Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 222: Miếu Thánh Mẫu, Giả Thư Sinh Nghèo (2)

- Ngươi đừng gây chuyện nữa có được không? Ngươi cứ như vậy sẽ liên luỵ tới Tử Lan đó.

- Nghe lời đi, về đi. Tử Lan chỉ bị nhốt, không bị trừng phạt gì. Ngươi rời khỏi Thiên Đình, nàng ấy sẽ được cho ra. Mục đích của Vương Mẫu là khiến hai người không được gặp nhau thôi.

Tử Vi Tiên Tử vội vàng trấn an Tôn Ngộ Không:

- Tử Lan bảo ta nhắn ngươi rằng hãy bảo vệ Đường Tam Tạng đi lấy kinh cho tốt. Có cơ hội nàng ấy sẽ tới gặp ngươi.

Một bầu nhiệt tình bị dội cho một gáo nước lạnh, Tôn Ngộ Không nghẹn bí mật lại trong lòng, không biết chia sẻ cùng ai.

- Được rồi, vậy lần sau Lão Tôn tới tìm nàng ấy.

Tôn Ngộ Không đành từ bỏ, rầu rĩ rời khỏi Dao Trì, bay ra Nam Thiên Môn, hoá thành lưu quang bay về Nhân giới, trở về Hoa Quả Sơn.

...

Đỉnh Hoa Sơn Liên Hoa nơi này không có phái Hoa Sơn như Đường Tăng tưởng tượng, chỉ có một miếu thờ.

Miếu thờ kia không lớn, trông hệt như chùa miếu ở thế gian, nhưng Đường Tăng có thể nhìn ra tiên quang rực rỡ, chỉ nhìn là biết nơi đây bất phàm, tiên nhân thường lui tới.

Nơi này chính là miếu thờ Tam Thánh Mẫu. Vào ban ngày người tới người đi, đến để thắp hương bái thần.

Loại miếu thờ này lại không ai trông coi, cũng chẳng ai phá hoại. Phỏng chừng Tam Thánh Mẫu quá linh nghiệm, nếu không thì nó đã không phồn hoa như thế này.

Đường Tăng và Trư Bát Giới thay đổi dáng vẻ, giấu đi hơi thở, rồi mới bước vào miếu Tam Thánh Mẫu.

Đường Tăng biến thành thư sinh “hoàng tử bạch mã” mà lúc trước hắn dùng để lừa Thanh Dật, tay cầm một chiếc quạt.

Trư Bát Giới thì biến thành một tên béo đầu trọc, tai to mặt lớn.

- Sư phụ, Tam Thánh Mẫu ở trong bức tượng kia.

Trư Bát Giới lén lút chỉ vào một bức tượng đá trong miếu.

Đó là một bức tượng một người phụ nữ, nhìn qua thì khá xù xì, nhưng vẫn có thể thấy đó là bức tượng của một người phụ nữ rất đẹp.

- Đó hả?

Đường Tăng ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng biết được. Với nhãn lực của mình, hắn có thể thấy tượng đá đó không hề đơn giản, mà có một không gian độc lập bên trong.

Nhưng hắn lại không nhìn thấu được cảnh vật trong không gian đó, nên không biết bên trong như nào.

- Thánh Mẫu Điện ở trong đó.

Trư Bát Giới khẳng định chắc nịch.

- Tam Thánh Mẫu này đúng là kỳ quái, lại ở trong một bức tượng.

Đường Tăng ngạc nhiên.

- Tam Thánh Mẫu đang nhận lời cầu nguyện của chúng sinh để tu công đức.

Trư Bát Giới nói.

Đường Tăng phát hiện rằng rất nhiều người tới cầu nguyện đều cầu về đường hôn nhân và con cái. Đương nhiên cũng có người cầu bình an, và rất ít người cầu phú quý giàu sang.

Thi thoảng ánh sáng bay ra từ bức tượng, nhập vào cơ thể người cầu nguyện. Nhưng không phải ai cũng được, mà có xác suất.

- Chúng ta đi thôi.

Xem một lát, Đường Tăng nói.

- Giờ đi luôn ạ? Còn chưa thấy Tam Thánh Mẫu mà.

Trư Bát Giới nghi hoặc.

- Tối lại tới. Đừng lải nhải nữa, đi với sư phụ nào.

Đường Tăng không nói gì thêm, kéo Trư Bát Giới đi về.

Trời nhanh chóng tối. Lúc này miếu Tam Thánh Mẫu đã không còn ai.

Đường Tăng bảo Trư Bát Giới chờ ở dưới một gốc cây, sau đó hắn quay lại miếu Thánh Mẫu.

Bên ngoài miếu, hắn ăn diện một phen. Trường bào vốn hoa lệ đã bị hắn làm cho vừa rách vừa cũ, làm cho mình trông giống một thư sinh nghèo rớt mùng tơi.

- Lưu Ngạn Xương chính là một thư sinh nghèo, nếu Tam Thánh Mẫu Dương Thiền thích Lưu Ngạn Xương, không lý nào lại chướng mắt bần tăng.

Cây quạt do Cửu Hoàn Tích Trượng biến thành đã bị Đường Tăng thu vào trong Tiên Giới tuỳ thân. Xác định không còn sơ hở nào, hắn mới đi tới miếu Tam Thánh Mẫu.

Theo những gì Đường Tăng biết, sở dĩ Tam Thánh Mẫu Dương Thiền lợi hại, không phải bản thân mạnh như nào, mà là vì có Bảo Liên Đăng. Nếu không có Bảo Liên Đăng, Tam Thánh Mẫu không có gì khác các thần tiên bình thường khác.

Cho nên Đường Tăng hoàn toàn không lo lắng Tam Thánh Mẫu sẽ nhìn thấu Hạo Nhiên Biến Hoá chi thuật của hắn.

- Mệt quá, giờ mới tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.

Vừa bước vào miếu Tam Thánh Mẫu, Đường Tăng giả vờ như mệt mỏi muốn gục, khập khiễng đi tới trước bức tượng Tam Thánh Mẫu, tựa vào tượng mà thở hổn hển.

- Ồ...

Đường Tăng bỗng như nhìn thấy bức tượng trước mặt, khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt kin ngạc:

- Tượng của ai vậy? Thật là đẹp quá. Phải chăng thế gian thực sự có người con gái nào đẹp đến vậy ư?