Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 44: Manh mối của sự sát hại p.2

Tan học về, cô lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Kỳ Tường thì có một số điện thoại lạ gọi cho cô, liền nghe máy:

- Ngươi hiện giờ đang trong tầm ngắm của ta. Nào giờ thì hãy cuốn cuồng lên mà bỏ chạy đi thỏ con. Ha ha

Đóa Lệ lạnh cả sống lưng im lặng không lời hồi đáp chỉ vội tắt máy rồi sau đó mở lên bấm điện thoại gọi cho Kỳ Tường xem anh tới chưa thì anh trả lời:

- Anh đang đứng trước cổng trường đợi em nè em yêu của anh.

Cô sợ hãi bước ra từ từ đến cổng trường rồi cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh cổng trường sau đó mới yên tâm ngồi lên yên xe ôm chặt lấy Kỳ Tường với đôi tay lạnh toát mồ hôi, cố trấn an bản thân mình và ngập ngùng e sợ nói với anh:

- Anh à. Hiện tại giờ em đang bị một người theo dõi và có âm mưu hãm hại, vì thế em rất sợ hãi, anh chở em nhanh về nhà đi. Nãy anh Bảo làm bê cảnh sát mới nhắn tin cho em là “anh ấy đang cho người bao vây lấy khu nhà em để bắt kẻ theo dõi em mấy bữa nay” vì thế trên đường về nhà anh phải luôn cảnh giác xem có ai theo phía sau tụi mình không nhé.

Kỳ Tường nghe xong chỉ gật đầu rồi nhanh chóng lên ga chở cô một cách cảnh giác tối đa và cẩn thận nhất có thể. Quả nhiên có kẻ đang bám đuôi theo họ, anh có dự định là sẽ chạy lách qua các ngỏ nhằm cắt đuôi hắn thì Tiểu Lệ thì thầm bảo anh đừng cắt đuôi mà hãy dụ hắn tới khu nhà cô để cảnh sát bắt lấy, anh làm theo lời dặn của người yêu và cả hai đều cố tỏ ra bình thường như không biết rằng có kẻ theo đuôi mình. Chạy tới khu nhà của Đóa Lệ rồi anh dừng xe đứng đằng sau lưng để che chắn cho người yêu trong trường hợp tệ nhất có thể xảy ra, kẻ đó cũng dừng theo rồi sau đó rút từ trong túi quần mình ra cây súng có tia laze nhắm vào người anh, tia laze đó di chuyển khắp người anh rồi biến mất thay vào đó là tiếng súng nổ cách đó không xa mấy, Đóa Lệ giật mình vội quay người núp vào lưng anh và nhắm mắt run rẩy khẽ hỏi:

- Anh có bị làm sao không?

Kỳ Tường vòng tay ra sau xoa đầu của cô rồi dịu dàng bảo mình không sao cả và nhanh chóng dắt người yêu vào trong nhà của cô ấy. Vừa mới bước vào trong nhà thì mẹ cô từ nhà dưới chạy lên với khuôn mặt hoảng hốt lo sợ ôm chằm lấy cô và kiểm tra trên người con gái mình có bị làm sao không thì sau một hồi kiểm tra bà thấy cô con gái của mình đều ổn hết liền quay sang nắm lấy tay của Kỳ Tường nói:

- Tạ ơn trời cháu và con gái của bác đều không sao cả. Xin lỗi khi đã kéo cháu vô chuyện rắc rối này. Nếu cháu không gì thì hãy nén lại đây một đêm rồi hẵn về nhé vì giờ ở ngoài vẫn chưa giải quyết xong đâu nên bác chả yên tâm để cháu ra về đâu Kỳ Tường à.

Anh nắm lại bàn tay đang run ấy của bà khẽ gật đầu đồng ý, sau đó dìu Đóa Lệ và cùng mẹ cô xuống nhà dưới dùng cơm chiều. Đóa Lệ vẫn đang run vì sợ hãi khi nghe tiếng súng ban nãy, cô đang ngồi chậm rãi ăn cơm thì chuông báo tin nhắn tới Kỳ Tường cầm điện thoại lên và đọc: “Anh đã bắt được tên đó rồi và hiện giờ người của anh đang điều tra hắn để lấy thông tin manh mối chắc chắn vào ngày mai sẽ có manh mối cho em. Giờ thì em yên tâm ngủ đi nhé. Em và bác gái ngủ ngon”. Đọc xong tin nhắn ấy anh thở phào nhẹ nhõm quay sang nhìn hai mẹ con nhà Đóa Lệ sau đó nở nụ cười vui vẻ nói:

- Hai người đừng lo lắng nữa, mọi chuyện cũng đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, ngày mai sẽ có thông tin manh mối từ tên tội phạm kia. Giờ thì chúng ta ăn cơm ngon miệng thôi nào.

Hai mẹ con cô nhìn anh với ánh mắt an tâm rồi cả ba người cùng dùng cơm tối. Sau khi dùng cơm tối xong Kỳ Tường xung phong rửa chén và kêu Đóa Lệ và mẹ cô lên phòng nghỉ ngơi xem tivi để khuây thỏa đầu óc, trong khi anh đang rửa chén thì Tiểu Lệ đi xuống nhè nhẹ choàng tay ôm lấy anh từ đằng sau dịu dàng thì thầm:

- Em không biết nói làm sao nữa, giờ đây em chỉ biết rằng mình nên nói với anh là “cảm ơn anh đã ở bên em và yêu em”.

- Cảm ơn người ta chỉ có thế thôi sao? Như vậy thì ít quá, không chịu đâu. – Kỳ Tường hạnh phúc trong lòng khi nghe người yêu nói như vậy nhưng bên ngoài anh vẫn tỏ ra mè nheo chê ít nhằm để cô chủ động hôn anh.

Đóa Lệ dường như hiểu ý anh nhưng cô giả bộ không hiểu và lắc đầu qua lại ở đằng sau lưng anh, cô khẽ cười khúc khích rồi giả nai nói:

- Ý anh là sao vậy anh yêu? Em hổng hiểu anh nói vậy với ý là gì cả?

Anh quá hiểu cô người yêu của mình nên lập tức quay người lại và bế nhấc bổng cô lên rồi hăm dọa nói:

- Em hông hiểu thật sự hay giả nai hửm? Em có tin là anh đem em cho tên tội phạm kia không hở?

Tiểu Lệ bị nhấc bổng lên cao miệng cô la ì xèo dưới bếp, chú cún nghe vậy liền chạy xuống dưới sủa Kỳ Tường với ngụ ý là “ai cho anh dám làm như vậy với cô chủ của tôi, hãy thả chủ tôi xuống nhanh lên” và thế là buổi tối ở trong nhà cô đã trở nên nhộn nhịp hơn khi cả 3 đều to tiếng đùa giỡn. Một hồi đùa giỡn kiệt sức thì Đóa Lệ kéo áo anh xuống sau đó nhón chân lên hôn lấy anh, và anh cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn.

Mạc Bảo sau khi tra hỏi tên tội phạm kia cuối cùng đã tìm ra ngọn ngành kẻ chủ mưu đằng sau mọi chuyện là ai rồi, anh đích thân đến nhà của Đóa Lệ để báo tin. Buổi sáng hôm sau, Kỳ Tường cùng Đóa Lệ đi bộ từ công viên về nhà thì thấy Mạc Bảo đứng trước cổng đợi, cô vẫy tay chào và rồi nắm tay người yêu đi đến chỗ anh đang đứng thật nhanh. Kỳ Tường lịch sự gật đầu chào với anh, còn cô thì vỗ vai anh và hỏi thẳng vào vấn đề:

- Tối qua anh có điều tra được điều gì không A Bảo? Diễn biến sắc mắt của hắn ta lúc đó như thế nào? Mau nói cho em nghe đi.

A Bảo nhìn cô hỏi liên tục không ngừng nghỉ liền bật cười đưa tay xoa đầu cô và đáp với ngữ điệu vui vẻ:

- Ừhm mặt hắn ta lúc đó chuyển biến từ nhất quyết không khai chuyển sang khuôn mặt tái mét khai hết mọi điều mà hắn biết. Anh đã cho người điều tra ra lý lịch kẻ đứng sau âm mưu rồi mà anh nghĩ khi anh nói tên kẻ đó thì ít nhiều gì bạn trai của em cũng sẽ biết thôi. – nói hết câu anh đảo mắt nhìn về Kỳ Tường đang đứng bên cạnh Đóa Lệ chăm chú nghe với khuôn mặt nghiêm túc.

Đóa Lệ không khỏi thắc mắc khi nghe anh nói thế liền hỏi:

- Tại sao người yêu của em cũng biết kẻ đó? Ý anh là sao vậy A Bảo?

Kỳ Tường vẫn im lặng đứng nghe và quan sát nét mặt của anh chàng đang đứng trước mặt mình, còn Mạc Bảo thì khẽ cười ghẹo cô và nhanh chóng nói:

- Anh chọc thôi chứ không gì cả. Giờ thì em cứ yên tâm mà tự do đi lại không phải sợ hãi như hôm qua nữa nhé. Anh phải về đồn để tiếp tục tra hỏi thêm vài chi tiết quan trọng khác. Chào hai người nhé, sẵn tiện cho anh gửi lời chào tới bác gái luôn nhé.

Mạc Bảo nói xong liền bước vào xe và chạy đi mất. Kỳ Tường lúc này mới quay sang hỏi người yêu:

- Đó là người con trai mặc quân y gặp em ở tiệm mì đúng không? Và vấn đề lúc đầu anh ta nói với em với chuyện bây giờ là một chuyện phải không, Tiểu Lệ? Anh ấy là ai vậy? Sao lại biết gia đình của em? – Kỳ Tường hỏi một hơi cùng với sự đa nghi của mình.

Đóa Lệ ôm bụng cười lắc đầu nhìn anh đáp:

- Anh đang thẩm vấn em sao hở anh yêu. Anh có thể đợi cho đến khi đưa em đi học thì em sẽ trả lời từng hỏi ấy của anh được không? Giờ thì em phải vô chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ và cho chúng ta nữa. Yêu anh.

Anh bật cười gật đầu đồng ý với cô rồi sau đó cùng nhau đi vào nhà. Trên đường đưa cô người yêu đến trường thì đúng như lời đã hứa ban nãy Tiểu Lệ trả lời từng hỏi ấy của anh:

- Chắc anh Bèo đã kể cho anh nghe nên em không cần phải kể lại nhé, dạ anh đúng là người mà gặp em ở tiệm mì nhà và em đã nhờ anh ấy điều tra vụ này thế là xong 1 vế đầu, anh ấy là con trai út của người bạn thân của bố em, hồi nhỏ em và ãnh cùng với người anh lớn cũng có thời gian gắn bó với nhau cho đến bây giờ cũng vậy. Em luôn xem hai người đó như hai người anh trai của mình vậy vâng thế là xong vế 2 của câu mà anh đã hỏi đó thưa anh người yêu hay ghen của em. Hihi.

Kỳ Tường dừng xe trước cổng trường và cởi nón bảo hiểm ra cho cô sau đó hôn nhẹ lên trán và vui vẻ nói:

- Duyệt, giờ thì em đi học ngoan nhé. Chiều nay anh sẽ thưởng cho em sau.

Đóa Lệ ửng mặt rồi khẽ hôn lên má của anh và bước vào cổng trường.

Lúc đó ở trong đồn cảnh sát, tại buồng thẩm vấn điều tra thì tên tội phạm mặt mài hiện lên sự mệt mỏi lẫn sợ hãi lấp bấp run rẩy trước câu hỏi của cảnh sát:

- Những lời khai hôm qua của ngươi là đúng sự thật không hả?

- Dạ.. Dạ.. Dạ.. Đúng thưa sếp

Mạc Bảo cực kì ghét những tên tội phạm gọi mình bằng từ “sếp” mỗi lần khi nghe tới từ đó anh liền hất nguyên ly nước hơi nóng vào mặt bọn chúng sau đó lớn tiếng chửi, lần này anh cũng vậy với tên tội phạm nhưng anh trai Mạc Bình đã sớm biết và đã ngăn chặn lại kịp sau đó tiếp tục hỏi:

- Kẻ chủ mưu đó có tên là Lâm Khả Hòa đúng không?

Tên tội phạm mặt mài xanh nhợt khi nghe nhắc đúng tên ông chủ của mình, hắn ta im lặng không trả lời mà chỉ ngó xung quanh sau đó lại ngồi im. Mạc Bảo thấy kẻ đó im lặng làm lơ câu hỏi điều tra ấy liền bật người dậy túm lấy cổ áo của hắn và dọng vài cái vô bản mặt của hắn ta rồi nghiến răng hăm dọa:

- Bây giờ mày ngoan ngoãn trả lời cho bọn tao biết thì mày sẽ chỉ đi tù 10 năm vì tội ám hại người khác và vu khống cho người khác thôi. Còn nếu không thì mày sẽ lãnh trọn án tử hình. Mày chọn cái nào hả thằng khốn kia?

Vì bị đánh mấy cái vào mặt và bị hăm dọa bị tử hình nên hắn ta sợ đến nỗi xém tí nữa són ra quần, ngoan ngoãn gật đầu trả lời:

- Chính ông ấy đã thuê tôi và người trước để hãm hại gia đình cô gái đó, ông ấy hứa là sẽ thù lao cao cho chúng tôi. Nhưng mà vì người trước bị bọn anh theo dõi nên ỗng đã cho người diệt khẩu trước mặt tôi như thể cảnh cáo rằng nếu tôi để lộ tẩy thì kết cục cũng sẽ như anh ta. Mà hơn nữa chính ông ta là người đã tông chết người đàn ông tên Tô Diệp. Tôi đã khai hết những gì tôi biết rồi.

Mạc Bình và em trai cùng đồng thanh nói:

- Tốt lắm, án mà chú mày sẽ nhận đó là 10 năm tù. Giờ thì người đâu dẫn hắn trở về nhà giam

Thế là mọi chuyện cũng đã được ghi âm lại và giờ chỉ còn lên kế hoạch bắt giữ ông Lâm Khả Hòa và buộc tội ông ta nữa thôi