Xe chạy vào một con đường khác, Tần Linh còn chưa kịp ngồi dậy liền bị một thân hình cao lớn đè lên, tư thế ái muội vô cùng. Một mùi hương nhàn nhạt phả vào mũi, mặt Tần Thụy gần sát mặt cô, khuôn mặt cậu đẹp không tì vết.
Tần Thụy vuốt ve tóc cô, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn hiện rõ trước mắt cậu, "Bảo bối, hôm nay anh cảm thấy rất tức giận."
Tần Linh lắc đầu, có phần không chấp nhận được hành động của cậu: "A Thụy, em chỉ muốn anh hiểu rõ Lý Hạo là một học sinh ngoan..."
"Im miệng!" Tần Thụy gầm nhẹ, vẻ mặt mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Cậu rất ít khi bị làm cho tức giận, nhưng từ khi gặp người con gái này, vẻ lạnh nhạt bình tĩnh của cậu đã không còn nữa. "Còn thay tên đấy nói thêm lời nào, anh sẽ khiến hắn biến mất mãi mãi trên thế gian này."
Tần Linh bị lời nói đầy máu tanh của cậu làm cho sợ run.
"Nhất định là em mê hoặc gã, hắn mới có thể viết thư cho em, là em làm cho thiếu niên ngây ngô nảy sinh tình cảm không nên có, sớm biết em phóng đãng như vậy, em đã không để em còn sức chạy loạn bên ngoài."
Tần Thụy càng nói càng khó nghe, khiến Tần Linh càng nghe càng giận dữ đau lòng.
"Không phải như vậy, A Thụy, anh bình tĩnh một chút..."
"Anh quên mất, em trời sinh dáng vẻ đã lẳиɠ ɭơ đi đến đâu là khiến đàn ông nhộn nhạo đến đấy. Anh cũng không muốn chúng ta chưa kết hôn mà đã bị cắm sừng..."
"Đừng nói nữa. Anh im ngay..." Tần Linh giãy dụa, cô cảm thấy vô cùng tủi nhục. Sao cậu có thể nói cô như vậy. Chẳng lẽ tình cảm của hai người bấy lâu này chỉ là nước chảy mây trôi thôi sao...
Nhìn thấy đôi mắt cô tràn ngập nước mắt, ánh mắt đau lòng nhìn cậu. Tim Tần Thụy chợt nhói đau. Cậu bỗng tỉnh táo lại.
Cậu đang làm gì thế này? Sao cậu có thể nói những lời khiến người con gái mình yêu bị tổn thương chứ?
Cậu vội vàng ôm chặt cô, "Bảo bối, anh xin lỗi. Vừa rồi là do anh kích động quá. Bảo bối em đừng giận anh nhé. Anh xin lỗi!" Vừa nói cậu vừa hôn lên tóc cô.
Tần Linh để mặc cho cậu ôm. Đôi mắt tràn đầy đau khổ của cô nhắm chặt lại.
Im lặng một hồi, cô bình tĩnh lên tiếng: "Em muốn về nhà."
Nghe giọng nói đầy lạnh nhạt của cô, lòng cậu run lên. Cậu vội vàng đặt cô ngồi vào ghế, nhẹ nhàng nói: "Được, anh đưa em về."
Trên đường trở về, hai người không nói với nhau lời nào. Không khí trong xe tràn ngập tù túng khó thở.
...
Tần Linh cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc như vậy nhưng khi về đến biệt thự, Tần Thụy lại vừa năn nỉ vừa làm nũng cô giảng bài cho cậu.
Tuy Tần Linh vẫn còn cảm thấy giận khi cậu nói những lời nhục mạ cô nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ lấy lòng cô của cậu, cô vẫn không có cốt khí mềm lòng.
Nhìn sâu trong đôi mắt lạnh nhạt thường ngày ấy là vẻ mong đợi, Tần Linh gật nhẹ đầu.
Thấy cô gái mình yêu đã tạm thời không còn giận mình nữa, đáy lòng Tần Thụy tràn đầy vui mừng.
Sau khi ăn tối xong, Tần Linh đi đến phòng để chuẩn bị bài tập cho Tần Thụy.
Khi thiếu niên mặc đồ ngủ màu trắng đang đi đến trước cửa thì cậu chợt ngừng lại. Đôi mắt đen hẹp dài của cậu nhìn chằm chằm cô gái đang đứng đưa lưng về phía cậu.
Có thể là do cô quá chuyên tâm nên không phát hiện cậu đang đến gần.
Bàn tay thiếu niên bắt đầu không tự chủ, luồn vào áo cô, chụp lấy bầu vυ' cô. Trong nháy mắt khiến Tần Linh giật mình kinh sợ.
"A Thụy?" Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cậu, cô thở phào nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Cậu vừa trả lời vừa cách một lớp quần áo bắt đầu chà đáp vυ' cô. Trong bầu không khí lạnh lẽo, nhất thời chạm phải bàn tay nóng như lửa đốt, còn chưa cùng âu yếm, nụ hoa của cô đã sớm cứng rắn. Cảm giác lực đạo xoa nắn càng lúc càng tăng, càng ngày càng suồng sã.
"Em đúng là hồ ly phóng đãng." Thiếu niên nhỏ giọng như than thở. Cậu cúi đầu xuống, vén áo ngực của cô lên, bắt đầu phủ phục trên bầu vυ' của cô.
"Ưʍ... Đừng... A Thụy, chẳng phải anh bảo phải học thêm sao?" Cô vừa thở gấp vừa hỏi cậu.
"Không cần nữa." Cậu vừa trả lời vừa cắn nhẹ lên đôi nhũ phong trước mặt.
"A..." Cảm giác tê dại từ nụ hoa truyền đến. Thiếu niên đang chôn mặt trước ngực cô, không ngừng dùng răng day cắn nụ hoa.
Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ thi nhau ập đến, khiến cơ thể cô phản ứng một cách chân thực, nguyên thủy nhất.
Đôi môi lạnh lẽo, khoang miệng nóng bỏng ngậm lấy bầu vυ' trướng đại của cô mà lôi kéo bú ʍúŧ. Tần Linh chợt cảm giác cả người đang trôi bồng bềnh. Chỉ còn nụ hoa trước ngực đang thừa nhận sự đối đãi tàn bạo.
"A... Đừng, A Thụy... A..." Tần Linh theo bản năng ưỡn ngực lên, hai luồng nhũ phong không ngừng nhún nhảy. Tay còn lại của Tần Thụy nắm lấy nụ hoa bên kia, ra sức kéo mạnh.
Không để ý Tần Linh giãy dụa, Cậu nhanh chóng giữ chặt lấy cô, ôm lấy cô ném lên giường lớn.
Người thiếu niên lập tức nhào tới, thuần thục cởi bỏ quần áo trên người cô. Tần Linh trong chốc lát đã trở nên trần trụi trước mặt cậu. Thân thể mảnh dẻ, bắp đùi thon dài. Nhũ tiêm như bạch ngọc không ngừng phát sáng.
"Buông em ra..." Tần Linh giãy dụa. Hôm nay Tần Thụy phản ứng không giống với mọi ngày, theo bản năng cô cảm nhận được nguy hiểm khiến cô lập tức muốn chạy trốn khỏi đây.
"Được, vậy nói cho anh biết, em đã dụ dỗ nam sinh kia thế nào?" Tần Thụy chau mày hỏi.
"Không có, em căn bản không biết Lý Họa sẽ viết thư cho em..." Tần Linh nhanh chóng giải thích. Bây giờ cô nhận ra mình đã quá ngây thơ, cứ tưởng cậu sẽ bỏ qua cho cô, nhưng không ngờ cậu chỉ đang tìm cơ hội để tra hỏi mà thôi.
"Không nói đúng không, anh sẽ có biện pháp buộc em phải nói." Tần Thụy trầm giọng đe dọa.
"Thật không phải mà..." Đáy lòng Tần Linh sợ run, nhưng nhiều hơn là sự đau khổ.
Cho dù cô có giải thích như thế nào cậu vẫn không chịu nghe. Căn bản bởi vì cậu không tin cô.
Không đợi Tần Linh trả lời, người thiếu niên đã phát khởi công kích đối với thân thể xích͙ ɭõa của cô. Tần Thụy dùng đầu gối ngăn kìm chặt hai chân cô. Bàn tay vươn đến xoa xoa bầu ngực mềm mại. Đem nhũ phong tung lên rồi chụp lấy. Khiến nhũ phong càng thêm cương lớn. đầu v* đỏ tươi bị chèn ép bạo liệt. Rồi cậu cúi đầu ngặm lấy nụ hoa cứng rắn, hút lộng, gặm cắn tựa như dã thú khát máu.
Bàn tay cậu trườn dọc qua chiếc bụng bằng phẳng, cắm vào khu rừng rậm bí ẩn, biến ngón tay thành lượt, giúp cô chảy vuốt âm mao. Đột nhiên mắt cậu chợt lóe sáng, mạnh bạo tách hai chân cô ra, nơi nữ tính hoàn toàn hiện ra trước mặt cậu.
Cậu nhìn thấy một cỗ chất lỏng đang từ huyệt khẩu chảy ra, thịt huyệt khẩu hồng nhạt bị tìиɧ ɖu͙© trêu chọc không ngừng phát run, lại một cỗ dâʍ ɖị©ɧ phun đến, nhuộm ướt hạ thể cô.
"Mới vậy thôi đã ướt." Ánh mắt cậu dừng lại nơi huyệt khẩu, tà tứ nói rồi cười khẽ, cắn một cái vào nụ hoa cô.
"A... buông ra... a..." Tần Linh bị tìиɧ ɖu͙© dằn vặt cơ hồ muốn mất đi lý trí. Lý trí cô luôn bảo rằng không được khuất khục dưới du͙© vọиɠ nhưng thân thể đã bản đứng cô, trung thực phản ánh khát vọng nguyên thủy nhất.
"Xem ra bảo bối vẫn còn sức để mắng chửi người khác." Tần Thụy hừ lạnh, ngón tay liền nắm lấy cánh hoa chà nhẹ.
"Ách... a..." Tần Linh lắc đầu, rêи ɾỉ, khóc nức nở. Cô khó chịu, cực kỳ khó chịu. Trong cơ thể như có hàng ngàn con kiến đang trường bò khiến cô ngứa ngáy.
Trên chiếc giường lớn màu đen, một cô gái toàn thân lõα ɭồ đang bị một thiếu niên thô bạo chơi đùa. Bầu vυ' no đủ bị ép thành muôn hình vạn trạng. đầu v* không ngừng bị mυ'ŧ lấy. Hai đùi dạng thật lớn, đem hạ thể ẩm ướt lộ ra trong không khí. Thế nhưng người thiếu niên cao to tuấn mĩ lại quần áo chỉnh tề, khóe môi hương giương nhẹ, gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt thường ngày nay có vẻ tàn ác, vừa dùng tay, dùng răng chà đạp cô.
"A...a..." Tần Linh vô phương khống chế chính mình, không ngừng thét lên. Một cô lại một cỗ dâʍ ɖị©ɧ phun vào bàn tay thiếu niên, tiểu thịt huyệt không ngừng co rút lại khát vọng được chàng trai xen vào. Thế nhưng cậu không cho, ngay cả ngón tay cũng không.
"Là em quyến rũ Lý Hạo đúng không? Linh Linh, ngoan, mau nói đi, nói rồi anh sẽ lập tức thỏa mãn em." Tần Thụy nhẹ giọng nói.
Tuy lúc trước cậu biết mình đã nói những lời tổn thương cô, nhưng khi nhìn thấy phong thư tình của nam sinh khác gửi cho cô, lý trí của cậu đã bị ghen tuông nuốt mất. Trong đầu cậu lúc nào cũng hiện lên hình ản cô quyến rũ nam sinh đó, điều này khiến cậu như phát điên. Hận không thể giam cầm cô lại, nhốt cô vào một chỗ chỉ có cậu mới nhìn thấy.
Tần Linh lắc đầu, mái tóc bết mồ hôi ướt đẫm dán lên gò má, "Không có... Em không hề quyến rũ cậu ấy... Cầu xin anh, dừng lại đi... A..."
"Còn dám chối." Tần Thụy càng thêm khai mở hai đùi cô, ngón tay nơi âm thần điên cuồng ma sát.
"A...a..." Hạ thể Tần Linh không ngừng co rút lại, "Em thật không có... A Thụy... Anh phải tin em..." Cô bắt đầu khóc nức nở, vì khát vọng của cơ thể mà cảm thấy thẹn, nhục nhã cùng dằn vặt.