Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 9: Trò chuyện 3

Kỳ Tường từ lúc vào cho tới giờ thì cứ ngớ mặt như đang bị ai tạch hồ vô mặt vậy, anh không ngờ rằng quyết định dẫn thằng bạn đi chung lại là một quyết định sai lầm nhất mà anh đã từng làm, nó thì được khen còn mình thì bị cô ấy hết chề môi, ngay cả một cái nhìn cũng chả thèm nhìn mà chỉ có cái liếc là nhận được 2 lần rồi, đã thế giờ cô ấy lại còn chê mình nữa chứ... Anh vô cùng thất vọng, nhưng anh lại nghĩ “thế thì cũng hay, anh sẽ từ từ khiến em phải suy nghĩ lại những gì em đã nhận xét về anh vào hôm nay, đợi đấy cô bé Tiểu Lệ à, rồi em sẽ phải thích anh hơn thằng Bèo mập *** đó thôi, hô hô (nụ cười nham nhở)”, anh đáp lại:

- À ừhm anh mới đi mua đồ về, hèy... Mà chẳng thấy cái nào hợp cho người bệnh hết mà chỉ toàn thấy đồ ăn ngon không thôi, anh tính đem vô cho thằng bạn của anh ăn chung mà nghĩ lại 2 người mà 1 người nhịn thì không hay. Đâm ra anh quyết định là một mình anh ăn hết rồi. Đợi khi nào em khỏe lại anh sẽ mua cái khác cho em ăn nhé cô bé.

Đóa Lệ nghe vậy liền chề môi, lại một lần nữa tự anh làm xấu mình trong ánh mắt lẫn suy nghĩ của cô “không ngờ, bề ngoài trông đẹp thế mà mở miệng nói chuyện thôi đã khiến người ta thấy ghét rồi, quả nhiên mình không ưa nam sinh của Đh Kinh Tế là thế, chỉ ngoại trừ cái người tên Khắc Lạc này ra là mình thấy được thôi, còn lại hắn ta với người yêu cũ của mình thì thật là đáng ghét, khó ưa gì đâu”. Cô bật tivi lên coi. Trong khi đó, Khắc Lạc vẫn chưa có thể giải vây cho mình được đã vậy giờ gặp thêm không khí khó chịu đang bao vây mình nữa, nên anh đành làm anh hùng vương kiếm phá không khí khó chịu đó vậy, anh chợt nghĩ “đây cũng là lúc anh thừa cơ hội xỉa xói thằng bạn mình hả hê để lấy lòng mỹ nhân cũng hay, ha ha ha mày sẽ chết dưới tay tao thôi thằng Kỳ à, anh đây sẽ không nương tay đâu, muahahaa”:

- Em đừng buồn hay ghét chi nó cho mệt người em à... Nó ăn ngủ như heo, đã vậy còn không biết thương bạn bè gì cả đâu. Nên nó không mua gì cho chúng ta ăn chung với nó đâu. Nó cố tình nói như vậy cũng chỉ để chọc tức anh với em thôi, chứ anh biết hôm nay nó ra đường làm gì đem theo tiền lấy đâu mà mua cho nó hay chúng ta. Nhìn bề ngoài đẹp trai vậy đó nhưng bủng xỉ keo xì bo lắm. Ngay cả anh bạn nó cũng chả được gì mà còn phải mua cho nó ăn đấy em ơi, em thấy thương cho anh chưa. Huhu (bề ngoài thì đang giả vờ khóc nhưng bên trong đang cười thỏa mãn vì đã được 1 phe dìm thằng bạn xuống để lấy lòng mỹ nhân)

Kỳ Tường ức lắm nhưng anh đành kìm nén lại để đó đợi sau khi trở về anh sẽ xử tên bạn khốn này sau, với anh “quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.” Đóa Lệ nghe xong thì cười sản khoái, đưa tay vỗ lấy vai của tên bạn kia với sự đồng cảm nhưng mắt cô vẫn liếc anh chàng họ Kỳ đang đứng ngớ người ra nhìn cô.

Cả 3 người đã có 1 cuộc nói chuyện vui vẻ và sản khoái. Lát sau bác sĩ tới để đưa Đoá Lệ vào phòng để tiến hành trị liệu khi đã có kết quả xét nghiệm của Kỳ Tường. Kỳ Tường đi tới rồi nắm lấy tay của Tiểu Lệ nói:

- Cố lên nhé cô bé. Em sẽ khỏi bệnh ngay thôi. Cố lên!!

- Cố lên nha em. – Khắc Lạc đứng kế bên Kỳ Tường, anh lẳng lặng quan sát từng lời nói và cử chỉ cũng đã đoán ra được tình cảm của thằng bạn thân dành cho cô gái này trước nên anh sẽ không muốn chen chân vào, vì anh sợ mất đi tình bạn thiêng liêng tốt đẹp của cả 2 đứa.

Cô khẽ gật đầu mỉm cười tươi nhìn 2 người mà không nói 1 lời nào cả. 1 tiếng đồng hồ trôi qua thật chậm rồi 2 tiếng trôi qua, Kỳ Tường xót ruột vì chờ mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả anh cứ đi qua đi lại mãi đến nổi Khắc Lạc buộc phải lên tiếng:

- Ê.. Bộ mày ngồi yên không được sao? Mày cứ đi tới đi lui đi qua đi lại vậy hoài làm tao chóng mặt quá. Cái gì cũng từ từ thôi chứ, rồi mọi chuyện cũng ổn thoả hết mà. Mày yên tâm đi em yêu của mày không sao đâu Kỳ ạ!!

- Nói như mày vậy nói làm gì nữa. Dù gì cũng phải có trách nhiệm tới cùng chứ. Ai là em yêu tao chứ? Mày bị khùng hả thằng Bèo kia? Ở đó mà nói bậy nói bạ đi nha...

Từ xa bố mẹ của Đoá Lệ đang bước tới gần, anh đứng lại khìu thằng bạn đứng dậy chung, cả 2 cúi đầu chào hỏi:

- Dạ bọn cháu 2 bác ạ.

- Chào 2 cậu. Nay dẫn bạn theo à. Nãy giờ có vô thăm con gái bác chưa? Bác sĩ có nói gì không cháu?

- Dạ bọn cháu vào thăm rồi ạ. Vừa nãy bác sĩ tới đưa em ấy vào phòng để tiến hành quá trình ghép tuỷ rồi thưa bác. Hai bác ngồi nghỉ cho đỡ mệt.

- Thế là nãy giờ cả 2 đứa đứng chờ đó hả. Tội nghiệp chưa! Sáng nay không học sao mà vào đây?

- Nay bọn cháu được nghỉ học ạ.

Đoá Lệ được đưa vào phòng lại, cô đang trông trạng thái hôn mê, bác sĩ đi đến thông báo với mọi người:

- Con gái của ông bà không sao cả. Tuần sau có thể làm thủ tục xuất viện được rồi đấy. Nhớ đừng cho bệnh nhận hoạt động quá mạnh và ăn uống tẩm bổ vào nhé.

- Vâng. Cảm ơn bác sĩ đã giúp con gái chúng tôi ạ.