Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 16

"Cậu..." Tần Linh đưa tay lên định tát cậu nhưng nhanh chóng bị cậu bắt được.

"Cậu im miệng cho tôi." Ánh mắt cô hiện lên sự tổn thương.

Sao cậu ta có thể nói như vậy? Bản thân cô chưa từng làm gì có lỗi với cậu ta, hơn nữa hiện giờ hai người rơi vào tình trạng như thế nào? Đây là lỗi của một mình cô hay sao?

"Cậu tránh ra." Cô cố gắng giãy dụa đẩy mạnh cậu ra nhưng thân thể cậu vẫn như bức tường, đứng vững không xê dịch dù chỉ một chút.

"Vừa rồi trước mặt tôi cô lại ôm ấp người đàn ông khác? Hắn ta đã đè cô chưa? Vì sao cô không tìm tôi, tôi có thể thỏa mãn cô còn hơn những người khác..." Vì bị ghen tuông làm mờ lí trí mà cậu không nhìn thấy sự tổn thương trong ánh mắt cô, giọng nói lạnh lùng vẫn tiếp tục vang lên.

"Cậu nói bậy bạ cái gì đó..."

"Thế nào? Không tin sao?" Cậu tới gần cô, chóp mũi cậu chạm vào chóp mũi cô, làm ánh mắt cô sa vào đôi mắt lạnh lùng của cậu, giống như đi vào vùng biển mênh mông, lạnh lẽo.

"Tôi sẽ làm cho cô tin."

Cậu kéo đùi cô ra, đặt thân thể cô trên tường để một chân cô chống đỡ trọng lượng cơ thể, nơi tư mật giữa hai chân hoàn toàn mở ra hướng về phía cậu.

"A..." Cô vô lực giãy dụa, thế nhưng thân thể vẫn bị đặt trên bệ cửa sổ, duy trì tư thế đáng xấu hổ.

Cậu nhanh chóng xé nát qυầи ɭóŧ của cô, giật xuống khóa quần của mình, cực đại cự thú nhảy ra, dương v*t thô to như vậy có thể làm cho bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đều phải thét chói tai.

"Không nên... không... A~"

Cậu không hề có ý dừng lại, cố gắng dùng toàn lực xỏ xuyên qua cô. "Quái vật" tráng kiện như vậy thật khó tưởng tượng nếu nó hoàn toàn tiến vào cơ thể, cô sẽ biến thành cái dạng gì, hơn nữa cô vẫn còn chưa trơn ướt, bị cậu trực tiếp đâm vào như vậy, sự đau đớn nhanh chóng lắp đầy trong cơ thể cô, một cảm giác giống như bị đâm thủng, da thịt như nứt ra.

Sắc mặt cô tái nhợt, hạ thể hoàn toàn bị thô to của cậu nhồi vào, nam nữ tính khí giao tiếp sát xao, miệng thịt nhỏ hẹp nữ tính bị dương cụ thô to, cường tráng màu tím đậm chống mở ra, thịt non trong huyệt khẩu bao vây chặt chẽ lấy dương cụ cậu, nhanh chóng co rút lại, giống như cố gắng chống đỡ đến mức cực hạn.

Con ngươi hẹp dài của cậu từ trên nhìn xuống nơi tư mật lõα ɭồ trong không khí, hiện tại lỗ nhỏ chặt trất của cô đang đem toàn bộ phân thân tráng kiện của cậu "nuốt ăn", gấp gáp cuốn chặt, cơ hồ muốn vắt kiệt tinh lực của cậu, nơi đó của cô bị cậu chống đỡ muốn nứt ra, cậu cảm giác được ở trong chỗ sâu có một luồng ấm áp mà chật hẹp, vừa như muốn bài xích cậu, lại như muốn đè ép cậu, thừa nhận cậu.

Từ chỗ tư mật giao tiếp cậu nhìn lên hai gò má tái nhợt của cô, con ngươi mị hoặc trí mạng, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, thưởng thức biểu tình cô sau khi bị cậu hoàn toàn cắm vào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra biểu tình vừa thống khổ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Thân thể của cô hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, một bên đùi bị giơ lên cao, thân thể cao to của cậu hoàn toàn bao bọc lấy cô, phân thân thật lớn chôn trong cơ thể cô. Cô suyễn khí, dường như không thể phát ra âm thanh gì. Đối mặt với cái nhìn tà nịnh chăm chú của cậu, việc duy nhất cô có thể làm chính là dời ánh mắt nhìn về nơi khác.

Cậu nắm lấy cằm cô, mỉm cười với cô, cái mỉm cười vừa tà ác lại vừa mị hoặc khôn cùng.

"Cô nhỏ như vậy, tôi có chút lo lắng cô căn bản không có cách nào có thể tiếp nhận được, cô nhất định cảm thấy tôi rất đáng buồn cười đúng không? Nơi này mặc dù chặc khít giống như xử nữ, nhưng nó lại có thể hoàn toàn nuốt lấy cự vật của tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ làm cho đến khi cô thỏa mãn mới thôi, sẽ không để cô có thời gian đi dụ dỗ những người đàn ông khác." Môi của cậu hé ra hợp lại nhẹ nhàng phun ra những lời này.

Cô trừng mắt nhìn cậu, trên mặt của cậu đang mang theo ý cười, nhưng ý cười đó so với lúc không cười còn lạnh lẽo hơn. Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch như tờ giấy. Cậu làm sao có thể sau khi ép buộc giữ lấy cô lại có thể nói ra những lời đó để nhục nhã cô, nhưng mà nếu như cô giãy dụa chỉ có thể làm cho cậu tiến vào càng sâu, cậu hoàn toàn đem cô cố định ở trên tường.

Ánh mắt cậu vẫn dừng lại trên mặt cô, không mảy may buông tha một biểu tình nào.

Cự vật thô to dưới thân lại chậm rãi rút ra, thịt vách tường truyền đến ma sát làm cho Tần Linh hô hấp dồn dập, đầu ngón chân co quắp, banh ra, đùi run rẩy. Cậu nắm chặt cổ chân mảnh khảnh của cô.

"Ba" một tiếng, thật lớn dâng trào lại nhảy lên đánh một chút, theo cửa huyệt chặt trất trượt ra, miệng cửa huyệt vừa bị chống mở như được giải thoát chảy ra xuân thủy nhớp nháp trong suốt, chảy lan xuống bắp chân trắng noãn.

"Buông tôi ra... Buông ra..." Thân thể mẫn cảm của Tần Linh bị cậu mãnh liệt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong thân thể mỗi một tấc du͙© vọиɠ đều bị thức tỉnh, âm mưu khống chế linh hồn cô. Cô giãy dụa, thanh âm nhỏ bé như cố gắng tỉnh táo lại.

Cậu khẽ hừ một tiếng, "Kêu đi, lớn tiếng một chút, hoặc là trực tiếp kêu cứu mạng, tôi không quan tâm bị người khác chạy tới, cũng không quan tâm cô sẽ tố cáo tôi cưỡиɠ ɠiαи, dù cho là cưỡиɠ ɠiαи, hình như người bị cưỡиɠ ɠiαи cũng rất hưởng thụ..."

"Câm miệng... ưʍ..."

Cô hít một hơi thật sâu, thân thể hoàn toàn căng ra, kéo căng thành hình cánh cung. Cậu lần thứ hai chống mở cửa huyệt, chậm rãi tiến vào.

"Ưʍ..." Cậu lại một lần nữa tiến vào chỗ sâu nhất của cô, hạ thể cùng cô tiến hợp chặt chẽ.

Cô bị cường ngạnh chống mở, cánh hoa chật vật gần như bị xé rách, da^ʍ mỹ thủy sắc làm cho người ta huyết mạch phun trào.

Cậu ác ý ở trong cơ thể cô động một cái.

"A..." Đôi môi cô lập tức khẽ mở, ngâm một tiếng, tiếp theo thân thể nhẹ nhàng mà run lên. Móng tay của cô đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, cô cảm giác thân thể của mình đã không còn nghe theo ý chí của mình nữa.

Thân thể cô run rẩy, hạ thể truyền đến từng đợt đau đớn bén nhọn, du͙© vọиɠ như ma quỷ thành thục dằn vặt thân thể cô.

Cậu không tha cho cô, cậu giống như đứa trẻ vừa tìm được thú vui tà ác, từng chút một kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy tìm tàng trong thân thể cô. Phân thân cậu lại chậm rãi rút ra, cậu cảm giác được có một cỗ trở lực, cô gắt gao kẹp chặt, hấp dẫn cậu, ngăn cản cậu rời đi.

"Muốn tôi sao." Cậu nhìn cô nhẹ giọng hỏi.

Cô lúng túng quay đầu đi, trong miệng lại không chịu nổi rêи ɾỉ.

Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra.

Lục Phong đi tới, anh nhìn thấy Tần Linh dựa người trên bàn làm việc, phía sau cô rèm cửa bị gió thôi không ngừng lay động.

Sắc mặt cô tái nhợt, trong ánh mắt có một tia bất ổn và kinh hoảng, mái tóc đen luôn luôn chỉnh tề giờ đây có chút tán loạn, tay cô nắm chặt làn váy.

Lục Phong đi tới, đỡ lấy bả vai cô, trong lòng bàn tay truyền đến từng trận run rẩy.

Anh hoảng sợ, đem cô giữ lại, "Tiểu Linh... Tiểu Linh, em làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tần Linh tránh xa anh, nhìn xuống mặt đất. "Sư huynh, em không sao đâu. Nhưng sao anh lại trở lại?" Sau đó cô lui đến góc tường, tránh anh thật xa.

Cô rốt cuộc bị làm sao vậy?

Lục Phong đem ly cà phê đặt vào trong tay cô, "Anh không yên tâm về em. Em mau uống nó đi."

Tần Linh nhận lấy, nếm một ngụm, "Sư huynh... Sau này anh có thể ở lại phòng làm việc của mình làm việc có được không..."

Lục Phong ngây ngẩn cả người. Tần Linh biết cô đã tổn thương anh, bởi vì trong ánh mắt của anh toát ra thần sắc không thể tin và bị tổn thương. Anh anh tuấn thành thục sự nghiệp lại thành công, sư huynh khi nào lại có loại vẻ mặt này.

"Em không thích nhìn thấy anh sao?"

"Không phải..." Cô vội vàng nói, nắm thật chặt ly cà phê, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

"Vậy thì vì cái gì?" Lục Phong nhìn cô thật sâu, tim cô bị câu nói nhẹ nhàng này làm cho phát đau.

"..."

"Không phải em đã nói sẽ luôn tin tưởng anh sao?"

Lục Phong đi tới trước mặt cô nhìn cô thật sâu, ánh mắt thâm thúy ôn nhu có chút lạc lõng. Tần Linh ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên bị ánh mắt tiếc nuối của anh làm cho tâm tình cô khẽ động.

"Đừng chán ghét anh, cho phép anh được bảo vệ em, giúp đỡ em..."

Tần Linh nhìn anh, đột nhiên muốn khóc. Hai người cứ như vậy nhìn nhau thật lâu...

"Roẹt" một tiếng, rèm cửa sổ bị kéo qua.

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Tần Linh mở to hai mắt, hai tay che miệng lại. Lục Phong nhìn thấy chàng trai từ phía sau rèm cửa sổ đi ra, ánh mắt khϊếp sợ nhìn về phía cô.

Thân thể Tần Linh không ức chế được run rẩy, Tần Thụy cứ như vậy quần áo "không chỉnh tề" bước ra từ phía sau rèm cửa sổ.

Cậu cứ đi tới bên cạnh hai người dừng lại, một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía hai người vừa rồi còn đang thâm tình nhìn nhau, ở sâu trong con ngươi đen hình như có một chút không vui, thế nhưng cậu lại cong lên khóe miệng trào phúng châm chọc cười nói.

"Xem ra cô giáo rất được đàn ông chăm sóc. Không biết nếu người đàn ông này biến mất thì cô giáo sẽ được ai chăm sóc tận tình như vậy đây."