Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 52

Buổi tối, Tần Linh nằm trên giường trò chuyện cùng Tần Thụy.

"Bà xã, em có muốn nghe chuyện gia đình của anh không?"

"Muốn." Tần Linh gật nhẹ đầu, tìm vì trí thoải mái để nằm.

Tần Thụy dịch nhẹ người, để cho cô nằm trên tay cậu.

"Ba mẹ anh lấy nhau do hai bên gia tộc giới thiệu. Vốn gia đình ba anh không giàu có bằng mẹ anh, nhưng do mẹ anh một mực muốn lấy ông ấy nên ông bà ngoại anh đành chấp nhận. Những tưởng hai người sẽ hạnh phúc nhưng thật ra ba anh vốn không hề yêu mẹ anh, ông ấy chỉ vì gia tài nhà mẹ anh nên mới chấp nhận cưới bà."

Cậu chậm rãi kể tiếp, "Sau này có anh, tình cảm của hai người vẫn không hề có tiến triển. Đến khi anh năm tuổi, mẹ anh không thể chịu nổi sự lạnh nhạt của ông ấy nên đã đề nghị ly hôn, ông ấy cũng đồng ý vì lúc này ông ấy đã hoàn toàn nắm quyền điều hành trong công ty. Mẹ anh vì quá đau khổ mà đã sang Pháp, sau đó bà nhanh chóng kết hôn với một thương gia người Pháp. Có lẽ cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương xót, cho bà ấy một người đàn ông thật sự yêu thương bà ấy."

"Vậy còn anh?" Cô nghe vậy, ngước mắt lên nhìn cậu.

Tần Thụy cúi xuống nhìn cô, cậu cười cười, nhanh chóng ôm cô vào lòng: "từ nhỏ anh đã sống với mẹ. sau khi bà sang Pháp cũng đã dẫn anh theo. Nhìn bà hạnh phúc, bản thân anh cũng thấy an tâm."

Sau đó, cậu hôn nhẹ lên tóc cô, thanh âm tràn đầy vui vẻ: "Có muốn biết tại sao anh lại chuyển đến trường R.Y không?"

"Muốn." Tần Linh gật nhẹ đầu.

"Hôn anh một cái, anh nói cho em nghe."

Tần Linh trừng mắt nhìn cậu một cái, người thiếu niên này lúc nào cũng không quên chiếm tiện nghi của cô.

Cô hôn nhẹ lên môi cậu. Lần này Tần Thụy thật sự nghiêm túc, sau khi nhận được nụ hôn của cô bèn kéo đầu cô dựa vào ngực cậu, tiếp tục kể, "Có một lần anh về thăm ba anh. Lúc đọc sách trong thư phòng anh đã nhìn thấy tấm ảnh của em. Chắc em cũng biết ba anh có tình cảm với em, đúng không?"

"Ừm." Tần Linh rầu rĩ trả lời cậu một cái, đến hôm nay cô cũng mới biết việc này thôi. Đây cũng là việc khiến cô khó xử khi đối mặt với ba cậu.

Tần Thụy cười khẽ, biết cô đang mất tự nhiên, cậu cũng không làm khó cô, từ từ kể lại giây phút đó. "Khi đó anh rất thắc mắc, người con gái này là ai? Tại sao lại có tấm hình của cô ấy ở đây? Vì muốn tìm hiểu về người con gái đó mà anh đã quyết định chuyển đến trường R.Y, anh muốn xác định xem cô gái đã khiến ba anh cất giấu tình cảm bao nhiêu năm nay là người như thế nào."

Sau đó, cậu nắm lấy cằm cô, để cô ngước lên nhìn cậu: "Thật không ngờ người con gái đó lại có sức quyến rũ như vậy, không những khiến anh đánh mất trái tim mình mà còn khiến anh nguyện nắm tay cô ấy đi đến suốt cuộc đời."

Tần Linh đỏ bừng mặt, nghe được câu tỏ tình lãng mạn của cậu, cô vội vàng chui vào trong lòng cậu, không dám đối mặt với ánh mắt say đắm của chàng trai.

Thiếu niên cười khẽ, ôm chặt cô vào lòng hơn. Cô không biết, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng là lúc trái tim cậu không còn thuộc về mình nữa.

Cũng may, cuối cùng cô và cậu có thể hạnh phúc ở bên nhau.

Đêm nay, Tần Thụy kể cho cô nghe rất nhiều về hoàn cảnh gia đình mình, cũng kể cho cô nghe về những cảm xúc chân thật của cậu. Tần Linh nằm trong lòng cậu, lẳng lặng tận hưởng thời khắc hạnh phúc mà yên bình này.

...

Tần Thụy đi vào phòng bếp, ở đó không có bóng dáng Tần Linh, cậu nhíu mày, ra khỏi phòng bếp. Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Tần Linh mặc váy ngủ đi tới.

Chàng trai quay về phía cô, ánh mắt sâu đen cố định trên người cô. Trong tủ của Tần Linh treo đầy quần áo, túi xách, giày, thậm chí cả đồ ngủ, nội y mà cậu mua cho cô. Từ trước tới nay Tần Linh luôn đơn giản, không trang điểm. Nếu không phải cậu trang điểm cho cô như búp bê thì không bao giờ cô mặc những thứ này. Vì thế mua nhiều đồ như vậy nhưng cũng không có được dùng mấy.

Mà bây giờ lần đầu tiên cô lại mặc bộ váy ngủ này. Đỏ là bộ váy màu trắng bằng lụa màu đỏ, màu sắc quyến rũ lại mỏng manh. Vì thế bên trong có lót một lớp lụa trắng. Hai màu lụa dán lên đường cong yếu ớt yểu điệu của cô, đôi nhũ phong và vùng đất bí ẩn chỉ có một lớp lụa màu hồng phấn, khiến nơi tư mật của cô nửa kín nửa hở, cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Tiểu yêu tinh này." Tần Thụy nhẹ giọng than thở, ánh mắt nhìn Tần Linh không chớp mắt.

Trên mái tóc dài của Tần Linh còn vương nước, xõa tung trên vai khiến thoạt nhìn cô như một mỹ nahan vừa nổi lên mặt nước, mê hoặc người ta phạm tội. Khóe môi Tần Linh cong cong, từ khi ra khỏi phòng tắm thì ánh mắt cô vẫn dừng trên người Tần Thụy.

Lúc này, cô vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn nhũ phong của mình. Váy ngủ màu hồng phấn trễ ngực để lộ ra khe rãnh mê người giữa hai nhũ phong. Thấp thoáng qua làn lụa mỏng, đóa hồng mai đã sớm đứng thẳng như hai ngọn núi nhỏ qua lớp váy, nhìn rất rõ ràng. Tần Linh vừa vuốt ve vừa khẽ rêи ɾỉ đầy ái muội.

"Cô nàng lẳиɠ ɭơ." Đôi mắt hẹp dài của Tần Thụy tỏa ra ánh sáng yêu mị. Cậu nhìn ngón tay Tần Linh không chớp mắt, hô hấp dồn dập.

Tần Linh đi tới, bước đi như cành liễu trong gió, mang theo phong tình vô tận, lụa mỏng màu đỏ lay động. Cô như một tiên nữ vừa bước xuống từ trên trời.

Cô đi tới, vươn một chân kẹp lấy đùi Tần Thụy, váy ngủ trượt nhẹ khiến cặp đùi trắng noãn của cô lộ ra hoàn toàn. Cô dường như dán lên người Tần Thụy, kéo đầu cậu xuống, dâng đôi môi của mình lên.

Tần Thụy ôm chặt cô vào lòng. Cô cảm nhận được l*иg ngực cứng rắn và du͙© vọиɠ nóng bỏng của cậu. trong lòng cô dâng lên niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn không nói thành lời.

Cô và Tần Thụy ôm hôn mạnh mẽ như bão táp mưa sa. Hai người hôn nhau khiến không khí nóng lên. Bàn tay Tần Linh luồn vào trong áo sơ mi của cậu, thuần thục cởi nút. Môi cô rời khỏi môi cậu, cúi đầu xuống hôn lên ngực cậu.

Cô vươn lưỡi liếʍ lên da thịt trước ngực cậu, tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi miệng Tần Thụy. Tần Linh bắt được hạt đậu đỏ trước ngực cậu, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ.

Ngay lập tức Tần Thụy thở gấp, "Bảo bối, em có biết mình đang làm gì không?" Dứt lời, cậu bắt đầu rêи ɾỉ, tay không an phận mà xoa nắn nhũ phong Tần Linh.

Tần Linh ngửa đầu lên nhìn cậu, cô cười quyến rũ: "Biết chứ. Em đang quyến rũ anh đó."

Tần Thụy cong khóe miệng: "Em có biết hậu quả khi nói ra những lời này không?" Vừa nói cậu vừa bóp nhẹ vυ' cô.

Tần Linh thở gấp một cái, cô kề miệng thổi khí vào tai cậu: "Chẳng phải anh muốn em sinh cho anh một đứa con sao?" Dứt lời, cô đẩy cậu ngồi xuống ghế sô pha.

Tần Thụy cười khẽ, thở gấp hưng trí nhìn hành động kế tiếp của Tần Linh. Cô cúi đầu, lẳng lặng nhìn cậu, trong mắt có sự sùng bái của một cô nữ sinh rất động lòng người.

Cô vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt theo khuôn mặt tuyệt mỹ như được điêu khắc của cậu. Mắt hai người giao nhau. Ánh mắt của cả hai đều đã xuất hiện đóm lửa nhỏ.

Bỗng nhiên, Tần Linh quỳ xuống trước mặt cậu, trực tiếp kéo khóa quần cậu ra, để lộ qυầи ɭóŧ bó sát bên trong. Cự long giữa hai chân đã sớm thức tỉnh, đội qυầи ɭóŧ tam giác lên cao.

Tay Tần Linh dò từ ngoài viền vào trong, kéo qυầи ɭóŧ xuống. Vật nam tính thô to của thiếu niên nhảy ra, ngẩng cao đầu. Tần Linh nhẹ nhàng hôn nó, dùng đầu lưỡi mềm mại không ngừng liếʍ mυ'ŧ đỉnh phân thân cực đại, tiếng rêи ɾỉ như tiếng mèo con phát ra từ miệng cô, trêu chọc thần kinh của thiếu niên,

Cô đẩy vật nam tính lên, ngón tay không ngừng xoa nắn, rồi lại cúi đầu xuống, ngậm toàn bộ vật nam tính của thiếu niên vào miệng.

Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên dần dần vặn vẹo, hô hấp bắt đầu dồn dập hơn. Tần Linh nhẹ mυ'ŧ quả cầu cảu thiếu niên, không quên mở mắt nhìn cậu.

Tần Linh đứng lên, cầm bình rượu vang trên bàn uống một ngụm rồi lại cúi người ngậm vật nam tính của thiếu niên. Rượu đỏ chảy từng giọt ra khỏi khóe miệng cô, cái miệng nhỏ nhắn chứa rượu đỏ không ngừng mυ'ŧ vật nam tính.

Tay Tần Thụy vươn tới cái mông nhỏ nhắn gợi cảm đang vểnh cao của cô. Cậu vén vảy ngủ của cô lên, hạ thân dưới làn váy mỏng mảnh không hề có vật gì khác. Cô cầm bình rượu đổ lên trên cái mông nhỏ của cô, ngón tay thon dài bắt đầu xâm nhập vào hoa huy*t.

"A ~" Ngón tay thô to của thiếu niên nhanh chóng đâm ra rút vào khiến Tần Linh như mất lý trí. Thân thể cô giãy dụa trong vô thức dưới sự trêu đùa của Tần Thụy, đầu lưỡi càng không ngừng liếʍ mυ'ŧ vật nam tính của cậu.

Tần Linh uống một ngụm rượu nữa, đứng lên, ngồi vào lòng Tần Thụy dâng môi lên. Rượu theo lưỡi cô chảy vào miệng cậu. Tần Thụy ôm chặt cô, hôn cô. Nụ hôn của cậu như gió táp mưa sa, mạnh mẽ khiến cô gần như mất đi lý trí.

Tay cậu di chuyển lên trên, hai tay bao trọn lấy nhũ phong của cô, không ngừng xoa nắn. Khi Tần Linh không thở nổi nữa thì Tần Thụy mới buông cô ra. Váy ngủ của cô sớm đã bị cậu vén đến xương quai xanh.

Tay cậu không ngừng xoa bóp nhũ phong của cô. Nhũ phong trắng noãn đẩy đã biến thành muôn hình vạn trạng. Mắt cậu càng ngày càng mờ, gợn từng đợt sóng. Tần Linh vươn tay cởi váy ngủ ra để mình hoàn toàn xích͙ ɭõa.

Sau đó cô đứng lên, cầm lấy bình rượu trút toàn bộ từ đỉnh đầu xuống dưới cái nhìn chăm chú của Tần Thụy. Màu rượu đỏ chạy từ trên mặt cô xuống. Màu đỏ như máu chảy theo da thịt trắng noãn của cô khiến cô giống như một ma nữ diễm lệ khiến du͙© vọиɠ của người khác tăng lên.

Thiếu niên nhanh chóng kéo cô ngồi trên người cậu, hôn như mưa lên da thịt cô, mυ'ŧ rượu trên người cô. Tần Linh rêи ɾỉ dưới tác động của môi cậu. Thiếu niên để lại trên người cô hàng chuỗi dấu ấn.

Đau đớn, hưng phấn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ... vô số cảm giác đánh úp vào cô.