Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 103: Ranh giới của sự sống và cái chết

Đóa Lệ ngồi ở đó quan sát mẹ của mình bước tới chỗ mình đang ngồi, cô chợt mừng đứng dậy dang tay ôm lấy mẹ thì kết quả vẫn là vòng tay ấy vẫn xuyên thấu qua người của bà. Thở dài nhìn mẹ bước tới kéo cửa ra, thấy được con bạn thân mình đang đứng trước cửa đợi mẹ mình thì lòng cô bỗng nhẹ phần nào. Cánh cửa từ từ đóng lại, cô bước đi chầm chậm tới chỗ Kỳ Tường đang ngồi mở quyển nhật kí và đọc từng trang giây trong đó. Trong lòng của Đóa Lệ không gì có thể diễn tả được những cảm xúc của mình, một nửa cô muốn ôm chằm lấy anh rồi hôn anh thật sau, một nửa thì cô không dám lại gần anh vì sợ anh sẽ phát sợ khi cảm nhận được cái ôm của linh hồn. Cô chỉ dám đứng cách anh 1 cánh tay, đủ để nghe rõ giọng nói của anh và vừa đủ để nhìn thấy rõ được khuôn mặt ấy. Kỳ Tường mở trang giấy đầu tiên, một tay anh cầm quyển nhật kí, một tay anh sờ lên hàng chữ của cô viết trên đó vừa sờ từng nét chữ anh vừa đánh vần đọc từng chữ:

- “Chỉ cần đủ nắng hoa sẽ nở”. Kể từ rất lâu, từ khi người yêu cũ - anh ta nhẫn tâm rời bỏ em vì cái lí do không gì nực cười bằng đó chính là vì nhà anh ấy không chấp nhận em. Rồi từ dạo ấy, em như người thất thường, không còn quan trọng đến tình yêu nữa. Nếu em nói với anh là em không buồn, không lưu luyến và không còn yêu hay nhung nhớ anh ta nữa thì liệu anh có tin đó là sự thật không? Em cá là anh sẽ không tin đâu. Vâng, em vẫn còn nhung nhớ anh ấy nhiều lắm. Mãi cho tới khi ngày em và anh gặp nhau trong tai nạn tại công viên gần nhà em, thì tự dưng em đã bị anh làm cho sao lãng chuyện nhung nhớ người yêu cũ mất luôn. Anh tông em ngã rồi cọc cằn với em nữa, lúc ấy em ghét anh cực. Rồi mấy ngày sau anh cùng người bạn tên là Khắc Lạc tới thăm em, thì lúc đấy em có cảm tình với người bạn của anh hơn anh đó, Kỳ Tường. - Anh dừng lại ở đó và mỉm cười nói - Lúc đó anh cũng đã ưa gì em đâu, tự dưng va phải em rồi cái phải hiến máu cho em nữa, mà trớ trêu hơn là em lại thích nói chuyện với thằng bèo kia hơn là anh. Lúc đấy anh chỉ muốn đi tới chỗ em đang nằm rồi hôn lấy em thôi. - Rồi sau đó anh tiếp tục đọc - Nhưng rồi từ khi em xuất viện, không hiểu sao chúng ta lại gặp nhau nữa, và anh tới xin sđt của em khi xin xong rồi thì anh ngây cả người trông rất là buồn cười nên em và tụi bạn bỏ đi trước, hihi. Nhưng vì trông anh như vậy mà em lại bắt đầu có cảm tình với anh hơn. Những thời gian trước khi mới bắt đầu nhắn tin với anh, điều đó làm em vui lắm. Anh biết không? Lúc đó em chỉ ước rằng phải chi em gặp được anh sớm thì có lẽ em sẽ không đau buồn vì người yêu cũ rồi, có lẽ khi em có tình cảm vs anh thì em sẽ không cảm thấy ấy nấy khó chịu... Em đã từng ước như vậy đó. Em thật ích kỷ phải không anh? Chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi, chứ không hề nghĩ đến cái cảm giác của anh sẽ như thế nào khi quen cô gái đã từng đau khổ trong tình yêu như mình cả. Thật sự thì em cũng thấy mình ích kỷ nữa...

Kỳ Tường dừng lại nửa chừng rồi đóng quyển sổ lại, anh nắm lấy bàn tay của người yêu mình, vuốt nhẹ bàn tay của cô, rồi đưa bàn tay ấy lên và cúi xuống khẽ hôn lên bàn tay đấy. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt như đang cố vui để che đi sự buồn rầu lo lắng, thất thần của mình. Kỳ Tường kéo ghế lại gần sát chỗ Đóa Lệ, đưa bàn tay mình khẽ sờ lên khuôn mặt ấy, từ vầng trán từ từ xuống má của cô rồi dừng lại ngay ống trợ thở kia. Sau đó anh vươn người tới hôn lên gò má ấy và khẽ nói:

- Em yêu của anh, tối ngủ một giấc thật ngon rồi sáng mai mở mắt nhìn anh và câu đầu tiên mà em nói ra đó chính là “Em đói quá ò, mua gì cho em ăn đi” như mỗi sáng khi em hay nói vậy khi mới ngủ dậy vậy đó. Giờ thì hai ta cùng nhau ngủ một giấc thật ngon em nhé. Anh yêu em.

Nói xong anh đặt đầu lên trên giường bệnh và bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay của cô. Đóa Lệ đợi anh nhắm mắt ngủ hoàn toàn rồi mới dám đi lại gần, cô đưa tay lên vuốt lấy mái tóc người yêu mình, thầm thở dài nghẹn lời nói:

- Em xin lỗi, vì em quá ích kỉ khi suốt ngày cứ ôm lấy nỗi đau của mình mà không chịu chia sẻ cho mẹ và anh biết. Em xin lỗi vì giờ đây đã khiến anh phải buồn và khóc vì em. Em... Xin lỗi... Anh đừng giận em nhé. Em cũng nhớ mẹ và anh với mọi người nhiều lắm. Bây giờ đây, em chỉ ước rằng mình có thể chạm vào mọi người thôi.

Cô tiến lại gần ôm lấy anh và dựa đầu mình vô bờ lưng của anh và biến mất.

Trong giấc ngủ, cô mơ thấy bố và em trai của mình họ đang đi với rất nhiều người và phía trước có một người đi trước. Cô hô to tên của bố và em trai thì họ giật mình quay lại nhìn cô nhưng ánh mắt của họ chất chứa nỗi sợ hãi, hoảng hốt và đầy lo lắng buồn rầu, họ dơ tay xua đuổi cô nhưng cô vẫn ngoan cố chạy tới chỗ bọn họ. Đóa Lệ mừng rỡ liên tiếp đặt câu hỏi:

- Ủa hai người đi đâu mà đi với nhiều người quá dạ? Sao con chẳng nhìn thấy mặt của họ đâu hết? Bố với em đang đi đâu vậy?

Người bố hoảng hốt, ông nói với giọng điệu như đang muốn xua đuổi cô:

- Con đi đâu mà xuống tận dưới vậy hả? Tại sao không ở với mẹ mà lại xuống đây để làm gì? Mau mau đi về với mẹ đi. Có ai hỏi con tên gì thì con không được nói tên của mình ra nghe chưa. Mau quay về đi. Nhanh lên.

Đột nhiên một người lạ mặc nguyên bộ đồ màu đen và cầm bên mình một cây lưỡi hái đứng kế bên rồi ra tay đánh vào lưng của bố Đóa Lệ, thấy vậy cô liền lên tiếng:

- Ông là ai mà dám đánh bố của tôi hả? Mau xin lỗi ông ấy nhanh. Tôi không cho phép ông... - Bỗng nhiên cô cảm thấy khó thở giống như đang bị ai bóp chặt cổ của mình, cố la lên nhưng chẳng tài nào la lên thành tiếng.

Người đàn ông mặc đồ đen không trả lời gì mà chỉ thấy trước mắt ông ta đang hiện lên một cuốn sổ màu vàng ghi chằng chịt chữ ở bên ngoài, còn đôi mắt thì đang chuyển động từ trên xuống dưới, bỗng dưng đôi mắt ấy dừng lại và cô nghe giọng nói vô cùng kinh dị, ớn lạnh hỏi mình:

- Ngươi tên là Tô Diệp, vợ tên Hương, có hai người con. Một gái và một trai, ngươi và con trai ngươi đã chết. Và nay người con gái đang đứng bên cạnh ngươi cũng đã bị bắt xuống đây.

Nghe tới đó, Đóa Lệ giật mình hét lớn:

- Ông đừng có nói xạo, tôi không hề chết, bố và em trai tôi cũng vậy. Hai người họ bị người ta hãm hại, còn tôi là chỉ nhắm ngủ một tí thôi chứ không hề cố ý chết. Ông mau thả họ ra cho tôi.

Một lần nữa cô lại bị bóp họng làm cho ngộp thở. Tuy người đàn ông đó không có hiện ra hai cánh tay của mình nhưng mà Đóa Lệ vẫn cảm nhận được lực bóp của cánh tay đang bóp lấy cổ mình. Bố và em trai của cô thấy vậy cả hai liền quay sang đánh đá vào người đàn ông đang bóp lấy cổ của Đóa Lệ, họ vừa đánh đá vừa cầu xin Đóa Lệ:

- Quay về nhà với mẹ đi Đóa Lệ. Ta cầu xin con luôn đó. Chị hai hãy về sống với mẹ thay cho em và bố đi được không? Em xin chị luôn đó. Chị hãy chạy đi, chạy đi mà chị hai... Huhuhu... Em với bố xin chị luôn đó. Làm ơn chạy tới cánh cổng màu trắng kia đi. Em xin chị đó, chị hai. Chạy mau đi con gái, giờ này mẹ đang khóc trên đó vì nhớ thương con đó. Ta với em con sẽ giữ chân của người đàn ông này lại để con có đủ thời gian chạy ra phía cánh cổng kia. Chạy đi Đóa Lệ.

Đóa Lệ thấy bố và em trai mình hành động như vậy, lập tức quay người lại cố chạy thật nhanh thế nhưng sao khi cô đang được nửa đoạn thì có cảm giác nặng nề như đang bị ai tóm lấy chân và giữ chặt lấy vậy. Cô ngước xuống nhìn thì đó là những bàn tay của người chết nằm dưới chân mình đang nắm chặt lấy chân của mình. Đóa Lệ vừa sợ hãi vừa van xin khóc lóc:

- Làm ơn buông chân tôi ra đi, tôi còn mẹ chờ ở trên trần gian nữa. Tôi xin mấy người đó. Làm ơn đi mà.. Hic hic...