Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 70: Bữa cơm gia đình lớn 2

Bao nhiêu nước mắt rưng rưng kia cũng tuôn chảy ra như dòng nước, Diễm Quỳnh càng nghe câu nói “ta khỏe lắm, cơm ở đây ngon lắm” từ dady thì trái tim của người con tan vỡ thành từng mãnh vụn. Cô biết dady của mình đang cố bình tĩnh và vui tươi để cho cô an tâm mà qua bên kia tiếp tục học thật tốt, Quốc Trình choàng tay qua vai của cô khẽ cầm điện thoại từ tay của Diễm Quỳnh ra và nói:

- Dạ cháu chào bác ạ, cháu tên là Quốc Trình vừa mới tốt nghiệp trường ĐH ngành tâm lý học xong ạ, và là bạn trai của con gái của bác, cháu tuy nhỏ hơn chị Quỳnh một tuổi nhưng cháu thật sự yêu chị ấy thật lòng. Và tối nay cháu sẽ cùng với chị ấy bay qua London để cùng nhau du học, vì thế bác đừng lo lắng quá nhé cháu sẽ thay bác chăm sóc chị ấy ạ.

Ông Lâm Khả Hòa im lặng quan sát khuôn mặt của chàng trai đang ngồi kế bên con gái mình một lượt rồi mới hồi đáp lại:

- Vậy thì lão già này trông cậy tất cả nhờ cậu, hãy giúp ta chăm sóc con bé này. Có như thế người bố già vô dụng này mới an tâm mà nhắm mắt ngủ từng đêm thật ngon giấc.

Tiếng chuông báo gần hết giờ gặp người thân, cảnh ngục đi tới nhắc cả ba người họ còn 3 phút nữa. Quốc Trình trả lại điện thoại cho người yêu, cô nhanh đón lấy lập tức dặn dò:

- Dady chịu khó ở đây thêm 2 tháng nữa thôi nhé, con đã lo cho dady xong hết rồi. Từ đây tới lúc đó dady nhớ ăn uống ngủ đầy đủ nhé. Con giờ đây có cậu Trình bên cạnh lo lắng chăm sóc rồi nên dady đừng lo cho con nữa dady nhé. Con yêu Dady nhiều lắm. Tháng 3 năm sau con sẽ về nước nghỉ thật dài. Tạm biệt dady.

- Dady cũng yêu con nữa. Ta biết rồi, con qua đó nếu bị họ xài xể thì cùng cậu Trình và Kỳ Tường cùng nhau thuê nhà khác nhé. Tạm biệt con gái. Yêu con.

Hai cha con vừa nói xong câu tạm biệt nhau thì ông Khả Hòa lại bị còng tay và dắt đi qua cửa sắt kia, Diễm Quỳnh không đủ mạnh mẽ để nhìn thấy cảnh đó nên cô quay người sang ụp mặt vào vai của người yêu mình mà khóc thúc thít đau khổ, Quốc Trình cũng phần nào thấy đau xót khi nhìn thấy cảnh cha con xa cách như thế này. Anh dìu cô đi ra khỏi trại giam, vừa đến chỗ gửi xe thì cô bỗng nhiên ôm chặt lấy anh òa khóc như cái lần đầu tiên cô cùng Khắc Lạc thăm dady của mình nhưng lần này sẽ kéo dài cho tới tháng 3 năm sau họ mới đoàn tụ lại với nhau. Quốc Trình đứng im xoa đầu người yêu của mình vừa xoa anh vừa an ủi nói:

Chỉ nhờ thứ tầm thường này mà mùi hôi miệng miệng sẽ biến mất!

- Em đừng khóc nữa nhé, giờ thì chúng ta phải nhanh chóng về để chuẩn bị hành lí cho chuyến bay 10h tối nay nữa. Đứng đây đợi anh dẫn xe ra nhé.

Diễm Quỳnh cố nín khẽ gật đầu ngoan ngoãn đứng im đợi anh vào trong lấy xe ra về.

6h chiều 3 cặp đôi hẹn nhau ở tiệm mì họ Tô nhà Đóa Lệ ăn một bữa thân mật cùng nhau, mẹ của Đóa Lệ đòi đứng bếp để chế biến cho mọi người ăn nhưng đã bị phản đối nhiệt liệt thế nên bà ra ngoài bàn ngồi chờ đợi ăn, Đóa Lệ từ nhỏ đã quen với việc nấu nướng nên cô xung phong làm đầu bếp, còn Hạnh Linh và Diễm Quỳnh là phụ bếp. Những người còn lại đó là mẹ của Tiểu Lệ, chú Lâm cùng với hai người con trai, Kỳ Tường, Khắc Lạc và Quốc Trình, hai người lớn tuổi thì chỉ ngồi im một chỗ xem tivi trò chuyện với nhau trong khi những người trẻ tuổi chia nhau ra chuẩn bị cơm tối.

Bữa tối cũng đã được hoàn tất, 3 người con gái chỉ đạo cho mấy chàng trai kia dọn đồ ăn lên bàn sau đó tất cả mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Hai người lớn tuổi ăn đồ ăn do Tiểu Lệ trước sau đó thay phiên nhau bình phẩm từng món ăn trước, đầu tiên là mẹ của Đóa Lệ:

- Món bò hầm tiêu được, cơm rang tỏi hơi nhạt, cua xào me thì hơi chua thiếu độ và món cuối cùng thì quá ngon. Con gái của mẹ hôm nay rất giỏi.

- Ta cũng đồng tình với lời nhận xét của mẹ cháu. Cho con điểm 10.