chiêu hỏi, "Đây là Bạch Lộc Trì sao?"
Chu Tử Nguyệt gật đầu, chỉ chỉ một tòa tiểu lâu bên bờ hồ, "Đấy là Tinh Không Cư, là nơi sư phụ quan sát sao trời, nếu các ngươi muốn xem thì buổi tối cũng có thể đến, đứng ở đó xem sương mù Khiếu Lâm hẳn là cũng rất rõ. Sau lưng núi chính là Thất Tinh Đàm, bên kia có Thất Tinh trang viên, sư phụ ở bên đó."
Vừa nói vừa ra hiệu cho mọi người theo nàng.
Tất cả mọi người đi về phía bờ bên kia thiên trì, nhưng Bạch Ngọc Đường lại bất động, quay đầu lại, nhìn một bên vách núi.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, hỏi, "Làm sao vậy?"
Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn đều nhìn theo hướng Bạch Ngọc Đường đang nhìn thì thấy trên vách đá cách đây không xa có một sơn động nhỏ.
Triển Chiêu khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia hơi nheo mắt, mở miệng, "Tiếng mèo kêu."
"Mèo?" Lâm Dạ Hỏa nghiêng tai lắng nghe, "Giữa sườn núi sao có mèo..."
"Là báo tuyết." Chu Tử Nguyệt mới dứt lời thì chỉ thấy từ trong sơn động kia, một cái lỗ tai hình nửa vòng tròn xuất hiện, sau đó một con báo tuyết nhỏ xíu mập mạp ló đầu ra, mở to một đôi mắt xanh lam, tò mò nhìn mọi người phía dưới.
"A... mới vừa sinh ra chưa bao lâu đi." Chu Tử Nguyệt vừa dứt lời thì phía sau báo tuyết nhỏ, lại ló ra hai cái đầu bé xíu.
Tiểu Tứ Tử ôm mặt, "Nha! Đáng yêu quá!"
Công Tôn cũng gật đầu, "Đúng là đáng yêu, vừa nhỏ lại vừa tròn!"
Cửu vương gia rất ghét bỏ, "Thứ đồ chơi này mà là báo? Đây không phải là mấy con mèo hoa béo sao?"
Đang nhìn chằm chằm, chỉ thấy mấy con báo con hé miệng, mấy chiếc răng sữa còn chưa mọc dài, "Meo ~" một tiếng.
Triệu Phổ bĩu môi, "Quả nhiên là mèo..."
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái... chuột này từ vẻ mặt đến trong bụng đều lộ rõ, hai mắt sáng bừng kìa.
"Rất quý giá sao?" Công Tôn hỏi Chu Tử Nguyệt.
Chu Tử Nguyệt cười chỉ vào hang động trên vách đá, "Rất nhiều, không hung dữ, thể trạng rất nhỏ, chỉ ăn chút chuột đồng thỏ nhỏ linh tinh, gặp phải mấy con dê rừng hung dữ một chút không chừng còn bị đuổi cho chạy khắp núi."
Nói xong, Chu Tử Nguyệt ra ý bảo mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đang không ngừng quay đầu lại, vừa nhỏ giọng khuyên nhủ, "Được rồi! Đã có rồng có hổ còn chưa đủ sao?"
Ngũ gia lúc này trong lòng trong mắt đều chỉ còn lại mấy con báo nhỏ —— không đủ! Rồng, hổ, báo tập hợp mới đủ!
---------------
(*) Tinh Tinh Đường: mình search gg thì ra cái này, kẹo hình sao thôi, mọi người tự tưởng tượng qua màu đen nhé =v=Ru: Lịch sử edit chương này đẫm nước mắt TTvTT, hôm nay được nghỉ, bạn mần chương này một mạch 5 tiếng gần xong, còn một đoạn cuối thì tắt máy đi mần cơm. Tối lên mần tiếp thì thấy chương này đi đâu mất tiêu rồi, ahuhu. Bình thường mần chương bạn luôn save lại, mà chiều nay sảng sao đó không save, khi tắt file word maybe bạn ấn vô don"t save rồi TTvTT vậy là mần lại từ đầu, may mà còn nhớ mấy phần đã tra từ điển rồi nên cũng chỉ mất công gõ lại thôi hụ hụ.
Ta nói chớ Ngũ gia, chấp niệm của ngài với miêu thiệt là to lớn mà~~~ bất quá ta thích =v=b