Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 52: Lời đề nghị

Hai tháng nghỉ ngơi và ở bên người yêu của anh cũng đã kết thúc. Đóa Lệ thoáng buồn đi tiễn người yêu mình ra sân bay, cô ôm lấy anh nhõng nhẽo mếu máo nói:

- Khi nào anh lại về đây nữa? Em sẽ nhớ anh lắm hic...

Kỳ Tường cũng siết chặt tay ôm lấy cô cố trấn an bản thân mình bằng nụ hôn lên trán của cô người yêu với nụ cười dịu dàng bảo:

- Mùa đông anh sẽ về với em. Ngoan nhé. Yêu em. Em hãy luôn giữ gìn sức khỏe và phải giữ số cân này đó mốt anh về mà ốm đi thì lúc đó biết tay với anh.

Cô mỉm cười đưa tay lên quẹt nước mắt của mình nhìn anh lắc đầu nói giỡn:

- Không nghe lời anh đâu, em sẽ ốm để anh về tẩm bổ hihi. Anh qua lại bên đó rồi thì nhớ giữ gìn sức khỏe và học thật tốt nhé. Em yêu anh, Gia Kỳ Tường.

Khắc Lạc cùng với Hạnh Linh đi tới cất tiếng chào hai người sau đó Khắc Lạc bước đến chỗ thằng bạn thân của mình nói:

- Mày qua đó thì làm ơn tránh xa con yêu nữ Diễm Quỳnh ra nhé. Đừng để cho con nhỏ đó quấy nhiễu chuyện tình cảm của mày nữa. Đóa Lệ và bác gái cứ để tụi tao lo lắng chăm sóc thay mày. Qua học hành cho tốt vào. Hẹn mày vào mùa đông nhé thằng quỷ.

Kỳ Tường ôm bụng cười nghiêng ngã khi nghe đến hai từ “tụi tao” mà thằng bạn vừa nói ra, anh châm chọc liền trước khi đi vào phòng ngăn cách:

- Ờ... Thì “tụi tao” haha, giờ thì hết than phiền vì độc thân nữa rồi nhé. Mày với người yêu cũng giữ gìn sức khỏe và nhớ giữ mối quan hệ này thật lâu để khi tao về có tin vui nhé. Giờ thì tạm biệt mọi người. – anh nói to và vẫy tay chào tạm biệt sau đó kéo vali đi vào phòng ngăn cách.

Cả ba người đứng vẫy tay chào tạm biệt anh thật lâu cho đến khi anh khuất bóng. Đóa Lệ buồn rầu ủ rũ đi một mình, Hạnh Linh thấy thế chạy lại choàng lấy tay cô bạn ủ rũ của mình và vui vẻ động viên:

- Này vui lên coi, đừng làm bộ mặt đó nữa. Đói không? Cùng tao và anh Lạc đi ăn lẩu mì nhà mày nào. Nghe nói tiệm mì nhà mày mới ra món đó phải không? Thế thì dẫn hai tụi tao đến ăn thử xem đi.

Đóa Lệ dù hơi buồn khi phải xa người yêu nhưng khi cô bạn thân chạy tới bắt chuyện với mình thì cô đã phần nào đỡ hơn, cô mỉm cười gật đầu sau đó nắm tay Hạnh Linh dung dăng dung dẻ đi xuống bãi đỗ xe.

Thế là cả ba đã đến tiệm mì nhà Đóa Lệ, sau đó cặp đôi Linh Lạc được chiêu đãi một suất lẩu mì hải sản mới ra của tiệm mì, Tiểu Lệ cũng được mời ăn chung vui. Đang ngồi ăn thì mẹ cô đi lại bảo cô ra nói chuyện:

- Tiểu Lệ à, con ở đây trông quán phụ mẹ tí nhé. Mẹ đi gặp người bạn của mẹ lát rồi nữa sẽ vòng lại đây đón con sau.

- Dạ mẹ, mẹ đi cẩn thận đấy.

Nói xong bà ra ngoài ngồi lên xe máy rồi rồ ga chạy đi. Bà ghé vào quán cafe theo như lời hẹn của người bạn của mình, bà bước vào trong đảo mắt nhìn xung quanh kiếm người bạn đã hẹn mình sau một hồi đảo mắt tìm kiếm thì bà đã xác định chỗ và đi đến chỗ người đó đang ngồi. Một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân nhăm nhí tách trà của mình liền đứng dậy khi thấy bà Tử Hương đứng trước mặt mình, ông kéo ghế đứng dậy rồi bước ra kéo ghế mời bà ngồi. Bà Tử Hương không một lời cảm ơn lạnh lùng ngồi xuống cầm lấy menu và chọn nước mình sau đó lạnh lùng hỏi chuyện:

- Hôm nay ông hẹn tôi có chuyện gì không?

Ông Khả Hòa nhìn bà nhếp môi cười đểu đáp:

- Chỉ là tôi muốn gặp bà sau bao nhiêu năm không gặp mặt thôi. Lão Tô Diệp dạo này như thế nào rồi.

Bà lườm ông khi nghe câu hỏi ngu xuẩn ấy rồi cười khẩy đáp:

- Ông giả bộ không biết hay cố tình chọc tức tôi hả Lâm Khả Hòa? Có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng vào vấn đề đi hà cớ gì ông lại phải vòng vo như vậy?

- Ha ha, bà vẫn vậy vẫn nóng tính và thẳng thắn như hồi xưa chẳng khác gì cả. Vậy thì tôi vô thẳng vấn đề luôn đó chính là tôi muốn con gái của bà hãy cắt đứt mối quan hệ với Kỳ Tường và trả lại cậu ấy cho con gái Diễm Quỳnh của tôi, thế thôi.

- Thật nực cười ông có quyền gì mà dám lên tiếng yêu cầu chuyện yêu đương của tụi nhỏ? Lâu rồi không gặp lại thì ông vẫn thế chỉ biết nghĩ lợi ích cho mình mà không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác. Thử hỏi sao tôi chọn Tô Diệp thay vì chọn ông là vậy.