Trên lưỡi và trên môi Tần Linh dính đầy ái dịch cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dinh dính màu trắng, cô chật vật ho khang, chàng trai lại giật lại đùi cô, chôn mặt vào đó.
"Buông ra, đừng a..."
Động tác da^ʍ mỹ của cậu làm cho cô cảm thấy xấu hổ, hai má trướng lên đỏ bừng.
"Tôi giúp em lau sạch." Chàng trai nắm lấy mông cô, đem toàn bộ nơi tư mật ngậm vào trong miệng, hung hăng mυ'ŧ.
"Ưm ~~ a ~~ ưʍ..." Sau kí©ɧ ŧìиɧ nơi đó trở nên dị thường mẫn cảm, chỉ thoáng đυ.ng chạm cũng làm cho cô không thể chịu đựng được run rẩy, huống chi chàng trai còn da^ʍ tà dùng đầu lưỡi linh hoạt liếʍ mυ'ŧ nó, toàn thân Tần Linh run run, d*m thủy lại ào ào chảy ra, chảy vào miệng của chàng trai.
Sau đó, chàng trai đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cậu kéo một bên đùi Tần Linh ra, để lộ ra nơi tư mật.
Nơi tư mật nữ tính đã sưng đỏ còn dính một đống hỗn độn, khắp nơi đều dính ngấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và d*m thủy, cánh hoa bị chà đạp mà nổi lên tia máu, miệng huyệt vẫn đang hé ra hợp lại phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ da^ʍ mỹ không chịu nổi, cậu đặt máy quay đối diện với nơi riêng tư của cô, thu lại một làn da^ʍ mỹ này.
"Anh làm cái gì vậy... Không được chụp... Đừng..." Tần Linh nức nở, nhưng chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.
"Em là người phụ nữ của tôi, tôi có thể." Chàng trai dừng lại một chút, "Nếu mỗi ngày không được gặp em, tôi sẽ nhớ em đến điên cuồng. Vì vậy nên cần lưu lại một ít hình ảnh, đặc biệt là nơi rừng rậm bí ẩn luôn khiến cho tôi điên cuồng này, giúp tôi có thể mỗi giải tỏa được nỗi mong nhớ. Nhưng em yên tâm, em là người phụ nữ tôi yêu tha thiết nên bức tranh đẹp này cũng chỉ có thể để một mình tôi thưởng thức, nếu như em lại cứ trốn tránh tôi, em nên biết hậu quả sẽ như thế nào, khi đó em sẽ sống không bằng chết..." Chàng trai tắt điện thoại, kéo lấy bàn tay cô vỗ về chơi đùa bầu vυ' căng tròn, cô nhìn thấy cự vật thân dưới của cậu vẫn đang cương lên lộ ra qυყ đầυ hồng hồng, hơn nữa càng ngày càng thô to.
"Đừng... Em thật sự mệt mỏi quá..." Cô có cảm giác thân thể mình như đang muốn rời ra từng mảnh.
Chàng trai nghe thấy lời của cô, tay câu dừng lại một chút rồi lấy một cái khăn tay từ trong túi quần ra, kéo đùi cô ra giúp cô chà lau.
"Đừng..." Mặt Tần Linh đỏ bừng khép hai chân lại.
"Mở ra, tôi lau giúp em, chẳng lẽ em muốn để như vậy đi dạy sao?" Giọng điệu ái muội lại tràn ngập mệnh lệnh. Cậu lại lần nữa giật chân cô ra, Tần Linh không giãy dụa nữa, tùy ý để cậu lau giúp cô nơi tư mật của phụ nữ.
Ngón tay của cậu cách vải bông xoa lên cánh hoa của cô, cô uốn éo người, hạ thể lại ướt, một cỗ d*m thủy lại chảy ra.
"Cô giáo thật mẫn cảm." Ngón tay cảu cậu được khăn tay bao lấy cắm vào tiểu huyệt đang chảy nước ròng ròng.
"Anh — — — ưʍ..."
"Ở đây cũng muốn được lau." Chàng trai nói, đưa toàn bộ ngón tay vào bên trong chà lau, cậu biết rất rõ ràng nơi đó càng lau càng ướt.
Cậu cuối cùng cũng đem khăn tay ở giữa hai chân cô lấy ra, trên khăn tay màu trắng dính đầy hỗn hợp kí©ɧ ŧìиɧ của nam nữ, hơn nữa phần lớn chiếc khăn tay là bị dịch thủy của Tần Linh làm ẩm ướt.
Chàng trai cẩn thận đem nó xếp lại cất vào túi quần, hành động này rơi vào mắt Tần Linh làm cho cô không khỏi đỏ mặt tía tai.
Tần Thụy ôm lấy cô, mặt lại qυầи ɭóŧ cho cô, sau đó lại cẩn thận mặc áo khoác giúp cô. Toàn thân Tần Linh vẫn bủn rủn vô lực, hạ thể như bị cái gì đó nhét vào vứa khó chịu vừa đau đớn.
"Kéo khóa quần lên giúp tôi, Linh Linh." Chàng trai vỗ vỗ má cô, nhẹ giọng ra lệnh.
Tần Linh cúi đầu, hình ảnh dưới quần cậu đập vào mắt cô, khóa quần cậu mở rộng, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống dưới mông, năm căn thô to màu tím đậm đứng vững, vẫn giống như con rắn lớn mãnh liệt dâng trào.
Cô vội vã nghiêng mắt nhìn đi chỗ khác, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn vậy, hai gò má cô nóng lên.
Chàng trai đè lại bả vai cô, để cô quỳ xuống, cậu nắm lấy cằm cô nâng lên, để cho tầm mắt của cô nhìn thẳng vào cự long dưới quần cậu.
"Xấu hổ? Mới nhìn một cái đã đỏ mặt, vậy lúc nãy nó cuồn cắm vào tiểu huyệt mẫn cảm của em thì sao, là ai kêu lớn tiếng như vậy, giống như da^ʍ phụ, bây giờ lại còn xấu hổ như thế, cứ như là tiểu xử nữ chưa biết sự đời."
Đầu Tần Linh bị ép ngước lên, sắc mặt cô đỏ bừng, mà côn th*t của chàng trai lại treo ngay ở phía trên, cự thú thô to màu tím kia ở ngay trước mắt cô lay động, làm cho ánh mắt cô không biết trốn đi đâu.
"Nó có lớn hay không?" Chàng trai nắm phía dưới cằm cô hỏi.
Tần Linh cắn môi ngượng ngùng không đáp.
"Trả lời tôi." Chàng trai hơi khom người xuống, kéo cằm cô nhìn về phía trước, môi của cô chạm vào đỉnh cự long nóng bỏng, cô muốn tránh ra nhưng lại không có cách nào nhúc nhích.
"Khó trả lời như vậy sao, thật sự là làm tổn thương đến tự tôn của tôi nha, Linh Linh, muốn ăn nó nữa không, nếu em không trả lời có nghĩa là em lại muốn ăn nó tiếp rồi."
"Không được, nó... Thật lớn..." Tần Linh nuốt nước miếng khó khăn nói, cô nói là nói thật, chỉ là lời "nói thật" như vậy thực sự làm cho cô rất khó mở miệng, cho dù là nhìn nhiều lần, nhưng vẫn bị nam căn thô to của cậu mà sợ hết hồn, huống chi "cự vật" kia lại cứ lắc lư trước mắt cô, lại còn đang cùng môi cô tiếp xúc thân mật.
"Có phải lớn nhất hay không?" Nơi cứng rắn của cậu đâm mạnh vào môi cô, dán chặt vào gò má cô, cái loại cảm xúc cứng rắn quái dị này làm cho cô muốn lập tức thoát đi. Khi nãy bị cậu luật động trong khoang miệng tới giờ vẫn còn đau, khiến cô hơi khó chịu.
Nhưng câu hỏi của cậu quả nhiên rất xảo quyệt, nếu như trả lời phải không biết liệu cậu có hỏi nhiều câu hỏi quá đáng hơn mà cô không cách nào trả lời hay không, mà nếu trả lời không phải hậu quả có thể sẽ càng thảm hại hơn.
"Đúng..." Cô cuối cùng cũng lựa chọn đáp án đầu tiên.
Chàng trai quả nhiên nhẹ xuy một tiếng, "Thực sự là rất thành thực a, em bình thường đều so sánh nơi đó của đàn ông với nhau sao?"
Tần Linh đỏ mặt tía tai, một phần là vì giận dữ, một phần là vì xấu hổ, sao mà cô biết được nơi đó của đàn ông khác chứ. Cậu nói cứ như cô dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ hay quyến rũ đàn ông lắm vậy?
Cũng may, cuối cùng chàng trai cũng buông cô ra, "Được rồi, bây giờ chỉnh sửa ỷ phục lại cho tôi, tôi sẽ thả em đi."
Làm sao có thể chỉnh đây, dương v*t của cậu vẫn lớn như thế, cái qυầи ɭóŧ nhỏ bó sát người kia làm sao có thể chứa được nó? Cô kiên trì kéo qυầи ɭóŧ của cậu, nhẹ nhàng kéo ra phía trước, thế nhưng kéo đến nam căn của cậu lại bị mắc lại, dương cự thô to của cậu vẫn đứng thẳng một góc 90 độ, toàn bộ côn th*t đều hướng thẳng ra phía người.
Tần Linh dùng hết sức lôi kéo mép qυầи ɭóŧ, thế nhưng kéo dãn qυầи ɭóŧ hết mức cũng chỉ có thể kéo đến được một phần năm phân thân của cô, tay cô run rẩy, mắt né tránh không dám nhìn thẳng nơi đó, không bao lâu sau cả người cô đã chảy đầy mồ hôi.
"Cô giáo tay dùng làm gì, chẳng lẽ chỉ biết kéo cái qυầи ɭóŧ kia thôi sao? Nếu như em muốn tốn thời gian, tôi rất vui vẻ để cho em thưởng thức."
Tần Linh cắn môi, tuy đã tiếp xúc với nó nhiều lần nhưng cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi. Cô đưa tay nhẹ chạm vào cây gậy nóng kia, vừa mới chạm vào liền giống như bị điện giật lui tay về, chàng trai cúi đầu truyền đến tiếng cười, cự long cực đại nhẹ rung, hình như tráng kiện hơn.
Tần Linh cố nén sự sợ hãi từ nội tâm, ngượng ngùng chống cự, lại lần nữa đưa tay nắm lấy nó, trời ạ, nó nóng quá, cứng quá, tay cô cũng không thể nắm chặt, dương cụ của chàng trai ở trong tay cô không an phận nhảy lên, biến thành thô cứng hơn.
Cô kìm lại xúc động muốn ném nó đi, đem nó nhẹ nhàng đè xuống phía dưới, kéo qυầи ɭóŧ ra, nhét đầu nam căn to lớn vào trước, cố sức kéo qυầи ɭóŧ dãn ra, cự long làm cho cô kinh sợ cuối cùng cũng chịu đi vào.
Qυầи ɭóŧ bị chống cao cao lên như cái "bánh bao", cô thở phào nhẹ nhõm, giúp cậu kéo khóa quần lên, cự thú bị nhốt lại, một thân đồng phục hoàn chỉnh, cậu lập tức lại trở về thành nam sinh cao trung ưu nhã tuấn mỹ, chỉ là phần thân dưới hơi gồ lên, làm cho người ta liếc mắt một cái liền mặt đỏ tim đập.
"Nhiệm vụ hoàn thành, tôi đi đây." Đang định bước đi thì Tần Linh vội vàng nắm lấy tay cậu.
Tần Linh chần chừ, "Em... Em có thể nhìn nó một chút không?" Ánh mắt của cô hướng về điện thoại trên tay cậu.
"Tại sao muốn xem nó, nếu như em muốn tôi rất vui vẻ phục vụ, nếu như em muốn lấy nó, tôi khuyên em nên tỉnh lại đi, dù sao chỉ cần em vẫn bên cạnh tôi, tôi vẫn sẽ mãi lưu giữ khoảnh khắc đáng nhớ này. Nếu như em cứ bắt buộc phải chia tay, thì tôi cũng không biết mình sẽ phải làm ra chuyện gì đâu, em hiểu chứ?" Cậu vỗ vỗ gương mặt cô, mỉm cười lạnh lùng rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cô vẫn cứ muốn chia tay cậu, thì hai người cùng nhau xuống địa ngục đi.
Có một điểm cô đã nói rất đúng. Cậu không thể nào gϊếŧ hết những người đàn ông để ý đến cô, chỉ có thể trói buộc đôi cánh của cô lại là tốt nhất. Nếu cô không ở bên cạnh cậu thì cũng mong được hạnh phúc ở bên cạnh người khác.
Cậu tuyệt đối không chấp nhận chuyện đó xảy ra.
Tần Linh toàn thân rét run. Tần Thụy thay đổi rồi, trở nên tà ác mà lạnh lùng. Không, chính xác phải nói đây có thể mới chính là con người thật của cậu.
Bên dưới vẻ lạnh nhạt xa cách là sự tàn ác lạnh lùng đến vô tận.